Trở về truyện

Nạp Thiếp Ký - Chương 428: Điều Kiện Bất Đắc Dĩ

Nạp Thiếp Ký

428 Chương 428: Điều kiện bất đắc dĩ

Liễu Nhược Băng ngẫm nghĩ, nhìn chăm vào Dương Thu Trì, chậm rãi nói: "Ta muốn chàng đáp ứng một chuyện, nếu như chàng làm không được, ta sẽ mang con đi. Nếu như chàng làm được, ta sẽ lưu lại cạnh chàng."

"Thật không? Vĩnh viễn lưu lại bên cạnh ta?" Dương Thu Trì vui mừng kéo tay Liễu Nhược Băng, nồng ấm hỏi.

"Vĩnh viễn!" Liễu Nhược Băng gật đầu.

"Quá tốt rồi!" Dương Thu Trì cao hứng reo lên một tiếng, ôm chầm lấy cổ Liễu Nhược Băng, hôn sâu vào đôi môi hồng của nàng, sau đó gật đầu thật mạnh: "Nàng nói đi! Là chuyện gì? Ta nhất định sẽ làm được!"

"Ta muốn chàng về xong hãy cưới Vân nhi, rồi từ đó về sao coi ta như là trưởng bối chân chánh, không được gần gũi thân mật với ta, và không được thấu lộ thân phận chân thật của con, sau này cũng không thể nói cho con biết chàng là phụ thân của nó, chàng làm được không?"

Dương Thu Trì ngẩn ra, không ngờ Liễu Nhược Băng đề xuất sự tình như vậy. Cưới Tống Vân Nhi hắn đương nhiên muốn, nhưng sau này không được thân mật với Liễu Nhược Băng, cũng không được nhân con, thì quả là khiến hắn cảm thấy khó khăn vô cùng. Bình tĩnh suy nghĩ lại, hai chuyện này thật ra là cùng một chuyện: cưới Tống Vân Nhi, Liễu Nhược Băng sẽ thành trưởng bối của hắn, nếu như lén lén lút lút đi lại với trưởng bối, thì còn ra thể thống gì? Cho dù mặt hắn dày, cũng phải tránh né và hiểu cho cảm thụ của Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi a? Nếu như không thể công khai quan hệ với Liễu Nhược Băng, đương nhiên không thể nhận con rồi.

Đây chỉ sợ là lựa chọn không có quyền chọn lựa rồi! Dương Thu Trì không còn cách nào khác đành gật đầu, thảm não đáp: 'Được, ta đáp ứng nàng, sau khi cưới Vân nhi, ta không đụng đến nàng nữa, và cũng không nhận con."

Lòng Liễu Nhược Băng cũng rất khó chịu, ôm chặt con cúi đầu không nói. Tuy đáp ứng cưới Tống Vân Nhi xong không đụng Liễu Nhược Băng, đều khiến hai người đau khổ, nhưng chí ít còn có thể lưu Liễu Nhược Băng lại, không phải để cho nàng mang hài tử phiêu bạc tứ xứ. Tiếp theo đó là công tác chuẩn bị bận rộn. Dương Thu Trì đem các chuyện của nha môn giao cho quan phó quản lý. Ngày hôm sau, đại đội nhân mã của hắn rầm rộ lên đường.

Lần này để tận dụng thời gian, họ đã tận khả năng tinh giản hành trang, đi suốt ngày đêm cuối cùng đến ngày 29 tháng chạp thì đến Vũ Xương. Tiến vào Vũ Xương thành, họ đến thẳng bá tước phủ của Dương Thu Trì. Đến cửa lớn, khi gia đinh gác cổng thấy bọn họ, tức thì vừa kinh vừa mừng, chạy vội vào trong báo tin. Lát sau, Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình, còn có Thanh Khê công chúa Vân Lộ vừa chạy vừa hô "Con a", "Phu quân", "Lão gia" tiến ra đón.

Tiểu hắc cẩu là kẻ đầu tiên sủa gâu gâu chạy vào nhà. Phùng Tiểu Tuyết vừa thấy Tiểu hắc cẩu, biết phu quân về thật rồi, vui mừng reo lên: "Tiểu hắc!"

Tiểu hắc chạy vòng vòng quanh chân Phùng Tiểu Tuyết, thân thiết vẫy đuôi ứ ứ chào hỏi.

Dương Thu Trì đã vào cửa, gặp Dương mẫu và mọi người ở dưới giến trời. Dương Thu Trì tiến nhanh tới, quỳ dập đầu lạy Dương mẫu. Dương mẫu mừng rỡ ứa đầy lão lệ, vội đỡ hắn dậy. Phùng Tiểu Tuyết cũng nước mắt lưng tròng, kéo tay Dương Thu Trì, gọi nhỏ một tiếng "Phu quân" rồi nhịn không được lệ rơi lốc tốc. Sắp tới giao thừa rồi, Dương Thu Trì cùng mọi người về kịp đón năm mới, sao không khiến cho Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết và người nhà mừng như điên cho được. Dương Thu Trì ôm vai Phùng Tiểu Tuyết, lau lệ cho nàng, dịu dàng bảo: "Ngốc à, ta về rồi nàng còn khóc cái gì?"

Tống Tình ở cạnh nói: "Lão phu, phu nhân cao hứng đó mà."

Dương Thu Trì bấy giờ mới quay lại nhìn, thấy Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình đều đang phễnh bụng đứng kế bên, mắt cũng ứa đầy lệ nóng nhìn hắn, vui mừng hỏi: "Chỉ Tuệ, hài tử còn chưa ra đời sao?"

Tần Chỉ Tuệ đỏ mặt thẹn thùng. Dương mẫu bảo: "Lang trung đến xem rồi, dự kiến là mấy ngày nữa sẽ sanh rồi."

"Ha ha, ta trở về đúng lúc quá a." Dương Thu Trì cười, mắt nhìn thấy Vân Lộ, vội bỏ tay Phùng Tiểu Tuyết, bước tới phất tay áo vái một lễ thật sâu: "Ti chức tham kiến Thanh Khê công chúa!"

"Biến thành xa lạ từ khi nào vậy, Thu Trì ca ca," Vân Lộ cười, mắt nhìn Liễu Nhược Băng đang ôm hài tử, hỏi: "Vị cô nương đó là ai a?"

Dương mẫu cùng mọi người chưa bao giờ gặp Liễu Nhược Băng. Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình thì có gặp qua ở Trấn Viên châu Thanh Khê huyện, biết là sư phụ của Tống Vân Nhi, nhưng không biết là lão tiền bối lúc trước đã bắt cóc hai nàng. Dương Thu Trì vội khom người giới thiệu: "Vị này là sư phụ của Vân nhi, Liễu Nhược Băng Liễu tiền bối."

Liễu Nhược Băng giao hài tử cho Tống Vân Nhi, bước lên làm lễ ra mắt Dương mẫu: "Nhược Băng ra mắt thái phu nhân." Trên đường đi, Dương Thu Trì đã giới thiệu tình huống gia đình với Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Băng biết Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết là hạo mệnh thái phu nhân và phu nhân.

Dương mẫu cười ha ha hoàn lễ. Liễu Nhược Băng nếu như là sư phụ của Tống Vân Nhi, còn Tống Vân Nhi đang xưng hô huynh muội với Dương Thu Trì, cho nên tuy Liễu Nhược Băng nhỏ hơn Dương mẫu nhiều, nhưng tính về bối phận thì hai người ngang vai vế nhau. Dương mẫu kéo tay Liễu Nhược Băng, quan sát trên dưới, khen: "Muội tử xinh đẹp thật."

Liễu Nhược Băng vội nói: "Đa tạ thái phu nhân khoa tưởng, hay gọi tôi là Nhược Băng đi."

Dương mẫu cũng cảm thấy xưng hô "muội tử" này có điểm ngượng nghịu, bèn gật đầu kêu phải, quay sang nói với bọn Tiểu Tuyết: "Các ngươi cũng qua làm lễ ra mắt đi."

Phùng Tiểu Tuyết dẫn đầu bước qua, làm một phúc lễ với Liễu Nhược Băng: "Tiểu Tuyết ra mắt Liễu tiền bối." Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình cũng làm theo.

Liễu Nhược Băng là trưởng bối, không nhất thiết phải hoàn lễ, cho nênchỉ điềm đạm gật gật đầu. Tống Vân Nhi trước giờ không chị kể gì đến lễ tiết, hơn nữa mọi người quen thân nhau như vậy, cũng không khách khí gì ẵm em bé ngọt ngào gọi "bá mẫu! chị dâu!" rồi coi như đã làm lễ xong.

Phùng Tiểu Tuyết bước tới, hỏi: "Vân nhi, hài tử này thật khả ái, ta ẵm chút được không?" Tống Vân Nhi giao hài tử cho Phùng Tiểu Tuyết, Phùng Tiểu Tuyết cẩn thận tiếp lấy, ẵm ngang vào lòng. Chú bé giương đôi mắt lớn nhìn Phùng Tiểu Tuyết, chợt nhoẻn miệng cười.

Tống Vân Nhi cả kinh kêu lên: "Sư phụ! Hài tử biết cười kìa!"

A! Liễu Nhược Băng vừa kinh vừa mừng, bước đến nhìn, thấy con trai đang nhìn Phùng Tiểu Tuyết cười, không khỏi vui mừng nói với Dương Thu Trì: "Đứa bé này thiệt là... ta chọc nó thế nào nó cũng không chịu cười, thế mà bây giờ lại cười vậy đó."

Dương Thu Trì cũng thật cao hứng: "Cho thấy hài tử này và Phùng Tiểu Tuyết có duyên nha."

Phùng Tiểu Tuyết nghe lời này, cũng rất cao hứng, ẵm em bé chọn nó cười mãi. Hài tử này cũng nễ mặt nàng, cứ nhoẻn miệng cười tươi. Chọc một hồi, Phùng Tiểu Tuyết mới quyến luyến không nở rời, giao hài tử lại cho Liễu Nhược Băng.

Hồng Lăng bấy giờ mới bước lên làm lễ chào hỏi Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết cùng mọi người. Tống Tình vui vẻ đỡ Hồng Lăng dậy, hai người chủ tớ tình thâm, vui mừng đỏ hồng cả mắt.

Dương mẫu dặn dò người hầu mau đem tin tức bọn Dương Thu Trì trở về đi thông tri cho hai mẹ con Bạch Tố Mai, sau đó một tay kéo Dương Thu Trì, một tay kéo Liễu Nhược Băng, bảo: "Chúng ta mau vào nha, bên ngoài lạnh lắm."

Cả đám người tiền hô hậu ủng tiến vào đại sảnh. Người hầu rót trà nóng, mang nước ấm để mọi người tẩy rửa sơ phong sương, sau đó ngồi xuống nói chuyện. Dương Thu Trì móc ra đạo thánh chỉ đó, giản đơn chỉ thuật lại chuyện phụng chỉ tiến kinh, không hề nói đến chuyện suy đoán thực hư giữa hắn và Liễu Nhược Băng. Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết nghe hoàng thượng muốn gặp họ, vừa cao hứng vừa khẩn trương. Dương mẫu nắm tay Dương Thu Trì bảo: "Con à, lòng mẹ chẳng có chút tự tin gì hết, chưa nói nếu gặp hoàng thượng mà dập đầu lạy làm sao cũng không biết rồi làm mất mặt con, lỡ chọc hoàng thượng giận, thì làm thế nào đây a, ta.... ta hay là không đi cho xong..."

Dương Thu Trì cảm thấy thú vị: "Mẹ...., coi mẹ kìa, mẹ không chịu đi là kháng chỉ không tuân đấy, và nhất định sẽ bị chém... Cái đó càng không thể được. Đừng có lo, mọi chuyện có con của mẹ đây."

Phùng Tiểu Tuyết ngồi ở bên cạnh cũng lên tiếng an ủi: "Đúng a, mẹ, tuy con cũng không biết nên làm thế nào, nhưng phu quân đi cùng chúng ta, đến lúc đó chúng ta nghe nhiều nói ít là được chứ gì."

Dương mẫu lắc đầu: "Nghe nhiều nói ít thì không sai, nhưng ta vừa nghĩ đến hoàng cung, nghĩ đến hoàng thượng thì bụng đã rung lập cập, chỉ sợ ngay cả đứng cũng đứng không vững." Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết nhịn không được bật cười, chúng nhân cũng cười theo.

Tống Tình ở bên cạnh an ủi: "Thái phu nhân, người đừng lo, khi đến kinh thành phải đến lễ bộ ngôn lễ trước. Ở đó sẽ có quan viên dạy người những lễ tiết tương quan. Hơn nữa, lão gia của chúng ta là bá tước, lại lập nhiều công lao như vậy, không nễ mặt tăng cũng nễ mặt phật, cho dù có chỗ nào không chu toàn trong lễ tiết, hoàng thượng cũng sẽ không trách tội, người cứ yên tâm đi."

Dương Thu Trì cười nói: "Đúng a, mẹ, mẹ hiện giờ dù gì cũng là siêu phẩm hạo mệnh phu nhân rồi, cần phải ra mặt một chút mới được, chưa gặp hoàng thượng mà bụng đã run thì còn gì nói nữa."

Vân Lộ ở bên cạnh cũng cười thưa: "Bá mẫu, phụ hoàng của con kỳ thật không hung như bá mẫu nghĩ đâu, người rất hiền từ, trước đây còn ở kinh thành, phụ hoàng thường gọi con tiến cung chơi, nghe con xướng sơn ca, lại còn cùng con chơi tửu lệnh uống rượu nữa, không hung chút nào."

Mọi người đều nói vậy, Dương mẫu từ từ không khẩn trương thái quá nữa, cười ha hả nói với Vân Lộ: "Cháu là công chúa, là con gái của hoàng thượng, hoàng thượng đối với ai cũng có thể hung, nhưng sao đối với con mà hung được."

Vân Lộ ngẫm nghĩ, thưa: "Hay là như vầy đi, con phụ trách đưa bá mẫu và Tiểu Tuyết tỷ tỷ tiến cung, dù gì phụ hoàng cũng hạ chỉ cho phép con tiến cung bất cứ lúc nào. Con cùng người đi, có chuyện gì thì con lo cho, người thấy thế nào?" Dương mẫu mừng rỡ: "Như vậy thật tốt! Có công chúa cô đi cùng, trong lòng ta cũng có cái để an tâm rồi." Chuyển đầu nhìn Phùng Tiểu Tuyết, Dương mẫu hỏi: "Tiểu Tuyết, con nói có phải không?"

Phùng Tiểu Tuyết mỉm cười gật đầu lia lịa. Nàng ta nghe nói phải gặp hoàng thượng, lòng cũng như trống trận, giờ nghe nói Vân Lộ công chúa sẽ đi cùng tiến cung, cảm thấy tự tin hơn nhiều.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.