Trở về truyện

Nạp Thiếp Ký - Chương 210: Thẩm Vấn Đàm Tri Phủ

Nạp Thiếp Ký

210 Chương 210: Thẩm vấn Đàm tri phủ

"Không cần biết có quan hệ hay không, đại nhân đều cần phải đem chuyện của Mễ viên ngoại, Quyền bố chánh sứ, Đàm tri phủ ba người viết thành báo cáo mật, thông qua Bát bách lý của cẩm y vệ Hồ Quảng cấp báo cho Kỷ Cương chỉ huy sứ đại nhân, do người báo lên thỉnh hoàng thượng định đoạt. Đại nhân chờ tin phụng chỉ hành sự, như vậy mới là kế vẹn toàn."

"Cao! Quả thật là cao!" Dương Thu Trì cười ha hả, học theo dáng vẻ của quân Ngụy trong vở kịch "Địa đạo chiến" giơ ngón tay cái lên cười.

Tuy phương pháp này hắn cũng có nghĩ ra, nhưng không có Kim sư gia phân tích, bản thân hắn không dám khinh thường đưa ra chủ ý. Hắn thầm nghĩ, sau này có hai sư gia trợ giúp ý kiến, trong đấu tranh chính trị sau này sẽ không còn phạm phải những sai lầm cơ bản như trước đây nữa.

Tống Vân Nhi cũng cười: "Cái lão quân sư quạt mo ông thật là còn được mấy chữ, hèn gì cha ta khen mãi hai ông thông minh được việc, có thể tin cậy làm tay chân."

"Đa tạ đại nhân khen ngợi, đa tạ tiểu thư tán thưởng, bỉ nhân không dám nhận." Kim sư gia vội vã chấp tay.

Dương Thu Trì trở về đại đường, ngồi xuống cười hì hì nói: "Mễ viên ngoại, thỉnh đứng lên đi."

Mễ viên ngoại dương dương đắc ý, đứng dậy phủi phủi bụi đất bám vào áo. Dương Thu Trì nói: "Tuy ông và Định quốc công có uyên nguyên như vậy, nhưng án này liên hệ quá lớn, bổn quan không thể tọa thị điềm nhiên."

Nói xong chuyển đầu bảo La thiên hộ: "La đại nhân, phiền ông chỉ phái một phó thiên hộ mang theo cẩm y vệ đưa Mễ viên ngoại ra...."

"Đại nhân không cần khách khí. Mễ mỗ tự thân đi về là được rồi." Mễ viên ngoại đắc ý cười nói. Xem ra viên quan thanh niên này còn biết lợi hại, không dám động đến lão.

Dương Thu Trì cười lạnh: "Mễ viên ngoại, ông hiểu nhằm rồi. Án này còn chưa tra ra cho rõ, chúng ta chỉ có thể đem ông giam lỏng lại một nơi thôi. Ông yên tâm, cẩm y vệ sẽ phụ trách sự an toàn cho ông." Hắn bảo La thiên hộ tiếp: "Thỉnh ông phái một phó thiên hộ mang theo cẩm y vệ áp giải Mễ viên ngoại về thiên hộ sở giam lỏng, canh chừng cẩn thận, không được để xảy ra bất kỳ sai sót gì."

Mễ viên ngoại lúc này mới biết bản thân cao hứng quá sớm. Xem ra thanh niên cẩm y vệ này không đơn giản chút nào.

La thiên hộ đứng dậy chấp tay đáp ứng, mặt lộ vẻ khâm phục, biểu tình càng hiện sự kính úy. Y ra cửa gọi một phó thiên hộ bảo mang theo cẩm y vệ đưa Mễ viên ngoại đi.

Dương Thu Trì phái người đi hỏi tình hình tìm kiếp trung niên mắt lé, biết là đã phát hiện đến mấy người, và sau khi trải qua sự biện nhận của các tiêu sư thì đều bị bài trừ hết.

Hắn đành cho người đưa Đàm tri phủ lên. Đàm tri phủ thấy ngay cả bố chánh sự mà Dương Thu Trì cũng bắt, khiến cho các nhân vật chính yếu trong Hồ Quảng đều chấn động như gà bị rơi xuống nước, biết rõ là lợi hại rồi nên phòng tuyến về tinh thần triệt để bị băng hội. Y được đưa lên công đường mà trước đây tự bản thân ngồi thẩm án, không chờ cẩm y vệ ra oai đã ủ rủ quỳ xuống ngay.

Dương Thu Trì vỗ búa quát: "Người và Quyền chính sứ, Mễ viên ngoại ba người quan tư cấu kết, chiếm đoạt làm của riêng lương thực chẩn tai, dẫn đến dân căm phẫn, dường như sắp sửa biến thành bạo loạn, ngươi có biết hậu quả hay không?"

Đàm tri phủ sợ đến run rẩy toàn thân, nhưng hai tay bị trói, không dễ dập đầu lạy, nhưng vẫn nỗ lực cúi gầm đầu xuống thấp, luôn miệng xin tha mạng. Động tác của lão quá mạnh, suýt chút nữa bị té ngang.

Dương Thu Trì lại nói: "Ngươi nhận hối lộ hai vạn lượng bạc trắng, ngươi chắc là biết là thái tổ và đương kim hoàng thượng đối phó với tham quan như thế nào chứ?"

Đàm tri phủ đương nhiên biết, nhớ tới hình phạt lột da nhét cỏ vào, sợ đến nổi ba hồn bảy vía đều bay đi đâu mất, ngay cả lời cầu xin tha mạng cũng không nói được, chỉ còn biết cố sức dập đầu cho sát xuống đất.

Dương Thu Trì biết khi thẩm vấn tội phạm thì nặng nhẹ mặn ngọt gì đều phải dùng, hiện giờ đã khiến lão sợ đến như vậy rồi, cần tỏ chút xíu ngọt và nhẹ, như vậy hiệu quả mới cao hơn, cho nên hắn lập tức cho người cởi trói cho Đàm tri phủ. Đàm tri phủ không biết Dương Thu Trì muốn làm cái gì, cho nên sau khi được cởi trói, ngơ ngẩn ngồi bẹp dưới đất giống như bị bệnh thần kinh vậy.

Ngữ khí của Dương Thu Trì hơi dãn ra, nói: 'Đàm tri phủ, thái độ lúc nãy của ông rất tốt, đã khai ra hai con sâu lớn Bố chánh sứ và Mễ viên ngoại, lập được công cho việc khám phá án này, bổn quan nhất định sẽ khởi tấu nói rõ biểu hiện của ông, đem công chuộc tội."

Nghe lời này, ba hồn bảy vía của Đàm tri phủ cuối cùng đã quay trở lại thân một ít, và chỉ cần ít này cũng đủ lão hiểu rõ ý Dương Thu Trì muốn nói gì, tức thời kích động đến nỗi nước mắt nước mũi chan hòa. Một lão già đầu râu thế mà bò ra đất, khóc tu tu như con nít, thậm chí còn dập đầu lia lịa thưa: "Dương đại nhân đối với Đàm mỗ có ân như tái tạo, Đàm mỗ nguyện không dám quên."

Dương Thu Trì nói: "Nhưng mà, bổn quan hi vọng Đàm đại nhân có thể tiếp tục chỉ điểm trắng đen, tiếp tục lập công, như vậy mới còn có chút sinh cơ a."

Đàm tri phủ dập đầu thút thít thưa: 'Dạ, Đàm mỗ biết, Đàm mỗ nhất định đem những gì mình biết được khai hết ra, quyết không dám giấu một điểm nào."

"Được, vậy ông trước hết đem chuyện câu kết nuốt trọn số lượng chẩn tai như thế nào thành thật khai hết ra..."

"Dạ," Đàm tri phủ lại dập tiếp đầu, rồi mới bắt đầu khai: "Năm rồi trong khuôn viên trăm dặm của Vũ Xương phủ Hồ Quảng bị giặc châu chấu, Quyền bố chánh sứ thỉnh cầu với triều đình mở kho chân tai, được hoàng thượng ân chuẩn. Qua đầu năm, Mễ viên ngoại mời Quyền bố chánh sứ và tôi đến nhà, hôm đó không có ai khác nữa, Mễ viên ngoại nói lên một kế, bảo chúng tôi đem toàn bộ số lương thực triều đình vận chuyển tới chuyển cấp cho lão ta, lão ta sẽ cho chúng tôi mỗi người năm vạn lượng bạc. Lúc đó tôi sợ hết hồn."

Nói đến đây, Đàm tri phủ ngẫm nghĩ một chút, cắn răng dập đầu thưa: "Tôi còn nói rằng, trước đây mọi chuyện chẩn tai đều do Bố chánh ty thỉnh cầu triều đình làm, nhưng sự tình chẩn tai cụ thể như thế nào đều do tri phủ nha môn phụ trách. Quyền bố chánh sứ và tôi cũng không phải là chưa hề tham ô lương chẩn tai, nhưng trong mười phần tham ô quá hai phần là nhiều lắm rồi, còn lại tám chính phần vẫn phải phát cho dân, nếu không dân đói làm loạn lên thì cái gì cũng tiêu vong cả."

Dương Thu Trì chen lời: "Quyền bố chánh sứ có làm qua chuyện này sao? Ta ý chỉ là tham ôm toàn bộ lương chẩn tai ấy?"

Đàm tri phủ hơi suy gẫm, sau đó lắc đầu đáp: "Không có, những chuyện chẩn tai ở Vũ Xương phủ tại Hồ Quảng này tôi đều tham gia, đại bộ phận lương thực đều có phát đến cho dân." Dừng lại một chút, lão tiếp, "Còn về chuyện trước khi lão đến Hồ Quảng làm bố chánh sứ như thế nào thì tôi không rõ lắm."

Dương Thu Trì như hiểu ra gì đó, gật gật đầu, tỏ ý cho lão tiếp tục.

"Do đó tôi nghe lời này, tuy năm vạn lượng nghe thật mê người, phân đến chỗ tôi giảm bớt nhiều lắm chỉ còn hai phần, nhưng tôi vẫn không dám đáp ứng, vì cái đầu trên cổ quan trọng hơn. Nhưng Bố chánh sứ đại nhân dường như đã đáp ứng chuyện này, cho nên thấy tôi không chịu, liền đề cập đến chuyện năm trước tôi phụ trách gia cố đê bao ở Trường giang."

Đàm tri phủ nói đến đây, đưa tay áo lau mồ hôi trán, thở phì phò một lúc mới tiếp được: "Lần đó chuyện tôi tham ô ba nghìn lượng bạc dùng để tu bổ đê đã bị phát giác, chính là do Quyền bố chánh sứ nhận chìm xuồng chuyện này, nên tôi mới giữ được mạng. Tôi nghe lão đề cập đến chuyện này, biết là lão đem nó ra ép tôi, nếu như tôi không đáp ứng thì lập tức xui xẻo ngay."

"Tôi nghĩ, dù gì án này một khi bại lộ, bản thân nhất định là rơi vào tử lộ, phải hay trái gì cũng chết, thôi đành đáp ứng cho xong. Mễ viên ngoại sau đó cho người đưa năm vạn lượng bạc trắng như đã hứa cho chúng tôi, tôi tự thân cho người vận chuyển bốn vạn lượng đến nội trạch của Quyền bố chánh sứ."

Dương Thu Trì cười lạnh: "Như vậy là Quyền bố chánh sứ và Mễ viên ngoại có quan hệ rất mật thiết ha?"

Đàm tri phủ hơi ngẩn đầu nhìn Dương Thu Trì, xong vội cúi đầu xuống đáp: 'Đúng vậy, nghe nói Quyền bố chánh sứ vốn là một tiểu huyện lệnh, đã cố ý gắn kết với Mễ viên ngoại, được Mễ viên ngoại giúp y hoạt động ở triều đình, cho nên mới từng bước thăng quan cho đến vị trí ngày hôm nay."

"Vậy à? Mễ viên ngoại có bản lãnh như vậy sao?" Dương Thu Trì lại càng cảm thấy lạnh người. Xem ra, Kim sư gia nói không sai, trong tình huống địch tình bất minh, bản thân dùng kế hoãn binh để hành sự là một chiêu vô cùng cao minh và ổn thỏa. Hắn ra ý bảo Đàm tri phủ nói tiếp.

Đàm tri phủ tiếp tục: "Tôi hỏi Mễ viên ngoại nếu lỡ không có lương chẩn tai, dân đói làm loạn thì sao? Mễ viên ngoại nói sẽ an bài cho người đi thiêu kho lương, lại đổ tội cho người gác để lửa bắt cháy, sau đó xin triều đình vận chuyển lương tiếp. Hơn nữa hàng gạo của lão còn gạo để bán, lão thậm chí còn mở hàng cháo phát không bố thí. Tôi nói làm như vậy ông chẳng có chỗ nào hay hết thì sao, lão đáp là tôi không cần quản."

"Chuyến lương chẩn tai được vận chuyển đến, Quyền bố chánh sứ an bài cho người thân tín giả vờ vận lương vào cất trong kho lương của Bố chánh ti, nhưng thực tế lương thực được vận thẳng vào kho của Mễ viên ngoại. Đêm hôm đó, kho lương trống của Bố chánh ti liền nổi lửa. Tôi biết nhất định là Mễ viên ngoại cho người phóng hỏa."

"Quyền bố chánh lại xin triều đình lương chẩn tai. Lần này tôi cho là lương thực sẽ được vận chuyển đến dùng cho chẩn tai, bởi vì tôi thấy toàn thành dân đói, thậm chí có rất nhiều người đói chết. Tôi rất sợ, e sự tình lớn ra, nhưng không ngờ, ngày đó Mễ viên ngoại lại thỉnh tôi và Quyền bố chánh sứ đến nhà, nói là theo như quy củ, lão muốn toàn bộ lương chẩn tai, cấp cho hai người chúng tôi mỗi người năm vạn lượng bạc trắng."

"Tôi nghe xong là sợ rúm cả người, đoạn thời gian này tôi phát hiện Mễ viên ngoại không ngừng bán gạo với giá cắt cổ, hơn nữa lại dường như không muốn bán lương thực ra vậy, lại không hề mở hàng phát cháo như đã hứa, trong khi đó dân đói thì ầm ầm tiến vào thành Vũ Xương, càng lúc càng nhiều, số lượng đã có đến mấy vạn. Tôi biết, nếu như lần này toàn bộ số lương chẩn tai bị nuốt gọn, một lon gạo cũng không phát ra, thì dân đói toàn thành không làm loạn mới là lạ."

"Tôi nói lần này vô luận là thế nào tôi cũng không dám. Nhưng Mễ viên ngoại và Quyền bố chánh đều nhắc đến chuyện tiểu thiếp thứ bảy của tôi, tôi chỉ còn nước tiếp tục khuất phục."

Dương Thu Trì cười nói: "Thật không ngờ Đàm đại nhân lại cưới đến bảy tiểu thiếp, nhìn không ra Đàm đại nhân người già mà lòng không già nghe, xương cốt còn chắc thiệt. Hắc hắc hắc..."

Gương mặt già của Đàm tri phủ đỏ ửng, ấp úng mãi không nói được gì.

Dương Thu Trì thu lại nụ cười, hỏi: "Chuyện tiểu thiếp thứ bảy của ông thế nào? Chẳng lẽ lão mập lùn kia đã giúp gì ông trong chuyện này sao?"

------------o0o------------

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.