18 Chương 18 Mở Ra Hệ Thống Ở Đấu La Đại Lục
Bỉ Bỉ Đông ngồi trên ngai vàng trên chính điện vũ hồn, sắc mặt nàng hiện ra một tia biến sắc giống như đang kìm nén thứ gì đó.
Hồn lực của nàng vì hấp thu tinh dịch dâm long sắp xảy ra một cái biến đổi gì đó rất kinh khủng, nàng dù cố nén lại nhưng nó vẫn rò rỉ ra xung quanh, tạo nên một uy áp ngập trời đè lên tất cả những phong hào trưởng lão.
"Ta cần bế quan một thời gian, mọi chuyện còn lại ta sẽ để thánh tử quản lý, có ai có ý kiến gì không" Bỉ Bỉ Đông dù cố gắng đè ép khí tức của mình xuống, nhưng thì như vô dụng, giọng nói của Bỉ Bỉ Đông phát ra như thể chứa đựng trăm tầng uy áp khủng bố ngập trời sức mạnh.
Bọn trưởng lão phong hào rung rẫy sợ hãi, không hiểu hôm nay giáo hoàng bị gì, bình thường đều không có dáng vẻ dọa người như vậy.
Lòng bọn trưởng lão thầm mắm Bỉ Bỉ Đông, ngươi tỏ ra uy áp thế kia thì bọn ta một người cũng không dám không đồng ý với ngươi a, đám trưởng lão hạ người xuống hoàn toàn biểu thị đồng ý.
Thấy đám trưởng lão toàn bộ đã hoàn toàn không có ai phải đối thay thể hiện ra bất mãn gì, nàng cũng không để mất thêm thời gian nữa, vì nàng sắp không thể khống chế được nữa rồi.
"Được rồi ngoại trừ thánh tử nguy hiểm, mọi chuyện còn lại đừng làm phiền ta nếu không kết quả tự chịu" Bỉ Bỉ Đông xoay người rời đi, thở dài lòng có chút lo lắng cho người tình nhỏ của mình.
Không biết trong lúc nàng bế quan hắn sẽ ra sao, càng không nghĩ đến thời gian bế quan là bao lâu, không biết trong lúc đó nàng có kìm lòng được không mà ra ngoài gặp hắn
Tuy nhiên Bỉ Bỉ Đông cũng chỉ đành mà thôi, đám người cung phụng nàng hết mức vì sợ hãi, trong lúc đi Bỉ Bỉ Đông thầm dặn dò hai thân tính là cúc đấu la và quỷ đấu la phải giúp cho Thiên hết mình.
"Hi vọng ta rất nhanh có thể gặp lại chàng" Bỉ Bỉ Đông thở dài nói ra, nàng vẫn lấy đại cuộc làm trọng, nhanh chóng đi đến nơi bế quan của mình.
Nơi bế quan của nàng đó chính là bên trong la sát bí cảnh, Bỉ Bỉ Đông phong toả không gian, nàng bắt đầu quá trình đột phá, năng lượng của tinh dịch Dâm Long nàng hấp thu, bắt đầu cải tạo cơ thể, hai vũ hồn của Bỉ Bỉ Đông xuất hiện sau lưng nàng, la sát bí cảnh phản ứng dữ dội.
Bên ngoài.
Điện trưởng lão bên trong, Thiên Đạo Lưu âm thầm quan sát mọi sự việc bên trong vũ hồn chính điện, mà không khỏi bất ngờ, rồi đưa ra một kết luận duy nhất.
"Nửa bước thần cấp" lão chậm rãi nói ra, nguồn năng lượng nàng rò rỉ ra cho lão biết Bỉ Bỉ Đông sắp đột phá thần cấp rồi.
Sức mạnh và uy áp khủng kiếp nàng tỏ ra chính là dấu hiệu, lão thở dài ra một hơi, tính toán của lão không biết xuất hiện điểm gì sai sót mà nàng ta lại sắp đột phá thần cấp sớm như vậy.
Theo lão tính toán ít nhất Bỉ Bỉ Đông cũng phải mất đến thêm mấy chục năm nữa mới có thể đột phá thần cấp, nhưng Thiên Đạo Lưu không biết tính toán của mình không có sai sót gì, việc Bỉ Bỉ Đông đột phá sớm hơn lão tính toán là do một biến số mang tên Thiên.
Thiên Đạo Lưu thở dài, nếu bây giờ lão phá hoại việc nàng đột phá thần cấp cũng được, chỉ là phá xong lão chắc chắn phải chết, thực lực giữa bán thần cấp và cách nửa bước thần cấp khác biệt vô cùng lớn giống như trời và đất.
Phòng ngủ của Bỉ Bỉ Đông.
Hắn ngồi dậy, nhìn xung quanh đoán Bỉ Bỉ Đông đi làm việc rồi, hoá hình lại nhân loại, Thiên hoá ra đôi ngoại phụ hồn cốt chỉ dực, bay vào phòng tắm cho sạch sẽ, dâm long y hiện ra, Thiên chuẩn bị đi chơi thì bị một vị phong hào kéo lại.
"Chuyện gì thế" Thiên tức giận hét lên vì hắn đang định đi chơi mà bị kéo lại, vị phong hào kia mặt vẫn giữ bình tĩnh đối ngược với gương mặt tức giận của Thiên, như bình thường rồi nói:
"Thưa thánh tử, giáo hoàng đại nhân đã bế quan, mọi quyền hành hiện giờ thuộc về ngài, vậy phiền ngài theo ta làm việc" Thiên nghe xong lời của lão nói rồi lâm vào trong suy tư, sau một lúc nghĩ xong mọi chuyện hắn thở dài rồi đi theo.
Thiên đoán rằng sau khi hấp thụ hai mẻ tinh dịch dâm long thì có thể cơ thể Bỉ Bỉ Đông xảy ra hiện tượng sắp đột phá nên phải đi bế quan, nàng đành chuyển quyền lực sang cho hắn.
Thiên tiếp nhận công việc của Bỉ Bỉ Đông, công việc thường ngày của hắn cũng chả có gì đặc biệt, bên cạnh là cúc đấu la và quỷ đại la cùng vài người thay nhau xử lý cho hắn rồi.
Hắn bên trong chỉ nghe qua nội dung rồi có đồng ý thay không thôi, tuy nhiên công việc này vô cùng chán, cuối cùng Thiên quyết định chỉ một số công việc quản trọng mới được quyền kêu hắn xử lý.
Mà đám người này đa phần là thuộc hạ thân tính của Bỉ Bỉ Đông nên chắc chắn không có làm gì quá đáng sau lưng Thiên đâu, với lại có hai tên Cúc và Quỷ đấu la là hai kẻ chung hành nhất với Bỉ Bỉ Đông nên Thiên cũng không lo lắng gì mấy.
Một đêm nọ, cái giường vốn dĩ bình thường có hai người nằm giờ chỉ còn một, Thiên bên trong ôm lấy cái gối tưởng tượng đó là Bỉ Bỉ Đông mà ôm vào lòng.
"Bảo bối chừng nào nàng mới ra vậy" Thiên buồn bã nói, hắn ngày đêm nhớ nhung đến hình bóng của Bỉ Bỉ Đông, nàng chỉ mới bế quan có 1 tháng, nhưng đối với Thiên thời gian trôi qua giống như 1 năm rồi vậy.
Thời gian như thế trôi qua, nước chảy, gió hổi, lá bay, hết xuân rồi lại đến hạ tiếp theo đến đông cuối cùng là thu, vậy mà 6 năm cứ như cái chớp mắt trôi qua...
Vô số những đứa trẻ được vũ hồn điện lựa chọn thành đệ tử tập hợp lại bên dưới một quảng trường lớn, trên một nơi cao của quản trường, những trưởng lão của vũ hồn điện tập trung lại.
Giống như có một sự kiện lớn sắp bắt đầu vậy, chính giữa họ có một cái ghế cao cấp, bọn họ như đang chờ đợi người quản trọng nhất đến, rất nhanh người đó cũng đến.
"Oa là thánh tử đại nhân kìa" một nữ đệ tử của vũ hồn điện hét lên khi thấy một vị nam tử đi ra, đám người còn lại lập tức hướng ánh mắt đến chỗ nằm tử đó
Mà kẻ đó còn ai ngoài Thiên, hắn bây giờ hoàn toàn khác trước, gương mặt điển trai không còn chút nét ngây thơ trẻ con nữa mà đổi lại nét nghiêm nghị chán nản, lạnh lùng của tuổi trưởng thành.
Mái tóc màu xanh lá cây thỉnh thoảng có vài chởm tóc màu tím đậm, con mắt sắt bén như thể nhìn thấu tất cả, dáng môi lạnh lùng, thân hình cân đối với các khối cơ bắp, một mỹ nam băng tuyết, cao gần 2m, thân mặc một bộ bào xanh cùng màu với tóc, cả người kèm theo một loại khí chất lạnh lùng đến đáng sợ, hắn như một khối hoa băng, đẹp đến mức làm người khác điên dại, nhưng lại lạnh lẽo đến mức không ai dám chạm vào hắn.
Thiên bước đến cái ghế của mình, mặt vẫn không chút cảm xúc nhưng vẫn thể hiện ra nét chán nản vô cùng, hắn chậm rãi ngồi xuống, lấy tay tựa đấu mình nghiêng đầu sang một bên.
"Thánh tử vậy bắt đầu được chưa" một vị trưởng lão nói, Thiên gật đầu rồi từ từ nói:
"Tuyển chọn thế hệ hoàng kim bắt đầu"...