Trở về truyện

Muốn Đụ Đỗ Nhược - Chương 12: Mộng Tinh (H Nhẹ)

Muốn Đụ Đỗ Nhược

12 Chương 12: Mộng tinh (H nhẹ)

Đường hầm tăm tối, biết đâu là điểm cuối cùng?

Trong một khoảng thời gian dài, Cố Khang đều suy nghĩ đến vấn đề này.

Anh xuất thân từ gia đình nghèo khó, ba bị câm điếc, mẹ thì bệnh tật ốm yếu, gia đình anh trở thành hộ có thu nhập thấp nhất ở một làng quê trong thành phố.

Ba mẹ anh lần lượt qua đời, năm ấy anh vẫn còn rất nhỏ, chưa đầy năm tuổi.

Những đứa trẻ trong gia đình khác thì nghịch ngợm gây sự, nhưng anh thì ngược lại, anh trưởng thành hiểu chuyện từ rất sớm, thức khuya dậy sớm, không bao giờ biết đùa nghịch, anh ngoan ngoãn trầm tính ở lại trong nhà giúp ông nội làm việc nhà, buổi tối đi theo ông bày quán ở trên đường, rửa khoai tây, quay về lại nuôi gà, cho cá ăn.

Sống lưng của thiếu niên đã sớm bị áp lực cuộc sống bẻ cong.

Từ tiểu học lên đến cấp ba, thành tích học tập của anh vẫn luôn đứng đầu trong số mấy đứa trẻ cùng trang lứa ở làng.

Nhưng cho dù anh có cố gắng đến như thế nào đi chăng nữa thì vẫn luôn có người coi thường, xúc phạm anh.


Anh không hề có bạn.

Anh cũng không thích cười, từ nhỏ đã không muốn nói chuyện.

Anh lội ngược dòng trong những tiếng châm chọc cười nhạo mà lớn lên, từ mu muội đến khi hiểu ra mọi chuyện, khó khăn lắm mới sống được đến giờ.

Năm ông nội anh bị trúng gió là anh vừa vào cấp hai, khi tin dữ này ập đến, trong nháy mắt cả thế giới của anh sụp đổ.

Cuộc sống của anh lại bị sự túng quẫn đau khổ đục khoét thêm một lần nữa, mà lần này nó trở thành một mớ hỗn độn.

Dường như vận mệnh chưa bao giờ chịu lương thiện với anh, luôn dồn những thứ tồi tệ nhất cho anh.

Buộc cho anh không cam lòng, buộc cho anh phải đi khiêu chiến vận mệnh hết lần này đến lần khác.

Mười sáu năm nay quá cay đắng khổ sở, giống như nhai hoàng liên*.


*Hoàng liên: một vị thuốc Đông y, rất đắng

Nếu không phải vì không muốn phụ sự che chở chống đỡ mà ông nội dành cho mình, anh sẽ không gồng mình đến hiện tại.

Anh sống trong bóng tối lạnh lẽo, đi trong đường hầm không thấy ánh mặt trời, trái tim anh giống như một sa mạc khô cằn.

Anh không biết điểm cuối của đường hầm ở đâu, ý nghĩa của việc sống trên đời này là gì, đến cuối cùng là bản thân đang sống vì cái gì.

Cho đến ngày hôm đó, cô chợt xuất hiện từ trong bóng tối, tô thêm một màu sắc ấm áp loá mắt cho dòng người hối hả.

Trong “Kinh Thánh” sáng thế Cựu ước có viết: Thuở ban đầu khi Chúa tạo nên trời đất, khi đó bầu trời hỗn loạn, mặt đất thì tối tăm, thần đã nói: “Phải có ánh sáng”, lúc đó liền có ánh sáng.

Mà Đỗ Nhược chính là tia sáng đó.


Có lẽ là do không một ai tình nguyện tiếp cận anh một cách thản nhiên như vậy, thoải mái hào phóng ngồi xuống ghế trống bên cạnh anh, kéo lấy tay áo của anh, chào hỏi, chủ động tiếp cận với anh.

Có lẽ là do cô yêu thích sự ồn ào náo nhiệt, tinh nhanh hoạt bát, không hề có định kiến, nụ cười rạng rỡ của cô đã lặng lẽ không tiếng động mà hoà tan sự băng giá trong lòng anh.

Có lẽ, chiều tối ngày hôm đó, trong hẻm nhỏ cô bị chó săn dọa đến mức hồn bay phách lạc, coi anh làm cọng rơm cứu mạng mình, toàn tâm toàn ý ỷ lại vào anh, túm chặt lấy quần áo của anh, dính lấy anh giống như kẹo mạch nha.

*Hồn bay phách lạc: vì quá sợ hãi mà mất hết tinh thần và sức lực

Có lẽ là do cô đã quen với việc quên đi vết sẹo của bản thân mình, một giây trước vì ngủ gà ngủ gật mà bị giáo viên điểm danh phê bình, nhưng một giây sau, khi giáo viên vừa quay lên viết bảng, cô đã cụp mắt xuống, lấy sách che mặt của mình lại, quay sang làm vẻ mặt ngáo ộp với anh, nhìn rất dễ thương.
Cô tuỳ ý, tự do, không bị gò bó, giống y hệt một con chim trên bầu trời.

Ngay cả khi anh bày ra vẻ mặt lạnh lùng vô cảm theo thói quen, thì cô vẫn như một con tiểu cường đánh mãi mà không chết, mặt dày mày dạn mà tìm anh nói chuyện phiếm, tìm anh chơi đùa.

Cô rất hay cười, chỉ cần tuỳ tiện nói vài câu là có thể chọc cô cười ha ha, khi cười rộ lên còn lây cho cả những người xung quanh.

Cô ấy trong sáng vui tươi, giống như ánh mặt trời rực rỡ.

Cô ngại thành phố S quá nóng, nên rất thích mặc váy hai dây, buổi tối, sau khi tắm gội xong, cô sẽ độc chiếm chiếc giường tre ở ngoài sân, mái tóc xoăn dài ướt đẫm khiến cô giống như một tinh linh trắng như tuyết.

Cô đẹp như vậy mà cô không hề biết.

Cô đã khai sáng cho anh về vấn đề tình dục, cũng dạy cho anh hiểu ra đẹp là như thế nào.
Khi cô tắm rửa, những đường cong xinh đẹp của cô phản chiếu trên cánh cửa mờ trong suốt.


Anh dọn dẹp cửa hàng xong, thời điểm quay về lại bị thu hút bởi tiếng hát ngâm nga tuỳ ý của cô, nhưng anh vừa ngước mắt lên nhìn một cái đã thấy miệng đắng lưỡi khô, lỗ tai đỏ bừng, quên cả việc thở.

Lần đầu tiên trong đời, anh nảy sinh sự tò mò và ham muốn dục vọng đối với cơ thể của người khác giới.

Ngày nào cũng phải làm việc đến mệt rã rời, nên anh rất ít khi nằm mơ.

Nhưng đêm hôm đó, anh không chỉ nằm mơ, mà anh còn cảm thấy chưa đã thèm, luyến tiếc không muốn tỉnh lại.

Anh mơ thấy cô.

Anh mơ thấy mình đang đè cô ở dưới thân, thậm chí anh còn đẩy áo lót của cô lên, khiến hai bầu vú mềm mại trắng nõn của cô bật ra ngoài.

Anh mơ thấy mình cởi bỏ hết quần áo của cô, đôi mắt đỏ hoe mà nắm chặt lấy vòng eo thon thả tinh tế của cô.
Anh vội càng chạm vào khắp cơ thể cô.

Anh mơ thấy mình nhấn một cái, cắm được vào bên trong, làm tình một cách rất tuỳ ý.

Anh còn mơ thấy đôi mắt to tròn xinh đẹp ầng ậng nước của cô đang nhìn mình, tủi thân oán giận anh, nói anh làm đau mình.

Nhưng phải làm sao bây giờ, anh còn muốn làm cô đau hơn một chút.

Đêm hôm đó, mặc dù hỗn loạn nhưng rất thoả mãn.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, đũng quần rộng thùng thình của anh bị dương vật căng phồng lên thành một quả núi nhỏ, quần lót của anh cũng ướt đẫm, dương vật vẫn luôn rơi vào trạng thái cương cứng không nhịn được.

Đây cũng là lần đầu tiên anh mộng tinh.

Anh dựa vào cuối giường, hai tay không tự chủ được mà nắm lấy dương vật đang đứng thẳng giữa đám lông mu màu đen, anh vuốt ve lên xuống một lúc lâu nhưng vẫn không xuất tinh được.
Anh mê mẩn khoái cảm ở trong giấc mơ kia.

Bị bao bọc, bị cắn, bị mút chặt lấy.

Đệch.

Mãi đến khi Đỗ Nhược luôn lười nhác ngủ quên, hoang mang rối loạn mà chạy đến cửa phòng của anh, lần đầu tiên đánh thức anh dậy. “Cố Khang! Học sinh xuất sắc! Đi học muộn rồi đi học muộn rồi! Tại sao hôm nay cậu lại không gọi tôi dậy vậy!”

Nghe thấy giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của cô, đôi mắt của anh như hồ sâu, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô, năm ngón tay thô ráp nắm chặt lấy dương vật to lớn, run rẩy, anh đẩy động tác lên nhanh hơn, khoé môi tràn ra một tiếng rên rỉ đầy gợi cảm.

Dư vị của giấc mộng đêm qua vẫn còn vương lại, cô bị đè ở dưới thân, khóc nức nở thút tha thút thít mãi, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt của chiếc giường gỗ vang lên không ngừng, chỗ giao hợp lãng mạn hơn người.
Cuối cùng anh đã bắn lên lòng bàn tay của mình.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.