Trở về truyện

Lên Giường Trước Yêu Đương Sau - Chương 9: Phòng Làm Việc

Lên Giường Trước Yêu Đương Sau

12 Chương 9: Phòng làm việc

“Em không có tránh anh…” Lâm Trận Trận chột dạ dời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh.

“Không tránh anh? Vậy tại sao những tin nhắn anh gửi em đều không trả lời lại!” Cố Sơn Phong chặn cô lại giữa bàn làm việc với lồng ngực anh, hai tay chống lên bàn làm việc, khiến cô không còn chỗ để trốn tránh.

“Anh, anh đừng có lại gần em như vậy.” Lâm Trận Trận lùi dần về phía sau, sự gần gũi của anh khiến cô lại nhớ đến đêm hôm đó.

Nhưng Cố Sơn Phong vốn dĩ không hề quan tâm đến điều đó, vẫn luôn giữ nguyên tư thế không chịu nhượng bộ, dáng vẻ như thể nếu cô không nói cho rõ ràng thì anh sẽ không buông tha cho cô.

“Em thật sự không có tránh anh! Em đã trả lời tin nhắn của anh rồi, anh không nhìn thấy sao?” Cô ngước mắt nhìn anh một cách cẩn thận.

“Điện thoại bị anh đập hỏng rồi, không nhìn thấy!” Cố Sơn Phong chăm chú nhìn cô, giây phút này anh càng muốn ngắm cô nhiều thêm một chút, mấy ngày không gặp, anh vẫn luôn nhớ cô rất nhiều.

Hôm naycô mặc một chiếc váy liền họa tiết hoa nhí vô cùng tươi mát, đôi mắt kính màu bạc, tóc được chải thẳng, bây giờ dáng vẻ cô mang đậm hơi thở học sinh, khác hẳn với chiếc váy hồng có chút bướng bỉnh đêm hôm ấy.

Lâm Trận Trận không hề biết lúc đó anh đang nhìn mình, cô cúi đầu tìm điện thoại trong túi, muốn chứng minh rằng cô thật sự đã trả lời tin nhắn của anh rồi.


Nhưng chuyện ngoài ý muốn là, lúc cô lôi điện thoại ra, chiếc bao cao su kẹp cạnh ốp điện thoại nhét trong túi , theo quán tính cũng bị cô lôi ra luôn, sau đó rơi xuống đất ngay trước mắt anh.

Hai người cùng lúc cúi đầu nhìn chiếc bao cao su nằm trên mặt đất, không khí trong phòng làm việc phút chốc trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Không! Là Lâm Trận Trận ngượng ngùng mới đúng!

Cố Sơn Phong thu lại tay chống trên bàn, cúi xuống nhặt chiếc bao cao su, nhìn nó trong tay, anh cười nhẹ một tiếng.

Anh cầm chiếc bao cao su quơ quơ trước mặt cô, nói: “Hóa ra em còn mang theo cái này bên mình!”

“Còn mang theo cái này bên mình” là có ý gì đây! Cô cũng đâu có tùy tiện đến mức đó!

“Anh đừng hiểu nhầm, cái này là bạn cùng phòng đưa cho em!” Lâm Trận Trận đưa tay ra muốn giành lại chiếc bao cao su, nhưng anh lại tránh đi, cô chỉ có thể hoảng hốt giải thích với anh.

“Hôm đó sau khi em trở về, bọn họ ép cung em, em, em đã nói với bọn họ rồi, đêm hôm đó anh không có mang… bọn họ lo lắng cho em, vậy nên đã nhét thứ này vào túi em…”


Nói đến cuối, giọng của Lâm Trận Trận ngày càng nhỏ lại, cô ngại ngùng gãi đầu, mặt đỏ bừng, không dám nhìn anh.

Câu trả lời này khiến trong lòng anh cũng dễ chịu hơn một chút, ít nhất anh cũng biết ngoài anh ra, cô không hề có người đàn ông khác, có điều…

“Vậy tại sao em phải giấu ga giường đi?” Anh thật không hiểu nổi, việc này có gì phải giấu giấu diếm diếm chứ.

“Em, chỉ là em không muốn anh áp lực, anh yên tâm, em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu!” Cô tỏ rõ thái độ của mình, không muốn anh cảm thấy cô đang tính kế gì đó với anh.

Nhưng cô càng muốn phủi sạch quan hệ với anh như vậy, Cố Sơn Phong lại càng tức giận: “Em không muốn anh chịu trách nhiệm, nhưng anh muốn tìm em bắt chịu trách nhiệm!”

“Anh cũng là lần đầu!”

“Hả?” Lâm Trận Trận kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của anh, dường như không phải nói dối.


“Chẳng trách em lại đau như vậy, hóa ra lúc đó anh vẫn chưa biết gì à…” Cô chỉ đơn giản đang liên tưởng lại, không ngờ rằng lại khiến Cố Sơn Phong xù lông.
“Em đang mắng anh?”

Đây là cô đang chê anh kỹ thuật không tốt sao?

“Em không có!” Lâm Trận Trận nhanh chóng lắc đầu thật mạnh, mong giữ lại mạng sống cho mình, nhưng không kịp mất rồi.

“Nếu như em đã nghi ngờ, vậy anh không thể không chứng minh bản thân một chút!” Cố Sơn Phong kéo lỏng cà vạt trước ngực, cởi chiếc cúc đầu tiên của áo sơ mi.

Lâm Trận Trận thấy vậy,muốn quay người bỏ chạy, nhưng lại bị anh nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cổ tay, anh lôi cô về cạnh bàn làm việc, dùng thân dưới ép chặt cô, một tay lấy chiếc điều khiển điều hòa trên bàn làm việc, tắt điều hòa đi.

“Cố Sơn Phong, đây là phòng tranh, anh đừng có linh tinh!” Cô sợ hãi cất lời nhắc nhở anh.

“Vậy thì làm sao hả? Đây là phòng làm việc của anh mà!”

Cố Sơn Phong không hề quan tâm đây là đâu, anh chính là muốn có được cô!
Một tay anh ôm eo cô, kéo cô sát vào người mình, một tay luồn vào trong váy, tiếp tục lần mò lên nơi tư mật của cô. .

Lâm Trận Trận bị dọa đến mức kẹp chặt hai chân lại, cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy nổi, chỉ có thể thấp giọng cầu xin, cầu xin anh đừng có chịch cô tại đây.

“Cố Sơn Phong, anh đừng! Đừng làm ở đây… A!”

Bàn tay anh để ở thân dưới đã kéo quần trong của cô ra, dùng ngón tay đâm mạnh vào, khiến cô vô thức phát ra tiếng rên.


“Anh nói rồi, không được quên anh!” Anh ghé sát tai cô, giọng khàn khàn: “Càng không được quên những khoái cảm mà anh từng đem đến cho em!”

Vừa nói, anh vừa dùng ngón tay tiến vào bên trong, ấn mạnh vào điểm mẫn cảm, trong phút chốc, hai chân Lâm Trận Trận đã mềm nhũn, cô chỉ có thể nắm chặt áo của anh, miễn cưỡng khiến bản thân đừng vững.
“Lâm Trận Trận, lần này, em phải dùng trái tim mình để cảm nhận!”

Anh thật sự bị cô kích thích rồi, anh - người đang vội vã muốn chứng minh bản thân, đưa tay lên kéo thắt lưng da trên eo ra, lôi ra thằng nhỏ dưới háng.

“Đừng, Cố Sơn Phong, sẽ bị người ta nhìn thấy mất…”

Lâm Trận Trận cảm nhận được thứ nóng bỏng của anh đã ở giữa hai chân cô, thân dưới của cô cũng có phản ứng, nhưng lý trí nói với cô, chỗ này quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện.

“Anh đã khóa cửa rồi, chỉ cần em không kêu thì sẽ không có ai biết.”

Âm thanh ngày càng thấp, Cố Sơn Phong ôm cô về phía bàn làm việc, nhấc cậu nhỏ đang nóng rực đã kêu gào từ rất lâu kia lên, mạnh mẽ tiến vào nơi bí ẩn giữa hai chân cô.

“A!”

Lâm Trận Trận đột nhiên bị anh đâm vào, bị dọa kêu lên một tiếng, nhưng cô lại nghĩ đến lời ban nãy anh vừa nói, tiếng rên này chỉ có thể nhanh chóng kết thúc trong miệng cô, bị chặn lại trong cổ họng.
Lại một lần nữa lại nhận được sự ấm áp từ thứ rất chặt kia của cô,sự khó chịu trong lòng Cố Sơn Phong bỗng chốc tiêu tan sạch, chỉ còn lại niềmyêu thương và cảm tạ của anh đối với cô, cảm ơn cô không rời khỏi cuộc đời anh.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, để tiếng rên trong cổ họng cô truyền đến miệng mình, biến tiếng rên thành tiếng thở quyến rũ, biến không khí trong phòng làm việc trở nên ái muội.

“Anh, anh không mang bao cao su…” Trong lúc ý loạn tình mê, Lâm Trận Trận vẫn không quên nhắc nhở anh.

Cố Sơn Phong nghe thấy mấy lời này, động tác dưới eo của anh càng ngày càng nhanh thêm, anh giữ chặt eo của cô, cứ thế tấn công một cách mãnh liệt, cậu nhỏ thúc mạnh vào bên trong tiểu huyệt,

“A a, đừng… chậm một chút, em không thể làm ướt quần áo…”
Cô cảm nhận được dịch nóng trong người bởi anh tiến vào quá mãnh liệt màkhông thể khống chế được, cô biết cô sắp không ổn rồi, liền xin anh tha cho mình.

“Đừng cố kiềm chế, anh muốn em lên đỉnh!”

Cố Sơn Phong vén váy cô lên tận bụng, đẩy hết tài liệu trên bàn sau lưng cô xuống đất, đè cô lên bàn, làm một cách mãnh liệt!

Anh tấn công vào một cách không hề kiêng nể khiến cô không chịu nổi, dục vọng trong người kêu gào thảm thiết khiến cô chỉ có thể cắn chặt lấy vai anh, để tất cả những tiếng rên rỉ sợ bị người khác nghe thấy, đều phát tiết trên người anh.

“A…”

Thân dưới co thắt lại, khiến người không thể thoải mái phóng ra là cô rơi nước mắt, cô ôm chặt anh, kẹp chặt vật to lớn trong người cô, thắt chặt.

“Hự!”

Quả nhiên cô có thể khiến vũ khí của anh đầu hàng một cách dễ dàng, sự ấm áp từ bên trong, khiến dục vọng của anh lên đến đỉnh điểm, cuối cùng bại trận trong thân thể cô.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.