Trở về truyện

Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu - Chương 62 Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

62 Chương 62 Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

"Vòng 1 khu vực C chính thức kết thúc, ba thí sinh chiến thắng là, Lâm Phàm, Thố Y Minh, Hyshara" Hồ Khuyên xuất hiện thông báo, phía sau nàng một số đại yêu đang dọn dẹp đống xác chết của thí sinh, nàng công bố xong kết quả liền ra dấu cho cả ba đi theo.

Lâm Phàm để tên Thố Y Minh xuống khỏi vai hắn, cậu ta ngồi mỏi hết cả vai, Thố Y Minh thì có vẻ không muốn xuống khỏi người Lâm Phàm, cứng đầu thì Lâm Phàm không kiên nể gì nữa, trực tiếp dùng lực xô Thố Y Minh xuống.

"Đáng ghét" cậu ta phình má mặt giận dỗi, Lâm Phàm cũng kệ Thố Y Minh luôn dù sao cũng chả thân mấy, chỉ quan hệ cộng sinh thôi, hết vòng thi cắt đứt quan hệ cho lành.

Tên này cứ như con gái vậy, thật quá nguy hiểm ở gần dễ bị cong lắm, tránh càng xa càng tốt, Thố Y Minh quay người không nhìn mặt Lâm Phàm nữa.

"Chức mừng ba vị đã xuất sắc chiến thắng vòng 1 đây là phục hồi đan loại cửu phẩm đan dược khi ăn sẽ hồi phục toàn bộ vết thương, sức lực, linh lực" nàng dơ tay ra kích hoạt nhẫn trữ vật, ba viên phục hồi đan sáng chói cả đường đi xuất hiện trên tay cả ba.

Cửu phẩm đan dược nói cho là cho, tên yêu chủ này cũng thuộc dạng siêu cấp giàu có Lâm Phàm đánh giá trong lòng, cửu phẩm đan dược trong thế giới loài người vô cùng quý giá, linh dược để điều chế đã là cả một vấn đề, cộng thêm trong thế giới loài người rất ít luyện đan sư đạt đến cửu cấp.

Một viên cửu phẩm đan dù là đan dược gì cũng bằng cả ngân khố một quốc gia nhỏ, trunh, thay các thế lực lục bảo, hồng ngọc chứ chả ít đâu, một viên cửu phẩm này bằng cả gia tài của tiên băng kiếm tông chứ đùa.

Mấy viên Lâm Phàm ăn trong trận thi đấu kia cũng chỉ có tứ phẩm đan dược thôi bán ra ngoài đã đắt lắm rồi, cửu phẩm hồi phục đan này đắt rất vạn vì có thể hồi phục cả một kẻ gần chết sống lại khỏe mạnh.

Lâm Phàm ổn định lại tâm trạng rồi cũng nuốt vào ổn định lại khí huyết hồi phục lại hết linh lực, thể lực tiêu hao, bên cạnh hai tên kia đã nuốt xuống mà không suy nghĩ gì cả.

Bọn hắn khác Lâm Phàm yêu thú khác suy nghĩ rất khác với nhân loại, nghĩ chi cho nhiều đan dược luyện ra chả phải để ăn sao, đây là suy nghĩ của cả hai.

Hồ Khuyên dẫn cả ba đến một căn phòng bên trong là chín con yêu thú khác đợi sẵn, có vài con yêu thú mà Lâm Phàm nhận ra vì chúng quá nổi tiếng trong thế giới nhân loại.

Chấn thủ khu vực đen cuồng ngạo sư vương tu vi trên cuối cảnh, tên này là sư tử biến dị cuồng loạn càng đánh càng mạnh, bị thương càng nặng thì hồi phục xong liền biến mạnh hơn.

Hắn xuất hiện ở đây với hình dáng một bán nhân, thân người đầu sư tử, tay người bàn tay thú, chân người bàn chân thú, lông mọc màu vàng óng ánh, bờm đen đặc tượng trưng quyền uy của vương trong bầy đàn của sư tử.

Chấn thủ khu vực tím giết người nhân loại nhất, muỗi diêm vương, tu vi cuối cảnh đỉnh, là biến dị muỗi ma cà rồng khả năng hút máu kẻ khác điên cuồng tăng sức mạnh, hắn xuất hiện ở đây dưới dạng một thư sinh nho nhã.

Chấn thủ khu vực tím nhiều nhân loại bị giết nhiều thứ hai, thụ ma vương, tu vi cuối cảnh đỉnh, là một cây cổ thụ sống hàng trăm năm, sau khi linh khí khôi phục liền hóa mạnh, con thụ yêu này xuất hiện với dạng một lão trung niên, cũng khá soái.

Mấy kẻ còn lại thì Lâm Phàm không biết vì bọn chúng quá bí ẩn hoặc không nổi danh gì, nhưng chắc cũng thuộc dạng siêu cấp quái vật, lúc này bốn người hướng dẫn bốn khu vực, gồm Hồ Khuyên khu vực C, và ba người khác hướng dẫn khu vực A, B, D.

"Vòng 2 tam chiến, các thí sinh sẽ bốc thăm, cùng màu thăm sẽ chiến với nhau sinh tử, ba thí sinh cùng thăm sẽ đấu nhau sinh tử, còn duy nhất còn sống vào vòng trong, tu vi sẽ bị giới hạn như vòng 1 còn luyện hư cảnh, mời các vị bốc thăm" một người hướng dẫn nói, rồi lấy ra một hộp có cái lỗ phía trên hộp vừa tay để bốc thăm bên trong.

Lần lược các thí sinh bước lên bốc thăm, Lâm Phàm để ý các lá thăm đang trên tay các thí sinh, ba kẻ Lâm Phàm coi là nguy hiểm nhất hai trong ba kẻ, cuồng ngạo sư vương và thụ ma vương đã bốc thăm vàng rồi.

Mà trên tay các thí sinh kia đã có ba thăm đỏ, hai thăm xanh, ba thăm đen, tức là cơ hội gặp chúng hai kẻ kia làm 50:50, chỉ còn hắn và Thố Y Minh, tên Thố Y Minh nhát gan bây giờ mà cậu ta bốc trúng thăm vàng coi như cậu ta một đi không trở lại luôn.

Lâm Phàm đi lên bốc thăm trước Thố Y Minh, bỏ tay vào bên trong cầm lấy một trong hai lá phiếu còn lại, sau đó rút tay ra khỏi hộp, Lâm Phàm nhìn thì hắn bốc trúng là phiếu xanh.

Lâm Phàm quay người nhìn tên Thố Y Minh khóc không ra tiếng rồi, người cậu ta rung rẫy nhìn cuồng ngạo sư vương, Lâm Phàm thở dài chậm rãi bỏ phiếu xanh vào lại hộp, bốc lên thăm vàng, xem như Lâm Phàm cứu cậu ta một mạng vậy.

"Thí sinh cậu đây là..." người hướng dẫn thấy hành động của Lâm Phàm thì sắc mặt hiện rõ lên nét khó hiểu, Lâm Phàm chầm chậm hướng cuồng ngạo sư vương nói:

"Ta lâu muốn so tài với cuồng ngạo sư vương dù hôm nay có chết cũng xứng đáng" cuồng ngạo sư vương nghe xong liền cười lớn vang vọng cả căn phòng, sau đó nhìn Lâm Phàm nói:

"Hahaha, được ta sẽ thỏa ước nguyện cuối cùng này cho ngươi, ta sẽ đánh hết sức với ngươi để ngươi tâm phục khẩu phục mà chết".

Thố Y Minh nhìn Lâm Phàm đầy biết ơn sau đó đi lên bốc thăm xanh, Lâm Phàm nhìn cậu ta hắn chỉ giúp Thố Y Minh đến thế thôi, sinh tử vòng sau cậu ta phải tự lo liệu rồi.

Lâm Phàm nhìn hai kẻ đang cầm thăm xanh, nhìn hai kẻ này cũng khá yếu, trong lòng Lâm

Phàm thầm nghĩ, hi vọng tên Thố Y Minh còn sống.

"Các thí sinh thăm đỏ đi theo tôi".

"Các thí sinh thăm xanh theo tôi".

"Các thí sinh thăm đen theo tôi".

"Các thí sinh thăm vàng theo tôi".

Phân chia xong thăm ai đi theo người đó, Lâm Phàm trong lòng tự chấn an dù sao tu vi ai cũng bị áp xuống luyện hư cảnh mà có gì phải sợ bọn chúng chứ, hắn vẫn còn người át chủ bài mà.

Bên khác Nguyễn gia.

Sayuri Ai tỉnh dậy sau cơ mộng mị khi Văn Ngọc đã triệu tập Văn Khang và Linh Lung về chữa trị cho nàng, Văn Khang cũng diễn ra một vở kịch khóc lóc xước mướt để không bị nghi ngờ.

Rồi hắn cụng Linh Lung lần nữa rời đi, Văn Khang tốn không ít nước mắt rồi hắn cần về sắc hoa tông nghỉ ngơi với mấy nữ sắc hoa tông, cũng như song tu bọn yêu thú tăng tu vi tiên giả.

Cường độ cơ thể Văn Khang tăng cao, dù chỉ là nửa bước cuối cảnh thôi nhưng đã dung hòa 0,9% với máu của cổ ma rồi, Văn Khang cũng đang nổ lực tìm ra điều kiện cuối cùng để hoàn tất dung hợp.

Bên khác Nguyễn gia, Văn Ngọc đang ngồi cạnh xác con trai yêu dấu đã chết thảm của nàng, nàng còn chưa hết giận, hận muốn tìm ra kẻ giết con mình ngay lập tức.

Lúc này một nhà tiến sĩ của Nguyễn gia cầm tờ xét nghiệm và khám nghiệm tử thi hoảng sợ đọc cho Văn Ngọc nghe, trong lòng ông ta sợ hãi không biết nàng ta sẽ giận cá chém thớt bao giờ.

Cường giả như Văn Ngọc không coi phàm nhận bọn hắn là người, tức giận sẽ liền bóp chết như kiến cỏ không sợ mới lạ.

"Thiếu chủ bị một lực lượng thần bí phong ấn tu vi, cùng thêm vài loại lực lượng quỷ dị khác ăn mòn cơ thể lẫn dị năng, chubgs tôi đã đưa ra kết luận chỉ cần dị năng giả ăn một quyền này liền sẽ chết".

"Cũng may thiếu chủ phu nhân là võ giả, nên tu vi vẫn còn nhưng ăn một quyền kia cũng trọng thương gần chết, chứng minh kẻ này rất mạnh, đây cũng là thông tin chúng tôi đã nghiên cứu ra".

"Còn không?, hung thủ là ai?" Nàng chỉ nhẹ nhàng nói ra, như bao hàm trong câu nói là sự phẫn nộ ngút trời cùng uy áp của một cường giả cuối cảnh bộc phát, làm người tiến sĩ kia rung lẫy bẫy trả lời nàng.

"Khôn..aaaaaaaaa" chưa kịp nói xong ông ta đã bị Văn Ngọc bóp chết ngay lập tức, nàng đang giận cá chém thớt, Văn Ngọc giết xong tên kia thì nàng chả biết làm gì nữa, Văn Ngọc liền đi đến thăm con dâu.

"Con tỉnh rồi sao" Văn Ngọc ôn nhu xoa đầu con dâu nói, ngoài cô con dâu này và thằng cháu trai cùng cô cháu dâu, nàng quả thật chả còn ai là gia đình nữa.

"Vâng ạ, sau khi Văn Khang cùng Linh Lung đến điều trị cho con, con liền khỏe lên nhanh chóng, tuy vẫn còn yếu nhưng sớm sẽ hồi phục thôi mẹ".

"Chỉ tiếc..." nàng nói đến đây thì không nói tiếp, mà Văn Ngọc cũng đoán ra nàng muốn nói gì, tiếc rằng chồng nàng đã chết, Văn Ngọc nắm chặt tay lại.

"Con cố gắng khỏe lại là được đừng nghĩ nhiều nữa" Văn Ngọc an ủi nàng, xoa đầu nàng dâu của mình, chỉ là Văn Ngọc đáng thương không biết mình chỉ là con cờ đang bị chơi đùa dưới bàn tay của cháu trai mình...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.