Trở về truyện

Liên Minh huyền thoại( bản đặc biệt) - Chương 2: Cánh Cửa

Liên Minh huyền thoại( bản đặc biệt)

2 Chương 2: Cánh cửa

Cánh cửa như có một ma lực cực đại, cánh cửa mở ra, một con đường ánh sáng bảy sắc xuất hiện hấp dẫn ánh mắt của John, đôi mắt dần nhìn vào bên trong con đường ấy, hắn cảm thấy thực sự rất đẹp, từ bên trong con đường ấy giọng nói kia lại vang lên: “Đi thôi, người được chọn.”

Ngay lúc John vẫn chưa hiểu gì thì từ bên trong cánh cửa kia, một lực hút cực đại đã kéo hắn vào bên trong, cả căn phòng lại trở về như cũ. Mọi chuyện trở nên như cũ cả cơn bão, cả những người xung quanh, có vẻ như hiện tại không ai, không một ai biết đến sự tồn tại của John.

Xuyên suốt vũ trụ cao cao, có ai biết được những điều bí ẩn và bất thường mà ngay đến khoa học cũng chưa thể nào lý giải được.

Tại một nơi hoang sơ vắng vẻ, bên trong là vô số nghĩa địa lồi lõm. Nơi đây cứ lúc ẩn lúc hiện những hồn ma u oán, bay qua bay lại, những âm thanh kêu gào đau đớn, than khóc cứ tiếp diễn. Tại đây nhường như không có một chút tia nắng mặt trời nào, chỉ một màng đêm hoang sơ, gieo rắc nỗi đáng sợ kinh hoàng tuột độ.

Tại một khu đất nhỏ, nơi đó không có gì đặc biệt để thu hút ánh nhìn, không bia mộ, không hoa tươi, chỉ toàn cát và đá, thế nhưng đột nhiên dị biến phát sinh, từ bên dưới lớp đất kia.”Rắc…” một tiếng, lớp đất bên trên bị nứt ra, bắt đầu đổ sang hai bên. Một bàn tay bị bùn đất bám đầy thình lình thò lên, rồi bàn tay kia cũng xuất hiện, hai bàn tay cử động, đào bới lớp đất phía bên trên, cuối cùng từ dưới đất một người thanh niên đột ngột đứng dậy hắn ta nhăn mặt, phì phì phun hết đống đất cát trong miệng mà mắng chửi: “Con mẹ nó! Cái thứ gì thế này? Tự dưng lại ngậm một đống cát trong miệng.”

Người thanh niên đó ngoại trừ khuôn mặt trắng bệch ra thì không có gì đáng chú ý, hắn bắt đầu lò mò đứng dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng. Lúc này hắn mới chịu để ý xung quanh, nơi đây chỉ toàn bịa mộ và xác chết. Đâu đó vẫn có tiếc oác oác của vài con quạ đen.

Sắc mặt thể hiện sự sợ hãi, tên thanh niên kia ngồi bệch xuống đất tay chỉ tứ tung rồi nói: “Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?”

Hắn tự hỏi nhưng không ai giải đáp, hắn ngồi thất thần một lúc rồi đứng dậy xem xét, hắn bước từng bước tiến đến trước, hắn bị những bia mộ hấp dẫn ánh mắt trên đó viết bằng những thứ ngôn ngữ mà hắn chưa từng nhìn thấy, thứ ngôn ngữ ấy cực kì quái lạ.

Cậu thanh niên kia cứ như vậy bước đi, hết xem bên trái rồi xem bên phải, nơi này thoạt nhìn có vẻ đáng sợ kinh khủng nhưng không hiểu sao hắn lại không chút sợ hãi. Đi được một lúc hắn thấy trước mặt là một cánh cổng bằng sắt cũ kĩ đã rỉ sét, cánh cổng đó không còn nguyên vẹn cong quẹo rồi gãy đủ cả. Hắn nghĩ rằng đấy chính là cửa ra vào ngôi mộ, hắn tiến về phía trước với hi vọng rời khỏi cái nơi quỷ tha ma bắt này, đột nhiên hắn phát hiện trước mặt mình như đang có bóng người bước lại, người đó càng ngày càng tiến lại gần.

Người? Đó là khi nhìn xa ta tưởng vậy, nhưng khi đến gần mới nhận ra kẻ đó bộ dáng vô cùng kinh khủng, chiếc lưng gù gù, tướng đi cà nhắc, da hắn có màu xanh kì lạ, đã thế trên tay cầm một chiếc xẻng lớn. Cậu thanh niên kia nhìn thấy tên quái nhân trước mặt sắc mặt sợ hãi vô cùng, đơn giản là hắn chưa từng gặp ai như thế trước đây.

Tên quái nhân kia phát hiện con có người trước mặt bộ dáng cũng tỏ ra kinh ngạc vô cùng, hắn cầm chiếc xẻng chỉ thẳng vào mặt thanh niên trước mặt nói lớn: “Con người? Làm cách nào ngươi vào đây được?”

“Ta… ta…. ta tên John, ta không biết tại sao ta lại ở đây?”

Hóa ra cậu thanh niên kia chính là John, sau khi bị hút vào cánh cửa ma thuật kia hắn ta bị đưa đến đây, một nơi xa lạ và không ai thân quen.

John nhìn kĩ quái nhân trước mặt, hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, như nhớ cái gì đó hắn đột nhiên la lớn lên khiến tên quái nhân trước mặt cũng giật mình, hắn chỉ vào quái nhân kia nói: “Ông tên là Yorick Mori.”

Quái nhân hai mắt tròn xoe nhìn hắn kinh ngạc nói: “Thằng nhãi, sao biết tên và cả họ của ta? Nói cho ta biết làm cách nào con người như ngươi lại vào được đây?”

John không chút sợ hãi, hắn ta đi lại gần Yorick lấy tay sờ sờ vào người gã, hắn cười nói: “Đúng là thật? Không thể tin được ta lại gặp được Yorick bằng xương bằng thịt như những đêm nằm mơ, mà không biết có phải ta đang mơ không nhỉ.”

John lấy tay nhéo thật đau lên người, hắn nhận ra mình không nằm mơ, lục lọi lại kiến thức về các tướng trong trò chơi liên minh huyền thoại, hắn đột nhiên phát hoảng lùi lại ba bước run sợ nói: “Theo ta biết Yorick sống tại Shadow Isles, nơi này chính là Shadow Isles ư?”

Yorick một bụng khó hiều gật đầu nói: “Thì nơi này vốn là shadow isles, này thằng nhãi nói cho ta biết làm sao ngươi vào được đây? Muốn vào được đây phải đi ngang qua ba nơi ở của mấy gã điên kia, làm cách nào ngươi vào đây được?”

John thở dài nói: “Làm sao ta biết được, khi ta thức dậy đã thấy mình nằm trong ngôi mộ đằng kia.” – John vừa nói vừa chỉ vào bên trong ngôi mộ, Yorick lấy chiếc xẻng của mình thọt thọt vào người John kiểm chứng, hắn gật đầu: “Đúng là mùi từ trong đấy, thật là quái lạ.”

“Hú…. hú…. chiến đấu….. chiến tranh…… chạy….. chạy……”

Đột nhiên từ đằng xa một tiếng hú hét kinh sợ vang lên, tiếng hú đó ngày càng gần, tiếng vó ngựa lộc cộc có thể nghe thấy bằng lỗ tai. Yorick nhìn về hướng đó cười khà khà nói: “Tốt rồi, gã điên ấy sắp đến, có lẽ gã đánh hơi thấy mùi của ngươi, cũng tốt, ngươi cứ chết trước đi đã rồi chúng ta hãy nói chuyện sau.”

John cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên đột nhiên xuất hiện, hắn hướng ánh mắt ra xa nơi phát ra âm thanh la hú kinh tởm và tiếng vó ngựa.

“Lộc cộc…. lộc cộc….”

Một bóng ma tiến đến, bóng ma kia có hình thù kì lạ, nửa người nửa ngựa, mà nói là người cũng không hẳn, hắn trông giống một con ma hơn, với đôi mắt rồi miệng phát ra những thứ ánh sáng khiến con người phải sợ hãi. John kinh hãi ngã xuống đất nhìn tên quái ma trước mặt mà kêu lên kinh hãi: “Bóng ma chiến tranh Hecarim, mẹ ơi con chết mất, con đang ở đâu thế này.”

Hecarim nhìn vào John, hắn cũng giống như Yorick, lần đầu gặp John vậy kinh ngạc muôn phần, hắn chỉ mũi giáo trên tay vào người John, giọng nói trầm và đầy đáng sợ nói: “Loài người? Sao lại vào được đây? Cũng tốt, nạp mạng đi, ta đang ngứa chân tay lắm đây.”

Yorick đứng bên cạnh vác chiếc xẻng lên vai, bộ dáng như không thèm quan tâm. Hecarim hú lên một tiếng, bốn chân hắn nhảy cà lộc cà lộc một hồi rồi phi thẳng vào người John. John thực sự rất hoảng sợ, hắn lăn người qua bên trái, may mắn tránh được một đòn, nhưng Hecarim là một con quái vật đáng sợ, dễ gì tha cho hắn, Hecarim lại lao đến tấn công, lần này là mũi giáo trên tay đâm rồi thọt liên tục.

John sợ đến mức gần như muốn khóc, đây là lần đầu tiên hăn cảm nhận được sự sợ hãi tột độ đến thế. Hecarim vẫn không chịu buông hắn lao đến rất nhanh hưởng thẳng vào John mà tông đến. John hoảng sợ, theo quán tính lấy tay che trước mặt.

“Rầm.”

John vẫn bình an, hắn ta mở mắt ra, nhìn trước mặt, phát hiện đôi tay của mình có thể ngăn cản Hecarim. Hắn giật mình rút tay lại lùi lại vài bước nói: “Hecarim, ông đừng giết tôi, nếu không có hóa thành ma tôi cũng không để yên cho ông đâu.”

Hecarim bị John dùng tay chặn lại đã kinh ngạc rất nhiều, nghe hắn nói thế thì đột nhiên cười ha hả nói: “Thằng nhãi ngươi chắc không có não hả, ngươi nghĩ khi ngươi chết linh hồn của ngươi sẽ bám được vào ta sao? Hay là vừa chết đã bị gã điên Thresh đem linh hồn mà thu thập.”

“Thresh?” – John nuốt một ực nước bọt, hi vọng trôi đi những gì mình vừa nói, nơi đây đúng thực là Shadow Isles, nơi ở của những quái nhân. Hắn bắt đầu suy nghĩ, không lẽ bản thân mình đã lạc vào thế giới của Liên Minh Huyền Thoại hay sao? Đến 90% là có khả năng đó.

Hecarim bước từng bước đến bên cạnh John cười khà khà nói: “Kể cũng lâu rồi, nơi này chưa có con người đến, giữ lại mạng sống của ngươi vài hôm để chơi đùa cũng không tệ.”

Nói rồi hắn xoay qua nhìn Yorick nói: “Yorick, lần này lão phải chờ đợi lâu một chút rồi, ta muốn giữ thằng nhãi này chơi vài hôm.”

Yorick nghe thế, cũng không thèm quan tâm, xoay người hướng về phía bên trong ngôi mộ làm công việc thường ngày của mình.

John nhìn vào Hecarim cố gắng nặn cho ra nụ cười nịnh bợ nói: “Hecarim đại ca, đẹp trai, tha cho mạng quèn này của tôi được không, tôi không quen bị bắt giam đâu.”

Hecarim nghe hắn nói thế, bỗng nhiên không cảm xúc nói: “Chạy đi! Nếu ngươi chạy thoát khỏi ta, ta sẽ suy nghĩ.”

Còn gì hơn câu nói đó, John phóng như điên chạy trốn, mặc kệ trước mặt sẽ có nguy hiểm gì bây giờ trốn được rồi tính tiếp. John cũng hoàn toàn kinh ngạc với tốc độ của mình, hắn cảm thấy từ khi vào thế giới này, thể lực, thị lực, sức mạnh của cơ thể tất cả đều tăng lên, nơi này thực sự quá kì lạ.

Hecarim nhìn vào tốc độ của John gật gật đầu nói: “Tên con người này không phải người bình thường, có thể chặn được sự di chuyển của ta, còn có tốc độ di chuyển kia nữa, ha ha… ta khoái tên nhãi này rồi.”

“Để xem ngươi chạy nhanh hay vó ngựa hủy diệt của ta nhanh” – Nói rồi Hecarim phi nước kiệu chạy như một mũi tên hướng về phía John đang chạy trối chết.

“Phải thoát khỏi đây! Phải thoát khỏi nơi quỷ quái này!” – trong lúc chạy John không ngừng nghĩ những điều đó trong đầu, hắn lúc này không có nghĩ gì nhiều, đơn giản là chạy thoát.

“A…”

Trong lúc chạy hắn không ít lần vấp phải đá, rễ cây trên đường mà ngã lăn ra mặt đất, cả người trầy xước, áo quần rách nát, trông hắn bây giờ rất là thảm.

“Bịch…”

Bỗng nhiên John như bị dính vào một thứ gì đó trước mặt, không tài nào động đậy được, ánh mắt đảo quanh nhìn, hắn đột nhiên hoảng sợ nhận ra đó là một chiếc mạng nhện khổng lồ, khuôn mặt hắn đột nhiên tái xanh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.