Trở về truyện

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp) - Chương 46: Phá Trụ.

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

46 Chương 46: Phá trụ.

Chương 46: phá trụ.

Có bốn tên tổn hại này lôi kéo Chu Hằng, đồng thời mạnh mẽ đẩy hắn ra ngoài.

Hắn đang định quay trở lại, thì nghe nữ nhân áo tím bình thản nói:

- Nếu công tử đã đứng dậy, thì ngại gì lại đây thử một lần?

Chu Hằng ngẫm nghĩ trong lòng rồi cũng thản nhiên! Tuy rằng hắn biết mình không có khả năng có huyết mạch lực gì đó, nhưng thử xem cũng không sao. Hắn đột phá cảnh giới là đơn giản, nhưng đó là sau khi thu được kế thừa của hắc kiếm, cũng không phải hắn có từ nhỏ.

Đi tới phía trước Linh Tinh Trụ, Chu Hằng ngưng thần tĩnh khí một chút, vươn tay đặt lên cây trụ kia.

Lập tức một luồng hơi ấm chảy khắp toàn thân hắn, khi chảy tới đan điền, liền cảm nhận đoạn kiếm màu đen khe khẽ rung lên, một luồng kiếm khí đen như mực lập tức dọc theo cánh tay của Chu Hằng tiến vào trong Linh Tinh Trụ.

Trong nháy mắt Linh Tinh Trụ liền phát ra ánh sáng màu đen như mực, chỉ là quá trình này rất ngắn ngủi, căn bản không có người nào thấy rõ. Lập tức “bốp” một tiếng, Linh Tinh Trụ vỡ thành vô số mảnh nhỏ!


Trong đan điền, đoạn kiếm màu đen chìm nổi một chút rồi yên tĩnh trở lại, dường như một cường giả tuyệt thế phất tay một cái hủy diệt con kiến dám cả gan quấy rầy mình, không để ở trong lòng chút nào.

A? Mới động một cái liền vỡ nát vậy?

Chu Hằng sửng sốt, hắn cũng không có tiền bồi thường nha!

- Ha ha ha! Tên này sợ mình xấu mặt sao, hắn lại cậy mạnh dùng sức bóp nát Linh Tinh Trụ!

- Chúng ta ở đây nhiều người như vậy, cũng chỉ có một người dẫn động lên phản ứng của Linh Tinh Trụ, cũng đâu có gì mất mặt!

- Tên này trước đó đã cố ý làm bộ làm tịch câu dẫn chú ý của Tử Tinh tiểu thư, hiện tại lại làm trầm trọng thêm!

Phía dưới lập tức truyền đến một tràng tiếng cười vang. Bốn người Chư Chí Hòa thì thầm khen vị huynh đệ này quả nhiên là cao nhân của đạo cua gái, luôn luôn có ý tưởng kỳ diệu của riêng mình.

- Thật là ngượng ngùng, làm hư vật của cô nương rồi!


Chu Hằng gãi gãi đầu, nói:

- Cái này phải thường bao nhiêu tiền vậy?

Vật thần kỳ như vậy chắc không rẻ đâu?

Nữ nhân áo tím trong mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng kỳ dị, nhưng lập tức liền áp chế xuống, thản nhiên nói:

- Công tử không cần quan tâm! Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?

Cái gì, như vậy cũng được sao!

Ánh mắt của mọi người không khỏi rơi “lộp độp” đầy đất! Nếu biết làm như vậy có thể hấp dẫn chú ý của Tử Tinh tiểu thư, bọn họ còn không sớm đã làm như vậy từ lâu rồi! Nhưng mỗi người bọn họ đều sợ đường đột mạo phạm nàng, đâu có người nào dám làm ra chuyện lỗ mãng như vậy?


- Tại hạ Chu Hằng!

- Chu công tử là cao đệ của tông môn nào vậy?

Nữ nhân áo tím lại hỏi.

Vấn đề thứ hai!

Tỉnh Thiên yêu nghiệt như vậy, mà chỉ được nữ nhân áo tím hỏi cái tên mà thôi, vậy mà Chu Hằng làm hư Linh Tinh Trụ thì ngược lại chiếm được coi trọng cao hơn, điều này sao có thể làm ọi người chịu phục chứ?

- Cửu Linh Tông!

Chu Hằng đáp lại vô cùng đơn giản, hắn cũng không muốn tiếp xúc nhiều với nữ nhân này.

Nhìn thấy trên mặt Chu Hằng kia rõ ràng lộ vẻ không kiên nhẫn, mọi người đều hận không thể cầm binh khí vọt lên chém hắn: đây không những là được tiện nghi mà còn khoe mẽ, muốn chọc giận chết người khác mà!

Nữ nhân áo tím cũng không nghĩ tới Chu Hằng lại có thái độ như vậy, không khỏi hơi khựng lại. Một lát sau mới miễn cưỡng cười cười, lấy ra một tấm thẻ trong suốt đưa cho Chu Hằng, nói:

- Chu công tử! Đây là thẻ khách quý của bản các!

Cái này đúng là đồ tốt đây!

Chu Hằng vội vàng nhận lấy, cười nói:


- Đa tạ Tử Tinh tiểu thư!

Nhìn vẻ tươi cười rạng rỡ trên mặt Chu Hằng kia, thiếu chút nữa nữ nhân áo tím phun ra một búng máu!

Hóa ra ở trong mắt đối phương, nàng còn xa không có trọng yếu bằng một tấm thẻ khách quý!

Tức chết mà! Tức chết mà!

Tuy rằng nàng quyền cao chức trọng, nhưng dù sao chỉ là một nữ nhân chừng hai mươi tuổi, hơn nữa còn được người xưng tụng là mỹ nhân xinh đẹp... hiện giờ lại bị người ta trắng trợn làm như không nhìn thấy, điều này sao có thể không làm cho nàng sinh giận trong lòng?

- Chu công tử có thể lưu lại cùng nhau ăn cơm rau dưa bồi tiếp thiếp hay không?

Mặc dù trong lòng nàng vô cùng tức giận, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười mê người.

- Đi! Đi!

Bốn người Chư Chí Hòa đã vội chen sát lại đây, tranh nhau nói đáp ứng thay cho Chu Hằng.

- Thì ra là các vị Chư công tử!

Nữ nhân áo tím hiển nhiên nhận ra bốn người Chư Chí Hòa, lộ ra vẻ tươi cười tự nhiên. Sau đó hướng về phía mọi người tuyên bố trà đạo hôm nay chấm dứt, tiếp đó mang theo năm người Chu Hằng đi vào một gian phòng u nhã, mang lên rượu và thức ăn mời năm người cùng ăn uống.

Những người khác tự nhiên ghen tị không thôi, nhưng đây là Thiên Bảo Các đâu có ai dám làm càn, bọn họ người nào cũng đều nhận được trưởng bối tông môn dặn dò, không được gây chuyện ở trong Thiên Bảo Các, mỗi người chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn trừng trừng đến đỏ bừng.

Mà Trầm Tâm Kỳ, Hàn Vũ Liên thì càng không nghĩ tới tên Chu Hằng đần độn kia lại còn có duyên với nữ nhân như vậy, không khỏi trong lòng dậy lên cảm giác khác thường.

Bốn người Chư Chí Hòa mặc dù ái mộ sát đất đối với nữ nhân áo tím, nhưng khi thực sự đối mặt thì lại không dám nói ra, đều là khép na khép nép, ngay cả tài ăn nói láu lỉnh xưa nay cũng không biết đi đâu mất, mỗi người đều là ấp a ấp úng.

Trọng điểm của nữ nhân áo tím hiển nhiên là ở trên thân Chu Hằng, nàng muốn hỏi thăm lai lịch của hắn, nhưng ngại Chu Hằng không nói thật. Người có thể không tốn chút sức nào bóp vỡ Linh Tinh Trụ, há lại đơn giản?

Nghĩ mãi, nàng vẫn không có cách nào tốt. Thấy bữa ăn đã gần xong, đồ ăn trên bàn chỉ còn thừa 2 - 3 phần, trong lòng nàng không khỏi nôn nóng lên.

Nhìn thấy Chu Hằng chuẩn bị cáo từ, còn 4 người Chư Chí Hòa có vẻ đã say bí tỉ, rốt cuộc Nguyễn Giai Ánh hạ quyết tâm. Nàng đột nhiên đến gần Chu Hằng, nói:

- Chu công tử, thiếp có chút chuyện muốn thỉnh giáo, không biết công tử có thể bớt chút thời gian hay không?

Chu Hằng trong lòng kỳ quái, nữ nhân này đột nhiên mời hắn ăn cơm, lúc đầu còn tưởng là vì 4 người Chư Chí Hòa, nhưng hiện tại nghe lời nàng nói, Chu Hằng mới ý thức được, trọng điểm của nàng chỉ sợ là hắn.

Nghĩ nghĩ, Chu Hằng cảm thấy bản thân cũng không có gì để nàng có thể đào móc, hắc kiếm thì chắc chắn là không thể, ngay cả con lừa biết nói nhìn rất lợi hại cũng không thể nhận ra sự tồn tại của nó, chứ đừng nói đến vị Tử Tinh tiểu thư mới gặp lần đầu này.

- Được, mời nói, nếu ta có thể giúp nhất định sẽ không từ chối.

Chu Hằng cảm thấy, đây là nàng đang muốn bắt đền chuyện Linh Tinh Trụ, thứ kia vừa nhìn qua đã biết không rẻ, ưu đãi lúc đầu chỉ là để hắn cảm thấy áy náy mà thôi. Quả nhiên, nữ nhân đúng là khó đoán!

Nguyễn Giai Oánh thấy Chu Hằng đáp ứng thì thở ra một hơi, chỉ cần hắn đáp ứng thì nàng có tự tin moi ra những thứ mình muốn.

- Xin mời công tử theo thiếp, ở đây nói chuyện không tiện.

Nguyễn Giai Oánh đi ra khỏi phòng, nàng để người hầu sắp xếp cho 4 người Chư Chí Hòa, còn bản thân thì dẫn theo Chu Hằng đến một đình nhỏ vắng vẻ.

Chu Hằng đánh giá hoàn cảnh, nhưng phát hiện nơi này nằm gần một cái hồ nước, xung quanh khoáng đãng, chỉ có hai người bọn họ.

- Tử Tinh tiểu thư có yêu cầu gì xin cứ nói.

Nghe Chu Hằng nói vậy, Nguyễn Giai Oánh càng thêm cảm nhận được người này không đơn giản, nếu hiện tại nàng nói ra yêu cầu, Chu Hằng đang ở trạng thái tính táo, muốn trả lời sao cũng được.

Chẳng lẽ hắn đã đoán ra mục đích của nàng? Không thể nào! Nàng cực kỳ tự tin là không để lộ ra sơ hở nào cả! Phải hành động ngay!

Nội tâm hạ quyết định quan trọng, Nguyễn Giai Oánh liền đi đến đối diện Chu Hằng, nàng đưa tay tháo nút dây lưng.

Lập tức, váy tím rơi xuống đất, thân hình lồi lõm gợi cảm hiện ra trước mắt Chu Hằng! Xương quai xanh tinh xảo như đồ sứ, bộ ngực sung mãn nhô cao bị áo ngực che đậy, bụng nhỏ bằng phẳng, eo thon như rắn, cặp đùi mượt mà thẳng tắp, giữa hai chân chính là một vùng tam giác bị quần lót màu tím che chắn.

Quả thật là như họa mà ra! Chu Hằng nhìn đến đỏ bừng hai mắt, hảo khí công tâm! Luận dung mạo nàng không thua kém Lâm Phức Hương, nhưng hơn một chút trưởng thành, luận dáng người có thể so với Hàn Vũ Liên, nhưng lại có loại khí tức thanh xuân mê người, quả thật đúng là tuyệt phẩm!

"Chẳng lẽ đây là yêu cầu của nàng!? Vậy mà lại muốn ta chơi nàng! Đúng là dâm đãng, không thể nhìn nhận qua vẻ bề ngoài được."

Chu Hằng tự cho là biết được nội tình, hắn lập tức thản nhiên hơn nhiều, nếu chỉ là địt nàng một trận thì hắn luôn sẵn lòng nguyện ý, đối phương quả thật đã khơi lên dục vọng của hắn!

Chu Hằng nhanh tay cởi quần áo, chỉ hai ba cái vung tay đã không còn một mảnh vải. Cơ thể cân đối nhưng không kém phần cường tráng của hắn phản chiếu trong mắt Nguyễn Giai Oánh, làm hàng đứng hình mất mấy giây!

Chu Hằng thấy Nguyễn Giai Oánh không phản ứng, liền chủ động đến gần nàng, bàn tay cứng cáp ôm lấy eo nàng, khiến bụng hai người dán sát lại với nhau, con cặc khủng bố như trụ trời kẹt giữa hai đùi nàng!

Nguyễn Giai Oánh kịp phản ứng lại thì đã bị ôm chặt, nàng đinh theo bản năng phản kháng, nhưng đối phương đã cúi đầu hôn lên môi nàng. Lưỡi Chu Hằng cực kỳ điêu luyện cuốn lấy lưỡi nhỏ của nàng, hắn không có nhiều kinh nghiệm hôn sâu, trong đầu Chu Hằng nhanh trí tưởng tượng đang liếm lồn nàng, một hương vị ngòn ngọt truyền vào não hắn, hai người tham lam nuốt lấy ngước bọt của nhau.

Tay trái hắn cũng không nhàn rỗi mò vào quần lót, vân vê ngoài lồn Nguyễn Giai Oánh, ngón giữa nhanh chóng tiền vào âm đạo chật hẹp. Chẳng mấy chốc, âm đạo nàng đã tiết nước ướt nhẹp, ngón tay Chu Hằng dễ dàng móc lồn.

- Ư… ư…

Cổ họng Nguyễn Giai Oánh chỉ có thể phát ra thanh âm rên rỉ không rõ ràng, miệng nàng bị Chu Hằng hoàn toàn chiếm hữu, thân thể vậy mà mềm nhũn vô lực.

Chu Hằng vừa hôn vừa nút lưỡi hơn 10 phút mới nhả ra, hai người được dịp thở dốc. Ánh mắt Nguyễn Giai Oánh mê ly nhìn hắn, bên trong nổi lên một mảnh sương mù mờ nhạt.

Nữ nhân này sao lại non như vậy? Chẳng lẽ là lần đầu của nàng?

Chu Hằng khó hiểu nhìn khuôn mặt xinh đẹp mê người, không nghĩ đến, hắn vậy mà ăn được trinh tiết của nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Hằng lập tức hưng phấn lên, miệng hắn liếm láp cổ nàng, một đường liếm xuống cặp vú đầy đặn. Hắn mút mạnh bên ngoài áo ngực, hàm răng cắn mạnh vào đầu ti nhô cao của Nguyễn Giai Oánh.

- Ưm…

Nàng yêu kiều rên một tiếng, khắp người rạo rực, dâm thủy tiết ra càng nhiều. Chu Hằng thấy vậy, hắn dùng răng kéo áo ngực xuống, miệng lưỡi bú mút say sưa, mùi vị cơ thể thơm tho độ vào mũi.

Bú mút một hồi, Chu Hằng đặt Nguyễn Giai Oánh ngồi xuống băng ghế, lưỡi hắn liếm một đường dài xuống bụng nhỏ, sau đó dùng hai tay tách đùi nàng ra, miệng lớn ngoạm lấy quần lót của nàng.

Hắn dùng lực nhẹ cắn vào, dâm thủy thấm qua lớp bảo mỏng bị cái lưỡi linh hoạt liếm sạch. Một loại mùi vị nồng nồng sông vào mũi, kích thích Chu Hằng, con cặc hắn vốn đã to như cây dùi càng phồng lên, giống như cổ tay người trưởng thành!

- Ưm… a… Chu… ư… Chu công tử… thiếp… thiếp khó chịu quá… ưm…

Nguyễn Giai Oánh khẽ rên rỉ như mèo con, hai tay nàng nhấn đầu Chu Hằng xuống, khiến mồm hắn dán chặt vào lồn nàng. Chu Hằng cũng không phụ kỳ vọng, lưỡi hắn như con rắn linh hoạt, vừa dùng lực đã đâm thủng quần lót nàng, chui vào liếm láp khe lồn.

- Ư! Ô… u… a… ngứa… ưm… ng, ngứa quá… ư… công tử… ư… Chu công tử… a… Thiếp, thiếp ngứa quá!

Trong lồn có thứ ngọ nguậy ngứa ngáy, Nguyễn Giai Oánh run run người, nàng rên rỉ càng lợi hại, thân thể bắt đầu tiết ra mồ hôi.

Chu Hằng nghe được, con cặc hắn đã cương lên đến cực hạn, giống như thần long dài hơn 30cm, phát ra khí thế kinh người.

Nguyễn Giai Oánh càng lúc càng thở dốc, khoái cảm truyền từ lồn lên não, kích thích tâm thần nàng không ngừng, dốt cuộc, nàng không thể chịu nổi, thân thể run run, tinh khí bắn thẳng hết vào mồm Chu Hằng.

Chu Hằng nuốt hết tinh dịch của nàng, hắn rốt cuộc không chịu nổi, con cặc hùng dũng kê vào lồn nàng, hông đẩy một cái, âm đạo ướt nhẹp vì dâm thủy dễ dàng bị con cặc to lớn xuyên thủng!

Ọt!

- A!

Cặc Chu Hằng mạnh mẽ đút vào hơn nửa, Nguyễn Giai Oánh kêu lên một tiếng đau đớn, âm đạo giống như bị xé rách khiến nàng run rẩy lợi hại! Một dòng máu đỏ chảy ra.

- Vậy mà còn màng trinh! Nàng là tu luyện thế nào đến cảnh giới này?

Chu Hằng khó tin nói. Võ giả tu luyện không hề nhẹ nhàng, vì vậy đa số phái nữ sớm bị rách màng trinh trong lúc tu luyện, nhưng không ngờ Nguyễn Giai Oánh vẫn còn!

Lần đầu được phá trinh đúng nghĩa khiến Chu Hằng kích thích không thôi, một luồng rạo rực trào lên trong người hắn, con cặc sung sức đẩy mạnh vào mồm nàng!

- A! Ưm… đau… ư… nhẹ… nhẹ… Ư!... Ô… ô… ưm… to… to quá… a… a…

Nguyễn Giai Oánh rên la hết sức, lồn nàng ngay lần đầu tiên đã bị con cặc khủng bố của Chu Hằng nong ra, vách âm đạo liên tục co vào, muốn ép chặt dị vật. Chu Hằng lại như uống thuốc tăng sinh lý, mặc kệ trong lồn nàng nhỏ hẹp thế nào, con cặc gân guốc vẫn hầm hố tiến quân!

- A!

Rốt cục, đầu khấc chạm đến tử cung, một loại khoái cảm kỳ lạ tấn công đại não Nguyễn Giai Oánh, ảnh chỉ kịp kêu một tiếng, hai mắt lập tức ứa nước, miệng há rộng thở gấp, trong lồn vừa mới xuất ra không lâu lại thất thủ lần nữa. Tinh khí phun lên quy đầu Chu Hằng, nhưng bị đầu khắc to lớn ép buộc chảy ngược vào tử cung!

Thân thể Nguyễn Giai Oánh mềm nhũn trượt xuống, giống như một bãi bột nhão, da thịt mềm mại mịn màng nổi lên đỏ hồng.

Chu Hằng vẫn chưa thỏa mãn, con cặc hắn bắt đầu nhấp nhả, thân cặc dài to đội lên bụng nhỏ của Nguyễn Giai Oánh, hắn nhanh chóng tăng tốc, con cặc không ngừng ra vào âm đạo!

Mặt Chu Hằng vục vào giữa hai bầu vú sung mãn của nàng, hai tay hắn xoa nắn thỏa thích, mũi tham lam hít lấy mùi hương thơm tho!

Càng nắc Chu Hằng càng cảm thấy ức chế, cặc hắn mãi vẫn chưa được lút cán lần nào. Hắn ngừng bóp vú, một tay đỡ lưng, một tay nhắc mông Nguyễn Giai Oánh lên, con cặc giương cao lập tức đâm sâu vào âm đạo!

Tử cung Nguyễn Giai Oánh bị chèn ép tưởng như sắp bị đâm thủng, nàng đê mê há miệng, lưỡi nhỏ thè ra, hai mắt trợn ngược, hơi thở gấp gáp, nước mắt nước mũi nhễ nhại! Hai chân vô thức quặp chặt eo Chu Hằng, khiến con cặc chết cứng trong lồn nàng.

Chu Hằng sung sướng run rẩy, đầu khấc giật giật suýt nữa bắn ra. Hắn phải cắn răng cố gắng lắm mới giữ được!

- Đúng là cái lồn cực phẩm! Không hổ là mỹ nữ có tiếng khắp Hàn Thương Quốc!

Hắn không khỏi cảm khái.

Tình cảnh hiện tại có chút lúng, Nguyễn Giai Oánh kẹp chặt khiến hông Chu Hằng không thể di chuyển. Suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh.

Chu Hằng lúc nhỏ từng bị cua kẹp vào ngón tay, lúc đó hắn làm cách nào nó cũng không chịu thả ra, sau đó Chu Định Hải đập vào mai con cua nó mới chịu nhả.

- Chính là như vậy!

Chu Hằng lập tức có chủ ý, hai tay hắn ra sức vỗ bôm bốp lên mông Nguyễn Giai Oánh, hai bờ mông chín mọng của nàng nổi lên vết đỏ rực, dấu ấn 5 ngón tay chồng lên nhau.

- A! A! Ư!

Nàng không ngừng kêu rên, miệng nhỏ mấp máy muốn nói gì, thế nhưng không thốt ra lời. Âm đạo nàng vậy mà càng xiết chặt hơn! Con cặc Chu Hằng gần như muốn nổ đến nơi.

- Cư nhiên không có tác dụng? Nàng còn ép chặt hơn…

Chu Hằng không tin tà, hai bàn tay ra sức huy động. Từng thanh âm "bốp bốp" vang lên, mông Nguyễn Giai Oánh càng ngày càng hồng hào, miệng nàng chảy nước miếng ra khắp ngực Chu Hằng.

Rốt cục Nguyễn Giai Oánh thít chặt một lần, âm tinh phun ra ào ạt, nàng cũng hết sức, chân tay bủn rủn, thân thể vô lực treo trên cặc Chu Hằng. Mà Chu Hằng cũng không khá hơn, mỗi lần hắn đánh lên mông nàng là âm đạo lại vặn vẹo xiết chặt hơn một chút, lúc này một lần cuối bộc phát, con cặc hắn cuối cùng không kiên trì nổi, tinh trùng bắn vào lấp đầy tử cung Nguyễn Giai Oánh!

- Cuối cùng cũng chịu nhả ra! Tử Tinh cô nương đúng là không đơn giản, ngay lần đầu tiên đã như vậy!

Chu Hằng có chút bội phục, Lâm Phức Hương lần đầu tiên bị hắn chơi cho không biết đông tây nam bắc là gì, Trầm Tâm Kỳ thậm chí còn ngất đi, dù là Hàn Vũ Liên đã trải qua chút mưa móc cũng không thể chịu nổi mấy hiệp. Không ngờ Nguyễn Giai Oánh có thể khiến hắn ra nhanh như thế!

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, ngay khi Nguyễn Giai Oánh tưởng rằng được nghỉ ngơi, lập tức lồn nàng lại bị nong rộng ra! Con cặc Chu Hằng chớp mắt đã cứng rắn như cũ! Hai tay hắn bê mông nàng, con cặc vững vàng nhấp từng phát lút cán.

- A! Đừng! đừng nữa! Công… ư… huhu… ư… ư… công tử… a… ưm… xin tha… ư… huhu… tha cho… ư… thiếp… ư… thiếp… ư… ư… chịu không nổi rồi! Ư… a… a… ô… thật sự chịu không nổi!

Nguyễn Giai Oánh khóc lóc cầu xin, nàng thật sự không chịu nổi cặc Chu Hằng nữa, âm đạo và bờ mông truyền đến từng đợt đau rát cùng khoái cảm xen lẫn, khiến nàng thật sự cảm nhận được cái gì gọi là dục tiên dục tử.

Không biết bị con cặc khổng lồ của Chu Hằng chơi cho bao nhiêu lâu, Nguyễn Giai Oánh gần như mất ý thức, chỉ có thể cảm nhận được thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến lúc nàng miễn cưỡng lấy lại giác quan, thứ đầu tiên cảm nhận được chính là khắp lồn đau sót!

Tầm mắt lờ mờ dần dần rõ ràng, Nàng thấy chính mình cư nhiên bị buộc hai tay treo lên, Chu Hằng thì đối diện, hai tay hắn nâng đùi nàng lên, con cặc vẫn dũng mãnh như cũ liên tục nện vào lồn nàng!

- Ưm! Chu, Chu công tử… Ưm… thế, thế này… ư… là sao?

Nguyễn Giai Oánh rên rỉ hỏi, hai tay bị cố định trên đầu, hai chân bị nắm chặt, nàng hiện tại có thể nói vô lực phản kháng.

- Tử Tinh tiểu thư đã tỉnh? Lúc trước không phải cô nói có chuyện muốn nhờ sao? Ta đang giúp cô mà thôi.

Chu Hằng kỳ quái nhìn nàng nói, chính là nàng chủ động mời gọi hắn, hiện tại lại hỏi đây là chuyện gì. Chẳng lẽ muốn lật mặt sao?

- A!

Nghe lời Chu Hằng nói, từng màn tràng cảnh lũ lượt lóe lên trong đầu Nguyễn Giai Oánh, nàng lập tức xấu hổ không thôi, hai má hồng nhuận lập tức đỏ bừng.

Nàng vậy mà bị Chu Hằng chơi ngất!

Truyện này truyền ra ngoài, mặt mũi nàng biết để đâu!?

- Chu công tử, xin… ư… xin đừng nói… ưm… A… nói chuyện này… ư… ư… với ai… ưm…

Nguyễn Giai Oánh ánh mắt đáng thương cầu khẩn.

Chu Hằng nghe vậy, liền chậm nhịp một chút đáp ứng:

- Được, ta sẽ không nói chuyện nàng ra ngoài, nhưng Tử Tinh tiểu thư cũng phải hứa với ta một chuyện. Ngươi không được để nam nhân khác động vào!

- Ưm… được… được… thiếp, thiếp đáp ứng công tử… ư…

Được Nguyễn Giai Oánh hứa hẹn, Chu Hằng lập tức vui vẻ, chỉ cần nghĩ đến cái lồn cực phẩm này bị kẻ khác nhúng chàm là hắn không thể chịu nổi! Chỉ có Chu Hằng hắn mới có tư cách chơi nàng!

Nếu Nguyễn Giai Oánh đã hứa hẹn, Chu Hằng cũng không muốn làm khó nàng nữa, cặc hắn đút một cú lút cán chạm sâu vào tử cung nàng, đầu khấc bung lụa, tinh dịch như suối phun xối xả đổ đầy tử cung.

Chu Hằng để vậy một hồi mới rút cặc ra, chất lỏng màu trắng theo thân cặc nhỏ giọt xuống mặt đất.

- Chu công tử, không biết thiếp có thể biết một chút lai lịch của người không?

Nguyễn Giai Oánh ngồi trên đùi Chu Hằng, thân thể mềm nhũn tựa vào lồng ngực hắn hỏi.

Chu Hằng cảm thấy bản thân cũng không có lai lịch gì to lớn để giấu đi, hơn nữa với thế lực Thiên Bảo Các, muốn điều tra hắn hoàn toàn không có độ khó, vì vậy rất sảng khoái đem lai lịch chính mình nói ra.

Hai người Chu Hằng về đến phòng ăn, thì mới phát hiện 4 người Chư Chí Hòa giả say đang gõ bát gõ đũa nói chuyện phiếm. Hắn không thể chịu nổi, đành kéo 4 tên không biết xấu hổ này về khách điếm.

Đêm nay, khách chủ đều vui vẻ...



- Tiểu thư! Ngài nói người kêu là Chu Hằng kia lại làm vỡ nát Linh Tinh Trụ ư?

Trong một hầm bí mật của Thiên Bảo Các, Nguyễn Giai Oánh đang ngồi uống trà, dưới mông nàng là đệm mềm, mông nàng đến hiện tại vẫn ám ỉ đau rát, một lão già mặc áo bào xám ngồi ở một bên, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, vốn không nhìn ra đã già lão bao nhiêu.

Nếu có những trưởng lão của ba đại tông môn khác ở đây, hẳn có thể lập tức nhận ra: lão nhân này chính là Diêm Sâm, các chủ của Thiên Bảo Các ở Phong Vũ Thành.

- Sâm lão! Ngài cũng biết Linh Tinh Trụ có độ cứng rắn bao nhiêu chứ, dù là võ giả Tụ Linh Cảnh cũng không có khả năng một kích nổ nát, huống chi là một người Luyện Thể tầng chín đỉnh phong!

Trên gương mặt trắng như bạch ngọc của Nguyễn Giai Oánh hãy còn chớp động vài phần phấn hồng, hiển nhiên nhớ lại Chu Hằng nện nàng đến khắp lồn đau xót!

- Quả thật là không thể tưởng tượng!

Diêm Sâm liên tục gật đầu, bởi vì trên gương mặt già nua nếp nhăn nhiều lắm, nên hoàn toàn không nhìn ra là biểu tình gì.

Nguyễn Giai Oánh có chuyện cũng không nói ra, chính là ở ngay khoảnh khắc Linh Tinh Trụ vỡ nát, nàng nhìn thấy ánh sáng đen kia nhoáng lên một cái rồi biến mất!

Cái đó có điểm giống với người hữu duyên mà Thiên Bảo Các đang tìm kiếm, nhưng lại không giống nhau hoàn toàn. Việc này rất trọng đại, trước hết nàng phải trở về tổng các báo cáo tình hình, ít nhất phải mang tới Linh Tinh Trụ cao cấp hơn để trắc nghiệm.

- Sâm lão! Ngày mai ta sẽ trở về, ngài giúp ta trông chừng người kia, đừng để cho bất luận kẻ nào làm hắn bị thương!

Nàng ngẫm nghĩ một lát, rồi nói.

- Dạ, tiểu thư!

Diêm Sâm cung kính đáp lời, không vì tuổi cao chênh lệch mà tỏ ra bất kỳ chút xíu bất mãn nào.



Chu Hằng trở lại khách điếm, sau đó, chuyện thứ nhất chính là mở ra dược vật mua được từ Thiên Bảo Các, điều phối dược phẩm cần thiết để tu luyện Minh Ngọc Công.

Bốn người Chư Chí Hòa thì ở một bên nịnh bợ Chu Hằng, sau đó xúi giục hắn ngày mai lại đi tìm Tử Tinh tiểu thư, để bọn họ cũng có thể dính chút hào quang.

Chu Hằng mặc kệ hội bốn người này, rất nhanh liền dựa theo phương thuốc pha chế ra thuốc ngâm. Việc này rất đơn giản, chỉ cần dùng đúng tài liệu, lấy ra đúng phân lượng từng món ném vào thùng nước tắm là được.

Sau khi đuổi bốn người ra ngoài, Chu Hằng cởi hết quần áo chỉ còn lại có một cái quần cộc, rồi bước vào trong thùng nước tắm.

Nóng quá! Nóng quá!

Nước này dường như nước sôi sôi trào, tràn đầy độ nóng nóng bỏng, Chu Hằng vội vàng dựa theo công pháp của Minh Ngọc Công, từng chút từng chút hấp thu những dược lực này trui luyện thân thể.

Võ giả ở trong quá trình tu luyện, chân nguyên lực sẽ không ngừng rèn luyện thân thể. Sau khi đạt tới Luyện Thể tầng mười hai đỉnh phong, cường độ thân thể cũng sẽ không kém hơn bao nhiêu so với nham thạch. Mà võ kỹ mang tính phòng ngự thì phải đi xa hơn trên cơ sở này, dù là lợi kiếm cũng không chém thủng!

Muốn đạt tới loại hiệu quả thêm vào này, chỉ dựa vào chân nguyên lực là không đủ, trước hết cần phải dùng dược vật khai phá ra tiềm lực của thân thể.

Chu Hằng như nằm trong nước sôi, ngay cả ý chí của hắn đều có chút không chịu nổi!

Trách không được rõ ràng có một quyển võ kỹ thượng phẩm đặt ở đó, nhưng bên trong tông gần như không hề nghe nói qua có ai tu luyện thành công Minh Ngọc Công, thì ra nguyên nhân là bước đầu tiên này gian nan như vậy, chỉ sợ mười người hết chín vừa đặt chân bước vào liền lập tức lại nhảy ra ngoài.

Thu hút dược lực, cường hóa lớp da, cơ thể, xương cốt, hiệu quả này cũng không phải dựng sào thấy bóng, mà nhất thiết phải phối hợp với Minh Ngọc Công mới có thể dung hợp dược lực với thân thể, khai thác ra tiềm lực nằm ẩn sâu trong thân thể.

Một đêm qua đi, Chu Hằng ngạc nhiên phát hiện, nguyên vốn lúc đầu nước đỏ bầm lúc này trở nên nhàn nhạt trong suốt.

Điều này có nghĩa dược lực trong đó đã hoàn toàn biến mất!

Dựa theo ghi chú trong công pháp, một thang thuốc này có thể sử dụng chừng mười lần, vậy sao chỉ trong một đêm đã bị hắn hấp thu hết sạch vậy chứ?

Thân thể của mình, dường như khác thường!

Chu Hằng biết rằng, từ sau khi đoạn kiếm màu đen “thức tỉnh”, nó vẫn đang từ từ cải tạo thân thể hắn, chỉ là không nghĩ đến chỉ mới non nửa năm, mà lại tăng trưởng đến mức đáng sợ như vậy!

Hắn vội vàng vận chuyển Minh Ngọc Công, nâng lên hai tay, chỉ thấy lớp ngoài làn da đúng là biến thành như ngọc thạch!

Cái này... là đã luyện thành tầng thứ nhất của Minh Ngọc Công!

Chu Hằng không khỏi kinh ngạc trố mắt, chuyện này cũng quá khoa trương đi! Tuy rằng mỗi người thiên phú bất đồng, nhưng chỉ một buổi tối liền tu thành tầng thứ nhất của Minh Ngọc Công, quả thật khiến chính hắn cũng phải líu lưỡi kinh sợ.

Kế tiếp đã có thể tu luyện tầng thứ hai rồi!

Chỉ là không đợi Chu Hằng bắt đầu, lúc này bốn tên tổn hại Chư Chí Hòa đã phá cửa mà vào, nhất định phải lôi kéo hắn lần nữa đi tới tiệc trà của Tử Tinh tiểu thư.

- Ngày hôm qua không phải đi rồi sao?

Chu Hằng khó chịu hỏi.

- Tiệc trà của Tử Tinh tiểu thư, mỗi khi đến nơi nào đều sẽ tổ chức ba ngày. Bởi vậy, chúng ta còn có thể đi thêm hai ngày nữa!

Tính toán của bọn họ tốt lắm, kết quả khi chạy đến Thiên Bảo Các lại bị báo cho biết buổi sáng nay Tử Tinh tiểu thư đã rời đi. Điều này làm cho Chu Hằng nhẹ nhàng thở ra, nhưng bốn người Chư Chí Hòa thì lại liên tục gào lớn.

Lúc này Chu Hằng mới nhớ ra, hắn còn chưa biết tên thật của nàng, nhưng ý nghĩ này rất nhanh đã bị hắn ném ra sau đầu, đây chỉ là một cuộc giao dịch, nếu ngày sau còn gặp lại thì hỏi cũng không muộn.

Nếu Tử Tinh tiểu thư đi rồi, bốn người Chư Chí Hòa cũng không có tâm tình lưu lại đây, phải tiếp tục đuổi theo nữ thần của họ.

Tuy nhiên bởi vì đều rất hợp ý với Chu Hằng, bọn họ đều ở lại thêm một ngày, muốn Chu Hằng về sau có rảnh đi Hắc Thủy Điện tìm bọn họ vui chơi, làm cho Chu Hằng nghe nói vậy đầu đầy hắc tuyến: Hắc Thủy Điện kia là tùy tiện có thể ra vào vui chơi hay sao?

Chu Hằng cũng không có lập tức rời đi, mà ở lại khách điếm tiếp tục tu luyện Minh Ngọc Công.

Tốc độ tu luyện đáng sợ vẫn như cũ liên tục kéo dài, chỉ hai ngày sau, hắn đã hoàn thành tầng thứ hai và tầng thứ ba của Minh Ngọc Công, rèn luyện da thịt, xương cốt toàn thân giống như tấm thuẫn kiên cố.

Tuy rằng Minh Ngọc Công cộng tất cả có mười tầng, nhưng hắn đã cách rất gần Luyện Huyết Cảnh, đúng là thời điểm nên rời đi.

“Đi dãy núi Bình Thiên! Ta còn có vài ngày là có thể đột phá đến Luyện Thể tầng mười, có tư cách tiến vào hàn đàm kia tìm tòi rồi!”

Sau khi Chu Hằng trả phòng, lập tức rời Phong Vũ Thành đi tới hướng dãy núi Bình Thiên. Thời gian có hơi cấp bách, mỗi đầu tháng hắn cần phải trở lại Cửu Linh Tông nhận người khác khiêu chiến, dù có người khiêu chiến hay không là chuyện khác.

- Chờ ngươi rất lâu rồi!

Mới vừa tiến vào dãy núi Bình Thiên, liền thấy một bóng người hiện ra, chặn đường đi của Chu Hằng...

(Tiện trả lời bác trên: gặp là nện hehe edit cho truyện này thành hành trình chịch dạo luôn ฅ(•ㅅ•❀)ฅ )

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.