Trở về truyện

Lãnh Cung Hoàng Hậu - Quyển 1 - Chương 41: Đạp Tuyết Tìm Mai – Phần 6

Lãnh Cung Hoàng Hậu

41 Quyển 1 - Chương 41: Đạp tuyết tìm mai – Phần 6

Ta tỉ mỉ suy nghĩ lại 1 lượt tất cả những tình huống lúc nãy.

Trong trấn này, rốt cuộc chúng ta đã đi qua những nơi nào. Đầu tiên là khách điếm, sau đó là tiệm quần áo, sau đó nữa là tiệm trang sức. Nghĩ tới đây, lòng ta phát hoả. Đường Vấn Thiên nói là bộ dạng của ta không giống với Tuyên phu nhân chút nào, bản thân ta vốn không để tâm đến chuyện đó, đi cùng hắn hắn cũng không giữ ý tứ gì! Vì vậy, đã lôi kéo ta đi mua rất nhiều trang sức. Nói là muốn tặng lễ vật cho Tuyên. Bây giờ nhớ lại trong những nơi chúng ta đã đi qua chỉ có tiệm thuốc là có liên quan đến 2 bọn họ, còn những chỗ khác, đều là để mua đồ cho ta

Ta không biết nam nhân này chủ ý gì, bất quá, cũng bởi vì hắn nhiều chuyện, nên bây giờ ta mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm đầu mối!

Đi vào Hồi Xuân đường (*), đại phu đang ngồi xem mạch cho người ta. Lão đại phu đó chừng 60 tuổi, gương mặt đôn hậu, vận trường bào màu xanh.

Người bệnh đó đang cúi đầu. Dùng sa màn che đi diện mạo của mình. Tay vươn ra, trên đó đầy những nốt thuỷ đậu màu đỏ! Bên cạnh là 1 hồng y nam tử (**). Quần áo sạch sẽ, nhưng gương mặt lại ửng hồng 1 cách khác thường. Bên hắn còn có vài tên phó từ. Bên ngoài là 1 cỗ xe ngựa. Thoạt nhìn đã thấy được thân phân địa vị của người đó.

“Đây vốn là đậu mùa, đại phu căn bản không chữa được, ngươi cứ về nhà chờ chết đi!” Tâm tình bất hảo, những lời ác ôn được thốt ra khỏi miệng!

Sắc mặt của vị đại phu tức khắc trở nên xanh mét, miệng mở hết mở lại đóng, hết đóng rồi lại mở, một hồi lâu nói không ra lời! Chắc hẳn là muốn phản bác lại ta nhưng không sao mở miệng được!

Hồng y nam nhân cả người đại chấn, người bệnh kia cũng trở nên run rẩy. Chỉ vì 1 lời ta nói mà thần sắc trở nên khó coi!


Hồng y nam tử cười lạnh, “Nếu cô nương biết là đậu mùa thì sao lại còn vào đây phô trương, không sợ rước hoạ vào thân sao?”

Vị đại phu đó cũng nói, “Cô nương liếc mắt một cái liền biết ngay đây là đậu mùa, cũng biết chứng bệnh này không có thuốc giải, vì sao cô nương còn tiến vào đây làm khó ta! Hay là cô nương trở về đi. Y thuật của lão đây không tinh nhưng cũng không nghĩ lầm mình lầm người!”

Đây là “trái tim người mẹ” mà người khác thường nói sao? Ta vốn là đại phu, vốn cũng có thể hảo tâm như hắn, đồng tình với người bệnh, dùng hết sức chữa bệnh cứu mạng. Nhưng bây giờ ta rất muốn mắng chửi người, liền lãnh đạm nói, “Có thể đi vào đây thỉ tất nhiên không sợ bị lây đậu mùa, chẳng lẽ, đại phu không biết nếu đậu mùa lây sang cơ thể người khác thì sẽ không còn phác tán mạnh nữa sao? Nói cho cùng thì chỉ là đậu mùa, chẳng có gì to tát!”

Đối với ta thì không có vấn đề gì. Nhưng đối với bọn họ thì đây là vấn đề liên quan đến cả mạng sống

Sắc mặt đại phu thay đổi, hắn run nói, “Cô nương nói đậu mùa không phải là vấn đề gì to tát? Vậy thì cô nương hãy cứu chữa cho người này, đại phu ta đây sẽ tâm phục khẩu phục!”

“Ta không biết thê tử ta của ta mắc bệnh đầu mùa! Xin lỗi! Ta nên mang nàng về nhà, nếu không kẻo nàng sẽ lây cho người khác. Hồng y nam tử đó như là đã nghĩ thông suốt, kéo nàng đi về phía xe ngựa!

Cô gái kia bật khóc, tránh né bàn tay của hồng y nam tử, nói, “Thiếp thân tự mình đi là được rồi! Gia không nên đụng đến thiếp thân! Nếu thiếp bị bệnh đậu mùa thì thiếp thân đã nắm chắc cái chết! Gia đi chuyến này là để diệt trừ cường đạo, nếu bị thiếp thân liên luỵ thì biết ăn nói thế nào với nguyên soái đại nhân?”
Diệt trừ cường đạo! Nếu hắn đi diệt trừ cường đạo thì chung quy cũng chỉ có 1 mình ta mạo hiểm. Ta lạnh lùng nói, “Muốn ta cứu trị cũng không khó, chỉ đáp ứng 3 điều kiện của ta”


Hắn cứng người, quay đầu, nói nhỏ, “Vị đại phu này đã 60 tuổi mà vẫn không có cách nào cứu trị, mà cô nương thoạt nhìn cũng chỉ chừng 20 tuổi, làm sao có thể làm được? Trên đời này, e rằng chỉ có 1 người như thế!”

Ta không để ý tới hắn, kính tự nói, “Điều kiện thứ nhất, ta muốn nhìn thấy dung mạo của phu nhân ngươi, nếu như xấu, ta sẽ không chữa!” Những lời này được nói ra, 2 mắt của tất cả bọn họ đều loé sáng. Vị phu nhân đó cũng ngừng khóc, lão đại phu cũng mở to hai mắt.

“Cô nương là họ Diệp?” Lão nhân kia run rẩy nói.

“Ta họ gì cũng không quan trọng, quan trọng là, muốn ta ra tay chữa bệnh thì phải đáp ứng yêu cầu của ta!” Hai tay ta chắp phía sau lưng, ngửa đầu nói.
Hồng y nam nhân trở nên tươi cười, lớn tiếng nói, “Cô nương muốn cái gì, cứ việc nói ra!”

Ta cười nói, “Điều kiện của ta rất đơn giản, bằng hữu của ta bị bọn cường đạo bắt đi, bây giờ không rõ đang ở nơi nào. Ta muốn ngươi giúp ta tiêu diệt bọn cường đạo này, một người cũng không bỏ sót, ngươi có thể làm được không?”

Nam tử cúi đầu khom người, “Điều này cũng không khó khăn gì! Ta đã tìm được hang ổ của bọn cường đạo. Chỉ đợi nguyên soái phát binh, liền tiêu diệt cả băng nhóm cường đạo đó”

Dứt lời, liền vén khăn trùm đầu của cô gái kia, ta thấy sắc mặt nàng ửng hồng, trên mặt nổi những nốt thuỷ đậu, nhưng vẫn rất thanh tú động lòng người. Gật nhẹ đầu, nói, “Dung mạo của phu nhân, rất vừa mắt ta.”
Hồng y nam tử không kiềm được vui sướng, thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt. Vị phu nhân kia cũng vì quá vui mà khóc. Nguyên lai, chỉ 1 câu nói của ta đã có thể khiến cho bọn họ cao hứng như vậy sao? Ta hơi nghiêng đầu.


Chỉ diệt trừ cường đạo mà cũng phải chờ đến nguyên soái phát binh? Thoạt nhìn, bọn cường đạo này không hề đơn giản. Tên Đường Vấn Thiên này, đi với hắn là luôn xảy ra chuyện không tốt, mới vừa vào đến Phong quốc liền đã bị bọn cường đạo truy đuổi

Ta gật đầu, cũng không tiếp tục làm khó, nói với hồng y nam tử, “Ngươi cũng đã bị nhiễm đậu mùa. Chỉ là bây giờ chưa phát tác mà thôi. Không bằng nhân cơ hội này, mang ta đến hang ổ cả bọn cường đạo, thế nào?” Ta không có hứng thú với chuyện gì gì đó của nguyên soái, bây giờ mấu chốt nằm ở chỗ: 2 đồ đần đó đã bị bắt đi đâu rồi.
“Cô nương!” Trên mặt hắn lộ ra vẻ khó xử.

Ta lấy giấy và bút, xoát xoát vài nét viết ra phương thuốc, đưa cho hắn, nói, “Trước tiên, hãy sắc 3 liều thuốc theo đơn này, chờ ta cứu được bằng hữu thì sẽ trở lại châm cứu cho nàng! Nếu như không châm cứu, phu nhân sẽ chết! Ngươi bây giờ dùng thuốc tăng lực do ta đặc chế, ta muốn đích thân đi bắt cường đạo!”

Vị đại phu kia định học trộm phương thuốc của ta, phương thuốc của ta làm sao có thể tiết lộ ra ngoài dễ dàng như thế! Ta đã nói rất rõ ràng, nếu không có ta châm cứu, nàng ta có uống nhiều thốc đến mấy cũng vô hiệu! Lão đại phu cúi đầu xuống, chết như vậy thật buốn cười

Đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn không biết 2 chữ an phận viết như thế nào, thật sự là quá xuẩn (***)
Sắc mặt hồng y nam tử ửng hồng, vô lực nhìn ta, nói nhỏ, “Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho thê tử ta, bảo ta làm gì cũng được!”

Ta cười lạnh, lấy thuốc tăng lực ra hắn uống. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt hắn đã có biến chuyển. Hắn cúi đầu xuống, bội phục ta sát đất.

“Đem phu nhân ngươi đến nơi an toàn, chúng ta liền xuất phát, thế nào?” Ta lạnh lùng nói.

Hắn hơi gật đầu, xem như đã đáp ứng.

Nhìn mấy người hắn trở về xe ngựa, khoé môi ta nhếch lên thành 1 nụ cười, đang định đi ra ngoài thì không ngờ vị đại phu kia cư nhiên lại vừa quỳ vừa cầu xin, cầu ta, cầu ta chỉ cho hắn phương thuốc. Sau này nhờ đơn thuốc đó, sự nghiệp sẽ lên như diều gặp gió

Ta cười nhìn hắn. Lạnh lùng nói, “Có được phương thuốc đó nhưng chẩn đoán bệnh lại không dễ. Dù hữu ích thế nào cũng chỉ là một môn học vấn. Ta có rất nhiều đơn thuốc. cần cái nào cũng có, lão đại phu muốn đơn thuốc nào, cứ nói!”
Hắn thấy ta đồng ý dễ dàng như thế liền nói chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho con hắn


Ta cười lạnh. Bệnh này được chia thành hàng trăm loại, chỉ một lời nói liền có thể khái quát được sao? Ta nói với hắn, “Lão đại phu! Trên đời này có hàng trăm thứ bệnh, không đếm xuể. Ngươi học 1 muốn 2, học 2 muốn 3. Như thế thì làm sao mà ta lên đường rời đi được, chỉ có thể ở luôn tại nơi này! Muốn trị bệnh cũng dễ thôi! Mọi chứng bệnh trên đời này chỉ cần đến tay Diệp Dược Nô là ổn [nguyên gốc là kỳ nan tạp chứng]! Nhìn bộ dáng của ngươi, chắc hẳn không phải muốn tự mình học, nếu lo lắng cho tôn tử (****), thì bảo con ngươi 1 mình đến Phượng Hoàng Cốc tìm Phù Dung. Đến lúc đó chỉ cần nói tên Diệp Dược Nô ra là ổn. Ta chỉ có thể nói bấy nhiêu đây thôi!” Dứt lời, liền phất tay áo rời đi
Chuyện của chính mình còn chưa lo xong mà lại quản chuyện của hắn? Ta là kẻ ngu sao? Chỉ cho hắn cách đó là bởi vì Phù Dung rất thích thi thể người, một người nữ tử thì không có cách nào tìm đươc thi thể người, tên tiểu tử kia chắc hẳn là dùng được

Lão nhân kia ngàn vạn lần tạ ơn ta, lệ vương đầy mặt.

Nếu là biết ta vốn dĩ là tìm vật thí nghiệm cho muội muội thì không biết hắn sẽ có vẻ mặt thế nào

Đang muốn cất bước, hồng y nam tử kia chắp tay trước mặt ta, nói, “Xin hỏi Diệp cô nương bây giờ đang ở tại khách điếm nào?”

Ta thấy hắn khiêm cung (*****), cũng không muốn giấu diếm, nói, “Đằng trước ba dặm, khách điếm Phúc Vân”

Hắn nghe thấy liền cả kinh, nói, “Cô nương không biết mình đang ở trong cứ điểm của bọn cường đạo sao? Bọn cường đạo đó dùng khách điếm Phúc Vân làm căn cứ, nếu bằng hữu của cô nương bị bắt đi thì chắc hẳn đang ở tại khách điếm Phúc Vân!” Dứt lời, liền nói nhỏ vài câu với người đánh xe, người đánh xe đó gật nhẹ đầu, liền tự đánh xe trở về
Hắn nói với ta, “Nếu cô nương đồng ý thì tối nay chúng ta sẽ dò xét khách điếm Phúc Vân!” Thần sắc hắn kiên định, khí chất nhà võ mơ hồ toát lên. Công phu của hắn chắc hẳn rất cao cường

Ta khẽ thở dài, nói, “Nếu đã biết là khách điếm Phúc Vân thì vì sao tướng quân không động thủ mà còn chờ lệnh phát binh của nguyên soái?”

Hắn ngây cả người, nói, “Cô nương cũng biết chức vị tướng quân của ta vốn không cao. Những tên tại khách điếm Phúc Vân rất lớn mật, trận chiến lần trước chúng đã cướp đi lương thực đang vận chuyển. Nguyên soái vô cùng phẫn nộ, đã thề là phải tróc nã cho bằng được bọn hắn về để quy án!” Hắn vừa nói, trên gương mặt mơ hồ nổi lên tia lửa giận.
Chú thích :

(*) đường: tiệm thuốc

(**) Hồng y nam tử: Người con trai mặc áo đỏ

(***) Xuẩn: ngu ngốc

(****) Tôn tử: con cái

(*****) Khiêm cung: Khiêm nhường + cung kính

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.