Trở về truyện

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp) - Chương 271: Thiên Huyền Linh Tinh

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

271 Chương 271: Thiên huyền linh tinh

- Không tệ lắm, tiểu tử lại để cho ngươi lừa đến một cái tiểu mỹ nhân!

Lão lừa đảo nhìn Ứng Mộng Phạm, rất nhanh lắc lắc đầu.

- Đáng tiếc, đầu óc không linh quang! .

Chu Hằng vừa động trong lòng, nói:

- Tiền bối, có thể có trị liệu phương pháp? .

Tuy rằng bộ dáng lão nhân này như kẻ lừa đảo, nhưng phía trước cho Phá Hư Lục quả thật vô cùng cường đại, cho hắn giải vây vài lần nguy, xưng một tiếng tiền bối tuyệt đối không sai.

- Đau lòng, cái này lão phu cũng bất lực!

Lão lừa đảo lắc lắc đầu, nhưng lập tức trừng mắt, nói:


- Xú tiểu tử, ít đổi chủ đề, 10 triệu linh thạch thượng phẩm đâu? .

Sắc mặt Chu Hằng tối sầm, nói:

- Lần trước không phải nói 10 triệu linh thạch hạ phẩm? Hơn nữa, đó là ngươi ép mua ép bán, ta cũng không đáp ứng! .

- Ai, tiểu tử tuổi còn trẻ mà đầu óc đã không sáng a!

Lão lừa đảo lắc lắc đầu, một bộ dáng tiếc hận thay Chu Hằng.

Lão gia hỏa này thật sự đáng đánh a!

Chu Hằng chép miệng, nhưng hắn không có khả năng ra tay đối với ân nhân, thứ hai hắn càng không biết lão nhân này sâu cạn như thế nào, với hắn nghĩ, lão nhân này 10 có tám, chín là cao thủ tuyệt thế thâm tàng bất lộ, thật sự đánh hắn chưa chắc có thể thắng.

- Trước thiếu!


Chu Hằng cũng rất xấu nói.

- Xú tiểu tử, ngươi như thế nào so với lão phu còn không biết xấu hổ hơn?

Lão lừa đảo vội vã nói.

Cái này coi như là tự thừa nhận không biết xấu hổ!

Cực phẩm như vậy quả thật có thể so sánh cùng con lừa đê tiện, Chu Hằng cũng hồ ngôn loạn ngữ, dù sao hắn so chiêu cùng con lừa đen nhiều lần, công phu miệng cũng đã đạt tiểu thành.

- n?

Lão lừa đảo đột nhiên sửng sốt, dùng cái mũi dùng sức ngửi hai cái


- Tiểu tử, trên người ngươi có bảo bối! .

Bảo bối?

Chu Hằng sửng sốt một chút, bảo vật trên người của hắn cũng không ít, hắc kiếm, Cửu Huyền Thí Luyện Tháp còn có một khối tiên cấp tài liệu không rõ tác dụng. Lão lừa đảo có thể đoán được?

- Lão già, cái mũi chó của ngươi thật linh!

Chu Hằng trêu nói.

- Nói thật!

Lão lừa đảo nghiêm mặt một chút

- Ngươi có phải có một khối tinh thể toàn thân trong suốt, có nhiều góc cạnh, lớn bằng cỡ đậu tương hay không? .

Lão lừa đảo nói là tiên liệu!

Chu Hằng chỉ do dự trong nháy mắt, liền đem ra viên tinh thể cất chứa tùy thân, mấy ngày này lúc rãnh rỗi hắn lấy ra nhìn lại xem, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra cái gì.

Hắn trình tự không đủ, căn bản không đủ tư cách vận dụng loại cấp bậc tiên vật này!

- Quả nhiên!


Lão lừa đảo lập tức tỏa ánh sáng hai mắt, đoạt mất tinh thạch giơ lên ở giữa không trung không ngừng mà xem, mặt nhăn lại giống như hoa nở rộ.

- Lão già, đến tột cùng là vật gì?

Chu Hằng tò mò hỏi.

- Thiên Huyền Linh Tinh!

Lão lừa đảo thuận miệng hồi đáp.

- Có ích lợi gì?

Chu Hằng truy vấn.

- Trình tự tiểu tử ngươi thật quá thấp , đối với ngươi căn bản vô dụng!

Lão lừa đảo rốt cục thu hồi ánh mắt, trên mặt tràn đầy biểu tình hài lòng, dường như tửu quỷ chiếm được một lọ rượu ngon tuyệt thế.

- Uy uy uy. Ngươi cũng không biết đi?

Chu Hằng khách sáo.

- Lão phu không biết?

Lão lừa đảo nhảy dựng lên, nhưng lập tức liền ỉu xìu , suy sụp thở dài

- Lão phu quả thật cũng không biết! .

- Vậy sao ngươi biết đây là đồ tốt? Hơn nữa, ngươi phát hiện như thế nào?

Chu Hằng kỳ quái hỏi, rõ ràng không ăn khớp a.

Lão lừa đảo dừng một hồi, nói:

- Thu thập Thiên Huyền Linh Tinh, chính là sứ mệnh lão phu! .

Phụng mệnh làm việc?

Chu Hằng mày nhăn lại. lão lừa đảo tuy rằng không đáng tin cậy giống con lừa đen, nhưng căn cứ hắn đoán, thực lực tuyệt đối sẽ không đơn giản, bởi vì hắn bây giờ căn bản nhìn không ra lão nhân này sâu cạn!

Nếu đối phương cũng có bảo vật như Ẩn Tức Phù, như vậy thực lực lão lừa đảo khẳng định quá mạnh mẽ, căn bản không phải hắn có thể nghiền ngẫm .

- Lão già, ngươi đến tột cùng là tu vi gì?

Chu Hằng không kìm nổi hỏi.

- Xú tiểu tử. Quản người ta nhiều chuyện như vậy để làm chi, hảo hảo tu luyện, chung quy có một ngày ngươi sẽ đạt tới trình tự lão phu... n, so với lão phu luôn phải kém một chút!

Lão lừa đảo khoác lác nói.

Lão gia hỏa này. Thời khắc mấu chốt như thế nào giống như con lừa đê tiện vậy!

- Tiểu tử, viên Thiên Huyền Linh Tinh này sung 10 triệu linh thạch, chúng ta xem như thanh toán xong !

Lão lừa đảo chuyển đề nói chuyện.

- Đi!

Chu Hằng gật đầu.

- Xú tiểu tử, ngươi thật đáp ứng?

Ngược lại lão lừa đảo lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Không cần a, vậy ngươi trả lại cho ta!

Chu Hằng vươn tay.

- Phi phi phi, vào túi lão phu, làm sao còn có đạo lý móc ra!

Lão lừa đảo vội vàng thu hồi Thiên Huyền Linh Tinh, sau đó lại không cam lòng nói,

- Tiểu tử, đồ chơi này phi thường trân quý! .

- Vô nghĩa, nhìn dáng vẻ của ngươi sẽ biết!

Chu Hằng nhún vai.

- Hắc hắc, tiểu tử ngươi hào phóng như vậy, lão phu có chút ngượng ngùng!

Lão lừa đảo sờ ở trên thân, dường như đang tìm cái gì.

Chu Hằng không khỏi dựng lông tơ lên, nói:

- Lão già, ngươi chẳng lẽ muốn chà xát một thân ghét? .

- Tìm được rồi!

Lão lừa đảo nhếch miệng cười, đưa tay móc ra, trong tay cũng thêm một hộp gỗ cẩm màu

- Lão phu từ trước đến nay không thích thiếu nhân tình, tuy rằng tiểu tử ngươi cũng không biết giá trị Thiên Huyền Linh Tinh, lão phu hoàn toàn có thể kiếm lãi, nhưng thái độ lão phu làm người chính trực như thế, tâm không đành lòng a! .

Hắn tự biên tự diễn, khiến Chu Hằng tức giận đến tái mặt, tuy rằng Chu Hằng cũng không biết sử dụng Thiên Huyền Linh Tinh, nhưng tuyệt đối hiểu được đó là tiên vật, có thể dẫn động hắc kiếm!

Lão lừa đảo đưa hộp gỗ cho Chu Hằng.

- Lão già, đây không phải một đống rác rưởi vô dụng đi?

Chu Hằng mở hòm ra, chỉ thấy bên trong là 12 con nhân ngẫu, không quá nửa xích cao, hình thái khác nhau, nam nữ đều có.

Đó cũng không phải pho tượng loài người, mà có điểm không đâu vào đâu, tỷ như cánh dài, cái đuôi dài, đầu rồng thân người , kỳ quái, có vẻ người điêu khắc rất có sức tưởng tượng.

- Chọn một cái!

Lão lừa đảo nói.

Chu Hằng thiếu chút nữa phun máu, chẳng qua là nhân ngẫu mà thôi, cũng không phải thứ tốt gì, lại còn chỉ chịu cấp một cái, lão nhân này giống cùng con lừa đen, keo kiệt quá mức a!

Không, so với con lừa đen có phóng khoáng hơn, đổi là đầu con lừa đê tiện, tuyệt đối là thu nhận Thiên Huyền Linh Tinh sau xoay người chạy. Muốn kiếm được bảo bối từ trên thân đầu con lừa kia, khó như lên trời!

Nhìn thấy đồ chơi, Ứng Mộng Phạm lập tức đến đây, ở trong hộp chọn lựa lấy, một hồi cầm lấy cái này một hồi cầm lấy cái kia, mỗi một món đều yêu thích không buông tay, để cho nàng liên tiếp phát ra tiếng cười khanh khách.

- Chọn một cái ngươi thích!

Chu Hằng cười nói.

- Muốn hai cái!

Ứng Mộng Phạm cò kè mặc cả.

- Người ta chỉ chịu cấp một cái!

Chu Hằng xoa xoa mông mềm của Ứng Mộng Phạm, mặc dù nói với nàng. Nhưng ánh mắt lại liếc lão lừa đảo.

- Không, phải hai cái!

Ứng Mộng Phạm cầm 2 nhân ngẫu, giấu vào trong cặp vú đầy đặn. Da thịt hồng nhuận kẹp lấy hai con nhân ngẫu đến gần như không thấy được gì, gương mặt xinh đẹp lắc lắc không ngừng.

- Một cái!

Lão lừa đảo cũng thập phần kiên định.

Cọ xát nửa ngày, lão lừa đảo thế nào cũng không chịu nhả ra Chu Hằng chỉ đành thò tay vào dưới váy Ứng Mộng Phạm, ngón tay vuốt ve mép lồn nhỏ, khiến toàn thân nàng bỗng nhiên nóng bừng.

Ứng Mộng Phạm thần trí chỉ như đứa bé, lúc này liền ngơ ngác bị ngón tay Chu Hằng rời đi sự chú ý. Chu Hằng nhân cơ hội luồn tay vào giữa bầu ngực nàng lấy 1 nhân ngẫu ra bỏ vào hộp gỗ.

-Tiểu tử, đây cũng không phải món đồ chơi!

Lão lừa đảo hai mắt thao láo nhìn Chu Hằng mân mê thân thể nảy nở của Ứng Mộng Phạm, nuốt một miếng nước bọt khô nóng, thận trọng nói.

- Nếu gặp được nguy hiểm không thể giải quyết, bóp nát nhân ngẫu, sẽ có trợ giúp không thể tưởng được! Tuy nhiên, không phải vạn bất đắc dĩ. Ngàn vạn không cần làm như vậy! .

- Lão phu còn có việc phải bận rộn, Xú tiểu tử, hữu duyên tái kiến!

Lão nhân bỏ chạy, dường như mông có lửa đốt, trong nháy mắt mất tung ảnh. Chu Hằng còn nhìn thấy đũng quần lão nhô lên như túp lều, chắc chắn là đi tìm nữ nhân phát tiết rồi.

Nhân ngẫu nọ thật sự là bảo vật?

Ứng Mộng Phạm bị Chu Hằng kích thích thân thể, một thoáng liền mềm nhũn ngã vào lòng hắn. Nhân ngẫu cũng bị nàng ném sang một bên.

Chu Hằng vừa dùng tay ma sát dâm huyệt của nàng, vừa lấy nhân ngẫu lên.

Ứng Mộng Phạm lưu lại là một tượng gỗ nữ tính, tuy rằng rất nhỏ, nhưng bởi vì chạm trổ thập phần cẩn thận, có thể thấy rất rõ bộ dáng gương mặt, ngũ quan tinh xảo, thậm chí còn có một cỗ mị ý mãnh liệt.

Nhất là thân thể nàng trần truồng không có một mảnh vải, da thịt không một khuyết điểm, vú lớn căng mọng, đùi nhỏ khép chặt không một khe hở.

Hơn nữa sau lưng của nàng có hai luồng bóng đen nhìn không rõ. Dường như hai cái lá, Chu Hằng tùy ý sờ một cái, phát hiện trong nhân ngẫu có một đạo dao động khác thường, hình như là có sinh mệnh!

Thật sự là cổ quái!

Chu Hằng ném nhân ngẫu vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp. Có thể lão lừa đảo nói không sai, thứ này dùng được, gặp được phiền toái không giải quyết được rồi nói sau.

Cặc, muốn cặc Chu Hằng… ưm…

Ứng Mộng Phạm sắc mặt ửng hồng, hai mắt hứng tình bừng bừng nhìn Chu Hằng nũng nịu. Bàn tay nhỏ của nàng mò lấy con cặc to dài của hắn.

Chu Hằng ôn nhu cười hôn môi nàng, kỳ thật bảo trì tâm tính không buồn không lo như vậy cũng không sai. Nữ nhân chỉ cần bị hắn địt qua là dễ nuôi như vậy, nàng nào nàng đấy chỉ cần có cặc của hắn là sống được.

Mà Ứng Mộng Phạm hiện tại thời khắc đều phải dính lấy bên cạnh cặc hắn, không có con cặc nóng hổi bất cứ lúc nào có thể chơi nàng là không chịu nổi.

Chu Hằng ôm Ứng Mộng Phạm vừa sờ mó kích thích âm đạo màu mỡ của nàng, vừa dùng bàn tay to nắm lấy bầu ngực căng mọng. Ngực Ứng Mộng Phạm rất lớn, là nới mà hắn thích nhất chỉ sau lồn nàng.

Chu Hằng tham lam mút lấy nước miếng ngọt ngào đầy dâm dục, vừa dùng sức xoa bóp vú lớn, cảm nhận độ mềm dẻo dai và núm vú kích tình cương cứng.

Kích thích một hồi, cảm thấy lồn Ứng Mộng Phạm đã đủ ướt, Chu Hằng liền để nàng chống hai tay lên gốc cây, cặp mông mềm chổng lên thật cao. Váy ngắn nửa trong suốt nhất thời tụt xuống, để lộ khe lồn hồng hào ướt đẫm dâm thủy.

Hai mép môi đỏ mọng tươi mới, mu lồn sạch sẽ mịn màng, lúc này đều bị nhuộm lấy một lớp dâm thủy, thực sự là dâm đãng không sao tả nổi.

Chu Hằng dù đã chơi Ứng Mộng Phạm không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi nhìn thấy tiểu dâm huyệt của nàng liền tâm thần thất thủ, con cặc giật giật, chỉ muốn địt cái lồn dâm đãng này đến thiên hoang địa lão!

Ực… tiểu dâm phụ, ta cho ngươi cặc đây!

Chu Hằng không thể đợi được liền kê con cặc nóng hổi vào lồn nàng. Đầu khấc hung hãn không chịu nổi, điên cuồng muốn đâm xuyên qua âm đạo ướt nhẹp kia.

Chu Hằng đẩy hông một cái, cặc lớn như dùi đục mạnh mẽ cắm vào lồn nhỏ!

Ừm….!

Ứng Mộng Phạm được cặc lớn cắm vào, rốt cuộc toàn thân sảng khoái run rẩy.

Qua nhiều ngày được cặc lớn của Chu Hằng huấn luyện, nàng đã không còn ngất đi nữa, chỉ cần xuất tinh ra ngoài đúng lúc, thân thể Ứng Mộng Phạm sẽ không tự bảo vệ ngắt quãng khoái cảm của nàng.

Chu Hằng bị tiếng rên đầy dâm đã của Ứng Mộng Phạm kích thích, hai mắt thoáng cái phát hỏa, dục vọng tràn trề cháy lên trong người hắn, con cặc mạnh mẽ thúc vào lồn nhỏ, muốn địt xuyên qua tử cung nàng!

Hai tay Chu Hằng bắt lấy cặp mông tròn trịa, bàn tay hắn lún vào thịt mềm trắng nõn, đầu khấc đâm phá âm đạo Ứng Mộng Phạm, dường như dùi cui mỏng hổi nung chảy khát tình trong nàng.

Nhẹp nhẹp nhẹp…

Thanh âm làm tình nhóp nhép đều đều, cặc Chu Hằng càng địt càng mạnh, thân cặc gân guốc, giống như một đầu ác long hung tàn, không ngừng vùi dập cánh hoa mềm mại. Khiến mép lồn Ứng Mộng Phạm bị nong ra thật lớn, dán chặt lên thân cặc không rời.

Chu Hằng sảng khoái hừ nhẹ, toàn thân đều cảm nhận được dâm huyệt Ứng Mộng Phạm co bóp cuốn lấy thân cặc, tựa như vô số miệng nhỏ hút lấy cặc hắn.

Chu Hằng dần dần tăng tốc, hắn càng nắc càng nhanh, quy đầu mỗi lúc một sâu, mỗi lần đều chạm đến hoa tâm Ứng Mộng Phạm mới rút ra, khiến nàng tâm thần điên đảo, hai mắt mê li, mông lớn nhiệt tình lắc lư phối hợp con cặc to dài chà đạp âm đạo mình.

Nếu có thể nhìn từ dưới lên, liền có thể thấy bụng nhỏ của Ứng Mộng Phạm không ngừng phình ra thu vào, mu lồn mềm mại của nàng nhễu dầy dâm thủy, gần như liên tục có bóng dáng thân cặc khủng bố đội lên.

Chu Hằng địt đến quên trời đất, con cặc sảng khoái vô cùng, khoái cảm không dứt tràn vào não bộ hắn, kích thích đại não sảng khoái cực độ.

Không biết địt bao lâu, Chu Hằng rốt cuộc hơi thỏa mãn. Con cặc giật giật sắp không nhịn được bắn ra. Hắn vội vàng rút cặc ra khỏi lồn Ứng Mộng Phạm, nhanh chóng kéo nàng quay lại.

Ứng Mộng Phạm theo bản năng quỳ xuống, miệng nhỏ thèm thuồng ngậm lấy cặc Chu Hằng. Nàng nỗ lực nuốt lấy con cặc to dài vào cổ họng, khiến miệng nhỏ phình ra.

Chu Hằng nhìn Ứng Mộng Phạm phồng má ra sức nuốt lấy cặc hắn, nàng lúc này biểu cảm vừa đáng yêu vừa dâm đãng, cộng với con cặc bị ép đến khổng thở nổi, khiến hắn lên đến cao trào.

Hừ! Nuốt hết đi.

Chu Hằng khẽ hừ một tiếng, tinh trùng được ân xá như dòng suối nhỏ trực tiếp phun trào trong cổ họng Ứng Mộng Phạm.

Ứng Mộng Phạm ực ực từng ngụm nuốt tinh dịch. Hai mắt nàng say mê nửa khép, giống như đang thưởng thức mỹ thực vô thượng.

Chu Hằng thỏa mãn xoa xoa mái tóc mềm mượt của nàng, đợi Ứng Mộng Phạm sử lý sạch sẽ tinh trùng, mới kéo nàng đứng dậy.

Ứng Mộng Phạm vừa bị chơi một hồi, dâm huyệt tê dại sưng lên, nhưng nàng vẫn còn bài khác.

Ứng Mộng Phạm nhổ một ngụm nước miếng dính kèm tinh dịch vào tay, sau đó thoa lê lỗ đít đỏ hồng của nàng. Đợi đến khi cúc hoa e thẹn hơi nở ra, liền để Chu Hằng dùng con cặc bóng nhẫy nước miếng từ từ tiến vào bên trong.

Ứng Mộng Phạm hai mắt khép hờ, khuôn mặt vừa đau vừa sướng lẫn lộn. Nàng được Chu Hằng bế lên, hai chân thon dài quặp lấy eo hắn, hai tay ôm chặt cổ Chu Hằng. Mặc cho con cặc trong lỗ đít thỉnh thoảng ngọ nguậy.

Chu Hằng cũng là bất đắc dĩ, Ứng Mộng Phạm gần đây càng ngày càng dâm đãng, nàng không chỉ càng ngày muốn được cặc lớn địt, thậm chí còn đến mức không được lại gần cặc Chu Hằng liền bất an.

Hai người cứ như vậy vừa địt vừa đi, Chu Hằng cũng buông thả được nội tâm. Dù sao là lỗ đít nàng, quá lắm thì bắn vào cũng không sao cả, hắn liền mặc kệ. Sướng là được rồi.

Tử Vong Sâm Lâm thậm chí còn lớn hơn so với toàn bộ Lãng Nguyệt Quốc, khu vực bên ngoài tuy rằng không tính hiểm ác, nhưng cũng không phải có thể phớt lờ, hai người vừa đi vừa làm tình, 7 bước dừng nhấp cái, tốc độ đương nhiên không nhanh ra sao.

Hơn mười ngày sau, hai người đi tới một tòa hẻm núi u ám.

Cũng không phải không nên đi đường này, nhưng phải vòng qua hai bên ngọn núi cao ngất trong mây, ít nhất phải đi bảy tám ngày, cho nên Chu Hằng vẫn quyết định xuyên qua hẻm núi.

Cái hẻm núi này được xưng là Đá lăn hẻm núi, đại bộ phận thời gian rất an toàn, nhưng có đôi khi sẽ trở thành hiểm địa cắn nuốt hết thảy sinh mạng, về phần tại sao như thế, bên trong đến tột cùng có hung hiểm gì, Tử Vong Sâm Lâm nguyên bản không có mấy người tiến vào, tự nhiên không có ai biết.

Chu Hằng bởi vì có Tấn Vân Lưu Quang Bộ cùng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, cho nên mới tiết kiệm được dũng khí cùng thực lực.

Sơn cốc mờ tối im ắng không một tiếng động, đi ở bên trong bước chân rơi vào hơi chút trọng điểm đều có thể tạo tiếng vang giật mình.

Ứng Mộng Phạm mặc một thân váy ngắn liền thân, bộ ngực đầy đặn gần như muốn bung ra, eo nhỏ thon gọn buộc một dải lụa đỏ, váy ngắn vừa khít che khuất mông nàng, lộ ra cặp đùi trắng trẻo như ngọc. Mặc dù nàng tu vi Sơn Hà Cảnh, nhưng tâm tính là tiểu hài tử, tiếng bước chân vang ba ba ba.

Thông!

Xa xa truyền đến một đạo trầm đục nặng nề, dường như ở đáp lại.

Ứng Mộng Phạm cảm thấy thú vị, cũng dùng sức đạp xuống một cước, thông, tiếng bước chân không ngừng vọng ở trong sơn cốc.

Thông, xa xa vang lên một tiếng bước chân lần nữa, lần này, gần rất nhiều.

Chu Hằng nghiêm sắc mặt, thân thủ ngăn Ứng Mộng Phạm lại.

Thông! Thông! Thông!

Chỉ thấy một bóng người vô cùng cao lớn đi ra từ trong sương mù nồng đậm, trong tay cầm một cây trường mâu, trong ánh mắt tản ra lệ mang màu máu đỏ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.