Trở về truyện

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp) - Chương 90: Liệt Thiên Đan

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

90 Chương 90: Liệt thiên đan


- Cuối cùng là địa phương nào?

An Ngọc Mị nhìn chằm chằm Chu Hằng, trên mặt không che được vẻ khiếp sợ.

Lúc trước mặc dù nàng thấy môi trường chung quanh cổ quái, nhưng cũng không có để ở trong lòng, thế nhưng tới đây thì không giống, địch nhân bỗng nhiên xuất hiện kia dĩ nhiên là trận pháp diễn hóa ra, hoàn toàn vượt qua cực hạn nàng có thể tưởng tượng.

- Đợi sau sẽ nói cho ngươi biết, xem xem ngươi có được thứ gì tốt trước!

Chu Hằng chỉ chỉ bình thuốc trên đất.

An Ngọc Mị liền tranh thủ nhặt bình thuốc lên, trên mặt đẹp đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó lộ ra sắc mặt vui mừng mãnh liệt.

- Liệt Thiên Đan! Lại là Liệt Thiên Đan!

- Liệt Thiên Đan là cái gì?


Chu Hằng thuận miệng hỏi, hắn biết mỗi bảo vật cũng sẽ có kèm theo một tin tức, nói cho người được bảo vật này cách dùng.

- Có thể giúp võ giả Ích Địa tam trọng thiên khai thiên!

An Ngọc Mị thận trọng nói, sau đó dùng ánh mắt tựa như đề phòng cướp nhìn chằm chằm Chu Hằng, giấu bình thuốc ra phía sau.

Khai thiên Khai Thiên sau Ích Địa, đó chính là có thể đột phá đại cảnh giới!

Bất quá cũng thật là kỳ quái, hắn rõ ràng là Tụ Linh Cảnh, làm sao sẽ có được phần thưởng linh dược cấp bậc Ích Địa Cảnh? Ách, thử nghĩ xem cũng không kỳ quái, Bảo Nguyệt Kính mặc dù không có trợ giúp gì đối với tu luyện của hắn, nhưng cũng chính là bảo vật cấp bậc Linh Hải Cảnh, đây cũng nói như thế nào đây?

Còn có Cổ Tư lấy được Ngũ Hành Liên Hoa Phá, võ kỹ làm sao có thể đủ để cân nhắc cảnh giới?

Mặc kệ nó, chỉ cần bảo vật tới tay là tốt rồi!


Bất quá, nữ nhân này là thái độ gì?

Lòng Chu Hằng tràn đầy khó chịu, bắt An Ngọc Mị tới trên đùi hắn, một tay vén váy nàng lên, một tay nhắm ngay cặp mộng trắng nõn của nàng.

Bép! Bép! Bép!

Âm thanh da thịt va chạm mê người vàng lên, một loại xúc cảm vô cùng mềm mại truyền đến tay hắn, theo dây thần kinh tấn công đại não.

Chớp mắt, Chu Hằng lập tức bị xúc cảm co dãn từ trên mông An Ngọc Mị làm cho mê mẩn, bàn tay đánh lên mông nàng vô thức biến thành vuốt ve.

An Ngọc Mị vốn định phản kháng, nhưng từng trận khoái cảm nhàn nhạt từ dưới cặp mông mềm mại truyền đến, khiến lời vừa ra đến miệng lại bất giác trở thành tiếng rên rỉ.

- A… ưm…

An Ngọc Mị giật mình, nàng làm sao lại có thể bị sắc lang này đánh mông mà rên rỉ chứ!? Thật sự là xấu hổ chết!


Chu Hằng cũng nghe được thanh âm rên rỉ khe khẽ của nàng, ánh mắt hắn lập tức nóng lên, con cặc bên dưới chớp mắt đã ngóc đầu dậy, chọc vào bụng An Ngọc Mị. Đầu khấc to lớn nóng hổi ngọ nguậy dưới bụng, khiến thân thể nàng cũng nhận phải kích thích, bắt đầu nóng lên.

Tay phải Chu Hằng vuốt ve mông lớn, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào quần lót mỏng tang của An Ngọc Mị. Lớp vải mỏng manh dán sát vào mép lồn nàng, dâm thủy không biết thấm ra từ lúc nào đã khiến bên ngoài quần lót phác họa ra hai bên mép lồn, cùng với khe nhỏ, cảm giác chỉ hơi dùng sức là có thể xé toang.

Chu Hằng đúng là làm thế thật, hắn không nhịn được kéo quần lót An Ngọc Mị xuống, ngón tay vân vê bên mép lồn nàng, chẳng mấy chốc đã tiến vào bên trong. Vách thịt ẩm ướt kẹp lấy ngón tay Chu Hằng, bên người hắn nhất thời vang lên từng tiến rên ngắt quãng:

- Ha… ưm… ha… ha… ư…

An Ngọc Mị khe khẽ rên rỉ, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng ngón tay trong lồn. Vừa thô vừa cứng, Chu Hằng đút hắn 3 ngón tay vào âm đạo nàng, kích thích giống như bị một con cặc mini đút vào vậy.

Chu Hằng bị nàng rên rỉ ngứa ngáy trong lòng, con cặc sớm đã cứng như nham thạch. Hắn nào còn nhịn được, lập tức xoay người An Ngọc Mị lại, con cặc vĩ đại đập vào gò má nàng.

An Ngọc Mị bị Chu Hằng chơi không biết bao nhiêu lần, vừa nhìn thấy con cặc hắn, lập tức theo bản năng had miệng ngậm lấy, cái lưỡi nhỏ linh hoạt quấn quanh quy đầu liếm láp, một tay vuốt ve thân cặc, một tay chơi đùa túi tinh hoàn.

Nhất thời, thanh âm nhóp nhép, nhóp nhép không ngừng truyền ra.

Chu Hằng một mặt hưởng thụ xoa đầu nàng, ánh mắt nhìn thẳng hai mắt An Ngọc Mị, khí phách nói:

- Sau này ít câu dẫn ta!

Phi!


An Ngọc Mị vừa cặp chú bú cặc, nhưng trong lòng quả thật muốn phỉ nhổ người không biết xấu hổ này, người nào câu dẫn hắn, rõ ràng chính là tiểu sắc lang, còn trách nàng! Bất quá thấy Chu Hằng giống như càng hứng thú với thân thể nàng hơn Liệt Thiên Đan, nàng cũng không xem Chu Hằng như đại địch nữa.

Miệng nhỏ há rộng hết cỡ, cố gắng nuốt hết con cặc khổng lồ vào trong, cổ họng nàng căng lên một vòng. Nàng hiện tại mới chính thức câu dẫn hắn!

Chu Hằng nhất thời khẽ hừ một tiếng thoải mái, hai tay hắn xé vạt áo An Ngọc Mị sang bên, xoa bóp cặp vú màu mỡ của nàng, đầu vú đã cương cứng nhô lên.

- Nga, cha ngươi còn không có đột phá Khai Thiên Cảnh sao?

Chu Hằng hiểu, nữ nhân này quý Liệt Thiên Đan như thế là vì lão tử của nàng. Với trí tuệ của hắn làm sao có thể không nhìn ra? Nhưng hắn cũng không quá quan tâm, dù sao càng có lý do chà đạp nàng.

- Ưm… ư… ưm…

An Ngọc Mị khó khăn gật gật đầu, con cặc khủng bố kia giống như cột thép, khiến miệng nàng cảm giác giống như muốn rách ra, cổ họng truyền đến từng trận nhức nhói khó chịu, xen lẫn một chút khoái cảm biến thái không dễ thấy.

Con cặc đột nhiên bị ép chặt, nhất thời khiến Chu Hằng sướng run, hắn liền chống hai tay ra sau lưng, mặc kệ nàng thể hiện kỹ năng bú cặc.

Ánh mắt An Ngọc Mị phức tạp nhìn bình thuốc bị đặt sang một bên, phụ thân bị vây ở Ích Địa tam trọng thiên đã có hơn ba trăm năm, không đột phá nữa thọ nguyên sẽ khô cạn! Mà có nàng, cũng là để kéo dài huyết mạch của An Nhược Trần mà thôi, từ nhỏ chưa từng thấy mẫu thân.

Nữ nhân đối với An Nhược Trần mà nói, chẳng qua là công cụ sinh đẻ, xua đuổi như rác.

Bất quá, An Nhược Trần đối với nàng thật sự tốt, nắm ở trong tay sợ rơi mất, ngậm ở trong miệng sợ tan ra, vô cùng sủng nịch. Vì vậy mặc dù nàng có lúc sẽ nhớ mẫu thân, nhưng cũng muôn ngàn không muốn xa rời phụ thân, sao có thể để cho phụ thân hồn quy thiên?

Có Liệt Thiên Đan, An Nhược Trần nhất định có thể đột phá đến Khai Thiên Cảnh, có bốn trăm năm thọ nguyên lần nữa!

Vô luận thả vào nơi nào, viên Liệt Thiên Đan này cũng là giá trị liên thành! Không, phải nói giá trị không cách nào lường được!

Ít nhất so sánh với một cường giả Ích Địa tam trọng thiên cũng cao hơn!

An Ngọc Mị tự nhận dù tuyệt diễm động lòng người thế nào, cũng không cách nào so sánh với một viên Liệt Thiên Đan, nếu như Chu Hằng thả phong thanh ra nói nàng có một viên Liệt Thiên Đan, chỉ cần giết An Nhược Trần là có thể nhận được, bảo đảm An Nhược Trần tuyệt đối sẽ bị mười mấy, thậm chí trên trăm cao thủ Ích Địa Cảnh vây công đến chết!

Dùng chính mình đổi lại một viên Liệt Thiên Đan, là kiếm được rồi.

Lòng An Ngọc Mị tràn đầy khổ sở, nàng mặc dù cao ngạo, cũng không phải là không hiểu chuyện, không nói đạo lý, được rồi, Chu Hằng quý trọng như vậy, nàng còn có lý do gì cự tuyệt Chu Hằng?

Không . . . Không được!

Nàng có thể làm nữ nhân của tên tiểu sắc lang này, nhưng cũng không đại biểu nàng phải nghe theo hắn định đoạt!

Thân thể. . . Chỉ bán cho hắn! Nhưng ở trên mặt cảm tình, nàng nhất định sẽ chinh phục tên tiểu sắc lang này, cũng không tin lấy dung mạo của nàng, lấy sự quyến rũ trời sinh của nàng, còn không mê chết được tên hỗn đản đáng ghét này!

Hiện tại không thích nàng? Không cần gấp gáp, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng! Trước tiên cứ chinh phục thân thể trước lại nói!

Chinh phục một tiểu sắc lang, vậy cũng rất có cảm giác thành tựu a.

An Ngọc Mị nhất thời tâm linh thông thấu, người sợ nhất chính là để tâm vào chuyện vụn vặt, một khi nghĩ thông suốt nàng giống như đổi thành người mới, trên mặt yêu mị xinh đẹp hiện lên nét dâm đãng, miệng nhỏ nhả con cặc Chu Hằng ra. Hai vú ép lấy, vừa liếm láp đầu khấc vừa nhìn hắn.

- Ngươi phải gọi là nhạc phụ!

Nàng bắt đầu bước chinh phục đầu tiên, cặp vú mịn màng như tơ lụa chà xát, cộng thêm cái lưỡi như rắn liếm lên cuống thân cặc, quả thực là kích thích vô cùng.

Chu Hằng nhìn An Ngọc Mị điệu bộ vô cùng dâm đãng gật đầu, ăn nữ nhi của người ta, tiếng kêu nhạc phụ này cũng là nên, mặc dù là nàng câu dẫn hắn, nhưng cũng có thể bỏ qua, dù sao được nện một cái lồn tuyệt phẩm như vậy hoàn toàn không lỗ!

An Ngọc Mị thấy vậy, thầm nghĩ quả nhiên là sắc lang, đợi đến lúc nàng chinh phục được thân thể, à không, chinh phục được con cặc này, xem hắn còn bắt nạt nàng thế nào!

Tư duy biến thành hành động, An Ngọc Mị thấy Chu Hằng mặc dù vẻ mặt thỏa mãn, nhưng con cặc vẫn chưa có dấu hiệu xuất ra, liền quả đoán kéo váy lên bụng, một tay cầm thân cặc điều chỉnh đúng vị trí, thân thể nóng bóng liến nhấn xuống. Con cặc to lớn bị cái lồn đỏ hồng vẫn còn chút sưng lên của nàng nuốt gọn.

- Ưm… to… ngươi… a… sao ngươi… có… có thể… ưm… to như vậy…? Sướng… ưm… ta sướng… a…

An Ngọc Mị nhẹ nhàng nhấp nhô trên cặc Chu Hằng, trong miệng rên rỉ, thanh âm nàng phát ra giống như tiếng mèo dài dộng dục. Làm cho Chu Hằng ngứa ngáy trong lòng, con cặc nhận đến kích thích, lập tức to thêm một vòng, đầu khấc như cái chày giã vào tử cung nàng!

- Ngươi đúng là dâm đãng, xem ra ta phải dạy dỗ lại rồi.

Chu Hằng bắt lấy cặp mông lớn của An Ngọc Mị nói, chuyện nhạc phụ gì đó bị hắn quẳng ra chín tầng mây từ lâu, con cặc như thần long xuất hải, ra sức chinh phạt âm đạo nàng.

- A… hơ… hơ… hơ… nữa… mạnh… ưm… ơ… mạnh… ta… ưm… ta… nóng… ưm… nữa… đi… a…. Chơi ta đi!

An Ngọc Mị mới đầu còn có tâm tư đi chỉnh Chu Hằng một trận, nhưng mới vừa ra sân không được bao lâu đã thất thủ. Con cặc kia giống như có ma lực khuấy động trong lồn nàng thất điên bát đảo, một cỗ sung sướng như thủy triều dâng lên đại não nàng.

- Hự…

Chu Hằng hừ một tiếng, An Ngọc Mị ôm chặt lấy hắn, khiến con cặc luôn luôn đâm vào sâu hết cỡ trong lồn nàng. Hắn có thể cảm nhận được từng tấc cơ thịt đang cố gắng xiết chặt thân cặc.

Trong lòng Chu Hằng thầm than, quả là hưu vật sinh ra để hắn địt, cho dù chơi nàng không ít, nhưng độ khít này độ trơn này, độ bóp này… không đâu không khiến hắn hừng hực lửa dục.

Chu Hằng xoay người An Ngọc Mị lại, cho nàng bò trên sàn, hắn từ phía sau hung bạo thúc vào âm đạo, con cặc biến thành súng máy giã vào khe lồn đỏ hồng của nàng.

- Ư… ôi… a… ưm… đau… ta… mm… ư… ta… ưm… sướng… sướng chết mất! Ư… ư… a…! Nữa đi! Chơi ta nữa đi! Ưm… ư… ư… a…!

Nhất thời, An Ngọc Mị trong đầu trống rỗng, cặp môi đỏ gợi cảm phóng đãng rên la. Vòng eo như rắn đong đưa phối hợp với con cặc Chu Hằng, khiến âm đạo tùy theo uốn éo, xiết chặt con cặc bên trong.

Chu Hằng hai mắt phát hỏa, chỉ cảm thấy khắp người nóng nực. Hông ra sức nện vào rút ra, con cặc không hợp thói thường, uy mãnh điên cuồng nắc vào giữa hai mép lồn đỏ thắm có chút sưng lên.

Động tác của người càng lúc càng mãnh liệt, mỗi cú đều sâu tận tử cung, dâm thủy nhớp nháp đọng thành vĩnh nhỏ dưới háng.

An Ngọc Mị cuối cùng cũng đến đỉnh, nàng khẽ kêu một tiếng, trong lồn nháy mắt co rút, âm tinh phun lên đầu khấc, sau đó bao trùm toàn bộ thân cặc, theo hai bên đùi ngọc chảy xuống.

Chu Hằng nhạy cảm phát hiện điều này, nhưng hắn nào còn quân tâm. Dù sao chính mình còn chưa thoat mãn, vậy cứ chơi nàng đến thoải mái thì thôi, là nàng chủ động câu dẫn, đương nhiên phải chịu trách nhiệm!

Mang tinh thần đạo lý 10 phần, Chu Hằng càng thỏa sức nện vào cái lồn mềm mại của An Ngọc Mị, cặp mông lớn của nàng bị hắn va chạm đỏ bừng. Mỗi lần nhấp vào lại rung lên một cái, đàn hồi cực tốt!

Chu Hằng hăng say công thành phạt trại, nhưng An Ngọc Mị thì thảm rồi, nàng hai mắt mê man, đầu óc vừa sướng vừa đau, sướng đến tột cùng, miệng há rộng không phát ra tiếng, hai mắt trợn trắng, gần như ngất đi, nàng không biết chính mình đã ra bao nhiêu lần, chỉ biết trong lồn một mảnh đau rát, sung sướng và đau sót cùng nhau kích thích, muốn ngừng mà không được. Quả thực chính lag dục tiên dục tử!

Chu Hằng địt An Ngọc Mị từ phía sau chưa đã, hắn xoay người nàng nằm nghiêng, khoác một chân nàng lên vai, con cặc vẫn tràn đầy tinh lực đâm vào cái lồn nhỏ bé đáng thương, hai mép lồn đã sưng đỏ lên, nhưng Chu Hằng mặc kệ. Con cặc giống như đại ma vương chinh phạt nữ anh hùng, một nắc là một lần khoái cảm dâng trào.

Âm đạo An Ngọc Mị không những không thả lòng, mà càng ngày càng bót!

Không biết qua bao lâu, Chu Hằng run người lên, con cặc giật giật, một cú nện mạnh vào tử cung, đầu khấc ngư máy bơm tuôn ra tinh trùng, lấp đầy tử cung An Ngọc Mị, cuối cùng còn chảy ra ngoài.

An Ngọc Mị rốt cục được nghỉ ngơi một thoáng, nàng thở hồng hộc nằm ngửa xuống sàn, tay chân giang ra, hai bầu vú no tròn ngạo nghễ dựng đứng, mu lồn mặc kệ con cặc trong lồn, phơi ra trước mặt Chu Hằng, khắp thân thể trên dưới từng mảng đỏ hồng kiều diễm.

- Phù… phù… ngươi… ngươi còn là… ưm… hà… hà… là… người sao?

An Ngọc Mị khó khăn nhìn Chu Hằng nói.

Tên này quả thật không phải người, hành hạ nàng không biết bao nhiêu lâu, vậy mà chỉ qua một hồi đã như chưa bao giờ xảy ra, con cặc hắn làn bằng sắt à!? Sắt cũng không khủng khiếp như vậy!

Chu Hằng cười không nói, thỏa mãn thưởng thức thân thể nửa trần trụi của An Ngọc Mị. Ánh mắt hắn giống như một vị vua thị sát lãnh địa do dính mình một tay gây dựng lên.

- Không tệ, không tệ.

Chu Hằng lẩm bẩm, không biết là nói thân thể An Ngọc Mị không tệ, hay là cảm khái bản thân. An Ngọc Mị nghe được kém chút tức chết, nhưng khắp người nàng không còn chút sức lực nào, vì vậy chỉ có thể trơ mắt mặc kệ.

Bành!

Đang lúc này, chỉ thấy một đạo nhân ảnh lăn xuống từ trên thang lầu, quần áo cả người cũng là rách tung toé, nhất là vị trí ngực, bị rách một cái lổ hổng lớn, lộ ra hai bán cầu khổng lồ rất tròn trắng như tuyết, đầu vú cao nhất bị vải kéo căng, lôi ra hai núm nhọn.

An Ngọc Mị thấy vậy, mệt mỏi lập tức quét sạch, vội vàng nhảy vào lòng Chu Hằng, hai tay ôm lấy cổ hắn, chận quặp chặt hông, khiến con cặc mới xẹp xuống một chút lại căng cứng, đâm vào sâu bên trong âm đạo, làm ra bộ dạng cảnh giới, Chu Hằng không quan tâm cười ha ha, nói:

- Ngươi đây là lần thứ mấy thất bại?

Người nọ tự nhiên là Cổ Tư, nàng giống như không thấy hai người Chu Hằng đang làm gì, khe khẽ nghiêng đầu qua suy nghĩ một chút:

- Lần 67!

Thật đúng là có nghị lực a!

Chu Hằng xoa nắn mông An Ngọc Mị, xúc cảm đàn hồi mịn màng, lắc đầu nói:

- Ngươi hiện tại không thể nào xông qua được, dù sao thực lực chênh lệch quá xa! Ít nhất phải đến Sơ Phân nhị trọng thiên ngươi mới có hy vọng!

- Đây là tu luyện rất tốt, ta đã cảm giác được cơ hội đột phá! Trước Đại Diễn Thịnh Hội, ta tuyệt đối có thể đạt tới Sơ Phân nhị trọng thiên!

Cổ Tư vẫn ôn hoà nói, muốn từ trên mặt nàng thấy vẻ mặt kinh ngạc cơ hồ là chuyện không thể nào.

Đại Diễn Thịnh Hội?

Đây là lần thứ hai Chu Hằng nghe được cái tên này, lúc trước Liễu Thánh Kiệt cũng đã nói một lần, hình như là cái gì đó không được.

- Đại Diễn Thịnh Hội là vật gì?

Hắn hỏi, hai tay thì bắt đầu nâng mông An Ngọc Mị lên xuống, nhẹn nhàng nhấp.

- Hai… ưm… hai người các ngươi . . .

An Ngọc Mị lập tức buông chây tay ra khỏi người Chu Hằng, xoay người lại, thân thể ngồi vào lòng hắn, con cặc trong lồn nàng lộ ra rõ ràng trước mặt Cổ Tư, khóe miệng hiện lên nụ cười điềm mỹ, nói với Cổ Tư:

- Ta gọi là An Ngọc Mị, muội muội xưng hô như thế nào?

- Nụ cười của ngươi thật giả dối, ta không muốn nói chuyện cùng với ngươi!

Cổ Tư mặt không biểu cảm, đi sang phía bên trái hai bước, để có thể thấy Chu Hằng.

- Đại Diễn Thịnh Hội . . .

An Ngọc Mị sau khi bị Chu Hằng chọc tức, thành công bị Cổ Tư chọc tức lần nữa, nàng chặn tầm mắt của Cổ Tư lại lần nữa, một tay xoa xoa hột le, một tay chỉ ra cắt đứt lời của đối phương, nhưng còn chưa mở miệng đã bị Chu Hằng đẩy ngã nhoài ra đằng trước.

- Đừng quấy rối, nếu không ta đánh cái mông ngươi!

Miệng nói như vậy, nhưng hai tay hắn đã bắt đầu hoạt động trên mông nàng, từng âm thanh "bốp! Bép! Bốp! Bép" vang lên, cặp mông khêu gợi càng thêm đỏ thắm kiều diễm.

Nụ cười của An Ngọc Mị không khỏi đỏ bừng, nàng thật sự bị Chu Hằng làm trò đánh đòn trước mặt một nữ nhân khác, nàng thật là không có mặt sống sót! Ánh mắt nàng hung hăng quay lại nhìn hắn, nhưng lập tức, trong lồn liền chuyền đến từng đợt khoái cảm sung sướng, xen lẫn với đó là cảm giác đau sót, khiến nàng không nói ra lời chỉ có thể "ưm… ưm…" rên rỉ.

- Đại Diễn Thịnh Hội là Hàn Thương Quốc hoàng thất họ Nam Cung khởi xướng, tất cả võ giả 50 trở xuống, có tu vi Sơ Phân Cảnh cũng tự động có tư cách, hơn nữa còn có thể mang theo một gã tùy tùng đồng hành vào. Mặt khác, tám Đại Thành của Hàn Thương quốc, mỗi một thành còn có mười danh sách thêm vào, phân phối cho 30 võ giả Tụ Linh Cảnh trở xuống!

Cổ Tư nói liên tục.

- Có ích lợi gì sao?

Chu Hằng quan tâm nhất vẫn là điểm này, hắn vuốt vuốt cằm, một tay xoa bóp bầu vú mềm mại của An Ngọc Mị, đợi Cổ Tư trả lời.

- Có thể tiến vào di địa của Đại Diễn Tông năm xưa thám hiểm, trong lúc đó bảo vật linh dược đoạt được đều thuộc về sở hữu cá nhân!

Cổ Tư gật đầu nói.

Đây quả thật là cơ hội tương đối tốt, nếu không Liễu Thánh Kiệt cũng sẽ không treo ngoài miệng để tuyên truyền, chỉ tiếc ban đầu Chu Hằng căn bản không biết Đại Diễn Thịnh Hội là cái gì, coi như là mị nhãn xinh đẹp liếc người mù.

- Đừng quấy rầy ta, ta khôi phục linh lực một chút, muốn tiếp tục khiêu chiến! Đúng rồi, y phục nhớ đưa cho ta!

Một câu nói phía sau của Cổ Tư là nói với An Ngọc Mị, sau đó khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một khối linh thạch hấp thu để nhanh chóng khôi phục linh lực.

An Ngọc Mị thật muốn nhảy qua đánh cho nàng một trận, làm như chính mình rất muốn mặc y phục của nàng vậy? Nhưng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, đừng nói đối phương là tu vi Sơ Phân Cảnh, nàng căn bản không địch lại, cho dù là Tụ Linh Cảnh nàng cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

- Đi!

Chu Hằng vốn muốn lên một chút với Cổ Tư, nhưng thấy nàng bị thương như vậy liền thôi, dù sao cũng có An Ngọc Mị.

Hắn lợi dụng con cặc bế An Ngọc Mị lên, hai tay nâng đùi nàng, đi xuống tầng dưới, con cặc vừa nện vào lồn nàng, vừa nói một lần về lai lịch cùng diệu dụng của bảo vật này.

An Ngọc Mị tập mãi thành quen, hơn nữa tố chất không tệ, hiện tại chỉ cần không bị điên cuồng oanh tạc liền có thể mặc kệ Chu Hằng làm tư thế gì.

Biết được chính mình đang ở chỗ thần kỳ như thế, An Ngọc Mị không khỏi miệng há thật to, để cho Chu Hằng bỗng nhiên phát lên một cổ ý nghĩ tà ác, nhét một ngón tay vào trong miệng nàng.

- Phi phi phi!

An Ngọc Mị buồn nôn, người không biết xấu hổ này! Ngón tay hắn không biết đút vào những nơi nào, còn cho vào miệng nàng.

Chu Hằng cười ha ha, ghé vào bên tai nàng, hít một hơi mùi cơ thể thơm mát nói:

- Ta rõ ràng nhớ được bộ dáng ngươi mút lấy ngón tay, không thể không nói, rất là mê người!

An Ngọc Mị lại nổi lên vọng động giết người, quả muốn dùng hai mắt trừng chết tên hỗn đản đáng ghét này.

- Này . . Cái này cho ngươi!

Chu Hằng thả một chân An Ngọc Mị xuống, lấy ra một quả Phong Linh Quả. Hắn vốn là có hai quả, hơn nữa mượn gió bẻ măng lấy một quả từ chỗ Nghiêm Ứng Long, hiện tại ba quả Phong Linh Quả toàn bộ ở trong tay của hắn.

Chính hắn một quả, cho Chu Định Hải một quả, một quả cho nữ nhân của mình cũng là nên.

Đáng tiếc, có một quả nữa thì có thể để lại cho Lâm Phức Hương!

Nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp rên rỉ của Lâm Phức Hương, Chu Hằng không khỏi có một chút thất thần. Hiện tại hắn tâm cảnh nâng cao, quay đầu nhìn lại thì ánh mắt tự nhiên bất đồng, rất dễ dàng hồi tưởng lại chỗ bất đồng mà Lâm Phức Hương đối với hắn.

Nguyên lai cô nàng này thích chính mình!

Chu Hằng không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, kết hợp cùng An Ngọc Mị hoàn toàn là dục vọng quấy phá, không hề có tình cảm, nhưng Lâm Phức Hương thực sự hàm tình mạch mạch đối với hắn. Rượu phái khác yêu thích luôn là một chuyện cao hứng, mà đối với cường giả mà nói, tam thê tứ thiếp căn bản là chuyện nhỏ, hắn không có một chút ý niệm chỉ chuyên tâm với An Ngọc Mị trong đầu.

Dĩ nhiên, hắn cũng không có ý nghĩ lấy nhiều người, con đường võ đạo đã đầy đủ để cho hắn dùng tâm lực vô tận đuổi theo, đâu có nhiều thời gian rỗi rãnh như vậy.

An Ngọc Mị đầu tiên là vui mừng, nhưng thấy ánh mắt dào dạt của Chu Hằng, hiển nhiên là nghĩ đến chuyện khác! Lấy nhạy cảm của nữ nhân, nàng có thể lập tức kết luận, Chu Hằng khẳng định nghĩ đến những nữ nhân khác!

Nổi giận! Nổi giận!

Tên tiểu sắc lang này, ăn nàng rồi, hơn nữa lúc này còn đang chơi chính mình, hiện tại nghĩ những nữ nhân khác ở trước mặt nàng, sau này còn cao đến đâu?

Không được, hiện tại đấu cùng hắn phần thắng không lớn, vẫn là đột phá đến Sơ Phân Cảnh rồi trở lại thu thập hắn từ đầu! Đến lúc đó bảo hắn đi hướng đông thì đi hướng đông, bảo hắn đi hướng tây thì phải đi hướng tây, hừm hừ!

An Ngọc Mị nghĩ đến đây, không khỏi hưng phấn hớn hở ra mặt, trong lồn lại co vào, bóp chặt lấy con cặc Chu Hằng, một tay nàng vô thức xoa xoa mu lồn, lưỡi ngỏ hồng hào liếm liếm bờ môi, cực kỳ dâm đãng.

- Cầm lấy a, tự dưng phát ngốc gì thế!

Chu Hằng thấy An Ngọc Mị chậm chạp không cầm Phong Linh Quả, không khỏi hừ một tiếng, trực tiếp đặt dị quả vào trong ngực nàng, thuận tay nắm lấy lắc lắc bầu vú của nàng.

Khốn . . . Khốn kiếp!

Cô nãi nãi nhịn, tiểu sắc lang ngươi chờ đó cho ta!

An Ngọc Mị cất Phong Linh Quả xong, một tay chống lên tường nói:

- Tiểu . . . Chu Hằng, đi gặp phụ thân với ta, ta còn chưa trở về nữa, lão nhân gia ông ta nhất định sẽ gấp chết!

Chu Hằng bóp bóp ngực An Ngọc Mị, con cặc nhấp nhả trong lồn nàng, hông không di chuyển nhanh mạnh mà từ từ đút vào thật sâu, thử nghĩ thấy cũng đúng, liền cũng không vội vả phục dụng Phong Linh Quả, nói:

- Được!

Hắn căng hông lên, con cặc lại một trận bắn phá bừa bãi trong âm đạo An Ngọc Mị, khiến nàng thần hồn điên đảo, cuối cùng run lên, dùng tinh dịch lấp đầy lồn nàng.

Hai người trở ra khỏi Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, An Ngọc Mị mặc dù đã là người lớn 24, 25 tuổi, nhưng thấy cái mình thích là thèm, vẫn là quấn Chu Hằng thu phóng bảo tháp lại, chơi chừng mười phút đồng hồ vẫn là không hết hứng, chỉ là nghĩ tới An Nhược Trần, không thể không tạm thời dừng lại, kéo Chu Hằng chạy đi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.