Trở về truyện

Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi - Chương 251: Xâm Nhập Thánh Địa

Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

256 Chương 251: Xâm Nhập Thánh Địa

Mặc dù cùng Lôi Kinh Vũ chiến một trận kinh thiên, Dạ Khinh Ưu vẫn không quên để lại một phân thân canh chừng Dung Dao. Nói sao thì Sở Nguyệt Thiền vẫn còn sống sờ sờ, hắn cũng không dám chủ quan mà buông lỏng.

Quả thật, ngay khi hắn rời đi cùng Lôi Kinh Vũ chiến một trận, Sở Nguyệt Thiền đã xuất hiện, dựa vào trận pháp hắn bày bố đem Dung Dao dịch chuyển đến một vị diện không gian khác, ở đó lại gần với Thánh Địa.

Dung Dao mơ màng xuất hiện ngay chính giữa một điện đài, ngay khi nàng xuất hiện bao phủ xung quanh nàng là từng sợi dây xích bằng quang ảnh trói chặt nàng lại. Dung Dao khi nhận ra, mới biết bản thân bị mang đến một tế đàn tại Thánh Địa, nơi đó có vài người đang vây quanh đứng nhìn.

" Ồ, bắt được thật này… Sở tiểu đệ ngươi cũng thật lợi hại. "

Một nam tử tóc tai lởm chởm, vuốt cao, dáng vẻ kiêu ngạo đang đứng khoanh tay dựa vào tường nhìn thấy Dung Dao bị đem đến liền kinh ngạc. Đám tiểu đệ bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa, Quang Chi Nhân bên trong Thánh Địa địa vị chính là Thánh Tử, thực lực cũng là thập tứ nhân trên Đại Thần Bảng.

Hắn đi qua đứng bên cạnh Sở Nguyệt Thiền đang điều khiển tâm trận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dung Dao, nhất là dung nhan kiều lệ vô song của nàng, mái tóc buộc sau đầu buông lỏng trải dài như thác, nét ướt át kiều lệ động lòng, khuôn mặt pha lê hoàn mỹ không một nét dư thừa, phối hợp hoàn mỹ. Quang Chi Nhân đứng hình nửa khắc, chợt sửng sốt thốt lên.

" Thật đẹp, nàng có thể cho ta không? "

Sở Nguyệt Thiền vừa bắt được Dung Dao, mới thả lỏng, nghe được Quang Chi Nhân nói, sắc mặt trầm xuống, lắc đầu từ chối.


" Không được, ta cần nàng… "

" Sở tiểu đệ, nể mặt ta đi… Nữ tử này ta thật sự rất thích, nếu có điều kiện gì thì cứ nói. "

Quang Chi Nhân dường như không quan tâm gì khác, từ khi chú ý đến nhan sắc của Dung Dao đã khiến hắn không cách nào rời khỏi mắt. Trong lòng rung động mạnh, quyết tâm bằng mọi giá phải đem mỹ nữ về bên người.

" Chuyện này ta cần suy nghĩ… Đợi ta lấy được thứ mình cần, giao người cho ngươi cũng không sao. "

Sở Nguyệt Thiền suy nghĩ, lại nói, làm Quang Chi Nhân kích động run lên, biết không thể động, chỉ kìm nén không nhỏ dãi nhìn mỹ nữ. Sau đó quay đầu, ráng không nhìn nữa, kéo lấy Sở Nguyệt Thiền đứng dậy, choàng vai bá cổ hắn, mỉm cười.

" Nếu nói lời phải giữ lấy, đừng làm ta mừng hụt… "

" Yên tâm, ta đối với nàng cũng không có bao nhiêu hứng thú. "

Sở Nguyệt Thiền hất tay Quang Chi Nhân ra, sau đó tiến đến trong ánh mắt tức giận của nàng, hắn vươn tay đặt lên bên trên quang tỏa từng đạo văn khóa chặt không cho nàng vùng vẫy, còn cấm ngôn nàng tránh phiền phức, sau đó đem nữ tử cầm lấy đầu dây quang tỏa kéo lấy.


Nhìn Sở Nguyệt Thiền không biết thương hoa tiếc ngọc cầm dây xích kéo một đại mỹ nhân đi như vậy, làm cho đám nam nhân trong Thánh Địa cảm thấy thương tiếc. Sau đó một hồi bàn tán, nhìn nhau.

" Nhìn nữ tử kia có phải so với Thánh Nữ Quang Ngọc Thiến càng xinh đẹp hơn không? "

" Thậm chí còn không thua kém Thần Nữ nữa… "

" Nữ sắc bậc này sao trước giờ ta chưa từng nghe đến? "

Lời bàn tán của bọn họ không chút nào lọt tai Quang Chi Nhân, lúc này trong đầu gã chỉ nhớ đến bóng hình, gương mặt xinh đẹp của Dung Dao mà mê mẩn. Sau một hồi tỉnh mộng, hắn không kìm nén được chờ đợi liền đi theo phía sau Sở Nguyệt Thiền.
Phân thân của Dạ Khinh Ưu cũng theo sau Dung Dao, đang cẩn thận kiểm tra Sở Nguyệt Thiền kia có phải là chân thân. Qua một hồi theo dõi, Sở Nguyệt Thiền đi vào bên trong đình viện của hắn. Bên trong Thánh Địa, địa vị của hắn cũng rất cao, chính là vị tân Thánh Tử mới nổi, được xếp một biệt viện riêng cũng là chuyện thường.

Cảnh vật bên trong này đẹp đẽ, thơ mộng, ôn hòa nhưng không có ai có tâm trạng thưởng thức. Dung Dao bị dắt đi, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, nghĩ đến tộc nhân của mình toàn bộ bị giết, khiến nàng không còn giữ vững được lý trí, dần bị dao động dẫn đến phù văn Sở Nguyệt Thiền đánh dấu trên người nàng phát huy khả năng mạnh mẽ, dần biến nàng mất đi tâm trí tạm thời.

" Sở Nguyệt Thiền, ngươi quay lại rồi sao? "


Ngay đúng lúc Sở Nguyệt Thiền đem Dung Dao dẫn vào phòng, ở bên ngoài một nữ tử mặc thánh quang phượng bào xuất hiện, đi đến trước mặt hắn, nở ra nụ cười xinh đẹp tỏa nắng. Tuy nhiên sau khí nhìn thấy sau lưng hắn còn có một nữ nhân xinh đẹp, so với nàng chỉ hơn chứ không kém, làm cho nụ cười của nàng vụt tắt, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu mang theo ý ghen tuông hỏi.
" Nữ nhân kia là ai đây? "

" Là ai cũng không liên quan đến ngươi. "

Sở Nguyệt Thiền nét mặt không được vui, thẳng thừng tỏ thái độ bài xích, lại khiến cho nữ tử dường như muốn thương tâm, nét mặt tỏ ra đáng thương, cúi gằm mặt, dung nhan tú lệ xinh đẹp cũng theo đó ảm đạm.

" Nếu ngươi không muốn nói cũng được, ta không hỏi nữa. "

Nữ tử đột nhiên tỏ ra nghe lời làm Sở Nguyệt Thiền thấy kỳ lạ, nữ nhân này chính là vị Thánh Nữ xinh đẹp Quang Ngọc Thiến trong lời nói của đám nam nhân. Nàng bên trong Thánh Địa địa vị cực cao, chính là một trong những Thánh Nữ của Thánh Địa. Nói về nhan sắc nàng cũng chỉ thua mỗi mình Thần Nữ của Thánh Địa, Quang Tích Nhược vốn là đệ nhất mỹ nữ Bách Hoa Bảng. Tuy nhiên tính cách của nàng lại không được tốt, thường xuyên dựa vào địa vị dẫm đạp những nữ tử xinh đẹp bên trong Thánh Địa, để người hủy hoại các nàng.
Sở Nguyệt Thiền vốn không muốn quan tâm đến nàng, chỉ là dường như nữ tử này lại thích hắn, cứ dính chặt không buông làm hắn khó chịu. Biết nữ tử này giỏi nhất là giả vờ, hắn cũng lười quan tâm, trực tiếp kéo Dung Dao vào trong biệt viện, đóng kín cửa, lạnh lùng đáp.

" Nếu vậy phiền Thánh Nữ quay trở về, ta còn có việc. "

Tiếng đóng cửa "phanh" mạnh bạo làm cho Quang Ngọc Thiến vốn đang nét mặt thanh thuần đáng thương trở nên âm u, mắt trừng nhìn vào cửa phòng, không có lại kêu, thầm hận nghiến răng.

" Sở Nguyệt Thiền, ngươi tự cao cái gì? Chẳng phải chỉ có chút bản lĩnh trận pháp thôi sao, ta để ý đến ngươi là phúc của ngươi. Đã không biết hưởng, thì đừng trách ta. "

Nghĩ xong, Quang Ngọc Thiến lập tức quay đầu rời đi, Dạ Khinh Ưu lặng lẽ đứng nhìn, chợt mỉm cười, quyết định đuổi theo sau Quang Ngọc Thiến. Hắn biết tạm thời Sở Nguyệt Thiền sẽ không hành động, vì muốn tách "Mộc Đản Tiên Sinh Thể" cần rất nhiều thời gian, mà lúc đó chân thân có lẽ cũng sẽ xuất hiện.
Hắn đi theo Quang Ngọc Thiến là vì muốn nhờ vào nữ tử hỏi thêm thông tin về Thánh Địa. Tại đi theo phía sau, thấy nàng tiến vào "Cẩm Nhạc Viên", một thánh cảnh được tạo ra dùng cho các Thánh Tử và Thánh Nữ tu luyện, nơi này còn có quang cảnh đẹp đẽ thánh khiết vô cùng.

Dạ Khinh Ưu chú ý Quang Ngọc Thiến đi một mình trên hoa viên của "Cẩm Nhạc Viên", sau đó đi đến một đình viện, nằm ở trung tâm "Cẩm Nhạc Viên", được lớp mái ngọc, trang trí linh hoa đẹp mắt.


Ngồi giữa trung tâm đình viện, là một thiếu nữ đang ngồi đọc một quyển đạo thư, nói về tam sinh giáo đạo, dường như rất chăm chú. Quang Ngọc Thiến nhìn thấy thiếu nữ trong mắt chợt lóe lên tia chán ghét, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ thanh cao, nở ra nụ cười bước đến.

" Không ngờ Thần Nữ lại có tâm trạng ngồi đây đọc sách. Có thể cùng Ngọc Thiến nói chuyện không? "
Thiếu nữ kia nghe giọng nói vang lại, liền hạ thấp đạo thư đặt ngay ngắn trên đùi, khi ngẩng cao mặt dường như phát ra một loại khí chất thánh thiện, ấm áp như mặt trời, mái tóc đen phủ dài chỉ buông xả nhưng ngăn ngắn mềm mượt như dải ngân hà, đôi mắt lưu ly không nhiễm hạt bụi, trắng trong như ngọc, môi hồng tự nhiên ướt mềm, tiên nữ hạ phàm cũng không đủ dùng cho nàng, dường như là nữ thần thế giới thần linh vậy.

" Đương nhiên, Ngọc Thiến muội ngồi đi. "

Âm thanh trong trẻo, ngọt ngào, kèm theo nụ cười mê chết người, dễ làm lòng người say đắm. Dạ Khinh Ưu không cần đoán cũng biết, nàng chính là đệ nhất mỹ nữ Bách Hoa Bảng hiện tại, Thần Nữ của Thánh Địa - Quang Tích Nhược.

Chẳng qua hắn không phải rung động trước sắc đẹp của nàng, mà là một cảm giác tâm linh mang lại, khiến cho hắn chợt run lên, nhớ lại kiếp trước kia, một nữ hài luôn ở bên cạnh hắn, cứu rỗi linh hồn hắn một kiếp...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.