Trở về truyện

Lấy Sắc Dụ Người - Chương 33: Khoe Ân Ái

Lấy Sắc Dụ Người

33 Chương 33: Khoe ân ái

“Duyfztgi guustNhất” nnnphlà câuirtca vpvpqlạc bộfiiit jfuwlđêm phồnsqjnx bspdchoa, kuawsnổi dqodetiếng nhấterasu iazieLương ynuoxThành. Nhưngmdwgd pzdvocố tìnhqhmlt ngườikqvec tớitiqxf nơibkfve nàyxkjlc lạiyhqgw rấtvqscg aenzmthiếu ndegsthành thật,vlvcx kgwcthọ ogkjfđều mgvhiđem nhữngmujif xuzmtngười gặp được tại đây xem là duy nhất. Dù sao cũng là gặp dịp thì chơi, nhạn quá vô ngân.

“Hoa tử, lão phó đã gọi điện thoại tới chưa? Khi nào đến a?” Một người đàn ông mặc áo POLO màu xanh đen, uống lên một ngụm champagne bọt khí màu vàng nhạt ồn ào nói.

“Mới vừa gọi điện thoại, nói là mười phút sau đến nga.” Cái người đàn ông gọi là hoa tử kia dáng người hơi béo tóc húi cua mở miệng, sau đó hướng bạn tốt bên cạnh thét to nói: “Mọi người đêm nay ăn thả mình, uống cũng hết mình đi, lão phó bao toàn bộ.”

Vừa dứt lời, trong ghế lô vang lên một trận tiếng hoan hô. Vốn là nhạc nhẹ tương đối an tĩnh tức khắc bị người nào đó đổi thành một bản DJ nước ngoài khiến mọi người hưng phấn đến cực điểm.

Trên đỉnh đầu ánh đèn ngũ quang thập sắc bắn ra, nhanh chóng lập loè,slfbg khôngtuyfx ztsuongừng oozurqua lạixyinq mjkdsbắn phá.adwpd ejqtuTrong bxhncghế twpdnlô hokhhnam eoyaenữ tứcxowwm rlrdskhắc zcggztheo gigsqâm nhạcneuzh màlnpwo thânukion thể tận tình vặn vẹo, phụ nữ thì lắc lư tóc đẹp, vị cồn cùng các loại hương nước hoa khác nhau hòa trộn lại, cùng với hơi thở hormone nồng đậm phiêu tán trong không khí.

Chiếc Bentley của Phó Thần An mới vừa ngừng ở cửa Duy Nhất, liền có tiểu đệ ở bãi đậu xe cung kính tiến lên hỗ trợ. Quý Văn liếc mắt, xem ra người đàn ông này cũng là khách quen nơi này đi?

Người đàn ông nhìn thấy trong mắt hạnh của cô hiện lên một mạt khác thường, trong lòng lộp bộp một tiếng. Bàn tay to ôm sát eo thon của cô, cúi người ở bên tai cô nói nhỏ: “Chỉ là ngẫu nhiên tiếp khách hoặc xã giao mới đến đây ~”

Quý Văn “Ân hừ” một tiếng, nghiêng đầu hướng anh cười quyến rũ. Duỗi tay cầm lấy bàn tay ấm áp của anh đang đặt ở bên hông kia, “Em tin tưởng!” Nếu lại lần nữa quay lại, hai người hẳn là nên quý trọng đoạn tình cảm này, bởi vì bọn họ sớm đã qua độ tuổi vì yêu mà điên cuồng rồi.


Giám đốc đại đường dẫn hai người lên lầu 3, xuyên qua các hành lang thật dài, rốt cuộc ở trước cửa một gian phòng có tên là “Hoa điền sai” ngừng lại. Sau đó duỗi tay đẩy ra cánh cửa gỗ dày nặng, ngay sau đó một trận âm nhạc đinh tai nhức óc lả lướt truyền đến.

Quý Văn hơi nhíu mày, giám đốc khom lưng “Mời” sau đó cô liền theo Phó Thần An đi vào ghế lô.

Chỉ vài giây, nglueghế ichztlô jwibvvốn dĩuhpmc rbkmmâm fznnenhạc náomwhzo nhiệtcafac tqlcbcùng tiếngbmvtt trchuồn gifgsào ydzoxcủa đámrnsgp ngườitqsll liềnwvirp mojkgnháy tnmnpmắt yrjzvan tĩnh hơn rất nhiều.

“Ai nha, lão Phó, vị tôn đại Phật này rốt cuộc tới a ~” Hoa tử tóc húi cua sau khi thấy rõ người tới liền nhanh chóng lẻn đến cửa tiếp đón. Mắt một mí mắt nhỏ lại không ngừng hướng người phụ nữ bên cạnh Phó Thần An nhìn lại, người phụ nữ diện mạo quyến rũ gợi cảm này như thế nào lại có vài phần cảm giác quen thuộc?

“Người này là chị dâu sao?” Trầm mặc vài giây, hoa tử vẫn là hỏi ra miệng. Nghĩ đến lão Phó mấy năm nay bên người chưa từng có phụ nữ, nghe nói mấy năm trước sau khi cùng bạn gái chia tay liền vẫn luôn cô đơn. Mà bạn gái cũ kia cũng là cấp nhân vật nữ thần hiếm có lúc ấy, đáng tiếc cậu ta cũng chỉ ở lúc liên hoan gặp qua vài lần.
“Ân ~” Phó Thần An nhẹ giọng đáp. Đang tính ôm người phụ nữ vào trong lòng ngực sau đó đi đến chỗ trống ngồi xuống.

Nhưng Quý Văn lại cười nhạt mở miệng: “Tôi nói này hoa tử, cậu thật sự không quen biết tôi sao?” Duỗi tay đem tóc mái rũ ở bên tai toàn bộ hợp lại vén ra sau, lộ ra hoàn chỉnh khuôn mặt nhỏ hạt dưa vũ mị mà không mất đi thanh tú.

“Này” Hoa tử nghi hoặc nhìn người đàn ông bên cạnh, như là đang tìm đến sự khẳng định.


“Không sai, Quý Văn!” Môi mỏng của Phó Thần An phun ra mấy chữ.

“Nga ~ hóa ra là chị dâu a. Càng ngày càng trẻ, thiếu chút nữa em nhận không ra.”

“Nha ~ hóa ra là Quý mỹ nhân tới a, tôi nói như thế nào mà lão phó đột nhiên hẹn mọi người lại đây. Hóa ra là tới khoe ân ái a?” Người đàn ông cao cao sau khi nghe nói liền chậm rãi tới gần, một đôi mắt phượng tà mị có chứa ý cười ở trên người Quý Văn ngó vài lần.
“Ninh đại thiếu gia vẫn là anh tuấn bức người như trước, không hổ là cấp nhân vật giáo thảo của F đại.” Quý Văn cũng không ngượng ngùng, mỉm cười đáp lại. Cho dù lúc ấy khi cô cùng Phó Thần An ở bên nhau, tên Ninh Sâm này cũng đã không có cho cô sắc mặt tốt, vẫn luôn cùng cô đấu khẩu.

“Xem ra lão phó sau bao nhiều năm vẫn là trốn không thoát bàn tay của mỹ nhân.” Trên sô pha một người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng áo, ưu nhã giao điệp hai chân, trong lòng ngực ôm một cô gái bộ dáng thanh thuần. Nâng chén hướng Quý Văn gật đầu ý bảo, xem như chào hỏi qua.

Quý mluufVăn cũnggwnli khôngmzyke ppweohàm hồ,zmwbv zkbyfbưng dgzbylên lyixqbs gyexsrượu nlegdvang đỏxzgnh zethntrên mặteyvqg txbjbbàn, cáchlxtig hdxxzkhông vzqmgkhí arrajhướng anhferyl ta chạm cốc.

Giản Ca là bạn cùng phòng kí túc xá đại học của Phó Thần An, cũng coi như là một người mà Quý Văn tương đối quen thuộc. Hồi đại học, cô luôn đi theo bọn họ liên hoan. Va chạm nhiều, cũng liền không câu nệ. Từ lúc ban đầu thì gọi là Giản sư huynh, về sau lại thành “Tiện ca”. Bởi vì cái người Giản Ca này có tiếng là đổi phụ nữ như thay quần áo, phụ nữ bên người chưa bao giờ vượt qua ba tháng.
Kế tiếp mấy người bạn bè khác cũng lục tục lại đây kính rượu hàn huyên, cơ bản là một nửa có gương mặt quen thuộc còn lại một nửa là xa lạ. Phó Thần An liền cứ như vậy ôm cô, khóe miệng ngậm ý cười, cùng mấy người bạn tới kính rượu chào hỏi rồi uống rượu. Hơn nữa còn một bên không ngừng hướng miệng cô đút đồ ăn.

Bởi vì mới từ công ty chạy tới, còn không có kịp cơm nước xong, Quý Văn xác thật cũng đói bụng, liền mượn tay anh, liên tục ăn vài khối điểm tâm mỹ vị. Ở trong ánh mắt khác thường của mọi người, Quý Văn nghiêng đầu nhìn người đàn ông một tay đang bưng đĩa sứ tinh xảo màu trắng xanh, còn một tay thì đang cầm miếng bánh kem mềm xốp để đút cho cô.


Sắc mặt nháy mắt “Xoát” một tiếng đỏ lên, mất tự nhiên cùng xấu hổ, cô liền từ trong tay Phó Thần An đoạt lấy cái đĩa qua. Thấp giọng nói câu “Em tự mình ăn ~”
Con ngươi lạnh lẽo thâm thúy của người đàn ông bắn phá một vòng, vô số đôi mắt khác giao thoán lẫn nhau, sau đó hậm hực thu hồi ánh mắt. Ai ~ lão phó này thật là, vẫn là bộ dạng như ba năm trước đây, cưng chiều cô vợ nhỏ này lên tận trời.

Úc ~ không đúng, so với ba năm trước đây, là chỉ có hơn chứ không kém.

Này còn có để cẩu độc thân như bọn họ này sống không a ~——

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.