Trở về truyện

Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi - Chương 139 : Mấy Nữ Tử Này Không Dể Chọc

Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

139 Chương 139 : Mấy nữ tử này không dể chọc

Phải biết hầu hết danh ngạch để tham gia "Vạn Vực Chi Tranh" đều nằm trong tay các thế lực lớn, số còn lại ít ỏi vô cùng. Mà trong số đó tam đại học viện là một trong những cơ hội của nhiều thế lực hay tán tu, có thể gia nhập học viện bằng vào thiên phú tham gia "Vạn Vực Chi Tranh".

Vốn dĩ nhiều người muốn danh ngạch này như vậy, cũng do sức hút rất lớn từ Thánh Địa, được xem như thiên đường tu luyện, có thể gia nhập Thánh Địa chính là một bước lên trời, con đường Thần Tôn nắm chắc trong tay. Ngoài ra, còn thể hiện thiên phú và tài năng trước mặt thiên hạ, bởi lẽ "Vạn Vực Chi Tranh" là nơi tập trung thiên kiêu khắp nơi.

Lần tuyển chọn đệ tử của tam đại học viện lần này cũng không kém sôi động, Lạc Phong Thành bởi vì lần tuyển chọn này mà nhân số tăng lên gấp rưỡi, độ nóng cũng đạt đến đỉnh điểm.

Linh Lung ôm lấy cánh tay Dạ Khinh Ưu rảo bước dạo phố, nàng mỉm cười vui vẻ vì được ở riêng với hắn, mắt nhìn trái nhìn phải dần hứng thú với nhiều thứ. Nhiều công tử tiểu thư vừa hâm hộ, ghen ghét nhìn hai người, tuấn nam mỹ nữ đi cùng nhau cũng không ít, nhưng hai người họ dung mạo lẫn khí chất so với bất cứ ai đều vượt trội, trở thành tâm điểm cũng không có gì lạ.

" Đại ca ca, mấy vị tỷ tỷ kia ở đâu vậy? "

Linh Lung không thèm quan tâm ánh mắt ruồi bọ của đám nam tử nhìn lên nàng, nếu không phải có Dạ Khinh Ưu ở đây có lẽ nàng đã chạy lên khoét mắt bọn chúng, Dạ Khinh Ưu thản nhiên nhìn về phía trước, nhẹ nhàng đáp.

" Họ ở phía trước, có một đám đông đang bu lại… Hẳn là có liên quan đi. "

Dạ Khinh Ưu không thấy ngoài ý muốn, vì dù sao nữ nhân của hắn ai cũng xinh đẹp ngút ngàn, thu hút ong bướm là chuyện bình thường, dù có đắc tội với ai thì với tu vi của Mộng Uyển thì còn có ai là đối thủ của nàng.


" A… Quả thật có đám đông, lại có chuyện vui. "

Linh Lung hai mắt lóe sáng chạy lên trước, nàng huơ huơ lưỡi kiếm băng lạnh, làm một đám người phải né ra, thầm nghĩ nữ nhân này xinh đẹp sao mà không hiểu lý lẽ như vậy. Được nhường hàng, nàng chạy lên phía trước nhìn cảnh trước mặt.

Ở trước mặt Hàm Sương, Hỏa Linh Nhi, Nguyệt Vô Song và Mộng Uyển đang bị bao vây bởi một đám nam nhân Quan Nam Môn, một thất cấp thế lực khá có danh tiếng, đi đầu là một công tử cẩm bào bị đánh thành đầu heo, hai tay bị đoạn, được đám hạ nhân nâng đỡ, ánh mắt gã căm hận nhìn mấy nàng.

" Bắt hết lại cho ta, phế hết tu vi để Nam Trần Bình ta cho các nàng biết đắc tội ta thì ngu ngốc cỡ nào… "

" Hừ, có lẽ chặt hai tay chó của ngươi còn chưa đủ nhỉ… "

Nguyệt Vô Song lạnh lẽo quét nhìn Nam Trần Bình, gã run lên, lồm cồm trốn sau lưng mấy tên thuộc hạ, vẫn lớn giọng hét.

" Ngươi còn dám đến, tứ trưởng lão nhà ta tu vi sớm đã là Thánh Linh… Bắt các ngươi không cần dùng chút sức, ngoan ngoãn chịu trói để ta còn khoan hồng. "

Tứ trưởng lão Nam Trần Bình nói chính là lão giả vẻ ngoài hơn bảy mươi ở bên cạnh, ánh mắt âm u trầm lạnh, nhìn chúng nữ không một chút để vào mắt, che giấu dâm quang đằng sau vẻ lão thành, lạnh lùng nói.


" Mấy tiểu ấu nữ vô tri, thiếu gia nhà ta có lời thì các ngươi nên ngoan ngoãn, ít nhất có thể làm thiếp thân bên cạnh thiếu gia… "

" Ảo tưởng… "

Nguyệt Vô Song lạnh lẽo rên, nàng tung ra bạch lạc trắng tinh, bạch lụa quay cuồng che khuất tầm nhìn mọi người ở đây, từng tiếng rung êm dịu làm lòng người say đắm. Một thân ảnh yểu điệu xinh đẹp thoát ẩn thoát hiện đằng sau lớp vải trắng thần bí yêu kiều. Tứ trưởng lão kia vẫn không có bao nhiêu xem trọng, vung tay một cái, một đám hỏa diễm cháy rực cao vút trời tỏa ra hơi nóng hừng hực.
" Thương La Hỏa Đạo… "

Lão vừa kêu lên, ngọn lửa chảy hừng hực hóa thành từng tia sáng nhỏ theo tốc độ nhanh chóng lao xuống, đốt cháy từng mảnh bạch lụa mỏng manh. Tưởng chừng rất đơn giản, nhưng đột nhiên tất cả hỏa diễm bị dập tắt, thậm chí còn quay ngược cắn trả lão.

" Chuyện gì xảy ra… "

Khó khăn đem một đám thương hỏa dập tắt, đầu tóc lão đều cháy đen, Hỏa Linh Nhi đằng sau lớp màng che mỏng, tay chống nạnh, cười tinh nghịch.

" Còn dám chơi hỏa diễm trước mặt ta… "


Đồng lúc đó, từ trong lớp màn vải, một ánh kiếm đâm xuyên qua người Nam Trần Bình, đem gã chặt thành hai mảnh, máu tươi nhuộm đỏ bạch lụa, bóng dáng Hàm Sương ẩn hiện đằng sau đó.

" Không!!! Thiếu gia… "

Tên tứ trưởng lão kêu lên, sợ hãi lẫn phẫn nộ, thiếu gia chết thì hắn cũng không còn cách nào để nói với môn chủ, chỉ còn cách đem đám nữ nhân này tù về. Ít nhất với dung mạo của đám nữ nhân này, ngay cả lão còn động dung thì tin chắc môn chủ cũng sẽ say mê, không trừng phạt lão nữa…
" Là các ngươi ép ta… "

Kiếm Si ngồi trên tửu điếm, cạnh cửa sổ nhìn xuống, vừa cầm vò hoa tửu uống một ngụm, lắc đầu, cảm thán.

" Nữ nhân đều hung hãn như vậy… Đời này ta không lấy vợ là đúng. "

Cười cợt như vậy, như gã cũng không nhìn ngơ, vì đây là Lạc Phong Thành cũng không phải là một nơi đơn giản, các nàng náo như vậy dễ dẫn đến đắc tội thế lực trong thành, tuy bọn họ không quản tranh đấu giữa các thế lực nhưng giết người bên trong thành thì lại là chuyện khác.

Bộc kiếm đặt trên bàn Kiếm Si khẽ run, phóng ra khỏi cửa sổ bay xuống đường lượn một vòng, cắt gọn những mảnh lụa mỏng, hiện ra trước mắt tứ trưởng lão kia là một phi kiếm ghim thẳng xuống đất. Tứ trưởng lão ngơ ngác nhìn, còn đang muốn động thì mắt nhìn thấy hai chữ "Kiếm Vực" in trên cán kiếm, liền run lên.
" Chẳng lẽ đám nữ nhân này là người của Thiên Sinh Kiếm Vực… "

Tứ trưởng lão nổi lên nghi ngờ, lão còn đang muốn bắt đám nữ tử kia về, nhưng nhìn thấy thanh kiếm này thì liền thay đổi ý định, quay qua ôm lấy thi thể thiếu chủ nhà hắn, ra lệnh "Rút" với đám hộ vệ, không cam tâm mà bay vuốt đi.

Nhìn thấy lão chạy đi, chúng nữ cũng không còn tâm trạng giao chiến nữa, đều thu lại sát khí, đặc biệt Mộng Uyển vừa nuốt xong một đống đồ ăn, miệng còn phồng to nhai rồm rộp nhìn phía trước không còn thấy người nào của Quan Nam Môn, rất không vui.

" Ta còn chưa chơi, sao lại chạy hết rồi… "


" Được rồi, sắc lang nơi này rất nhiều… Về sau còn có người trêu chọc chúng ta, giao cho ngươi hết. "

Nguyệt Vô Song mỉm cười như trăm hoa cùng nở, khiến một mảnh người quan sát từ trong tình cảnh hoảng sợ tỉnh lại, thay vào đó là một mặt mê đắm. Hàm Sương che đậy dung mạo nên không ai nhìn thấy được nàng, nhưng dựa vào nhan sắc của ba nữ tử tuyệt sắc kia thì chắc chắn nàng cũng không kém. Mộng Uyển nuốt xong, nghe Nguyệt Vô Song nói, hí hửng gật đầu.
" Đúng, đám nam tử đồi bại… Phải đánh chết hết… "

Một đám nam nhân bao vây xung quanh, nghe vậy nuốt nước bọt, quay đầu, sợ hãi rời đi, dù nhìn không ra tu vi của Mộng Uyển nhưng nhìn tình cảnh tứ trưởng lão Nam Quan Môn phải chạy trối chết, chứng tỏ đám nữ tử này vô cùng nguy hiểm. Bọn hắn có ngốc thì vẫn biết giữ mạng quan trọng, muốn hưởng sắc trước tiên phải có mạng dùng đã.

" Được rồi, các ngươi rời mau… Tránh thêm phiền phức. "

Kiếm Si thu tay lấy lại bội kiếm đặt trên bàn, rất không vui truyền âm cho mấy nàng. Hắn vốn chỉ muốn thoải mái tự do du ngoạn, nhưng không biết vì sao lại biến thành dưỡng mẫu, phải trông coi đám nữ nhân phiền phức này, nếu không phải vì thích uống nhưỡng tửu do Phượng Thiên Nhã làm ra thì còn lâu gã mới làm cái việc nhàm chán này.
Nguyệt Vô Song rất biết nặng nhẹ, biết rằng không nên náo quá lớn, lập tức quay qua tam nữ bảo các nàng tạm thời rời đi, nhưng đột nhiên một thiếu nữ chạy đến, nắm chặt tay nàng mỉm cười.

" Tỷ tỷ thật lợi hại… "

Nguyệt Vô Song được một thiếu nữ xa lạ nắm tay vậy mà không phản kháng vì cảm thấy một cổ khí tức quen thuộc trên người nữ tử này, rất giống nam nhân kia. Mà nàng lại thấy đối phương dung mạo không hề thua kém các nàng, kinh ngạc hỏi.

" Muội muội là… "

" Hì, chính là muội muội mới của các tỷ… "

Linh Lung ôm chầm lấy nàng, mặt chôn sâu vào trong ngực Nguyệt Vô Song dụi dụi, khiến một đám nam nhân dù đã tránh đi nhưng lén nhìn lại hâm mộ. Dạ Khinh Ưu đi tới, đen mặt, nhìn cái nữ hài Linh Lung này hình như rất thích nũng với nữ nhân thì phải, cứ kiểu này hậu cung của hắn sẽ bị nàng chiếm hết tiện nghi cho xem.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.