Trở về truyện

Nạp Thiếp Ký - Chương 172: Phát Hiện Kỳ Quái (2)

Nạp Thiếp Ký

172 Chương 172: Phát hiện kỳ quái (2)

Nhưng nếu như giả quỷ không phải là vì tam di thái, hay là chân hung là một kẻ khác, thì để sớm dọa cho hắn bỏ đi, đêm nay nhất định sẽ tiếp tục hiện quỷ, và thậm chí còn có khả năng là đến nhát chính hắn.

Do đó, trước khi ngủ Dương Thu Trì an bài Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng cùng đưa Tống đồng tri theo tận mặt chứng kiến mọi động tĩnh của hắn, xem coi có kẻ nào đó giả quỷ nhát người hay không.

Tống Vân Nhi và hai người còn lại chỉ thấy Dương Thu Trì như một kẻ mộng du đi lại nói xàm trong đêm, cho đến khi hắn kêu lên câu ám ngữ "Vân Nhi cứu ta" thì Tống Vân Nhi mới sực tỉnh, đem nước muối đã mang sẵn theo giúp Dương Thu Trì uống vào tẩy ruột.

Sau khi tẩy rửa ruột xong, ảo dược trong thân thể của Dương Thu Trì cũng bị nôn ra theo, do đó từ từ khôi phục lại vẻ bình thường.

Vừa rồi Tống Vân Nhi và mọi người cùng bám sát theo hắn nhưng không thấy gì, chứng minh những thứ mà Dương Thu Trì thấy chỉ toàn là từ ảo giác trong đại não mà ra!

Dương Thu Trì vốn đã đoán bản thân có khả năng là bị ảo giác mới thấy quỷ. Hắn còn từ lời kể của nha hoàn Tri Xuân biết được Dương lão thái gia đã từng nửa đêm thức giấc thấy tam di thái đứng trước đầu giường cười, lại kết hợp với những gì nhìn thấy đêm đầu mà suy đoán như thế, chỉ có điều là hắn cần chứng minh.

Vào đêm qua, sau khi chứng kiến tiếp sự tình kỳ quái kia nữa, hắn chẳng hề cảm thấy kinh ngạc hay sợ hãi, bởi vì hắn đã đoán được những thứ này đều là ảo giác.

Vì sao Dương Thu Trì bị ảo giác mà cùng nhìn thấy Tam di nương treo cổ? Đó là vì trước hết hắn nghe nhiều người và Dương lão thái gia nói đi nói lại về việc tam di nương treo cổ ở phòng ấy, thậm chí biết được địa điểm treo cổ ở chỗ nào, và hắn đối với chuyện này cảm thấy vô cùng hứng thú giống như ám thị tâm lý cực mạnh ẩn giấu trong lòng vậy, cho nên cả hai lần ảo giác đều thấy cùng một đối tượng.

Tại sao hắn đợi tới giữa đêm mới xuất hiện ảo giác? Rất có khả năng là có người cho hắn ăn món gì đó gây ảo giác. Món gì thì hắn chưa nghĩ ra, nhưng nhất định là thứ hắn đã ăn tối qua. Và ai hạ độc thì hắn còn chưa biết.

Người có thể tiếp xúc với món mà hắn ăn quá nhiều, nếu như hiện giờ gióng trống phất cờ đả thảo kinh xà, chi bằng cứ ôm cây đợi thỏ! Do đó hiện giờ không thể tra ra, nhưng cũng không để thấu lộ tin tức, và khi thấy hắn không sao, người hạ thuốc gây ảo giác đó sẽ tiếp tục hạ dược, và lần này hắn phải cho người bắt tại trận kẻ đó mới được.

Nhưng Dương Thu Trì cảm thấy rất rõ là thuốc gây ảo giác lần này mạnh hơn lần trước nhiều, khiến cho quỷ và người không khác nhau là bao, nhưng quỷ đều đã biến thành lệ quỷ gớm ghiếc.

Không thể để xảy ra lần sau nữa! Lần này hắn đã nôn mửa ra gần hết, sự nguy hại gây ra cho thân thể không lớn, nhưng nếu có lần sau, nói không chừng hắn không còn vận khí tốt như vậy nữa.

Và chiếu theo lý mà xét, thì tam di thái phát bệnh hoa si rất có thể là do bị người ta hạ thuốc gây ảo giác. Tam di thái có thể chất đặc thù, dưới tác dụng phụ của món thuốc này, khiến nàng ta sản sinh ảo tưởng có tính tinh thần phân liệt, nên dẫn đến hiện tượng hoa si.

Dương Thu Trì quyết định trước hết khoan báo cho Tống Vân Nhi và mọi người biết, để tránh khỏi phải đả thảo kinh xà.

Tống Vân Nhi hỏi đi hỏi lại mấy lần, Dương Thu Trì cứ cười trừ đáp rằng sẽ nói cho nàng biết sau, rồi lập tức trở về phòng ngủ.

Đêm ấy không có chuyện gì xảy ra nữa, Dương Thu Trì ngủ cho đến khi trời sáng hẳn.

Khi hắn còn nằm trên giường, Tống Vân Nhi đã đẩy cửa chạy vào, ngồi ở đầu giường nói: "Ca, anh chàng sâu con làm biếng, mau dậy đi, đêm thì mộng du, ngày lại ngủ bù hay sao?"

Dương Thu Trì đáp: "Được được, ta dậy!" Nhưng thấy Tống Vân Nhi cứ mở to mắt nhìn hắn, bèn cười khổ bảo: "Muội kêu ta dậy mà cứ ngồi đó không chịu lui ra một chút, ta sao mặc quần được chứ a?"

Tống Vân Nhi ngượng ngùng cả cười, cầm quần áo trên bàn đưa tới cho Dương Thu Trì, vừa định đi ra, chợt ớ lên một tiếng chỉ vào đầu hắn hỏi: "Ca, đầu huynh sao mà bụi đất mạng nhện không vậy? Hi hi, chui vào đáy giường bắt chuột hay sao?"

Dương Thu Trì sờ đầu, sau đó đưa tay xuống nhìn, thấy trên đó toàn là bụi, bèn chồm dậy nhìn xuống gối, cũng thấy toàn bụi và mạng nhện, bèn nói: "Ừ ha, vì sao thế nhỉ?" Hắn hơi trầm ngâm, sau đó nghĩ ra ngay, cười hà hà bảo: "Là đêm qua ta chui đầu vào cái lỗ trên cửa sổ nhìn bạch y nữ quỷ. Ta nhớ còn khiến một cây gỗ ngăn vách rớt xuống nữa, giấy trên cửa sổ đó toàn là bụi, nên đầu ta mới...."

Đột nhiên, mắt Dương Thu Trì sáng rực lên, đưa tay lên vuốt lỗ tai, thấy cũng đầy bụi. Hắn ngưng thần ngẫm nghĩ, chợt mừng rỡ reo thật to, vụt tốc mền gối cầm quần áo mặc nhanh vào.

Tống Vân Nhi tức thời đỏ bừng mặt, trề môi quay mặt đi chỗ khác: "Huynh làm cái gì thế?"

"Có vấn đề!" Dương thu Trì vừa mặc quần áo vừa tự ngôn tự ngữ.

"Muội thấy đầu óc huynh mới có vấn đề ấy!" Tống Vân Nhi bực mình gắt.

"Đừng có ngắt lời!" Dương Thu Trì vội vã nói, "Cú thò đầu vào của ta nhất định không mạnh đến nỗi làm đổ gãy cây song, khi rụt đầu lại không có khả năng tạo ra cái lỗ lớn cùng nhiều bụi bặm đến như vậy, trừ khi...." Linh quang trong óc hắn chợt lóe lên, liền đoán gần trọn mọi chuyện. Hắn kéo tay Tống Vân Nhi: "Chứng ta đến tòa lầu đó!"

Tống Vân Nhi không biết Dương Thu Trì lại phát khùng giả vờ thần thần bí bí gì nữa đây, nên hỏi: "Làm gì nữa đây? Một lần muội tởn tới già rồi! Nơi đó có quỷ, muội không đến nữa đâu." Tống Vân Nhi hơi gay gắt, nhưng miệng nói vậy mà chân vẫn chạy theo Dương Thu Trì tới căn lầu nọ.

Nam Cung Hùng nghe Dương Thu Trì rời khỏi cửa, tức thời không rời nửa bước, bám sát theo hai người.

Dương Thu Trì kéo Tống vân Nhi thẳng tới ngoài hành lang căn phòng ngủ của tam di thái Quách thị, quan sát kỹ cửa sổ một hồi, vui mừng gật đầu lẩm bẩm: "Thì ra là như thế! Ta thật đúng là hồ đồ, vầy mà không phát hiện được!"

Tống Vân Nhi ngạc nhiên hỏi: "Phát hiện được gì? Ca, huynh đang nói gì thế a?"

Dương Thu Trì không lý gì đến nàng, xoay người chạy vào trong phòng, đến phía sau cửa sổ, lấy từ dưới đất thanh gỗ ngang bị hắn đụng rớt lúc khuya. Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng cùng tiến vào, cũng bước lại gần quan sát.

Tống Vân Nhi định lên tiếng hỏi, thì Dương Thu Trì đã phân công: "Vân nhi, muội đi gọi cha muội cùng Dương lão thái gia đến đây."

Tống Vân Nhi không hỏi gì thêm, dạ một tiếng rồi chạy đi ngay. Chẳng mấy chốc sau, Dương lão thái gia và Tống đồng tri cùng đến phòng ngủ của tam di thái ở căn lầu nhỏ.

Tống đồng tri hỏi: "Sao rồi? Hiền điệt, có, có phát hiện gì mới sao?"

Dương Thu Trì cầm cây then ngang đưa cho Dương lão thái gia: "Bá phụ, mọi người xem, một đầu của cây song cửa này bị người ta cắt đứt, dấu này rất cũ, rõ ràng là nó nằm phía trên."

Tống đồng tri tiếp lấy quan sát cẩn thật, thấy quả nhiên là cây song cửa này có một đầu bị cắt đi hết phân nửa, chỉ còn lại một đầu nhọn nhỏ, có chút không hiểu nhìn Dương Thu Trì dò hỏi.

Dương Thu Trì lấy cây song lại, bước lại cửa sổ, dùng tay phải đặt cây then vào chỗ lõm ở một bên, tay trái giữ đầu cây song bên kia khẽ dùng lực, đưa thanh chèn ngang vào trong chỗ lõm giữ phía bên kia. Hắn dùng tay phủi phủi, cây thanh ngang nằm yên ổn ngay ngắn ở đó.

Những thanh gỗ ngang này nằm ở giữa một khoảng khá rộng, nếu lấy đi một thanh thì coi như khoảng không đó không có trở ngại gì, vừa chỗ cho một người lớn chui lọt!

Đến lúc này thì mọi người đều đã rõ, Tống Vân Nhi vui mừng reo lên: "Ca, muội biết rồi, chân hung kỳ thật là tiến vào ngõ cửa sổ: y trước hết gỡ bỏ thanh ngang này xuống, chui qua song cửa vào trong, xiết cổ chết tam di thái Quách thị, sau đó ngụy trang treo cổ chết, rồi sau đó chui ra, cài thanh ngang trở lại!"

"Thông minh!" Dương Thu Trì giơ ngón tay cái lên khen.

Tống Vân Nhi cười hì hì, thập phần đắc ý. Tống đồng tri vuốt vuốt chòm râu dê, cười rạng rỡ gật đầu.

Tống Vân Nhi đang đắc ý, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, hỏi: 'Ca, có điểm không đúng! Tuy chân hung có thể chui vào chui ra, nhưng còn giấy che cửa thì sao? Y ở trong phòng dán kín giấy che cửa rồi thì còn chui ra làm sao được?"

Dương Thu Trì cười đáp: "Muội đi xem kỹ giấy dán cửa sổ đi, sẽ biết được đáp án của vấn đề này ngay."

Tống Vân Nhi nghi hoặc đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn, ơ lên một tiếng chạy ra ngoài phòng, đến trước cửa sổ nhìn lên nhìn xuống.

Mọi người không biết nàng phát hiện được gì, đều chạy ra theo.

Tống đồng tri hỏi: "Vân nhi, con, con ơ ơ cái gì đó a?"

"Cha, cha xem nè," Tống Vân Nhi chỉ vào cửa sổ, "Giấy dán cửa sổ này là áp từ bên ngoài vào!"

Tống đồng tri nghe được lời này liền kinh ngạc vô cùng, cúi xuống quan sát ngay. Quả nhiên, giấy dầu dùng để dán che cửa sổ được áp từ bên ngoài vào, lại được sắp xếp rất chỉnh tề, nên nếu không chú ý thì căn bản không thể phát hiện được.

Giấy dán cửa thời cổ đại đều được dán từ bên trong. Thứ dán từ bên ngoài như thế này Tống đồng tri mới thấy lần đầu. Lão nghi hoặc đi một vòng quanh hành lang, thấy cửa sổ nào cũng có giấy dán từ phía ngoài cả.

Tống đồng tri nghi hoặc hỏi Dương lão thái gia: "Dương huynh đài, giấy dán cửa này tại sao lại được áp từ phía ngoài? Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

------------o0o--------------

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.