21 Chương 19
Đầu tiên mình xin lỗi về vài dòng của mình ở chap này. Nhưng mong mọi người hay ai đã và đang đọc chuyện của mình thì đọc những dòng này của mình. Trong thời gian qua mình gặp một số trường hợp inbox hỏi đủ thứ về tính xác thực của câu chuyện rồi lân la qua xin hình, info đủ thứ. Nên mình xin nói lại thế này: “thôi thì ai thích lùng info hay hình gì đó thì coi chuyện mình là ảo đi, để mấy bạn không bận tâm về tính xác thực nữa”. Tin cũng được không tin cũng không sao, mình kể ra đây không phải thương mại hay mua bán gì nên việc ai đó tin hoặc không tin nó không ảnh hưởng gì đến mình đâu. Và còn chuyện xin facebook thì gần một năm rồi mình không dùng nữa nên mấy bác xin mình cũng không có để cho đâu.
Những dòng trên của mình viết không phải vì sự khó chịu hay trẻ trâu gì cả, đơn giản là mình đọc inbox và rep từng người cho nên việc trả lời lại mấy tin đó hết sức vô nghĩa vì vậy ai đã inbox mình thì mình giải thích ở trên rồi nhé. Tiếp tục chuyện nhé.
============== =============== ========== =========== ============== ================
Tiếng khẩn cầu, ánh mắt cầu khẩn và cái lay như mình là người cuối cùng có thể cứu được thằng tóc đỏ kia. Thoáng đưa đôi mắt về phía chú T thì thấy chú cầm áo nó, cứ mồm nó mà đập máu mũi máy miệng bấy nầy cả tay chú. Lúc này mình chợt có chút gì đó chột dạ vì ban đầu chỉ muốn chú T đánh để dằn mặt cho nó sợ chứ không nghĩ là đánh nó máu ra đầy mồm như vậy. Mình đi lại chổ chú T tay đang cầm cổ áo be bét máu của nó và nắm lại bàn tay chú lại rồi nói.
– Thôi được rồi chú ơi. Đánh nữa chết người thật đó.
Đôi mắt như hà bá của chú T nhìn mình một cái rồi nói.
– Không chết được đâu, đập chó nó sợ, nãy nó còn lườm tao.
– Con xin chú, coi như vì con mà dừng đi, được rồi.
Biết cơn điên của chú T còn chưa hạ xuống mình bằng dùng cách hợp tác với thằng kia để giải cho nó con đường sống.
– Mày nhìn cái gì, xin lỗi đi rồi chú tao tha cho.
Chú T nghe được vậy hình như cũng buông tay xuống nhìn vào mặt nó rồi la lên.
– Xin lỗi đi tao tha cho.
Thằng tóc đỏ kia nó lờ mờ con mắt nhìn về phía mình rồi nói.
– Xin…xin lỗi.
– Không phải xin lỗi tao mà xin lỗi chị kia kìa.
Mình vừa nói vừa chỉ vào chị, thấy mình chỉ về phía chị, chị giật mình nhìn mình với anh mắt kiểu như “Chị không liên quan, đừng làm gì chị hết”. Chị đúng trơ ngờ ra vậy, làm chú T nói lại.
– Con bé kia vào đây.
Chú T lúc đó thò tay vào túi lấy ra cái khăn để lau tay, mà mình phải công nhận là chú này dân chuyên đánh người hay sao mà lúc đánh mình đã thấy mang bao tay, vì mình biết cái bao tay này chỉ để chống máu dính vào da thôi. Chú đưa cái khăn vào lao sạch vết máu dính trên đó rồi không ngần ngại vứt cái khăn đầy máu xuống đất làm chị khiếp hãi hơn. Lau xong thấy chị không vào chú nhìn lại chị rồi nói.
– Con bé này hay, tao có ăn thịt mày đâu, lại đây nhanh lên.
Chị rụt rè “dạ” một cái rồi đến bên cạnh mình. Và dường như thằng tóc đỏ nó không chịu được nữa và khi chị vừa bước đến là nó “xin lỗi” một cái tuy nhỏ nhưng chị vẫn nghe. Nhưng chú T nào bỏ qua cho nó dễ như thế, chú trợn con mắt lên rồi nói.
– Xin lỗi cái chó gì vậy mày, tên tuổi đâu, nói to lên, nãy tao nghe mày sủa to lắm mà.
Lúc này thì mình thấy thằng tóc đỏ thật tội nghiệp, không có ý chể diễu nó nhưng thật ra nó cũng có cha có mẹ, nếu cha mẹ nó thấy cảnh tượng này thì chắc đau lòng lắm, đặt mình vào trường hợp như nó thì đúng thật là tội. Còn đám bạn cả chục đứa thì như những con thỏ chỉ biết đứng ngoài nhìn bạn bị đập mà chả dám nói lên một tiếng. Mình thật sự là hơi ấy nay, nhìn nó rồi nói.
– Nãy mày làm ai đau, ai chảy máu thì giờ mày tự xin lỗi đi. Xin lỗi rồi đường ai nấy đi, coi như không có gì cả.
Nó nhìn chị một hồi rồi nói.
– Xin lỗi chị, khi nãy em mạnh tay với con gái là sai, chị với mấy chú ở đây bỏ qua cho em.
Vẽ mặt vô tội của chị nhìn nó thật đáng yêu, mình thật sự không muốn lôi chị vào đâu, nhưng chỉ có cách này mới cứu được nó mà thôi. Chị thì chắc ấy náy đưa tay về phía nó rồi ra vẻ như không có gì rồi nói.
– Không, không chảy máu tí thôi mà không sao đâu.
Nghe chị nói xong chú T thò tay vào túi rút ra bao xì gà Cohiba rồi đi ra ngoài, bỏ mình và chị ở lại với thằng kia. Thấy chú T vừa đi ra là đám bạn của nó vây vào, mình thì chỉ nhìn nhìn nó rồi nói.
– Thôi chuyện đến đây tôi cũng không muốn vậy đâu, đừng nói là tôi dạy đời ông nhưng sau này việc gì có thể giải quyết bằng cái đầu thì dùng cái đầu mà giải quyết. Cài đầu có tội mà cái miệng chịu tội ông thấy có được không.
Nói xong mình kéo tay chị quay đi khỏi đám đông đó. Còn chú T thì quay lại nhìn nó rồi nói.
– Băng bọn mày ai là anh cả đứng sau ?
Một thằng trong nhóm chạy lại nói với chú.
– Dạ bọn cháu ở HCM lên đây chơi thôi chứ có anh em gì ở đâu chú, cho bọn cháu xin lỗi.
– Ghê nhỉ ? ở HCM mà xuống đây đánh cháu tao à ? giỏi quá
Vừa nói chú T vừa rít một ngụm xì gà nhẹ nhàng phà ra rồi vỗ vỗ tay như chễ diễu bọn nó.
– Thôi bọn mày con nhỏ tao không tính, còn thằng kia bị đánh có 2 lí do. Một là đánh cháu tao, hai là mất dạy với tao.
Chú quay đi mà chả nói gì. Mình nắm tay chị chạy lại chổ chú T rồi nói.
– Chú ơi, con thấy mọi người tụ tập đông quá con không quen vậy chút nào. Mà chú đánh gì quá vậy.
– Để tao bảo họ đi.
Chú quay ra nhìn vào đám đông hóng chuyện ở đó rồi quát lên một tiếng.
– Nhìn cái gì mà nhìn về hết đi, thích như nó hả ?
Mà lúc đó cũng là tết nên chỉ có đám teen teen nhí nhổ tụ tập lại đó, thấy chú quát lên bọn nó sợ mà đi hết. Lúc này mình mới nhớ lại là con bé em mình nó còn đứng ở đó với bộ dạng sợ sệt nên quay qua nói với chú.
– Thôi con cảm ơn chú nhé, con cũng hết cách mới điện chú đây, phiền việc chú quá.
– Phiền gì thằng nhóc, tao mà không qua để nó đánh mày tao mới lo đó. Mà lâu nay mày đéo qua quán vậy mày, qua tao với mày hát bài Tình Cha xem mày hơn điểm tao nữa không.
– Chú chọc con nữa rồi. Quán bên đó đông không chú.
– Tết mà mày, đông lắm, hát không qua cho mày với bạn gái mày hát cả đêm luôn. Có giường với đầy đủ hế hế.
– Sặc vãi chú. Thôi hôm nào con chạy qua.
– Thôi mày dẫn người yêu mày qua nhà tao chơi luôn. Vợ tao nó nhắc mày mãi, tết nhất ghé quá chơi với chú mày một hôm nhé.
– Dạ để con qua. Thôi chú về quán đi.
– Rồi vậy tao về nhé. Có gì alô tao nhé, ngại cái chó gì mà ngại.
– Dạ chú vệ.
Nói xong chú quay đi ngồi lên chiếc môtô phân khối lớn của chú rồi kéo một băng mình rồng mình phường rời đi. Chị lúc này thì vừa sợ vừa lo lắng chả nói gì từ nãy đến giờ, mình đưa tay ra nắm tay chị rồi nói.
– Qua rồi đừng sợ. Anh nhờ em tí nhé. Em qua kia an ủi con bé đi, anh gọi taxi cho nó về.
– Có chuyện gì hả anh ?
– Không có gì đâu, anh nói sau. Em cứ làm theo lời anh đi.
Mình móc điện thoại ra gọi một chiếc taxi rồi đứng đợi taxi ở ngoài này mặc cho chị trong đó đang nói gì với nó. Mọi người biết vì sao mình không muốn gặp nó hay nói chuyện với nó mặc dù mình không ưa nó, nhưng không đến độ một câu hỏi hang cũng không có không ? Vì mình biết tính nó, tự trọng và cái tôi của nó cao ghê lắm. Đối mặt hay nói chuyện lúc này với mình là một đả kích lớn với nó và trước mặt đám kia nữa thì nó càng xấu hổ hơn khi mình là người quen của nó. Mấy bác cứ nghĩ thế này đi, mấy bác bị đánh, thà bị đánh không ai thấy còn được chứ bị đánh mà bị người quen thấy thì cũng hơi xấu hổ đúng không ? Mình cũng nghĩ nó sẽ như vậy, hô lên “em tao” hay “người quen” thế nào cũng là nó mặc cảm thôi. Đứng một hồi thì thấy taxi đến, chị dìu nó lên Taxi nhưng nó khựng lại nhìn mình như kiểu khó hiểu, nhưng mình quyết không có nó nói gì thêm đẩy nó vào Taxi rồi nói với anh tài. xxx, đường xxxx, Quận 2. Cho em hỏi giá tâm bao nhiêu để mình trả, mình cũng chả ngần ngại mà trả luôn tiền Taxi. Chị thì khó hiểu nhìn mình mà chả nói gì nữa, mình nhẹ nhàng nắm tay chị rời đi khi chiếc Taxi đã chạy.
Tự hỏi số mình nó đen kiểu gì ấy nhỉ ? Đêm giao thừa cũng gặp biến, lần này đang vui thì cũng gặp biến làm mình khá là khó chịu. Vừa đi vừa thở dài nói với chị.
– Em sợ hả ?
– Em chỉ thấy mình ngu thật ?
– Ngu cái gì cơ ?
– Thì lúc đâu nghe lời anh đừng can vào chuyện người ta thì đâu đến như bây giờ. Anh bị đánh em cũng sót lắm chứ bộ, bản thân em lo không xong làm anh khó xử em không ngu chứ là gì ?
– Em tưởng là không có em can vào chuyện đó thì anh không can hả ? Nói luôn với em, con bé bị đánh kia là con riêng của dì anh, dì anh hiện giờ là vợ chính thức của bố anh.
– Trời hèn gì em nghĩ sao mà anh biết cả địa chỉ mà cho con bé về, rồi bộ dạng của anh làm em khó hiểu, giờ thì em hiểu rồi. Mà sao anh chả nói gì hết vậy, làm em chả hiểu gì hết luôn.
– À con bé này nó còn hơn anh 3 tuổi lận, tính tình thì hơi chảnh vì mà lại từ nước ngoài về nên cách sống, cách sinh hoạt của nó không hợp hay sao ấy, ai nói gì nó nó cũng lườm lườm có khi còn nói lại. Anh đây nó gặp mà con “ông” với “tôi” còn anh Vũ thì nó chửi thẳng vào mặt luôn kìa, anh mà nhận “bà con” ngay chổ nó bị hạ nhục thế khác nào tự đốt nóng mối quan hệ của anh và nó hả.
– Em không ngờ là anh nghĩ xa được như vậy luôn, tâm lý quá hen. Mà không biết con bé làm gì mà để bị đánh, đi đâu xuống tới dưới này thế không biết.
– Thôi em quan tâm làm gì, nó lớn rồi tự biết đi đâu làm gì, tính tình hiếu thắng đôi khi bị vài lần thế này cho bớt lại. Mà khi nãy em nói gì với nó vậy ?
– Thì cũng an ủi nó ? hỏi nó ở đâu, sao mà bị đánh ?
– Rồi nó nói sao ?
– Nó nói nó ở HCM kìa, nhưng mấy đứa này quen với nó sợ ở HCM không đánh được nên dụ nó xuống đây có băng bọn kia để dễ đánh. Nghe cũng tội con bé quá.
– Bạn bè không chọn đứa mà chơi thôi thì trách ai.
– Mà con bé xinh quá anh nhỉ ? hèn gì em nghe tiếng con bé nớ cứ lớ lớ kiểu gì ấy, thì ra là người nước ngoài.
– Thật ra bố nó là người Hà Lan, mẹ là người VN, năm 98 gia đình nó chuyển qua Hà Lan sinh sống. Năm 2011 mẹ nó chia tay chồng Hà Lan thì về VN với nó nữa. Đẹp người xấu nết, dù dì cũng muốn nó hôm nay bị như vậy cho nó biết cách sống thế nào ở VN này.
– Anh có vẻ không ưa nó nhỉ ? Em thấy con bé cũng có cái gì đó dễ thương mà.
– Em thử hỏi một đứa chửi anh mình, chửi mẹ mình thì em ưa không ? Đừng nói chuyện nó nữa, em đưa tay em đây anh xem.
– Không có sao, khô máu rồi. Mà chú kia là ai mà ghê quá vậy anh, em sợ không dám nói một tiếng luôn.
– Người quen ở nhà anh thôi. Anh xin lỗi vì làm em sợ, thật tình là anh không bao giờ muốn phải gọi người khác đến đánh đâu, chỉ muốn gọi đến dằn mặt nó cho nó thả con bé và bọn mình đi thôi. Nhưng nó đụng vào em, bực quá anh để chú T đập cho nó một trận cho nhớ đời. Chú T là bảo kê quán Kara của mẹ anh gần đây nè, hồi còn học ở đây anh hay qua đó chơi nhưng sau này quán mở rộng lớn hơn, mà lớn là đi theo đủ cái phức tạp nên mẹ anh hạn chế anh qua đó.
– Híc. Hèn gì nhìn là thấy ghê, cả mấy ông đi theo nữa ai cũng nhìn như sát thủ em sợ muốn chết, đã vậy còn đánh người như đánh bao cát. Em sợ anh thật rồi, mốt em mà làm gì với anh chắc anh gọi người ta treo cổ em quá.
– Em cứ nói quá, anh lưu số mấy chú đó để phòng mấy vụ như này thôi chứ không qua lại gì thân lắm đâu. Anh không giữ được em là do anh, còn việc em theo người khác là quyền lựa chọn của em thôi, anh thắt cổ em thì em có chọn anh đâu.
– Em đùa thôi mà hihi. Nãy nhìn anh nói năng bình tỉnh, lại có chút gì đó rất điềm đạm làm em cứ tưởng tượng anh là nam chính lạnh lùng trong mấy bộ phim XHD Hàn Quốc chứ.
– Thôi cho anh xin, bình đầu mà bình, cũng run lắm chứ. Dân anh dân chị có khi nói năng đàng hoàng họ còn nghe, còn đầu trâu mặt ngựa thế này nó im im nó làm cho một dao không chết hơi phí.
– Nhưng dù sao em vẫn ủng hộ cách giải quyết của anh. Tự nhiên thần tượng anh quá.
– Thần tượng cái đầu em nè, nói đứng ngoài không nghe, lao vào làm chi vậy ?
– Em đá cho anh một cái chết giờ anh tin không ? Nghĩ sao bảo người ta đứng ngoài kia rồi nhìn anh đánh nhau với họ hả ?
– Chứ em vào làm được gì ? Ví dụ như nó đánh hay đâm em ai chịu ?
– Em không biết ? anh ở đâu em ở đó. Mà anh ơi, nãy thằng kia nó giật tay em ra làm rơi mất kem anh mua cho em rồi.
– Thôi bỏ đi, em không sao là tốt rồi. Em thích thì tí anh mua cho em nhé.
– Dạ thôi, mai anh mua cho em cũng đc, nhớ là dâu tây đó, em thích nhất loại đó.
– Đề mai anh mua cho em.
Mình và chị tiếp tục đi, và đi cho đến một quán cafe bên đường. Chị bất ngờ khựng lại rồi nhìn vào bên trong, chị nhìn thật lâu. Mình cố gắng theo dõi xem chị nhìn cái gì, chỉ thấy bên trong có một thanh niên đang chơi Piano và kế bên là một cô trẻ đang chăm chú lắng nghe. Mình có thể dễ dàng nhận ra bản nhạc anh ta đang chơi là Tear In Pink Rain, mặc dù mình không phải người quá giỏi trong việc chơi piano, nhưng mình đã từng có thời gian học và chơi nó thì mình dám khẳng định người thanh niên kia trình độ piano phải trên 3-4 năm rồi. Thấy chị nhìn mê say như trẻ con như vậy thì mình cũng không nỡ phá chị, chính mình là con trai nhưng nhìn người con trai kia mình vẫn có một cái cảm giác gì đó rất quyến rũ chứ đừng nói gì chị. Thật lâu sau khi anh ta dừng lại thì chị nhìn mình, mình cũng chỉ cười với chị, tất cả mọi việc sẽ chẳng có gì nếu như không chị không nói câu này với mình.
– Chà, cái anh kia đánh hay quá trời luôn, không biết bản nhạc gì mà nghe hay quá anh nhỉ ?
– Anh cũng không biết nữa, nhưng mà hay thật.
– Anh thấy chưa, bạn trai người ta đàn hay lãng mạn quá trời, anh mà được thế thì em chỉ muốn ngồi ở nhà nghe anh đàn thôi. Nhưng mà nhìn anh vậy chắc không được rồi hihi.
Cười, thật sự lúc đó mình chỉ biết cười để che đi cái gì đó, cái mà mình nghĩ là sự tự tôn của đứa con trai. Dẫu biết rằng câu nói của chị không cố ý so sánh hay làm tổn thương mình, nhưng đâu đó trong tâm trí của chị thì mình chưa hoàn thiện thật nên chị mới so sánh mình vô tư như vậy. Trước giờ mình vẫn là vậy, mình là mình người khác là người khác, chưa bao giờ mình tự đưa hình mẫu người khác làm điểm tựa để mình phấn đấu, do vậy nên mình hơi khó chịu. Nhưng mà chị chả có lỗi gì đâu, có chăng lại tính cách mình hơi cục súc nhỉ ? hay là có bác nào ở đây lâu lâu bị so sánh như vậy có thấy buồn không ?
Mình thì nghĩ thật sự chị đâu phải lúc nào cũng sâu sắc đâu, mà ít ra mình cũng là người may mắn phát hiện ra những cái trẻ con và khá bình thường như những người con gái khác ở chị, và cái hơn nữa là mình lại biết thêm là mình trong mắt chị đến đâu. Mình là vậy tự kiếm cái an ủi mình thật nhanh để cơn buồn nó qua đi và nở nụ cười với chị rồi nói.
– Cái này anh chịu, anh thì vụng mấy cái kia lắm không chơi cho em được rồi. Thôi anh yêu em thật nhiều để trừ khuyết điểm nhé ?
– Hihi, khuyết đâu mà khuyết, em thích piano lắm thấy người ta chơi là nhìn nhìn thôi chứ không có ý gì đâu. Mà anh có khuyết hay không thì anh cũng phải yêu em hết công suất thôi.
– Sao em khôn quá vậy ?
– Em không khôn mà giờ làm sếp người ta rồi ? Anh nói hay nhỉ ?
– Sếp gì tối về cũng ôm người thường như anh ngủ thôi.
– Anh hay quá ha. Thôi trễ rồi mình về anh ha.
– Uh. Về nhà, anh với em xem phim nhé, phim bữa anh nói với em có hết ở nhà ấy, cho em xem cả đêm luôn.
Mình và chị bắt taxi về cũng khá là nhẹ nhàng. Lên xe một lúc thì chị chủ động ngã vào người mình rồi ôm chặt lấy mình, làm anh taxi vừa lái mà không ngừng soi chị Chị nói là chị nhớ con quá, thế là chị lấy điện thoại ra gọi về nhà chị hỏi thăm cu Lin xong rồi mới quay qua nói chuyện với mình.
– Tự nhiên mới xa con có một ngày thôi mà nhớ nó ghê.
– Anh thấy em để con lại trên đó không được rồi.
– Thì lâu lâu mới có dịp về ông bà, mà má em lại cưng nó lắm nên để nó lại trên đó vài hôm. Mà trán anh ra mồ hôi quá nè, để em lau cho.
Nói xong chị quay lấy trong ví ra một túi khăn giấy rồi lau lau mô hồi cho mình, lúc lau xong chị con thơm mình mấy cái thật sâu vào má làm anh taxi cứ nhìn gương chiếu hậu mà cười. Khi bị mình bắt gặp đang cười anh cũng nhẹ nhàng hỏi.
– Cho anh nhiều chuyện tí được không ?
Mình thấy ảnh hỏi vậy cũng nhiệt tình mà đáp lại
– Dạ, anh cứ hỏi.
– 2 người là ?
Đoạn này ảnh cứ cười cười. Tự nhiên chị nhìn lên rồi nói.
– 2 chị em đó anh ơi.
– Thôi bọn em cứ trêu anh, nãy anh nghe trong điện thoại là hình như em có con rồi. Anh thắc mắc là sao thấy chồng em trẻ quá vậy thôi. Anh nhiều chuyện quá không ( cười)
– Anh nói cứ làm như em già vậy ?
– Em thì trẻ rồi, nhưng chồng em trẻ hơn.
– Đúng rồi anh, chồng em trẻ hơn em vài tuổi rồi đó anh.
Thế là anh taxi quay lại nhìn mình đưa ngón tay kiểu “like” về phía mình rồi nói.
– Nhất thằng em nhé, vợ chú em đẹp nhất đất Biên Hoa này rồi. Mà vợ anh hơn anh 4 tuổi đây nè.
– Vợ em đẹp ? anh có nhìn nhầm không vậy ? Vừa xấu người, vừa xấu nết.
– Em cứ chê đi, anh lái taxi ở đất BH này cũng hơn 5 năm rồi. Gặp bao nhiêu cô gái ,xinh có, đẹp có nhưng vợ em đúng thật là đẹp nhất từ trước đến giờ anh gặp đó.
Mình không biết vì từ lúc chị nghe anh ta khen xong chị chả có cảm xúc gì, chị vẫn trơ ra như có chuyện gì đó làm chị không vui. Mãi đến lúc mở cừa vào nhà mình mới nhẹ nhàng nắm lấy tay chị và nói.
– Anh làm gì mà để em không vui thế này hả ?
Chị ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt mình với một bộ dạng phải nói lạnh như băng, mình cảm nhận đâu đó hình ảnh chị lúc làm việc trong bộ dạng váy công sở hiện về, ánh mắt sắc như dao cạo và khuông mặt vô cùng kiêu kì. Thoáng giật mình vì hình ảnh đó, mình ngưng lại rồi nói.
– Anh làm gì sai thì em phải nói anh biết chứ sao lại trở về bộ dạng quý cô lạnh lùng với đôi mắt giết chết bất cứ chàng trai nào vậy ?(Các bạn đang đọc truyện 18+ hay nhức nhói tại TruyenVKL.com chúc các bạn online vui vẻ!)
– Đâu có đâu, em không thích cái gì là em vậy á. Nhưng mà không phải do anh, mà ông lái taxi lúc nãy kìa.
– Anh ki làm sao à ?
– Từ lúc chưa lên xe ổng nhìn chằm chằm vào ngực rồi mông em, đã vậy mới gặp mà khen là em không thích rồi. Em ghét nhất là đàn ông chưa gì hết mà khen phụ nữ ở mọi lúc, nhất là trước mặt anh nữa. Em quen với mấy loại đàn ông kiểu đó rồi, ngoài miệng thì khen thế thôi chứ còn hàm ý nhiều lắm, vì vậy nên em cứ mặt lạnh thôi.
Mình cũng bật cười vì cái lí do của chị. Chị chắc không hiểu nổi lòng của đàn ông bọn mình rồi Ai cũng vậy, thấy gái vừa đẹp vừa ngực mông thế kia thì có ngu mới không nhìn, mà con gái nói chung được khen được nhìn là sướng hết cả lên chứ có đời ai như chị không, người ta nhìn người ta khen cũng không thích. Mình bật cười làm chị trở lại bộ dạng bình thường rồi nói.
– Anh cười cái gì ? Người ta nhìn vợ anh vậy anh vui quá ha.
– Em thật là, đàn ông con trai mà không nhìn gái chứ nhìn cái gì ? Đừng nói là anh kia, ngay cả anh đây lúc đầu nhìn em cũng từ mắt đến mấy cái kia thôi. Có trách là trách em đã đẹp rồi điện nước thế kia có mà phun hết máu mũi ấy.
– Em không cần biết, nhưng đàn ông con trai mà nhìn em với con mắt thế là em xếp vào loại háo sắc, em không thích.
– Vậy anh khen em, anh nhìn em vậy em không thích à ?
– Anh khác.
– Khác sao nói anh nghe.
Vừa dứt lời thì chị đưa môi lên hôn mình một cái, chị như gãi trúng chổ ngứa của mình nãy giờ, vì ở ngoài đường nên mình cũng ngại thể hiện tình cảm chổ đông người, nhưng về nhà rồi thì không có lí do gì mà không thoải mái mà thể hiện tình cảm cả. Đang say sưa thì điện thoại mình kêu lên, nhìn lại thì thấy số của mẹ mình gọi, mẹ gọi thì cũng hỏi mình ăn uống rồi sinh hoạt ra sao thôi. Tắt máy thì thấy chị tủm tỉm đứng nhìn mình cười rồi nói.
– Anh nói với cô là đi về quê bạn chơi hả ?
– Uh hehe.
– Anh giỏi quá ha.
– Chứ anh phải nói sao mới được ?
– Không phải chỉ là em thấy cô như thế mà anh nói dối dễ quá vậy ?
– Trước giờ anh anh đi đâu làm gì mẹ anh đều an tâm hết mà. Thôi em vào đây anh thay băng lại vết thương cho.
Nói rồi mình nắm tay chị lại ghế, rửa sạch vết thương rồi cẩn thận băng lại cho chị. Xong cho mình thì đến phần chị rửa lại cho mình, kể lại nghỉ cũng vui thật. Mình thì nói khát nước, thế là chị đi thẳng xuống tủ lạnh nói là làm nước trái cây cho mình, còn mình thì đi lấy Samsung box để mở phim cho chị xem, mấy bác cứ yên tâm nhé, box này mình sưu tầm phim hay của riêng mình và là phim tình cảm, hài, hành động chứ không có phim kia đâu .
Loay hoay nhìn đồng hồ thì 9h đêm rồi. Lúc mình đi xuống lầu thì thấy chị đã làm xong nước trái cây và đang ngồi đợi mình. Mình lại tivi cắm dây HDMI, setting màn hình, màu đủ kiểu cũng phải mất tầm 5 phút rồi mới tiến lại ngồi gần chị. Mình vừa ngồi xuống là hỏi chị thích xem phim thể loại gì cho chị chọn, trong box của mình toàn là HD Bluray. Nhưng mà mãi chả thấy chị chọn gì cả, chỉ thấy nhìn mình kiểu chăm chú lắm, mình đưa tay lên véo má chị một cái làm chị á lên rồi cười cười.
– Lúc anh làm việc gì đó chăm chú nhìn anh cứ hay hay thế nào ấy.
– Hay là hay cái gì ?
– Em cũng không biết, đôi lúc đẹp thôi cũng chưa đủ sức hút, nhưng thần thái của anh thật sự là làm em mê, mê thật đó.
– Em thật là, yêu rồi nhìn cái gì cũng nói mê được, bị cuồng đúng không.
– Thật mà, Con gái tuổi bọn em nếu không bàn đến vật chất thì yếu tố gì quyết định một người con trai “Đẹp” anh biết không ?
– Không. Cái này đáng nghe nè, em nói xem.
– Với em nhé ngoài đẹp ra thì người đàn ông em muốn chọn phải có tố chất và bản lĩnh, ngoài ra thì bề ngoài phải có thần thái riêng. Em không thích đàn ông dẽo miệng đặc biệt là đàn ông hay hứa vì đàn ông tầm thường mới hay hứa. Hứa đại để đạt được mục đích. Đàn ông chân chính không hứa tầm bậy, vì họ biết tương lai phía trước. Hứa yêu em mãi mãi mà mai kia chẳng biết em nào, rõ ràng thiếu thực tế. Anh hội tụ đủ các yếu tố trên và tất nhiên lúc quen anh em mới biết được những cái tính cách kì cục của một người còn khá trẻ như anh. Nhiều lúc em nghĩ làm gì có người nào lại hiện hữu các yéu tố mà mình thích, nhưng đó là sự thật khi hôm nay anh bảo vệ em, anh mua kem cho em ăn, anh tìm hiểu về sở thích của em và bây giờ lúc anh làm việc cái thần thái của một người đàn ông mà em từng mơ lâu nay nó lại hiện lên trong anh.
– …Anh nghe em nói mà choáng quá. Đúng là người ta nói yêu là cái gì nhìn cũng thấy màu hồng, em cũng đừng nên tin lời anh nói quá, làm gì thì cũng chừa cho mình một con đường rút lui.
– Em biết mà, nhưng mà con gái yêu rồi làm sao mà tỉnh táo được, hi vọng anh không làm điều gì có lỗi với em hihi. Mà em càng nhìn càng thấy anh giống mẹ anh thật luôn, nhất là cách anh giải quyết vấn đề rất điềm đạm. Anh có muốn biết vì sao em vừa sợ, vừa nể mẹ anh không ?
– Giờ không xem phim chuyển qua tám chuyện, ok em nói đi.
– Hồi trước lúc em mới ra trường đi làm ấy, nên nhiều khi tính em còn hiếu thắng và chưa hiểu hết sự đời vì còn non mà. Gặp mẹ anh lúc đó vào ngân hàng rút tiền, hình một tỷ lẻ 241 triệu, không hiểu em rút thế nào mà thành 1 tỷ 421 triệu nhưng trong hóa đơn lại ghi 1 tỷ 241 triệu, xong còn ký vào mà không hề hay biết gì luôn, đúng là ngớ ngẫn hết sức. Mẹ anh thì nhận tiền xong không có đếm gì hết, chỉ bỏ vào túi rồi đi. Thế là đến cuối ngày bên kiểm toán bọn em kiểm lại thấy thiếu đâu 180 triệu, cả bọn cuốn hết cả lên, thế là em lục lại hết hóa đơn và lịch sử giao dịch đối chiếu thì ôi thôi, giờ mới lò cái ngu của mình ra. 180 triệu đó em phải bù nếu không đòi lại được, mà lúc đó anh biết 180 triệu nó to tầm nào rồi, nhất là với một con bé mới ra trường như em. Em điện thoại nói chuyện với mẹ anh, lúc đầu thì em xin xỏ nói ngọt nhưng mà mẹ anh nói tiền về giờ cô không có thời gian kiểm lại, để tối cô làm xong việc rồi mới kiểm lại được, em thì nóng như lửa lại nghỉ cô muốn ăn nên mới đâm ra hù mời luật sự, hay báo công an gì đó. Nghỉ lại em ngu chưa từng có, hóa đơn viết sao thì dựa vào đó mà đối chiếu, và trong hóa đơn rõ ràng là em sai thì giờ có luật sư cũng vậy. Thế là sáng hôm sau em vẫn cứ ung dung là mình tự tin lấy lại được nên lúc mẹ anh đến em với mấy đứa ở bộ phận kiểm toán hù dọa mẹ anh đủ kiểu. Mẹ anh thì nhất định không nói gì chỉ nói là đợi luật sự của em đến, lúc con bạn em đến nó nhìn hóa đơn rồi lắc đầu thôi, chứng từ đều có dấu và em ký thì còn nói được ai. Hù không được cả bọn chuyển qua xin hết nước, cỏ bọn ai cũng tím tái hết. Mẹ anh thì im im ngồi viết cái gì đó, xong đưa lại cho em rồi nói rút tiền cho cô. Em nhìn vào mà choáng, đúng 180 triệu. Em lặng lẻ rút tiền cho mẹ anh xong đưa cho cô, vừa đưa lại vừa năng nỉ và hi vọng số tiền rút ra đó cô trả lại cho em. Đúng như em nghĩ là mẹ anh trả lại đúng 180 triệu cho bọn em, và nói một câu mà cho tới bây giờ em vẫn không bao giờ quên là: “Đây là do bọn con nhầm thôi, bọn con nhầm thì có thể cô trả lại được, chứ cô mà nhầm thì cô dám chắc một điều bọn con không bao giờ trả cho cô đâu”. Lúc đó cả bọn vừa mừng vừa cảm ơn quá trời, và sau đợt đó em ấn tượng rất mạnh về mẹ anh, và sau này may mắn được làm việc chung với mẹ anh nhiều lần em thần tượng mẹ anh luôn. 5 năm trôi qua, giờ em là trưởng phòng, kinh nghiệm thì có thừa nhưng em vẫn phải thừa nhận là mẹ anh làm ăn quá bản lĩnh và khoa học, em nể phục. Giờ mà nhắc tới mẹ anh là em vẫn sợ lắm, chưa dám nói là về làm dâu nhà anh đâu, híc chắc chết.
Nghe chị kể xong mình thật sự là không biết nói gì luôn. Chỉ biết cười trừ rồi cầm lấy ly sinh tố trên bàn mà hút một ngụm rồi nói.
– Thì ra em cũng trẻ trâu quá nhỉ.
– Trẻ mà anh, nhiều cái mà giờ em nghĩ lại cũng không hiểu nổi, tầm mẹ anh chắc nhai ngọt em không nhả xương luôn ấy chứ.
– Chuyện mẹ anh thì để sau đi, em đừng lo nữa. Nhưng mà nhớ sau đừng có chơi trò hù dọa mẹ anh đó. Anh với anh vũ sống từ đó đến giờ mà chưa bao giờ dám qua mặt mẹ anh chuyện gì, trừ chuyện anh và em đây nè.
– Hihi, có gì mình chết chung.
– Thôi xem phim đi, anh mở anh cho xem nè.
Nói xong mình cầm remote mở phim Trân Châu Cảng, cứ thế chị ngã người chị vào lòng mình mà say mê xem phim. Chị xem rất chăm chú, đôi lúc thấy biểu cảm chị đáng yêu quá mình lại ghé môi vào đầu chị mà hôn lên mái tóc đen mượt kia của chị, phải nói cái thoái quen hôn lên tóc chị nó quen thuộc với mình quá rồi, cho đến tận bây giờ mình vẫn không bỏ thoái quen hôn lên tóc chị mỗi khi đi gặp chị khi đi làm hay đi đâu đó về. Nhìn chị xem phim mà mình cảm nhận được là chị sống khá thiếu thốn về mặt tình cảm cũng như tình thần, mà điển hình như như ăn kem hay xem phim chị tỏ ra khá thích thú.
Lúc hết phim chỉ cứ khen phim hay và cảm động mà đặc biệt là chị được nghe ca khúc nhạc phim nên chị càng thích hơn. Kết thúc buổi tối đó là gần 12h đêm, mình và chị đi đánh răng rồi chuẩn bị lên giường ngủ để kết thúc một ngày mùng 2 tết đầy tình cảm của mình và chị.
Mà nói thật sự là mình chỉ muốn đi ngủ thôi vì cả ngày cả mình và chị cũng mệt rồi, nên lúc đánh răng xong thì chị vào phòng thay luôn đồ ngủ để chuẩn bị đi ngủ. Mình thì mồ hôi ra nên phải đi tắm rồi mới ngủ được. Nhưng lúc vào phòng thì thấy chị cầm điện thoại đọc đọc cái gì đó rồi tỏ vẻ rất đăm chiêu, chị nhìn nhìn mình rồi nói.
– Anh nè, mai có con bạn em qua chơi tết đó. Em tính ra mắt anh là bạn trai của em luôn có được không ? Con bạn luật sư mà nãy em kể với anh đó.
Nghe vậy mình cũng hơi bất ngờ, thật sự mình vẫn chưa sẳn sàng để gặp bạn của chị để nói về chuyện tình cảm của mình và chị. Thật sự là mình thấy chị rất nghiêm túc với mối quan hệ này nên chị mới đưa ra quyết định như vậy, dù gì thì chị cũng lớn tuổi hơn và chị là con gái nhưng chị không ngại mà mình ngại thì cũng kì thật. Nhưng suy đi nghỉ lại công khai mối quan hệ của mình và chị lúc này thật sự hơi vội vàng vì mình và chỉ quen nhau chưa đầy một tháng, mình bình tỉnh ngồi xuống bên chị rồi nói.
– Em thấy như vậy có vội vàng quá không ?
– Không có gì là vội vàng hết, em tính chuyện nghiêm túc với anh rồi và nó cũng là bạn thật nhất từ nhỏ đến lớn với em nên em mới giới thiệu luôn. Mặc dù em và anh thỏa thuận là không công khai chuyện tình cảm lúc này nhưng nó khác mà anh.
– Nhưng anh thật sự chưa sẳn sàng để đối mặt với bạn em.
Chị cố gắng không buồn nhưng mình biết, mình biết chị hi vọng ở mình rất nhiều nên mới làm vậy. Đâu đó trong đôi mắt của chị mình cảm nhận được vài tia thất vọng của chị, nhưng chị đang nén lại rồi nói.
– Dạ, vậy thôi để khi khác gặp, để em nói lại nó.
Nhìn chị buồn buồn vậy nói thật mình không kiềm được lòng mặt dù từ trước đến giờ việc gì mình đã nói rồi là như đinh đóng cột, nhưng chả hiểu sao cứ thấy chị buồn là mình lại mềm lòng. Lúc ấy chị đang cầm điện thoại nhắn tin lại cho bạn chị thì mình nhẹ nhàng nằm xuống bên chị kéo cái điện thoại chị đang nhắn tin ra rồi nói.
– Sao em ngốc quá vậy, ít ra thì em cũng phải tranh luận với anh xem có nên gặp hay không chứ, nghe anh nói không là em từ bỏ liền vậy.
– Em không biết nữa, nhưng đôi khi yêu nhau phải biết nhường nhịn nhau bỏ qua mấy cái nhỏ vẹt này mới có thể hạnh phúc được, nên em không muốn nói gì hết, chỉ cần anh đừng nghĩ em tính trẻ con là được.
Nghe chị nói mà mình cháy hết cả lòng, chị biết nghỉ cho chuyện của mình và chị, biết lo và cả một chút hi sinh gì ở đây nữa. Mình không nói gì nữa, nhưng mà thật sự là mình không biết nói gì ngoài một nụ hôn thật sâu dành cho chị, cùng lúc đó mình đưa đôi tay của mình lên vuốt vuốt cặp má của của chị như an ủi chị phần nào. Tách môi chị ra mình vén tóc chị lại rồi nói với chị một câu.
– Em không cần phải nói nữa, mai gặp là gặp thôi. Cái gì làm được cho em thì anh sẽ làm, em vui là được. Giờ mình đi ngủ ha.
Chị nhìn mình với anh mắt đầy tình cảm rồi tính nói gì đó. Nhưng mình bịt miệng chị lại rồi tiếp tục nói.
– Em đừng nói gì nữa, anh biết mình phải làm gì mà, vui vẻ đón nhận nó thôi. Nhắm mắt lại ngủ đi, anh đi tắt điện.
Vừa nói dứt lời thì điện thoại mình lại có tin nhắn, chả biết ai nhắn giờ này mà mất lịch sự thế, vì bạn bè mình quen thân đều không ai nhắn quá 11h đêm cả. Cẩm máy lên xem thì thấy con em mình nó nhắn tín cụt như phòng cùi và đúng một dòng “CHO TOI XIN PHONENUMBER CUA CHI LUC NAY”. Mình thì chả còn lạ với kiểu tin nhắn capstlock, nữa tây nữa ta thế này nữa vì thật sự ai ở nước ngoài về VN cũng hay bị vậy lắm. Mình chỉ rep lại nhanh gọn lẹ là: ” Thôi việc không có gì đâu, giữ gìn sức khỏe, gửi lời thăm của tao đến dì và dượng là ok rồi”.
Vì các mối quan hệ của con bé này rắc rối lắm nên mình không muốn chị dính gì đến nó cả. Mà mình cũng nói thẳng luôn với chị là con bé nó xin số điện thoại của chị nhưng mình không cho. Chị ngồi dậy hôn mình một cái vào má rồi nói.
– Em biết anh cũng khổ chuyện gia đình anh nhiều rồi, cái gì khó quá thì để tự nhiên đi anh à, đừng có cố nữa, em thấy anh mệt rồi.
– Anh biết mình nên làm gì mà. Anh tắt điện ngủ nhé.
– Dạ.
Lúc này mới để ý là chị mặc bồ độ ngủ áo dây treo vừa mỏng mà có ren nhìn nóng hết cả người, nhưng mà có nóng thì giờ cũng phải tắt điện cho chị nghỉ thôi, chị mệt cả ngày rồi. Mình ngủ không mặc áo quen rồi nên tiện tạo cởi luôn cái áo ra rồi ngủ. Vừa đặt lưng xuống là chị tựa mặt chị vào ngực mình rồi ôm mình rất tình cảm, cứ như hai người là vợ chồng vậy, mình thì đưa tay ra sao vuốt vuốt lưng chị cho chị dễ ngủ. Và cứ thế thời gian trồi đi, cũng phải 1 tiếng sau đó mình vẫn không tài nằm nhắm mắt được vì nằm cạnh một cô gái xinh xắn thế này mọi suy nghĩ, lo toan về cuộc sống của mình và chị lại xoáy trong đầu mình, làm mình không tài nào ngủ được. Mà cái làm mình suy nghĩ nhiều nhất là chuyện chị thích piano và chuyện chị so sánh mình với ai kia, mình suy nghĩ rất mâu thuẩn là thật sự mình có đang không phải là chính mình không ? Vì trước giờ ai nói gì hay so sanh, thậm chí là chê mình thì mình cũng chẳng bận tâm đến độ thức đêm như thế này đâu. Nằm suy nghĩ thế này mình sợ chị sẽ thức mất, mình cố gắng dìu chị ra ngực mình rồi ngồi dậy nhưng không thành vì chị hơi nhạy ngủ, động tí là chị đã lờ mờ mắt nhìn mình rồi nói.
– Anh…
– Không có gì đâu, anh làm em thức giấc hả, ngủ đi, anh đi vệ sinh tí ấy mà.
Vừa nói vừa hôn vào trán chị để an ủi chị, chị cũng nghe lời mình giật giật đầu rồi nằm xuống ngủ. Chờ chị ngủ lại mình mới nhẹ nhàng bước xuống giường mở cửa ra ngoài ban công ngồi. Mình còn nhớ rất rõ hôm ấy trời BH rất đẹp, bầu trời đầy sao, và đâu đó lại có cơn gió hơi se lạnh thổi vào làm mình cảm thấy hơi lạnh. Bản thân mình là một đứa sổng rất vô tư, nhưng không phải không biết nghĩ. Nhưng không biết sao hôm nay mình lại nghĩ nhiều đến độ mất cả ngủ như thế này. Sau một hôì nghĩ mãi thì mình quyết định sau đợt này mình sẽ về nhà lau dọn lại piano của mình, và nhờ cô mình giúp mình chơi piano lại. Đã hơn 4 năm mình chả đụng vào nó nữa, nên việc nhờ người khác giúp là điều đương nhiên, nhưng mình muốn chơi một bài nào đó thật tốt đến trước ngày 14/2 là môt điều hơi khó. Mình muốn vào ngày đó mình sẽ đàn cho chị nghe và cũng như món quà ngày valentine dành cho chị, nếu không có mẹ mình ở nhà thì mình sẽ kéo chị qua, còn có thì mình sẽ quay lại video và đôi lời gì đó gửi đến chị. Mãi đang theo dòng suy nghĩ thì có một bàn tay mêm mại từ phía sau vòng qua bụng mình rồi ôm chặt mình lại làm mình bị giật mình, nhưng trong vài giấy mình nhận ra đó là ai. Chị vừa ôm vừa tựa má chị vào lưng mình rồi nói.
– Anh không ngủ được hả ?
– Uh. Hôm nay nhiều việc quá anh suy nghĩ bậy bạ nên hơi khó ngủ.
– Có phải chuyện gặp bạn em không ? Biết làm khó anh thế này thì em không nói con bạn em qua đây đâu.
– Không phải chuyện đó đâu, anh nói không sao rồi mà. Anh nghĩ bậy bạ đó mà, em đừng lo.
– Hay là anh muốn cái kia.
Nghe chị nói câu đó mình thật sự bật cười, mình khẻ quay người lại ôm chị vào lòng rồi nói.
– Không phải cái kia đâu, em nghĩ bậy bạ quá. Vào trong ngủ nhé, ở ngoài này lạnh lắm, em mặc thế này mà ra đây là bị cảm lạnh đó.
– Anh phải vào với em mới được.
– Rồi rồi, anh vào anh vào.
Mình và chị dìu nhau vào trong, và thật sự sau cuộc nói chuyện đó mình nhẹ lòng lại và ngủ một giấc đến sáng. Một giấc ngủ dài đến sáng sớm, mình bị đánh thức bởi cái gì đó nhột nhột ở mũi và mắt mình, mình hờ hờ mở mắt ra thì thấy chị cười tủm tỉm rất đáng yêu, vừa cười vừa lấy tay chích vào mũi mình nghịch nghịch như trẻ con. Thật sự lúc đó mình rất buồn cười nhưng không tài nào cười được, ráng nhịn lại để xem chị làm gì. Chị vừa cười nhỏ nhỏ vừa lấy tay xờ xờ má mình rồi nói: “Cái ông này, ngủ thôi đâu cần đẹp như vậy chứ”. Nghe xong câu đó mình không nhìn được cười nữa, bật dậy mà cười hả hả….
Kết thúc chap 19 ở đây nhé. Xin lỗi mọi người vì hôm nay mới post được, nhưng cũng cố gắng có rồi đây, chậm 1 ngày . Chuyện của mình vẫn vậy, thiên về nội tâm để mọi người hiểu nhiều hơn về nhân vật, nên chap này hơi thiên về tình cảm và chuyện cá nhân, điển hình là chuyện chị kể về mẹ mình, mình tính không kể vào nhưng thật ra mình nghĩ mọi người cũng thắc mắc về mối quan hệ cũng như cái nhìn của chị về mẹ mình như thế nào nên mình mới đưa phần trọ chuyện đó của chị vào thôi nhé.