Trở về truyện

Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi - Chương 230 : Nợ Cũ

Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

235 Chương 230 : Nợ cũ

Cái tên Lương Hạc này danh tiếng không chút thua kém những anh tài phong vân đứng đầu hiện tại, hắn vốn dĩ là đệ tử Thâu Hương Môn, một loại môn phái chỉ sản sinh ra những hái hoa tặc đứng đầu, tuy danh tiếng Thâu Hương Môn không mấy tốt, nhưng đây chính là Cửu cấp thế lực không thể xem thường.

Đặc biệt tên Lương Hạc này chính là thiên tài đệ nhất của Thâu Hương Môn vài ngàn năm trở lại, là kẻ duy nhất luyện "Bách Hành Vi Tẩu Thiên" đạt đến tầng tám trong chín tầng bộ pháp. Có thể nói là đi mây về gió, không có kẻ nào có thể bắt được gã. Đặc biệt hắn từng là đệ bát nhân trên Đại Thần Bảng, một trong số ít những kẻ thoát khỏi cuộc thảm sát do Yêu Tiên Vương Tử gây ra.

Nghe nói Lương Hạc vừa đột phá trở thành Địa Tôn cường giả, thân pháp của hắn càng thêm quỷ dị khó đoán, ngay cả Thiên Tôn cũng không làm gì được.

Lương Hạc ôm thân thể mềm mại, nức hương của Đàm Tuyết Hạ, hít hà một hơi, cười híp mắt, mặc kệ thiếu nữ giãy giụa, vươn tay chơi đùa lọn tóc mềm mại của nàng. Hắn đem một đoạn tóc của mỹ nữ lên ngửi, thần thái si mê, bộ dạng tuy bỉ ổi nhưng vẫn có nữ nhân bị dáng vẻ của hắn mê hoặc.

" Thật thơm, tiểu mỹ nữ… Đừng giận, ta chỉ ôm nàng mà còn chưa có chiếm tiện nghi đâu. "

" Ngươi dám… buông ta ra, vô sỉ. "

Đàm Tuyết Hạ giãy giụa mạnh mẽ, nàng tuy lịch luyện yếu kém, nhưng vẫn có nghe qua một số chuyện. Cái tên Lương Hạc này để lại ám ảnh rất lớn với nữ nhân, kẻ này chuyên môn trêu đùa nữ nhân, dụ cho nữ tử sa lưới, sau khi chơi chán mỹ nữ hắn không chút thương tiếc quăng bỏ, mặc kệ nữ tử kia về sau ra sao.

Dường như chưa từng có nữ nhân nào thoát khỏi tay tên này, nghĩ đến bản thân sắp bị cái đại gian tặc này cưỡng đoạt, nàng đã không cách nào bình tĩnh. Triệu Nam Lan lộ ra vẻ bức bách, nhìn Lương Hạc dường như còn chưa có động thủ chiếm tiện nghi nữ nhân, liền vội vã.


" Lương Hạc, ngươi mau thả nàng… Nàng chính là sư tôn của Hồng Lăng Tiên Cô, ngươi động vào nàng thì chắc chắn kết quả không mấy tốt đẹp. "

" Ồ, Hồng Lăng nữ nhân kia sao… Ta còn chưa nếm thử qua nàng, lần trước lo chạy trốn tên Yêu Tiên Vương Tử mà vuột mất cơ hội. "

Nghe cái tên Hồng Lăng, Lương Hạc không chỉ không sợ mà còn phấn khích, liếm môi, cười ra tiếng. Triệu Nam Lan nhướng mày, Hồng Lăng chính là thiên tài cùng với Bạch Tử Thiên Tôn là tuyệt đại song kiều của Cửu Nguyệt Tiên Môn, đều đã đột phá Thiên Tôn, mà Lương Hạc chỉ mới là Địa Tôn, vậy mà tỏ ra không sợ.

" Ngươi định đắc tội với Cửu Nguyệt Tiên Môn sao? "

" Ha ha, Lương Hạc ta từ trước đến giờ chỉ sợ thiếu nữ nhân, chứ còn sợ thứ gì. Nói về gia thế, Thâu Hương Môn của bọn ta cũng không kém. "

Lương Hạc nhếch mép, một mặt ung dung bình thản, làm Triệu Nam Lan càng thêm gấp gáp. Thấy mỹ nữ bộ dáng loạn lên, Lương Hạc cảm thấy thích thú, tuy nhiên nhìn qua mỹ nữ bên cạnh, hắn lại mất hứng thú. Làm bộ xoay lưng, thản nhiên nói.

" Triệu muội tử, ta hiện đang bận… Không thể tiếp ngươi. "

Nói xong, Lương Hạc đã xoay lưng động tác muốn rời đi, thấy vậy Triệu Nam Lan sắc mặt trầm xuống, nếu kẻ này muốn đi thì còn có kẻ nào có thể đuổi kịp? Nàng vừa thông tri cho sư tôn quay trở lại, chỉ sợ lại không kịp.


" Muốn đi… Không có lần hai đâu. "

Một giọng lạnh lẽo vang tới, xuyên thấu tâm linh Lương Hạc, không hiểu sao nghe cái giọng này gã lại cảm thấy sợ hãi. Chợt rùng mình một cái, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của một thiếu niên tuấn mỹ, so về mĩ lực gã cũng cảm thấy thụt lùi hơn đối thương vài bậc. Mà vấn đề quan trọng là không phải đối phương đẹp trai hơn hắn, mà chính là cái cảm giác thiếu niên kia bộc lộ, dường như rất quen…
" Không phải chứ… "

Lương Hạc chợt cảm thấy bất an, không hiểu sao cảm thấy thiếu niên kia trông có vẻ tầm thường nhưng lại làm cho gã bất an. Chỉ là một giây thất thần, hắn liền giật mình, nhanh chóng lắc mình, như thuấn di đồng dạng, tốc độ nhanh chóng lùi ra hơn trăm trượng, vừa kịp thoát khỏi một kiếm đâm trúng hắn.

" Nhanh như vậy, nếu ta không né kịp thì "tiểu đệ" đi đời rồi… "

Lương Hạc toàn thân chảy mồ hôi, cảm thấy bên dưới tiểu đệ co rút teo lại vì sợ hãi, hắn cảm thấy thiếu niên kia mang lại cho hắn bất an, liền không có ngu dại ở lại, trực tiếp xoay lưng muốn bỏ chạy. Tính cẩn thận của gã cũng từng giúp gã thoát chết một lần, tránh khỏi bị cái tên ác ma kia mạt sát.

" Muốn chạy? Còn lâu… "

Dạ Khinh Ưu nhớ rõ cái tên Lương Hạc này từng cướp một gốc dược thảo của hắn, ngay trước mũi của bản thân, khi đó bản lĩnh của đối phương quả thật hơn hắn, cộng thêm bộ pháp của đối phương quỷ dị, không cách nào bắt được. Về sau thì không có gặp qua đối phương để trả thù, nay gặp lại hắn cũng không có khả năng buông tha.

Dạ Khinh Ưu đem Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm ngự về, liền nhảy lên thân kiếm, ngự kiếm phi hành đuổi theo. Dù hiện tại hắn đạo nguyên chỉ dừng ở mức Linh Sĩ, nhưng hắc kiếm của hắn có thể cướp đoạt thiên địa linh khí không ngừng bổ sung, cũng giúp hắn khai triển được vài phần thực lực của Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm.

Bách Chi thấy Dạ Khinh Ưu đuổi theo, liền hóa thành quang ảnh, tức tốc theo phía sau, mà nhóm người Cửu Nguyệt Tiên Môn cũng đồng dạng đuổi ở phía sau.

Lương Hạc bỏ chạy, xuyên qua mấy tầng không gian tại "Địa Đàng", sử dụng "Bách Hành Vi Tẩu Thiên" đến tám thành, qua một canh giờ liền dừng lại, xuất hiện tại một cái dược điền chuyên trồng dị hoa, nơi này còn có một ngôi nhà nhỏ, vừa hợp ý hắn.

" Thằng nhóc kia, chắc cũng bỏ xa rồi… Hừ, muốn đuổi theo lão gia, đợi thêm vạn năm nữa đi. "
Lương Hạc nghĩ đến mà sợ, đứng trước mặt mỹ nữ vẫn không dám mất phong độ, tỏ ra kiêu ngạo, Đàm Tuyết Hạ bị hắn chế trụ, ánh mắt ảm đạm, chan chứa phẫn nộ, giọng chế giễu.

" Hừ, còn chả phải chạy trốn như chó nhà có tang… Uổng danh là cường giả Địa Tôn cảnh. "

" Ta không phải chạy, chỉ là không thích tùy tiện chém giết. Tiểu tử kia nhiều bảo bối như vậy, gia cảnh phía sau thế nào cũng khủng bố, ai biết được. Ta cũng lười gây thù. "

Lương Hạc miệng lưỡi không kém, nói cho Đàm Tuyết Hạ hậm hực, cũng không cách nào nói lại. Lương Hạc lại không có hứng thú cùng nàng trò chuyện, cười nhạt, nhìn xung quanh, chợt kéo mỹ nữ vào bên trong nhà nhỏ, Đàm Tuyết Hạ thấy hắn kéo nàng vào trong, gương mặt tái mét, hoảng hốt phản kháng.

" Ngươi muốn làm gì? "

" Hừ hừ, bản thiếu gia phong cách làm việc nhanh chóng. Đoạt được mỹ nữ việc đầu tiên chính là hưởng thụ. "
Lương Hạc ánh mắt sáng lên, càng nhìn dung mạo xinh đẹp không nhiễm bụi trần của Đàm Tuyết Hạ, càng khiến cho hắn ngứa ngáy không yên. Tiểu đệ lúc này bị dọa cho ngoắc ngoải chợt ngẩng cao đầu. Đàm Tuyết Hạ biết kết cục sắp tới, rõ ràng vô cùng hoảng sợ, nàng nghĩ đến lần đầu bị tên hái hoa tặc này đoạt lấy, đã không còn muốn sống, nhanh tay chộp lấy trâm tóc trên đầu sắc nhọn định đâm vào cổ họng. Tuy nhiên lại bị Lương Hạc bắt được, hắn chụp cổ tay nàng, cười híp mắt.

" Nàng muốn chết đâu có đơn giản vậy. Ta gặp nữ nhân như nàng quá nhiều rồi, còn nghĩ muốn thoát sao? "

Lương Hạc vừa thấy Đàm Tuyết Hạ há miệng định chửi, thì đã nhanh tay đem một viên đan dược máu đỏ nhét vào trong miệng Đàm Tuyết Hạ. Thiếu nữ không kịp phản ứng, nuốt xuống, liền biết không ổn, nhanh chóng sau đó toàn thân nàng nóng lên, bứt rứt khó chịu, dục vọng nhanh chóng lan tỏa.

" Hắc hắc, chờ một lát là sướng như tiên. Mỹ nữ, khó có cơ hội được chơi nữ nhân xinh đẹp như vậy, thật khó chờ. "

Lương Hạc đem Đàm Tuyết Hạ ném lên giường trong căn nhà nhỏ, nhìn mỹ nữ mái tóc đẹp tán loạn, da thịt trắng kiều tăng lên một tầng ửng đỏ, hơi thở dồn dập, ánh mắt như bị sương mù bao phủ, càng nhìn càng tăng thêm thú tính trong người gã.

" Mỹ nữ, ta đến đây! "

Lương Hạc lập tức đem y phục trên người cởi sạch, chân vừa bước tới… một cỗ sát khí lan tới, phá nát mái nhà xuyên thủng đâm xuống người hắn. Lương Hạc sắc mặt tái mét, còn không có kịp mặc đồ liền phóng ra, ánh mắt nhìn lên thiếu niên vừa mới tới, hai mắt đỏ bừng tràn ngập hận ý.

" Phá hư chuyện tốt của ta, tiểu tử ngươi quả thật biết chọn thời điểm… "

" Lương Hạc, đồ ngươi cướp lần trước nay còn giữ sao? "
Dạ Khinh Ưu đứng trên hắc kiếm, tư thái ngạo nghễ, ánh mắt băng lãnh nhìn xuống, thanh âm vang dội, chợt làm cho Lương Hạc rùng mình. Chợt nhớ tới cái giọng điệu và biểu hiện của thiếu niên này quen quen, bất chợt sau lưng gã mồ hôi vã ra như tắm, ngước đầu nhìn thiếu niên, giọng run lên.

" Ngươi là Yêu Tiên Vương Tử? "

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.