Trở về truyện

Lồn Nhỏ Của Mẹ - Chương 2: Mối Quan Hệ Đặc Biệt Của Hai Mẹ Con

Lồn Nhỏ Của Mẹ

2 Chương 2: Mối quan hệ đặc biệt của hai mẹ con

"Con chào mẹ!"

Một giọng nói quen thuộc từ bên kia điện thoại truyền tới.

Nghê Nam tức giận nói:

"Thằng nhóc này, con định giết mẹ à? Sao con lại gửi thứ đó đến sở cảnh sát? Nếu có người biết thì sao? Sau này mẹ còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa?"

"Mẹ à, làm gì có người nào dám động vào đồ của mẹ! Mẹ sợ cái gì chứ? Lần trước chẳng phải chúng ta còn từng làm trong văn phòng của mẹ rồi sao?"

"Đừng nói lung tung! Lần trước là tại con...Đúng rồi Tiểu Vũ, con đang ở đâu?"

"Hì hì, mẹ nhớ con rồi phải không? Hay là nhớ tới cái buồi của con?"

Đối với những lời nói tràn đầy tục tĩu của con trai, Nghê Nam cũng đành bó tay:


"Tiểu Vũ, nếu con còn như vậy...Ngày mai mẹ sẽ không đưa con đi chơi nữa!"

"Đừng! Không nói thì không nói, mẹ yêu đừng giận con nha!"

Bên kia điện thoại liền truyền tới một giọng nói cầu khẩn.

"Tiểu Vũ, con vẫn biết chúng ta là mẹ con à?"

Nghê Nam nở một nụ cười có chút gượng gạo.

Dừng một chút, cô khẽ thở dài một hơi rồi nói:

"Con yêu, con...Có thể...Đến đây không?"

"Haha, mẹ không chịu được rồi à? Nhưng mẹ, chỉ còn hơn một tiếng nữa là mẹ tan làm rồi, hay là chờ mẹ về rồi làm cho thoải mái?"


"Nhóc con, mẹ mặc kệ, mẹ chỉ cho con 10p! Nếu 10p nữa mà con không xuất hiện trước mặt mẹ, mẹ sẽ cấm túc con trong vòng một tháng!"

Nói xong, cũng không đợi con trai đáp lời, Nghê Nam liền tắt điện thoại.

"Cốc cốc..."

Vài phút sau, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, vốn dĩ Nghê Nam còn cho rằng đó là Tiết Minh, cho nên cô liền chỉnh lại quần áo rồi nói:

"Mời vào!"

Nhưng khi nhìn thấy người đi vào, cô không khỏi há miệng trợn mắt, bởi vì người tới chính là con trai của cô, Vương Vũ!

Năm nay Vương Vũ 16 tuổi, đang là học sinh trung học, nó có khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, đôi mắt to tròn thừa hưởng những ưu điểm của Nghê Nam, có thể khiến cho người đối diện phải cảm thấy loạn nhịp!


Bởi vì từ nhỏ đã thích thể thao, cho nên trông nó cao hơn đám bạn cùng trang lứa, cùng với một chiếc áo thun màu trắng, phía dưới là chiếc quần đùi, trông nó càng trẻ trung và năng động hơn.

Thấy Vương Vũ nhìn mình cười xấu xa, Nghê Nam lấy lại tinh thần, lắp bắp nói:

"Tiểu Vũ, sao con...Sao con đến nhanh vậy?"

Vương Vũ đi tới phía sau bàn làm việc, đặt hai tay lên vòng eo của mẹ, trong khi nhẹ nhàng xoa bóp cho mẹ, nó giả vờ đau khổ nói:

"Bí thư Nghê, sao con dám chậm trễ đây? Nếu con không đến nhanh, trong vòng một tháng con sẽ phải ăn chay đó nha!"

"Đáng ghét! Ai mượn con khi dễ mẹ? Còn không nói mau, sao con lại tới đây nhanh như vậy?"

Nghê Nam cười duyên, cô không nhịn được vươn tay cấu lên vòng eo của con trai một cái.

"Mẹ yêu của con, vừa rồi con đã ở dưới đại sảnh chờ mẹ! Con biết mẹ sẽ cần con, cho nên con muốn có mặt sớm nhất, không để mẹ phải chờ đợi quá lâu!"

Vương Vũ cúi đầu ghé vào tai mẹ, nó vừa nói vừa di chuyển bàn tay, sau đó nắm lấy hai bầu vú đầy đặn của mẹ xoa bóp.

Nghê Nam thoải mái thở dài một hơi, cô nghiêng đầu vuốt ve mái tóc của con trai, rên rỉ nói:

"Tiểu hỗn đản...Con làm mẹ thật khó chịu...Ôi...Đừng...Đừng bóp mạnh...Nếu còn làm quần áo nhăn nhún...Người khác nhìn thấy...Sẽ Không tốt..."

Lần này, Vương Vũ không trả lời, nó cần thận liếm láp vành tai của mẹ, sau đó chuyển đến đôi môi, bắt đầu ngậm lấy môi mẹ liếm mút.


Trong khi hôn, hai tay của nó nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi của mẹ ra, cuối cùng đẩy áo lót lên cao, trực tiếp nắm lấy hai bầu vú trắng nõn của mẹ nghịch ngợm.
"Ôi...Con trai..."

Nghê Nam cảm thấy cả người tê dại, khoái cảm không ngừng truyền tới, hơi thở của cô đã bắt đầu trở nên gấp gáp hơn.

Một tay của cô vẫn vuốt ve mái tóc của con trai, bàn tay còn lại nhanh chóng tìm tới đũng quần của nó, khi thấy cái buồi của nó đã sớm cứng rắn, cô hưng phấn nắm lấy bóp nhẹ vài cái.

"Mẹ..."

Vương Vũ rùng mình, hai tay vô thức siết chặt, khiến cho hai bầu vú căng tròn trước mặt biến thành đủ loại hình dạng.

Kích thích mãnh liệt để cho Nghê Nam thở hổn hển, cô vừa nghịch ngợm cái buồi của con trai, vừa nói:

"Tiểu Vũ...Con yêu...Mẹ...Mẹ bị con trêu đùa chết rồi...Ừm...Mẹ cảm thấy thật khó chịu..."

Lúc này, cô cảm thấy một tay của con trai đã di chuyển xuống dưới, tìm tới cái lồn bí ẩn nhất của cô:

"Con yêu...Đừng...Đừng sờ ở đây...Ôi...Khoan đã...Mau bế mẹ vào phòng...Nhanh lên..."
Vương Vũ nhẹ nhàng gỡ tay mẹ ra, sau đó ngồi xổm xuống dưới hai chân của mẹ rồi nói:

"Mẹ, chẳng phải lần trước chúng ta cũng từng làm ở đây rồi sao? Có phải rất kích thích không? Nào, bây giờ để con hiếu thuận với mẹ nhé!"

Đối với hành động càn rở của con trai, Nghê Nam cũng đành bất lực, cuối cùng cô để cho nó tùy ý vén váy lên, để lộ ra cái lồn căng mọng của mình!

Hai mép lồn mập mạp của cô khép chặt vào nhau, mặc dù có tuổi nhưng vẫn hồng hào, theo động tác run rẩy, từ trong lồn cô lại trào ra dòng nước trong suốt.

Thấy mẹ đã nứng đến mức này, Vương Vũ thản nhiên cúi đầu liếm một cái.

"Ah..."

Nghê Nam không nhịn được hét lên, nước nhờn cũng theo đó chảy ra càng ngày càng nhiều.

"Mẹ ơi, nước lồn của mẹ thật ngon!"

Vương Vũ ngẩng đầu nói, nói xong lại vục mặt xuống tiếp tục liếm lồn.
"Ôi...Con yêu...Con liếm lồn giỏi quá...Ôi...Mẹ sướng..."

Nghê Nam hưng phấn dang rộng hai chân, đồng thời ôm lấy đầu con trai dùng sức ấn vào bên trong háng mình.

"Ôi...Tiểu Vũ...Mẹ yêu con chết mất..."

"Mẹ, lồn mẹ thật nhiều nước, con không thể uống hết!"

Nghe con trai nói vậy, Nghê Nam xấu hổ cốc đầu nó một cái:

"Tiểu tử thúi, còn không phải tại con à? Ối...Thằng mất dạy! Sao con dám...Dám cắn lồn mẹ hả?"

Hóa ra, vừa rồi Vương Vũ đã dùng răng cắn nhẹ lên viên âm hạch của cô, khiến cho cô kích động đến mức thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

Tuy nhiên, kích thích mãnh liệt vẫn để cho cô không nhịn được hét lớn:

"Tiểu Vũ...Không được...Lồn mẹ ngứa rồi...Mau...Mau chọc lưỡi vào đi..."

"Muốn con chọc vào à? Cũng được, mẹ hãy gọi con là chồng đi!"

"Chồng yêu của mẹ...Mẹ yêu con chết mất...Nhanh...Lồn mẹ ngứa quá...Con hãy chọc lưỡi vào lồn mẹ...Mẹ...Mẹ sắp không chịu nổi nữa rồi..."
Bị con trai trêu chọc, Nghê Nam liền vứt bỏ liêm sỉ, thản nhiên gọi con trai là chồng!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.