Trở về truyện

Ký Sinh - Chương 40: Phát Hiện Ngoài Dự Kiến

Ký Sinh

40 Chương 40: Phát Hiện Ngoài Dự Kiến

Người trên xe lăn không cần phải nói cũng biết, chính là nhân vật mấu chốt nhất, Thiên Tinh Nghiên.

Thiên Tinh Nghiên vừa nhìn thấy Tân Dã liền lộ ra nụ cười yếu ớt chợt lóe lên rồi biến mất, nhỏ giọng lên tiếng chào hỏi:

" Thầy."

Nói xong mới đi qua bên cha mẹ chào hỏi.

Bạch Hiểu Lâm tâm tình càng lúc càng trở nên bất an, nàng kềm chế nôn nóng, vẻ mặt ôn hòa hỏi:

" Tiểu thư, vết bẩn trên ga giường là bị sao mà bẩn, ngài liền lặp lại lời nói như lần trước nói với tôi đi."

Thiên Tinh Nghiên mí mắt cũng không nâng một chút, nói:

" Sữa bò, vẩy."


Bạch Hiểu Lâm như bị sét đánh, vội la lên:

" Sao như thế được, ngài liền nói như hôm qua nói với tôi là được."

Thiên Tinh Nghiên sai lệch nghiêng đầu, vì không thể không lặp lại lời nói của chính mình mà cảm thấy có chút tức giận:

" Sữa bò."

Bạch Hiểu Lâm không tin rằng mình lại nghe được như thế, lớn tiếng nói:

" Rõ ràng ngày hôm qua ngài không có nói với tôi như vậy !"

Thiên Tinh Nghiên cố gắng suy tư một chút, sau đó phong khinh vân đạm nói:

" Khả năng, nhớ lộn..."


Bạch Hiểu Lâm còn muốn nói điều gì liền đã bị tiếng la chói tai ghế dựa bên cạnh đánh gãy.

Thiên Tinh Hào mặt âm trầm đứng lên, nặng nề hừ một tiếng:

" Nhàm chán, liền vì chút chuyện này mà lãng phí thời gian của ta."

Dứt lời, nhìn cũng không nhìn những người khác ở trong phòng, bao gồm vợ cùng con gái của hắn, " Phanh !" Đóng sập cửa rời đi.

Tiếng đóng sập cửa trầm trọng này như là hàng tấn búa tạ đập vào tâm lý Bạch Hiểu Lâm, sắc mặt nàng trở nên thập phần thảm đạm, nàng minh bạch lần này chính mình đã mất đi đồ vật quan trọng nhất của một người hầu: Tín nhiệm của gia chủ.

Loại tín nhiệm này cũng không phải tin tưởng phẩm hạnh của nàng, mà là tín nhiệm về năng lực.

Nàng lần này gióng trống khua chiêng "Thẩm phán" cuối cùng lại kết thúc đầu voi đuôi chuột, không thu hoạch được gì, trừ bỏ rằng trong tâm lý của Thiên Tinh Hào nàng đã được rơi vào hai chữ vô năng.


Tiếng đóng sập cửa trầm trọng như là một cái cò súng, một lúc sau Lâm Ngưng Nguyệt liền phát ra một tiếng rên rỉ buồn khổ.

Tân Dã theo tiếng kêu nhìn lại, một cỗ nước tiểu rất lớn đang từ trong dưới váy của người phu nhân đoan trang xinh đẹp phun ra kịch liệt, ước chừng giằng co đến mười mấy giây, làm ướt hết cả váy còn có tấm thảm nhìn khá xa xỉ trên mặt đất.

Bạch Hiểu Lâm vốn là đang thất hồn lạc phách, vừa thấy thế cơ hồ liền kêu ra thành tiếng, nàng ngay lập tức tiến lên chặn lại tầm mắt tham lam của Tân Dã, lãnh đạm nói:

" Hiểu lầm ngài khiến tôi thật là ngượng ngùng, phiền toái ngài mang tiểu thư lên lầu trước."

Lầu 3, phòng chủ nhân.

Bạch Hiểu Lâm đỡ lấy Lâm Ngưng Nguyệt hai chân như đã nhũn ra ngồi yên trên giường, trên váy có một vết bẩn màu vàng nhạt nhìn đặc biệt chói mắt.

Nữ hầu lãnh diễm thở dài một tiếng:

" Lại sợ lão gia đến như thế nào thì ngài cũng không thể..."

Lâm Ngưng Nguyệt không nói, chỉ là đem mặt úp vào trong lòng bàn tay khóc rống.

Tính đả kích khi tại trước công chúng tè dầm đối với tâm linh của một người phụ nữ trưởng thành có thể nói là hủy diệt.

Bạch Hiểu Lâm ngồi một lúc lâu, mặc dù rất muốn an ủi nàng một chút nhưng tâm tình nàng lúc này cũng kém cỏi không kém nên chỉ là nhỏ giọng nói:

" Ngài tắm trước à, ngày mai tôi có một số việc muốn cùng ngài báo cáo."

Nói xong liền đem cửa đóng lại rời đi, nàng lúc này cũng có một đống chuyện cần phải sắp xếp.

Lâm Ngưng Nguyệt khóc một lúc lâu mới lung la lung lay đi vào phòng tắm.

Tâm thần vô định khiến nàng đứng dưới vòi phun một lúc lâu mới nhận ra rằng mình còn chưa cởi quần áo, lúc này nàng mới chậm rãi cởi chiếc váy đã không còn là màu trắng xuống, lộ ra thân thể mỹ lệ bên trong.

Nàng kinh ngạc nhìn gương, soi mói cỗ thân thể tao nhã ở bên trong, ánh mắt không có một chút tự mãn, nếu có cũng chỉ là oán hận.

Bên trong hơi nước mông lung, đường nét mỹ diệu của thân thể trần trụi tựa như ảo mộng, hai cái vú đẹp no đủ tinh xảo đứng vững, bụng trơn nhẵn mà tràn ngập co dãn, vòng eo tinh tế, bờ mông đẫy đà mượt mà không có chút nào rũ xuống, hai đầu đùi tuyết trắng mê người rắn chắc cùng đường cong tao nhã giàu có, tất cả đều biểu hiện ra rằng chủ nhân của nó sở hữu dáng người cực kì hoàn mỹ.
Từ cửa bỗng truyền đến một tiếng ngả ngớn tán thưởng:

" Thật đẹp."

Lâm Ngưng Nguyệt giật mình kinh ngạc, dưới tình thế cấp bách nàng tùy tay cầm lên khăn tắm bao lấy thân thể ướt đẫm, sợ hãi hỏi:

" Vâng...Là ai đang nói ?"

Bên trong phòng tắm trống rỗng không truyền lại tiếng trả lời, có cũng chỉ là âm thanh lưu động của dòng nước.

" Là Hiểu Lâm sao ?"

Nàng ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng.

Một người thanh niên tuổi trẻ lặng yên không tiếng động đi đến gần Lâm Ngưng Nguyệt, trên thân hình cường tráng thon dài không có mặc bất kỳ quần áo gì, con cặc to lớn nổi đầy gân xanh không có hảo ý nhắm thẳng vào thân trần ngọc thể của thiếu phụ.

Lâm Ngưng Nguyệt cười lớn:

" Nguyên... Nguyên lai là thầy Dã, thầy là lạc đường sao ? Phòng của bé Nghiên cũng không tại nơi này."
Tân Dã lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, ánh mắt dâm tà một khoảnh khắc cũng không rời đi khỏi cặp vú đẹp của thiếu phụ tuyệt mỹ trước mặt:

" Tôi không phải là lạc đường, tôi là bị phu nhân mê hoặc mà tới."

Lâm Ngưng Nguyệt lui lại từng bước tùy theo Tân Dã từng bước tới gần, cuối cùng trực tiếp rút lui đến bên cạnh bồn tắm lớn, thật sự là không thể lui được nữa mới gào thét nói:

" Cháu muốn làm gì..."

Tân Dã yên lặng bật cười, khoảng cách giữa hai người đã thu nhỏ lại trở về không, con cặc cương lên của Tân Dã ma sát vào lông mu được tu bổ chỉnh tề của nàng, nàng lại liền dũng khí để đẩy ra Tân Dã cũng chưa dùng.

" Tôi biết cô vì sao lại sợ hãi đàn ông như vậy."

Lâm Ngưng Nguyệt thân thể yêu kiều cứng đờ.

" Bố dượng của cô say rượu thành nghiện, uống rượu xong liền đánh cô."
" Thật vất vả lớn lên mới trốn ra khỏi nhà, gặp được Thiên Tinh Hào luôn đối với cô ôn nhu, cô cho rằng mình gặp được chân mệnh thiên tử."

" Không nghĩ tới rằng tại sau khi sinh đứa nhỏ, nhất là khi tra ra bé Nghiên là trời sinh tàn tật cùng với cô không thể tiếp tục sinh đẻ được nữa, hắn cũng bắt đầu đánh đập cô."

Tân Dã gắt gao ôm lấy thân thể đầy đặn gợi cảm mềm mại không xương của Lâm Ngưng Nguyệt, hai tay liên tục không ngừng dùng sức xoa bóp đùa bỡn cặp vú to mềm mại co dãn trắng nõn của nàng, mà đầu hắn thì lại kề vào bên tai Lâm Ngưng Nguyệt nói nhỏ như là ác ma thủ thỉ:

" Lại về sau, hắn cũng không còn thường trở về nhà nữa, ngược lại là ngày ngày cùng với đám bảo tiêu lưng hùm vai gấu của hắn ở cùng một chỗ."

" Cô rốt cuộc minh bạch rằng hắn muốn ở cùng với cô chỉ là vì che giấu tai mắt người, hắn chân chính yêu thích chỉ là đàn ông..."
Lâm Ngưng Nguyệt không khống chế được thét chói tai:

" Đừng nói nữa !"

Lâm Ngưng Nguyệt hàm răng trắng nõn nhẹ cắn chặt môi anh đào, nhục nhã đem đầu xoay qua một bên, vú to đầy đặn tuyết trắng tại dưới Tân Dã xoa bóp vuốt ve đã chậm rãi cứng rắn cương lên, Lâm Ngưng Nguyệt đối với phản ứng không tự chủ của thân thể yêu kiều chính mình cảm thấy rất xấu hổ, nàng đóng cặp mắt xinh đẹp tràn ngập hơi nước lại, hai hàng nước mắt trong suốt thuận theo má đẹp trắng hồng của nàng rơi xuống.

Tân Dã đối với việc nàng đầy mặt nước mắt không thèm để ý chút nào, nhẹ nhàng trêu chọc cằm đẹp khéo léo của Lâm Ngưng Nguyệt, chăm chú nhìn vào ánh mắt mông lung của nàng:

" Đem chân mở ra."

...................

Mọi người thấy hay thì theo dõi ủng hộ mình nha.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.