Trở về truyện

Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi - Chương 62 : Đàm Ngọc Âm

Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

62 Chương 62 : Đàm Ngọc Âm

Vừa thấy một cảnh như vậy, lão chủ bản sắc mặt liền khó coi, vẫn giữ nụ cười chào khách đi tới cạnh Dạ Khinh Ưu kính lễ.

"Vị công tử này, những hài tử này rất bẩn... còn có thêm vài bệnh chỉ sợ làm ảnh hưởng không tốt tới công tử."

"Ngươi thật không có nhân tính... Đã bỏ mặc chúng như vậy còn nói ra lời lẽ quá đáng thế."

Diệp Trân Y tức giận tiếp tục sinh khí, nàng còn muốn nói lý nhưng đã bị Dạ Khinh Ưu chặn lại. Hắn khoát tay, quay đầu mỉm cười với nàng một cái, rồi quay qua nhìn lão chủ bản hỏi.

"Nói đi... Giá bao nhiêu."

"Cái này... e rằng..."

Lão chủ bản còn muốn nói cái gì nhưng Dạ Khinh Ưu đã lấy ra một cục linh thạch ve vẩy trước mặt hắn, thản nhiên nói.

"Như vậy đủ không."


"A... Linh thạch..."

Lão chủ bản hai mắt lóe lên mắt nhìn cục linh thạch xanh rờn trong tay Dạ Khinh Ưu, mắt gã len lén nhìn một cái thấy thiếu niên kia không hề chút tiếc của liền âm thầm thở ra, nhanh tay cười nịnh nọt.

"Cài này vừa đủ... Tiểu tài sẽ nhanh chóng mở trói."

Diệp Trân Y nghe lời của lão chủ bản, nàng lóe lên sự khinh thường, rõ ràng cũng hiểu lão bản này đã động lòng tham, khác hẳn với thái độ ương ngạnh trước đó.

Rất nhanh đám hài tử đều đến tay Dạ Khinh Ưu, hắn liếc nhìn một cái, nhìn thấy 3 cái xác nhỏ trên đất, cả 3 đứa trẻ kia đều đã chết, da thịt còn lạnh ngắt trắng bệch cũng chưa được mấy ngày. Mà ở trước mặt là 8 hài tử không thể phân rõ được giới tính, ngay cả sức đứng cũng không có, bị lão bản kéo cổ lên mặc kệ bọn chúng có ra sao.

Lão bản nhìn 3 cái xác chết trên đất, sắc mặt có hơi khó coi, nếu gã sớm biết có một vị đại gia đến tìm mua đám hài tử này thì lão đã cho bọn chúng ăn một chút, nhưng mà dù tiếc rẻ nhưng lão tuyệt không hối hận, ngước đầu nhìn Dạ Khinh Ưu xoa xoa hai tay.

"Nếu như vậy, tiểu tài cũng không muốn lấy hết tiền của công tử... Xem thử..."

"Khỏi cần, còn lại ta cho ngươi."


Dạ Khinh Ưu cắt đứt lời của lão chủ bản, nhìn thấy vẻ mặt vui sướng trên mặt lão khiến Dạ Khinh Ưu hai mắt lạnh lẽo có sát khí, rất nhanh liền tiêu biến, hắn quay qua nhìn một lần, bàn tay chỉ vung vẩy một cái lập tức đã khiến hơn 8 sợi xích dài hóa thành vụn sắt, xích cổ vùng tay chân của chúng đều bị hắn phá nát.

Diệp Trân Y từ lúc đầu đã muốn đến cạnh đám hài tử, thấy chúng vừa tự do liền vội đi đến cạnh, thương cảm mà giúp bọn giúp lau sạch vết bẩn, vén lại mái tóc.

Theo như ý của nàng thì nàng cũng muốn mang theo 3 cái xác chết hài tử kia rời đi, lảo chủ bản thấy vậy mừng còn không kịp, mắt lão nhìn thấy Diệp Trân Y lấy ra một nhẫn giới chỉ thu mấy cái xác lại liền lập tức cảm thấy may mắn, vì chưa đắc tội nữ tử trông có thế lực này.

Hai người Dạ Khinh Ưu rời đi dẫn theo một đám hài tử, lão chủ bản nhìn theo tỏ ra khó khăn, ngậm nước bọt mà hô.

"Công tử, tiền của ta..."

"À... ta quên."

Dạ Khinh Ưu quay đầu, hắn tùy tiện ném linh thạch ra phía sau, mắt thấy đã bay tới trước mặt lão bản kia. Nhìn thấy vậy lão lập tức vui mừng hớn hở, tay giương ra muốn nhận lấy linh thạch. Nhưng mà chỉ sau đó, viên linh thạch kia như có sức nặng khủng bố, dù cho nó rơi rất chậm, lão chủ bản chỉ nhìn thấy viên linh thạch rơi xuống đầu mình, sau đó lão đã không còn biết gì nữa, vì viên linh thạch đã bắn xuyên qua não lão, máu me bắn ra tung tóe ghê rợn.


Mấy người khác nhìn thấy vậy đều không khỏi rùng mình, mắt nhìn lại thiếu niên vẫn tỏ ra ung dung rời đi, toàn thân bọn họ đều rét lạnh. Dù có nỗi sợ nhưng bọn họ lại không hề rời khỏi chỗ của vị lão bản.
Bóng dáng Dạ Khinh Ưu vừa khuất, liền hơn chục người rồi trăm người nhào vào quầy hàng của lão chủ bản mà cướp bóc, phần đầu đã nát tương của lão đều bị đám dân này đập đến biến dạng chỉ để tìm kiếm viên linh thạch bên trong. Cứ như vậy chỗ này càng ngày càng hỗn loạn, nhìn vào sẽ khiến cho nhiều người có tâm tính bình thường khiếp đảm.

Dạ Khinh Ưu chiều theo ý của Diệp Trân Y đi trước tiệm thuốc để chữa trị cho đám trẻ, mà hắn cũng không có cãi với nàng, giúp đám trẻ này trị thương, nói sao thì hắn cũng là một Dược Thánh cửu phẩm, chỉ cần động nhẹ cũng đủ để trị lành vết thương đám này.

Diệp Trân Y để hắn tắm rửa cho bọn chúng, sau đó nàng mau chóng ra ngoài mua vài bộ quần áo cho trẻ con, khi quay lại nàng không chỉ đem về quần áo mà còn kéo cả một đoàn sắc lang, tất cả sau đó đều bị khí thế tỏa ra của Dạ Khinh Ưu dọa sợ, nếu không thì cả đường đi cũng sẽ kín chỗ hết.
Đối với sự ân cần của Diệp Trân Y, hắn vô cùng thưởng thức, nhìn nàng tỉ mỉ cẩn thận khiến cho mấy hài tử kia đối với nàng vô cùng cảm kích, bọn chúng vẫn luôn reo réo bên cạnh nàng ca tụng làm Dạ Khinh Ưu không thoải mái. Đơn giản vì đám trẻ này còn nhỏ mà lại biết dối trá như vậy thì sau này làm người cũng sẽ không ra gì.

Chỉ có một hài tử là không có nịnh nọt Diệp Trân Y, cũng chính là hài tử kiên cường mà trước đó hắn từng giúp, đây không ngờ lại là một nữ hài tử vô cùng xinh xắn, vì có hơi gầy gò nhưng nét tú động không hề mất đi.

Nữ hài tử từ đầu đến giờ không hề nói, chỉ đứng im một góc, hai tay nữ hài nắm chặt góc áo, cúi đầu trầm lặng.

Dạ Khinh Ưu rất hứng thú nhìn lấy nữ hài, suy nghĩ một hồi, hắn tiến đến đứng cạnh nữ hài, mắt nhìn xuống, rồi nói.
"Tất cả bọn chúng đều đang làm vui nàng... Vì sao ngươi không lại."

Nữ hài ngước đầu nhìn hắn, hai bàn tay nhỏ càng niết chặt góc áo, lắc đầu thản nhiên nói.

"Bọn chúng quá dối trá... Tất cả chỉ vì muốn sống tốt nên mới nịnh nọt với tỷ tỷ."

"Còn ngươi... Không phải ngươi cũng muốn sống sao."

Dạ Khinh Ưu khẽ cười, không biết vì sao hắn đối với nữ hài này rất có hảo cảm. Nữ hài chỉ nhìn hắn, không vui không buồn.


"Ta khác bọn chúng... Ta sẽ nhớ lấy ơn này của ca ca và tỷ tỷ, sau này sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần."

"Ngươi có thể trả được sao."

Nghe thấy lời nói tự tin như vậy, Dạ Khinh Ưu vô cùng thưởng thức, chỉ là hắn không quá tin tưởng nữ hài này sẽ làm được gì, đơn giản vì thiên phú của nàng quá kém, muốn tu luyện cũng không thể nào.

Nhưng mà khi nhìn lại ánh mắt tràn đầy tự tin và kiên định, hắn lần đầu cảm thấy ngoài ý muốn, như để chứng tỏ sự tán thưởng dành cho nữ hài thấy, hắn chạm ngón tay lên trán nữ hài, nhàn nhạt nói.
"Ta truyền cho ngươi một bộ kiếm thể phù hợp, còn kết quả ra sao thì chỉ có thể do ngươi."

Nữ hài chỉ vừa nghe một lời, ngay sau đó từ trán truyền đến từng đợt nóng lạnh khiến nữ hài vô cùng đau đớn, nhưng nữ hài vẫn cắn chặt môi chịu đựng, nhìn vào Dạ Khinh Ưu cũng không dám tin tưởng, không nghĩ chỉ là một nữ hài tử 6 tuổi mà có thể kiên định như vậy.

Dạ Khinh Ưu truyền cho nữ hài chính là "Vô Địch Kiếm Thể", công pháp ngang với thần cấp bí kỹ, lấy kiếm tu làm chính, không hề đòi hỏi bất cứ yêu cầu nào về thiên phú, chỉ là yêu cầu tu luyện vô cùng hà khắc, bắt buộc phải chịu khổ từ thể xác đến tinh thần, qua mỗi lần lột xác thực lực chắc chắn sẽ tăng mạnh, có thể vô địch cùng cấp cũng không ngoa. Từ thuở chí xưa tới giờ chỉ có 2 người có thể luyện thành "Vô Địch Kiểm Thể", thành tựu ít ai sánh bằng.
Sau khi thấy nàng đã quán đỉnh xong, Dạ Khinh Ưu liền mau chóng bỏ tay ra, quay người lại, đúng lúc này phía đằng sau có một bàn tay nhỏ bé níu chặt áo hắn.

Mắt hắn liếc lại đã thấy nữ hài hai mắt mở to tràn đầy kiên cường, không hề nhìn giống mấy hài tử bình thường.

"Ca ca, tiểu muội là Đàm Ngọc Âm... Còn ca ca."

Giọng nữ hài có chút ngượng ngùng, Dạ Khinh Ưu lại không để ý điểm này, thản nhiên trả lời.

"Dạ Khinh Ưu."

Hắn vừa nói xong thì Đàm Ngọc Âm cũng thả tay ra, nàng lẩm nhẩm một hồi cuối cùng cũng không nói nữa, hắn xem dường như nàng đang lập tức xem "Vô Địch Kiếm Thể" mà hắn đưa cho.

Qua nửa canh giờ, Dạ Khinh Ưu cũng dần hết đi kiên nhẫn, đi tới cạnh Diệp Trân Y thản nhiên nói.

"Chuyện của đám hài tử này để chúng tự giải quyết... Chúng ta cũng không có ở đây lâu."
"A... phải để mặc bọn chúng sao."

Diệp Trân Y cúi đầu nhìn mấy vẻ mặt đáng thương của đám hài tử, trong lòng không nỡ, nàng cổ ngẩng đầu cầu xin hắn chỉ nhận lại là vẻ thờ ơ của hắn, tránh không khỏi có chút thất lạc, nàng không hề nghĩ nam nhân của nàng lại lạnh tâm như vậy.

"Vậy nàng muốn làm gì thì làm."

Nhìn thấy nàng còn dây dưa không rời, Dạ Khinh Ưu cũng không thèm giải thích dài dòng, quay lưng rời đi trong sự ngỡ ngàng của Diệp Trân Y. Vừa thấy hắn đã đi, nàng lập tức vội vã muốn đuổi theo nhưng phía đằng sau có vài giọng non nớt vang lên.

"Tỷ tỷ... phải đi sao."

Khi nàng nhìn lại đã thấy một đám trẻ tỏ ra yếu đuối nhìn theo nàng thương tâm, càng như vậy nàng càng khó rời đi, chỉ có thể tự nói nam nhân kia chỉ đi một lát, tí nữa sẽ quay trở về, vì vậy nàng không đuổi theo hắn mà ở lại muốn giúp đám hài tử này tìm cha mẹ.
Dạ Khinh Ưu rời đi vẫn mang theo một chút bực tức, hắn không hề nghĩ tới đám hài tử kia lại láu cá như vậy, tỏ ra đáng thương để nhận lấy sự đồng cảm của Diệp Trân Y. Mặc dù chính hắn là người giúp bọn chúng chữa bệnh, làm lành vết thương nhưng một lời cảm ơn hắn cũng không nhận được. Cũng không phải vì hắn muốn được cảm tạ, chỉ là hắn thấy tâm tính đám hài tử kia quá âm trầm, không hề giống với đám hài tử bình thường, làm hắn luôn cảm giác bất an.

Khi hắn đi ra thì phía sau cũng có một bóng bé nhỏ đi theo, cũng chính là nữ hài duy nhất làm Dạ Khinh Ưu chú ý.

Đàm Ngọc Âm đi theo sau hắn ra khỏi cửa trọ thì rẻ đi một hướng khác, không hề có ý đi theo hắn, Dạ Khinh Ưu nhìn theo bóng hình yếu nhược chen giữa dòng người, hắn nhíu chặt mày. Một nữ hài như vậy trên người chỉ có duy nhất một bộ y phục mới được Diệp Trân Y mua, ngoài ra cũng không hề có một chút tiền, hỏi thử làm sao có thể sống một mình chứ.
Khác so với nhận định đám hài tử láu cá bên trong, Dạ Khinh Ưu đối với Đàm Ngọc Âm vẫn chỉ coi nàng là một tiểu nữ hài.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.