Trở về truyện

Nạp Thiếp Ký 2 - Chương 108: Bảo Tàng Chỉ Cấp Chính Chủ

Nạp Thiếp Ký 2

108 Chương 108: Bảo tàng chỉ cấp chính chủ

Dương Thu Trì đã thầm sắp bày kế hoạch trang bị vũ khí cho quân đội mình. Hắn không phải là chuyên gia vũ khí, tri thức về vũ khí cũng như phương diện kiểm nghiệm vết thương gây ra từ đạn chủ yếu là vũ khí thường quy của Trung Quốc.

Vũ khí hiện đại một khi bị địch nhân thu được thì rất dễ phỏng chế theo, do đó cần phải sử dụng thủ đoạn bảo mật kỹ thuật. Súng ống bản thân không thể bảo mật, nhân vì khi địch lấy được mở ra để công tượng dù là có thể phỏng chế cực nhanh. Trong khi đạn dược thì phỏng chế khó hơn, cổ đại chưa nắm bắt tri thức hiện đại này, căn bản không thể phỏng chế ra loại đạn cần thiết. Toại phát thương và súng đạn khác trong thời hiện giờ khác biệt nhất là ở đạn. Súng đạn hiện đại dùng bao đạn (các tút) để đưa lên nòng, thông qua kim hỏa kích phát thuốc nổ trong viên đạn làm bay ra đầu đạn. Vì thế, chỉ cần giữ kín kỹ thuật liên quan đến thuốc súng chế ngòi nổ là xong. Địch nhân dù có phỏng chế ra súng và đạn, dùng thuốc súng đen thay cho thuốc súng không khói này thì cũng không cách gì dùng được (vì không có kim hỏa hay cò lửa), không tìm được biện pháp phát xạ thuốc súng trong đó. Khi ấy, súng dù tồn tại dưới hình thức nào cũng chỉ là khối sắt vụn mà thôi.

Điểm này Dương Thu Trì đã tính toán kỹ: súng, vỏ đạn, đầu đạn và thuốc súng cũng như thuốc chế tạo kim hỏa có thể do các công tượng chế tạo. Nhưng công đoạn phối chế thuốc súng cuối cùng và chế tạo ngòi nổ kim hỏa gì đó sẽ do hắn tự thực hiện trong tình huống bảo mật. Hai công đoạn này cần thời gian khá ít, cho dù có làm một mình cũng có thể chế tạo số lượng nhiều.

Đương nhiên, một mình hắn không thể phối chế hết đạn cho toàn quân, vì như vậy là chuyện quá sức. Hắn chỉ chế ra súng đạn cho một đội tinh nhuệ, sử dụng đạn tiết kiệm, tranh thủ 1 viên tiêu diệt 1 địch nhân.

Xuất phát từ ý tưởng này, hắn dùng loại súng bán tự động loại 56 của Trung Quốc làm mô hình bắt chước chủ yếu, vì nó có thể bắn đơn, không lãng phí đạn dược, hộ đạn 10 viên, hoạt động theo phương thức tự nạp đạn, đảm bảo tốc độ bắn nhanh.

Loại súng bán tự động 56 (Chú: Xem hình) này có kết cấu đơn giản, rất thích hợp cho công tượng thời cổ chế tạo, đặc biệt thích hợp trong địa hình bùn đất, mưa gió, cuồng phong... nói chung là thứ nồi đồng cối đá. Đường bắn lại xa, đạt tới 400m, có ống ngắm tối đa bắn hơn 1000m, rõ ràng hơn hắn súng toại phát đương thời. Trước mũi súng này còn có lưỡi lê nhọn, dễ dàng đâm thủng khải giáp của kỵ binh, lại có thể gây mất máu lớn, vết thương khó lành. Cho nên dù chiến đấu cận thân cũng không thua gì đối phương có đao kiếm, không cần có bộ binh bảo hộ như quân dùng súng toại phát.

Hình súng bán tự động 56:

file:///C:/Share Truyện Vip/Nap Thiep Ky I II/VIP - Nạp Thiếp Ký I &%2 0II - Mộc Dật (Full) - Trang 84 - VIP VĂN ĐÀNfiles/---577 file:///C:/Share Truyện Vip/Nap Thiep Ky I II/VIP - Nạp Thiếp Ký I &%2 0II - Mộc Dật (Full) - Trang 84 - VIP VĂN ĐÀNfiles/---543 file:///C:/Share Truyện Vip/Nap Thiep Ky I II/VIP - Nạp Thiếp Ký I &%2 0II - Mộc Dật (Full) - Trang 84 - VIP VĂN ĐÀNfiles/--- 3056F

Ngoài ra, Dương Thu Trì còn chuẩn bị mô phỏng chế tạo một lượng ít súng bộ binh 56 tự động, tục xưng là súng xung phong, tức phiên bản AK47 của Trung Quốc. Loại này do quá lãng phí đạn, chỉ thích hợp bắn gần, hắn không định trang bị nhiều mà chỉ dành cho tổ đột kích để tăng viện hỏa lực.

Dương Thu Trì bỏ ra mấy ngày đem trang bị trong sơn động của Vô Trần đại trưởng tháo ra hết, bao gồm cả những nguyên liệu vừa sản xuất thử ra đóng gói lại, bảo Mã Lăng Vũ dẫn theo 5 hộ vệ dùng xe ngựa vận chuyển về bảo tồn trong nha môn của Kiềm Dương huyện. Hắn lại nhớ và vẻ lại mô hình của hai loại súng đó và mô hình viên đạn (bao gồm cả mô hình viên đạn khẩu 77 của hắn) đưa về giao cho lão thiết tượng "Lão hắc đầu" để ông ta lập tức chế tạo ra thử.

Súng 77

file:///C:/Share Truyện Vip/Nap Thiep Ky I II/VIP - Nạp Thiếp Ký I &%2 0II - Mộc Dật (Full) - Trang 84 - VIP VĂN ĐÀNfiles/--- 94sung01200000033374116167980542141_

Trong những ngày Dương Thu Trì bận rộn, tiểu quận chúa không làm loạn gì, ngoại trừ ăn uống bắt hắn ở cùng mới chịu, còn thì ngoan ngoãn cùng hai thiếp thân nha hoàn chơi cửu liên hoàn. A Hạnh Ny cũng thường đến chơi với nàng.

Ở Đồng trại hơn 10 ngày, Dương Thu Trì cuối cùng cũng làm xong chuyện, lấy được thứ hắn muốn có nhất. Hiện giờ chỉ cần có vàng bạc và lương thực là có thể chiêu binh mãi mã rồi.

Vào tối hắn chuẩn bị rời khỏi Đồng trại, thổ ti Dát Cát Ước thiết yến thết đãi tiển biệt.

Sau khi tiệc tan, Vô Trần đạo trưởng đề xuất muốn đến tế điện mẹ của A Hạnh Ny. Thổ ti Dát Cát Ước mang Dương Thu Trì, A Hạnh Ny đi cùng ông ta.

Tại linh đường, Vô Trần đạo trường quỳ dưới đất, tụng niệm kinh văn, lát sau mới từ từ đứng dậy nói: "Thổ ti đại nhân, mấy ngày này tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định sám hối với ông - tôn phu nhân là do bần đạo giết chết."

Dát Cát Ứơc cả kinh: "Đạo trưởng vì sao nói vậy?"

Vô Trần đạo trưởng khẽ nói: "Kỳ thật tôi là cẩm y vệ của triều đình, phụng mệnh lợi dụng chuyện luyện đan mà trà trộn vào Đồng trại, giám thị các vị. Mười năm trước, ông dẫn binh đi chinh tiễu Miêu quân, tôi phụng mệnh đem tin Đồng trại trống không báo cho quân Mèo. Miêu quân đến đánh đốt giết gian dâm không gì không làm, tôi biết là mình sai. Nhưng tôn phu nhân không biết tôi là gian tế, vì trước đây tôi tuyên xưng là sắp luyện xong kim đan giúp thổ ti đại nhân duyên niên ích thọ, nên tôn phu nhân cố sức yểm hộ tôi đào tẩu, để tôi tiếp tục luyện đan cho đại nhân. Nhưng Miêu quân đã bao vây nội trạch, phu nhân bèn giấu tôi trong bí đạo ở phòng ngủ, bản thân ở ngoài để che là còn có cửa động, dặn tôi phải chiếu cố thổ ti đại nhân và Ny nhi. Tôi từ ám thất nhìn ra thấy nàng ta bị Miêu quân lăng nhục, lòng bất nhẫn nên đã bắn chết bà ta. Miêu quân thủy chung không tìm được nơi tôi ẩn thân, nên tôi mới sống được."

Dát Cát Ước hai mắt như phún hỏa, nhìn trừng trừng, hỏi từng câu một: "Lời này là thật?"

Vô Trần đạo trưởng nhắm mắt gật đầu.

"Vô sỉ chi đồ! Đi chết đi!" Dát Cát Ước tức giận quát lớn, phóng ra một chưởng đánh Vô Trần đạo trưởng lộn nhào, trên khóe miệng chảy đầy máu, càng làm gương mặt xấu xa của ông ta khủng bố hơn.

Dát Cát Ước bước tới hai bước, quát hỏi: "Ta và ngươi vô oán vô cừu, đối với ngươi không tệ, vì sao lại đối như vậy với ta?"

Vô Trần đạo trưởng gạt máu trên khóe miệng: "Lúc đó tôi chỉ muốn lập công thăng quan, do đó mới phụng mệnh phá quan hệ Miêu - Đồng, nhưng mắt thấy thôn dân quen thuộc chết thảm vô số, tỷ muội Đồng gia bị giày vò, mới biết tội nghiệt quá năng. Từ đó về sau tôi không còn làm chuyện gì không phải với các vị nữa, một lòng tu đạo, cầu nguyện cho vong linh đã chết. Sau đó, tôi nghiên cứu hỏa súng mới, chỉ muốn cấp cho thổ ti và Đông binh sử dụng trong chiến loạn này, để bảo hộ cho mọi người bình an, nhưng rất tiếc là làm đến chết đi sống lại mà không thành công. Ai...., tôi đã sống mòn đến giờ này rồi, thống khổ vô cùng, nên cuối cùng quyết định từ đây chấm dứt, cầu cho nội tâm yên tĩnh..."

Nói đến đây, Vô Trần đạo trưởng từ từ móc từ trọng lòng ra một súng ngắn, kề vào huyệt thái dương của mình.

A Hạnh Ny bi thảm hộ: "Đạo trưởng! Xin đừng...."

Vô Trần đạo trưởng cười thảm, nói với Dương Thu Trì: "Dương đại nhân, những gì ta biết đầu dài cho ngài, nếu ngài có thể hoàn thành di nguyện của ta, nghiên chế ra vũ khí tốt hơn, thì sau này đừng quên bảo hộ cho sự bình an của Đồng trại, cho Ny nhi và Thổ Ti đại nhân..."

"Phanh!" Tiếng súng vang lên, đầu Vô Trần đạo trưởng bật qua, từ từ ngã xuống đất chết. Ở huyệt thái dương có cái lỗ khủng bố, máu huyết phún ra có vòi....

...

Ngày hôm sau, Dương Thu Trì dẫn đội hộ vệ từ biệt thổ ti Dát Cát Ước và A Hạnh Ny mỹ lệ tiếp tục đến Quý châu Trấn Viễn phủ.

Trên đường bình an, họ thuận lợi đến Trấn Viễn.

Hai trăm năm đã qua, có thể là do chiến loạn đói nghèo ảnh hưởng, Trấn Viễn có vẻ cũ kỹ nghèo nàn hơn 200 trước Dương Thu Trì đến đây nhiều.

Được sự chỉ điểm của tiểu quận chúa, họ đến một đại trạch viện dưới Thanh Long động cạnh dòng Vũ Dương. Gia đinh gác cửa biết tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đến, vội chạy đi báo. Thật nhanh sau đó, một lão phụ cỡ 50 tuổi mang theo gia đinh khóc lóc ra đón, đưa họ vào nhà.

Kinh qua giới thiệu mới biết, lão phụ khóc lóc này là mợ của tiểu quận chúa. Bọn họ đã biết chuyện Sở vương và đàn ông cả nhà bị dìm sông chết, nữ thì bị đưa vào làm quân kỹ. Tinh thần của tiểu quân chúa thì thất thường biến thành khờ khờ, cười cười nói nói liên hồi.

Mợ của tiểu quận chúa khó khăn lắm mới dừng tiếng khóc, hỏi về nguyên nhân đến đây của họ.

Tiểu quận chúa cười hi hi kéo Duơng Thu Trì đến, nói với lão phụ nhân: "Mợ, Phượng nhi là tiểu thiếp của Dương lão gia, bạc của Phượng nhi, nhiều bạc lắm, đều cấp cho Dương lão gia!"

Lão phụ nhân nhíu mày, nói: "Cái này không được! Phượng nhi, phụ vương của con tận miệng nói, rằng số bạc này là cấp cho con và chồng con dùng. Đầu óc con có vấn đề, hắn không phải là chồng con, lão thân không thể đưa số tiền tài này cho con được!"

NẠP THIẾP KÝ II

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.