Trở về truyện

Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Đè - Chương 8: Bị Ép Ăn Sủi Cảo Rau Hẹ

Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Đè

8 Chương 8: Bị ép ăn sủi cảo rau hẹ

Nhìn thiếu nữ mê man ngủ say, Tiêu Dật Việt mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lại có chút khinh bỉ bản thân, vậy mà lại sợ thiếu nữ phát hiện ra hành vi biến thái của mình…

“Nếu như có thể, thật muốn cứ vậy mà không để ý đến cảm thụ của em, nhốt em vào trong phòng rồi hoàn toàn chiếm giữ em…” đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của thiếu nữ, con ngươi thâm thúy ẩn chứa dục vọng thầm kín và ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ…

Nếu không phải để ý đến cảm thụ của Diệp Yên Yên, anh thực sự muốn giam cầm cô ở bên mình mặc kệ mọi sự phản kháng hay chán ghét, sẽ hung hăng chiếm giữ lấy cô, thương yêu cô…

Tiêu Dật Việt không ở lại lâu, chỉ lau dọn đơn giản rồi mặc quần áo cho thiếu nữ, liền lặng lẽ leo cửa sổ rời đi.

__________

“Tiểu Dật, hôm nay mình mang cho cậu rất nhiều bánh sủi cảo rau hẹ ngon.” giờ ăn sáng, Diệp Yên Yên lôi kéo Tiêu Dật Việt đến sân sau vắng vẻ của trường học như thường lệ, trên tay còn cầm cơm trưa mẹ Diệp làm sáng sớm hôm nay, cười xấu xa trước mặt thiếu niên đang cau mày.

Diệp Yên Yên biết từ nhỏ Tiêu Dật Việt đã không thích ăn rau hẹ. Tình cờ lúc rời giường hôm nay cô nhìn thấy mẹ Diệp đang nấu sủi cảo, vì vậy cô nói mẹ làm nhiều một chút để mang tới trường chia sẻ.

“Mình ăn bánh bao được rồi…” Tiêu Dật Việt nhìn khuôn mặt vui mừng khi thấy người gặp họa của thiếu nữ, chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười cưng chiều rồi giơ chiếc bánh bao đậu đỏ vừa mua trong tay lên.


“Ăn bánh bao nhanh đói bụng lắm, ăn một cái đi.” Diệp Yên Yên không đợi Tiêu Dật Việt phản ứng, chợt gắp một cái sủi cảo chấm giấm nhét vào miệng của thiếu niên, ép anh ăn.

“Muốn ăn nữa không? Mình còn rất nhiều…” Diệp Yên Yên nhìn vẻ mặt khó chịu của thiếu niên, cô cố nén cười rồi lại gắp thêm một cái sủi cảo rau hẹ “Hơn nữa, bây giờ mình cũng không ăn được nhiều như vậy… Nghĩ đến bài tập về nhà ngày mai còn chưa hoàn thành, liền không có tâm trạng để ăn đống sủi cảo này nữa… Cho nên Tiểu Dật à, cậu giúp mình ăn…” nói xong, Diệp Yên Yên làm bộ muốn nhét hộp sủi cảo rau hẹ vào trong lòng Tiêu Dật Việt, nhưng lại bị thiếu niên đè hai tay lại.

“Mình…mình giúp cậu làm bài tập về nhà, sủi cảo này…cậu giữ lại mà ăn…” Tiêu Dật Việt cố nén cảm giác buồn nôn mà chật vật nuốt sủi cảo xuống. Nếu để anh ăn hết hộp bánh sủi cảo rau hẹ này, sợ là tính mạng của anh sẽ đi tong mất.

“Tiểu Dật giỏi quá, thưởng cho cậu.” Diệp Yên Yên đạt được ý muốn lộ ra một nụ cười, sau đó móc một viên kẹo bạc hà từ trong túi ra, nhét vào miệng thiếu niên.

Không làm khó dễ anh nữa, Diệp Yên Yên vui mừng ăn một hộp toàn sủi cảo rau hẹ vào bụng, sau khi ăn xong còn ợ một tiếng. Ngay cả trong không khí cũng có mùi sủi cảo quen thuộc…

“Sắp vào lớp rồi, chúng ta trở về thôi.” thiếu niên vặn chai nước khoáng đưa cho Diệp Yên Yên, bật cười rút khăn tay của mình ra lau vết tích trên khóe miệng của thiếu nữ, sau đó kéo cô đứng dậy trở về lớp.

Cô đi theo bước chân của thiếu niên, nhìn bóng lưng cao lớn của Tiêu Dật Việt, mím chặt môi nhớ lại giấc mơ ngày hôm qua…

Cảnh trong mơ khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng, cô bị lột sạch quần áo, nằm trên giường mặc cho thiếu niên khiêu khích đùa giỡn, mà người đùa giỡn thân thể cô…chính là Tiêu Dật Việt…


“A!” bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu đau, lập tức khiến cô quay về thực tại, nhìn về phía Tiêu Dật Việt. Chỉ thấy anh ngồi xổm xuống ôm đầu vì bị đụng vào cửa, Diệp Yên Yên không nhịn được bật cười đi về phía trước.
Được rồi, xem ra cô đang suy nghĩ nhiều…

Sở dĩ thiếu niên lơ đãng không cẩn thận đụng vào cửa, là vì trong lòng đang suy nghĩ tối nay nên nghiêm khắc trừng phạt cô như thế nào vì đã để anh ăn bánh sủi cảo rau hẹ khó nuốt đó…

(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.