Trở về truyện

Mượn Giống Bạn Của Chồng (Ngoại Tình) - Chương 18: Cô Như Thế Này Ấy À, Chỉ Cần Dùng Sức Một Chút Thôi Là Đã Có Thể Chơi Nát Cô Rồi (H)

Mượn Giống Bạn Của Chồng (Ngoại Tình)

18 Chương 18: Cô như thế này ấy à, chỉ cần dùng sức một chút thôi là đã có thể chơi nát cô rồi (H)

Cũng không biết qua bao lâu, có thể chỉ là vài giây, cũng có thể là vài phút, Dư Liễu Kiều không rõ cho lắm, chỉ biết là cuối cùng Chu Việt Nhiên cũng rời mắt khỏi cô, bỏ khoanh nhang muỗi trong cái túi anh đang cầm trên tay xuống.

“Tôi về trước đây.” Anh bỏ lại bốn chữ rồi quay người đi ra ngoài.

Dư Liễu Kiều ngẩn ra mấy giây sau đó vội vàng chạy theo: “Tôi tiễn anh.”

“Không cần.” Chu Việt Nhiên đã bước tới cửa phòng trả lời cô một câu.

Nhưng Dư Liễu Kiều vẫn chạy theo anh, bởi vì cô muốn giải thích lúc nãy mình thật sự không có cố ý.

Đầu óc và tâm trạng của Dư Liễu Kiều đều rối bời, hoàn toàn quên mất chuyện phòng ngủ và đại sảnh đều có bậc cửa, cô lại đi vội nên bị vấp chân, cả người đều nhào về phía Chu Việt Nhiên ở trước mặt.

Đầu óc cô lập tức trống rỗng, suýt nữa là té lăn quay như chó chực xương, cũng may Chu Việt Nhiên nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay cô, kéo cô lại.

Dư Liễu Kiều hít sâu một hơi, chưa kịp vui mừng thì ngay sau đó đã có một bàn tay to lớn đè lên ngực cô, bất thình lình, anh dùng sức đẩy cô lên bức tường bằng gỗ ở đằng sau mép cửa.


Phần lưng nặng nề va vào tường gỗ, lồng ngực cũng bị chấn động đến tê tái, cô còn đang ngơ ngác thì Chu Việt Nhiên đã đè giọng xuống, nói khẽ vào bên tai cô, trong giọng nói còn toát lên sự tức giận.

“Con mẹ nó rốt cuộc cô muốn làm cái gì?!”

Dư Liễu Kiều nhìn bàn tay đang đặt lên ngực cô, sau đó chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Anh đang nhíu mày, trong đôi mắt đen kịt chất chứa một ngọn lửa nóng bỏng...

Cô không phải con gái chưa trải sự đời, cô biết ngọn lửa kia đại diện cho điều gì, mà chuyện này... Chẳng phải là điều Dương Thanh muốn hay sao?

Dường như cô chẳng cần phải giải thích gì cả, dù sao cô cũng đã đồng ý với anh rồi, anh sẽ làm thôi đúng không?

Trước mắt lóe lên lời cầu xin và vẻ mặt giả tạo của Dương Thanh, cùng với những lời chua ngoa đanh đá đủ kiểu của mẹ của anh trong suốt hai năm qua, cũng có hình ảnh Chu Việt Nhiên giúp bọn họ quét dọn nhà cửa vào buổi chiều, sau đó là hình ảnh anh đứng trước nhà trêu chọc lão Ngô, cơ thể căng cứng của Dư Liễu Kiều từ từ thả lỏng.

Cô nhếch môi lên, thốt ra bốn chữ mà cả đời này cô chưa từng ghép chúng liền với nhau.


“Muốn anh chơi tôi.”

Cô vừa nói dứt lời thì đã thấy con ngươi đen láy của Chu Việt Nhiên co rụt lại, bàn tay to lớn đang đặt trên ngực cô bỗng nhiên dùng sức giống muốn như uy hiếp cô...

Dư Liễu Kiều khó chịu rên rỉ vài tiếng, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Chu Việt Nhiên, toát lên ý mỉa mai.

“Cô như thế này ấy à, chỉ cần dùng sức một chút thôi là đã có thể chơi nát cô rồi, cô đang định tìm tới cái chết à?”

Lời nói hung ác của anh làm trái tim của Dư Liễu Kiều thoáng co rúm lại, nhưng cô nuốt nước bọt mấy lần, sau đó vẫn kiên quyết trả lời: “Vậy cứ xem như tôi đang tìm tới cái chết là được rồi.”

Chu Việt Nhiên mím chặt môi, bình tĩnh nhìn cô hai giây sau đó quay đầu đi, nhắm mắt lại.

Dư Liễu Kiều không biết anh đang nghĩ gì trong đầu nên có hơi sợ, lúc này Chu Việt Nhiên đã mở mắt ra, quay đầu lại, bàn tay to lớn đang để trên ngực cô di chuyển đến gò má của cô, bóp chặt lấy nó; tay còn lại của anh mò xuống eo cô, chộp lấy bờ mông căng tròn của cô.


Dư Liễu Kiều theo bản năng “Á” lên một tiếng khẽ khàng, ngay sau đó cơ thể cô đã bị kéo cao lên, mũi chân gắng gượng chấm đất, miệng nhỏ hơi nhếch lên bị Chu Việt Nhiên lấp đầy.
Anh đưa lưỡi vào trong khoang miệng của cô, ngang ngược khuấy đảo mút mát trong miệng cô, thế tấn công mạnh mẽ tràn đầy tính xâm lược giống như muốn cướp đi hết oxy của cô, làm cho môi lưỡi cô tê rần, thậm chí còn hơi khó thở.

Cô nhíu mày lại, cánh mũi phập phồng, cố gắng thở lấy hơi, nghẹn ngào rên rỉ, giơ tay chống lên ngực anh.

Nhưng anh lại kéo cô lên cao hơn một chút, bước về phía trước một bước, đè dí cô lên vách tường gỗ ở sát cạnh cửa, lồng ngực săn chắc ép hai bầu vú căng tròn phổng phao của cô đến biến dạng.

Mà bàn tay to lớn đang bóp mông cô cũng siết chặt rồi thả lỏng một cách nhịp nhàng, rõ ràng cô bị bóp mông rất đau, nhưng trong sự đau đớn này lại toát một chút tê tái giống như có dòng điện chạy qua, hướng thẳng vào trong nơi nào đó riêng tư đang dần trở nên ướt đẫm...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.