Trở về truyện

Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Đè - Chương 27: Trương Nhụy Anh Giận Tiêu Dật Việt

Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Đè

27 Chương 27: Trương Nhụy Anh giận Tiêu Dật Việt

"Bạn học Tiêu, có thể nói chuyện riêng không" ngay khi Tiêu Dật Việt vừa tới lớp học bên cạnh bỗng nhiên từ đâu nhảy ra một Trương Nhụy Anh, không đợi thiếu niên cự tuyệt cô ta lo lắng giải thích.

"Nếu tớ không lầm hình như cậu có hiểu lầm gì đó với tớ, nhưng mà tớ không có ác ý, tớ chỉ hy vọng chúng ta có thể cùng giúp đỡ nhau đạt thành thích tốt trong kỳ tuyển sinh đại học" Trương Nhụy Anh tự nhận lời nói mình không có sơ hở gì, nhưng thiếu niên không hề phản ứng.

"Sao tôi phải giúp cậu? " Thiếu niên ngồi vào chỗ của mình, con ngươi dưới gọng kính đen toát lên vẻ vô cùng lạnh lùng, nhìn Trương Nhụy Anh ánh mắt ẩn đi nhàn nhạt lạnh lẽo.

"Nếu điểm không tốt thì đăng ký lớp bổ túc giáo viên chuyên nghiệp sẽ dạy cho cậu, tôi tin rằng phụ huynh cũng rất đồng ý, tôi cũng là một học sinh bình thường, cũng cần học tập, không có khả năng vì lý do nhàm chán kia của cậu bỏ mà bỏ đi thời gian ra để đi học nhóm cùng cậu. "

Tiêu Dật Việt không chút lưu tình nói, Trương Nhụy Anh chỉ cảm thấy mặt mình tái nhợt không còn giọt máu, nhưng những gì thiếu niên nói không một lý do nào có thể nào bác bỏ, cô ta chỉ có thể giận tới run rẩy cả người.

Những lời nói tàn nhẫn kia khiến cô ta thấy mình mất hết mặt mũi, Chỉ xém một chút không thể khống chế được gương mặt vặn vẹo dữ tợn

Cuối cùng, Trương Ngụy Anh che mặt chạy ra khỏi lớp.

Những lời Tiêu Dật Việt nói quá mức đau lòng, nhưng toàn bộ đều là sự thật, anh cũng là học sinh cần trau dồi để làm giàu thêm kiến thức của mình, dù sao cũng chẳng sợ vì muốn giúp cũng không làm được gì, tham gia học nhóm phần lớn đều là nam sinh, hoàn toàn không vội vàng học tập, chỉ vì tri thức có thể học tập cùng nữ thần Trương Nhụy Anh nên mới đi, cho dù Tiêu Dật Việt có đi cũng chỉ có thể đảm nhận thân phận bổ túc hoàn toàn không có khả năng học tập chăm chỉ.


Với anh tìm cảm thì giúp đỡ, còn bổn phận thì không

Cho dù trong lòng những người ở đây có bao nhiêu câu oán hận, cũng không ai dám mở miệng.

"Hả giận quá đi!" Lý Nam Nam đứng gần đó nhịn không được muốn tán thưởng Tiêu Dật Việt: "Yên Yên cậu có thưởng thức gương mặt đỏ bừng như gan heo của Trương nhụy không? Thật là ấm lòng." Lý Nam Nam nhớ tới khung cảnh kia không nhịn được mà vỗ đùi cười ha hả.

Tiếng cười hùng hồn của Lý Nam Nam làm Diệp Yên Yên bên cạnh cô nàng giật mình, sau đó ánh mắt cô rơi vào Tiêu Dật Việt, cảm nhận được lúc này anh cũng đang nhìn cô, hai người bốn mắt chạm nhau, trong đầu thiếu nữ bỗng nhiên hiện ra một màn mắc cỡ kia, khiến gương mặt vốn nhỏ nhắn xinh xắn lập tức đỏ bừng.

Mãi đến khi chuông vào học vang lên, thiếu nữ mới thu hồi ánh mắt cúi đầu xuống, không dám nhìn về hướng thiếu niên nữ, đơn giản vì khuôn mặt mình lúc này chắc chắn đỏ như quả táo.

Về phía Trương Nhụy Anh, sau khi chạy ra khỏi lớp, cô ta đi về hướng văn phòng giáo viên, vừa bước vào cửa Trương Ngụy Anh va vào lòng cô giáo trương.

"cô! " Nhìn về hướng người cô cùng quan hệ huyết thống với mình, cuối cùng Trương Nhụy Anh nhịn không được ấm ức khóc lên, càng đi xa hơn thêm mắm dặm muối vào chuyện vừa mới xảy ra: "Tiêu Dật Việt làm con mất mặt trước mọi người, cô, cô nhất định phải làm chủ cho con! " nói xong trong lòng cô ta hả hê khi có người gặp hoạ.

Vì Tiêu Dật Việt nói những lời khó nghe với mình như vậy, nên cô ta phải khiến anh không ngày nào bình yên ở cái trường này! Đắc tội cô ta chính là đắc tội cô của cô ta, có cô ở đây chắc chắn làm anh ăn không hết gói đem đi!


(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.