Trở về truyện

Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Đè - Chương 42: Trương Nhụy Anh Làm Chuyện Ác

Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Đè

41 Chương 42: Trương Nhụy Anh làm chuyện ác

Editor: Thỏ Con Thích Ăn Dưa

"Cô ơi." Trương Nhụy Anh đến văn phòng tìm cô của mình, cô ta vừa mới gọi một tiếng bèn nhìn thấy vẻ mặt không vui của người phụ nữ.

"Dạo này con bị sao vậy? Kết quả kiểm tra tuần trước đã công bố, cả lớp chỉ có con điểm kém, không những thành tích tuộc không phanh mà làm bài còn lộn xộn hết lên" xấp đề thi mới vừa chấm xong, một tờ giấy được vứt riêng lẻ trên bàn, bà ta tức giận chỉ vào mặt Trương Nhụy Anh chửi bới.

"Con xin lỗi, tuần trước trong lúc thi tâm lý con không ổn." Trương Nhụy Anh không viện cớ cho bản thân, chỉ mặc cho người phụ nữ la ó.

"Rốt cuộc con đang gặp chuyện gì, kết quả thi lần này hạng của con còn kém hơn cả một học sinh yếu như Diệp Yên Yên nữa, nói đi! Cho cô một lý do thỏa đáng, con đang gặp chuyện gì." Cô Trương trúc hết lửa giận trong lòng mình, rồi mới bình tĩnh lại nói.

Bà không thể nào tin nổi, đứa cháu gái mình luôn tự hào, lại có thành tích tệ hại như vậy.

"Dạo này cơ thể con không khỏe nên ảnh hưởng đến việc học, con xin lỗi cô, lầm sau con không mắc lỗi lầm này nữa." Trương Nhụy Anh không nói nhiều, sắc mặt cô ta tái nhợt trông rất yếu ớt, cô Trương thấy vậy tin lời cháu gái mình, sau khi nói hết những cần nói, bà ta bảo Trương Nhụy Anh quay về lớp học

"Tinh." Trương Nhụy Anh bước ra khỏi văn phòng, đột nhiên điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn, mở ra xem chính là tin nhắn của đám côn đồ.


Nhìn nội dung bên trong, Trương Nhụy Anh bắt đầu nở một nụ cười man rợ, cô vui vẻ trở về phía lớp học, nơi Diệp Yên Yên cũng đang ở đó.

"Bạn học Diệp? Ra về cậu rảnh không?" Diệp Yên Yên và Lý Nam Nam đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên Trương Nhụy Anh đi tới khiến cả hai hơi khó hiểu, ngay sau đó thì nghe giọng nói thân thiện của cô ta.

Sự thay đổi của Trương Nhụy Anh khiến Diệp Yên Yên và Lý Nam Nam khó chịu ra mặt, học sinh giỏi kiêu ngạo thường ngày, mặt song song với trời sao hôm nay tự dưng dịu dàng như vậy, điều này càng khiến hai người cảnh giác hơn.

"Có việc gì à?" Diệp Yên Yên cau mày hỏi, không thể nào có chuyện ngủ một giấc Trương Nhụy Anh tự nhiên đối tốt với mình được, trừ khi mặt trời mọc phía Tây.

"tôi có thứ muốn nói cho cậu nghe, cuối giờ có thể ở lại không?" Trương Nhụy Anh cười hỏi, nhưng sâu trong ánh mắt của cô ta khiến Diệp Yên Yên cảm thấy không thoải mái...

"Tôi còn có việc khác." Diệp Yên Yên từ chối thẳng không cần suy nghĩ, sau đó không thèm để ý tới gương mặt đang hậm hực của Trương Nhụy Anh, cô quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Lý Nam Nam.

Trương Nhụy Anh khó có thể che giấu biểu cảm trên khuôn mặt, cô ta trừng mắt, liếc xéo Lý Nam Nam đang làm bộ mặt trêu chọc mình, Trương Nhụy Anh nghiến răng nghiến lợi rời đi.

"Yên Yên, cậu nên cẩn thận thì hơn, tớ thấy chắc chắn Trương Nhụy Anh đang tính kế hãm hại cậu." Lý Nam Nam nhìn về hướng Trương Nhụy Anh đang rời đi, cẩn thận ghé vào tai cô nhắc nhở.


Mãi đến khi tiếng chuông vào học vang lên, Lý Nam Nam mới thu dọn đồ đạc quay về chỗ ngồi, một lúc lâu sau tiếng chuông tan học vang lên, học sinh lần lượt thu dọn đồ dùng chuẩn bị về nhà.

Lý Nam Nam thu dọn đồ đạc, đeo bao lô lên khoác vai Diệp Yên Yên rời đi thì bắt gặp Trương Nhụy Anh vẫn còn đứng trước cửa lớp học, cả hai đều bất ngờ.

"Diệp Yên Yên, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với câu... Cho tôi năm phút... Được không!" Trương Nhụy Anh chặn đường hai người, dáng vẻ cầu xin của cô ta khiến Diệp Yên Yên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi chân mày nhíu thật sâu.
"Được thôi." mặc dù Diệp Yên Yên rất khó hiểu, nhưng cô không suy nghĩ sâu xa, vì vậy cô bảo Lý Nam Nam đứng đợi ở lớp còn mình thì đi theo Trương Nhụy Anh.

"Cậu muốn nói chuyện gì?" Diệp Yên Yên đi cùng Trương Nhụy Anh một hồi lâu, hai người đang đến gần cửa sau trường học, nhưng Trương Nhụy Anh vẫn không nói gì.

"Hứ!" cô ta vẫn không nói lời nào, chỉ thấy Trương Nhụy Anh quay đầu nhìn mình cười nửa miệng, Diệp Yên Yên hoảng hốt dừng lại, còn chưa kịp phản ứng cô đã bị ai đó bịch mặt lại, mùi hăng hắc của thuốc làm cho Diệp Yên Yên không còn sức giãy dụa, cho đến khi cô nhắm hai mắt không còn cảm nhận được gì nữa.

Cửa sau trường học bị Trương Nhụy Anh mở ra từ trước, để thuận tiện cho bọn côn đồ đi vào, ngoài ra ở khúc này rất vắng vẻ, không có học sinh nào qua lại, vậy nên Trương Nhụy Anh mới chọn nơi này để ra tay tẩm thuốc mê Diệp Yên Yên.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.