Trở về truyện

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp) - Chương 251: Thượng Thiên Võ Các

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

251 Chương 251: Thượng thiên võ các

Chương 251: thượng thiên võ các.

- Thứ cho ta khó có thể nghe lời!

Chu Hằng kéo quần lên, lắc đầu, thân là một võ giả, hắn không thể nào có ý niệm phó thác tính mạng cho người khác ở trong đầu, cho dù người đó là cô cô của Hàn Diệc Dao.

- Hừ, quả nhiên dụng ý bất lương!

Sát khí của Hàn Vũ Liên hiển lộ, nếu không phải có mang âm mưu, vì sao không để cho nàng bắt lại? Nàng là tu vi Linh Hải Cảnh, muốn giết người, đả thương người chỉ ở trong nháy mắt, chẳng lẽ cần lừa gạt Chu Hằng thúc thủ chịu trói?

Đã như vậy, nàng càng không thể bỏ qua cho Chu Hằng!

Nàng động thủ lần nữa, chụp tới Chu Hằng, linh lực mở ra, cuồn cuộn mãnh liệt.

Thân hình Chu Hằng lưu chuyển, tiến thối tự nhiên khi công kích của Hàn Vũ Liên đến. Bất quá đây cuối cùng không phải là cách giải quyết, Tấn Vân Lưu Quang Bộ cực kỳ hao tổn linh lực, không có khả năng duy trì để hắn vận chuyển không ngừng.


Võ giả nói chuyện với nhau, tự nhiên là lấy thực lực nói chuyện!

Đối phương không tin mình, đơn giản là thực lực đưa ra cho hắn thấy không đủ mà thôi.

Vậy thì đánh một trận!

Chu Hằng quát lên một tiếng lớn, đánh ra một quyền mênh mông cuồn cuộn.

Đơn giản, trực tiếp, nắm đấm phá vỡ không khí, toàn bộ nắm đấm cũng biến thành màu hoàng kim.

Hiện tại thể chất Phệ Kim tộc của hắn coi như là hơi có chút thành tựu, toàn lực vận chuyển sẽ tự có một cỗ năng lượng phát tán ra ngoài, giống như vận chuyển Xích Kim huyết mạch, toàn bộ nắm đấm có thể nói là không có gì kiên cố mà không phá nổi.

Hàn Vũ Liên há lại sẽ sợ Chu Hằng, một quyền này tự nhiên là đón đỡ không tránh.

Bành!


Dưới oanh kích mạnh mẽ, Chu Hằng nhất thời bị đánh bay ra ngoài, ánh sáng hoàng kim toàn thân mãnh liệt phát ra, giống như làm bằng kim loại, lưu chuyển tạo ra khí tức thần thánh tôn quý.

- Ừm?

Đôi mắt đẹp của Hàn Vũ Liên mở to, lộ ra vẻ khiếp sợ mãnh liệt.

Thể chất của người nam nhân này quá cường đại!

Lúc trước nàng vừa lúc ở Hàn gia, được chứng kiến lực phá hoại đáng sợ của Chu Hằng, nhưng thấy qua là một chuyện, tự mình thể nghiệm thì lại là một chuyện khác!

Trên đời thậm chí có Thể tu cường đại như thế!

Cũng khó tránh khỏi nàng vô cùng khiếp sợ, bởi vì cho dù là Thể tu cũng chỉ là cậy mạnh kinh người, nhưng thể chất tuyệt đối không thể mạnh mẽ đến loại trình độ này.


- Tiền bối, dừng tay được chứ?

Chu Hằng bình thản nói, hắn có thể lý giải sự cẩn thận của Hàn Vũ Liên. Ban đầu nàng không tiếc tự hủy dung mạo, như thế nào lại dễ dàng tin tưởng người khác.

- Bất quá không có cậy mạnh!

Hàn Vũ Liên đánh giá, không đếm xỉa tới thể chất có lực phòng ngự đáng sợ kia của Chu Hằng.

Chu Hằng cười ha ha, hai đấm rung lên, oanh một tiếng, trên nắm tay bốc cháy lên hai luồng ngọn lửa màu tím, nói:

- Vậy thì đánh tiếp.

Ánh mắt Hàn Vũ Liên không khỏi căng thẳng, bản năng của nàng cảm ứng được tử hỏa này cũng có sinh ra năng lực uy hiếp đối với nàng.

Người nam nhân này thật đúng là sâu không lường được!

Nàng biết nắm đấm của như hoàng kim kia là Xích Kim huyết mạch của Triệu gia. Bởi vì yêu nghiệt Triệu Đoạt Thiên, đại danh của Xích Kim huyết mạch ở giữa các võ giả thượng tầng của Lãng Nguyệt Quốc có thể nói là không người nào không biết.

Nhưng tử hỏa này là huyết mạch gì?

Tuyệt không thể nào là võ kỹ, bởi vì cho dù là võ kỹ Thiên cấp thượng phẩm cũng không thể có uy lực kinh khủng như thế!

Chỉ có huyết mạch lực mới có thể đột phá hạn chế của cảnh giới, phát huy ra chiến lực vô cùng vô tận, nhưng, đến tột cùng là huyết mạch lực gì mới có thể phát huy ra uy lực kinh khủng như thế? Vượt qua một hai tiểu cảnh giới cũng là cực kỳ không được, huống chi là hai đại cảnh giới!


- Ngươi chỉ muốn biết nơi hạ lạc của Dao Dao?

Hàn Vũ Liên mở miệng nói.

- Không sai!

Hàn Vũ Liên dừng một hồi, nói:

- Nàng có thể ở Hoàng Nha Thôn, ở phía đông Phong Vân Thành!

- Đa tạ tiền bối!

Chu Hằng ôm quyền hành lễ, mặc dù không biết tại sao đối phương đột nhiên thông suốt, nhưng cái này không liên quan chuyện của hắn, chỉ cần có thể tìm được Hàn Diệc Dao là được.

- Tại hạ cáo từ!

Hắn xoay người trở lui, cũng không có đi Vũ Hoa Thành, mà là trực tiếp đi Phong Vân Thành.

Đưa mắt nhìn Chu Hằng rời đi, Hàn Vũ Liên rất nhanh cũng bắn người dựng lên, mục đích đồng dạng là Phong Vân Thành.

Nếu như Chu Hằng vô tình đến gần chính mình, như vậy khả năng hắn muốn bỏ thuốc vô cùng nhỏ, nhưng có thể loại bỏ sự bất lợi hắn muốn làm đối với mình. Bất quá chuyện này liên quan đến Hàn Diệc Dao, nàng tuyệt đối không thể coi nhẹ, nhất định phải biết chân tướng sự tình.

Địa điểm là nàng định. Lấy cước trình của nàng tất nhiên mau hơn rất nhiều so sánh với Chu Hằng, không cần lo lắng Chu Hằng sẽ bố trí bẫy rập.

. . .

Phong Vân Thành là một cái thành nhỏ, cách Vũ Hoa Thành mấy vạn dặm, dĩ nhiên điểm này khoảng cách căn bản không tính là gì đối với Chu Hằng, chỉ có ba ngày sau đó hắn đã đến nơi này, sau khi hỏi thăm, hắn liền tìm tới Hoàng Nha Thôn.

Hắn tìm tòi từng gian thôn xá. Lấy thực lực của hắn tự nhiên không có người có thể phát hiện, rất nhanh đã tìm tòi tổng cộng hơn ba trăm người trong thôn một lần.

Hàn Diệc Dao không ở nơi này.

Chu Hằng hỏi thăm một chút, trước kia nơi này quả thật có một cô nương dung mạo tương tự Hàn Diệc Dao ở qua, nhưng đã thật lâu không có trở lại.

Hắn không hết hy vọng. Lại ở nơi này mười ngày, nhưng thủy chung không có phát hiện Hàn Diệc Dao đến, xem ra, nữ nhân này cũng không định ở nơi này, dù sao nơi này đã từng lưu lại dấu vết của nàng, dễ dàng bị dò thăm.

Người muốn biến mất thật ra thì rất dễ dàng, ẩn tính dấu diếm tên tùy tiện trốn một góc nào đó, lấy lực lượng của một người sao có thể tìm được?

Nếu như phát động lực lượng của Triệu gia đi tìm, vậy khả năng tìm được người tất nhiên tăng nhiều, nhưng gióng trống khua chiêng như thế sẽ kinh động Ứng gia. Mặc dù Chu Hằng không sợ hãi hai tôn Đại Phật kia của Ứng gia, nhưng không sợ cùng có thể đối kháng là hai chuyện khác nhau.

Bỗng nhiên gây chuyện coi là dũng cảm sao?

Ứng gia sẽ không nuốt trôi cục tức này?

Hơn nữa, Chu Hằng bây giờ không phải là một người, gặp phải nguy hiểm trốn vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp sẽ xong việc. Triệu gia, có thân nhân của hắn, còn có bằng hữu!

Chán ghét Triệu Đoạt Thiên là một chuyện, nhưng hắn tuyệt đối không thể vì vậy mà giận chó đánh mèo cả Triệu gia.

Chuyện riêng của hắn không nên để Triệu gia liên lụy vào.

Cuối cùng liếc nhìn Hoàng Nha Thôn, Chu Hằng mơ hồ cảm thấy có loại cảm giác bị người dòm ngó, nhưng nghĩ đến hẳn là Hàn Vũ Liên, hắn cũng không có để ở trong lòng, thân hình bắn lên, quay lại Lan Lăng Thành.

Nửa tháng sau, hắn trở lại Triệu gia.

Lần này hắn cũng không có mang theo Tiêu Họa Thủy chúng nữ đồng hành, sớm đã có thói quen các nàng ở bên người, hơn một tháng này không địt các nàng, không được nghe thanh âm rên rỉ dưới cặc của các nàng, thật đúng là rất không có quen. Còn cả mẫu thân và Mai Di Hương nữa, Chu Hằng mới chơi hai nàng chưa lâu, còn chưa đã đời.



Tối hôm đó.

Cả 7 người cùng lên một giường lớn.

Chu Hằng ngả tháng không được phát tiết, đương nhiên là hoàn toàn bùng nổ, con cặc to lớn thúc vào khe lồn ướt át của Triệu Khả Hân. Hai tay hắn bắt lấy cổ chân nàng, nhấc lên thật cao, con cặc như chày giã vào lồn nàng, từng tấc thịt mềm non mịn không ngừng bao bọc con cặc, khiến Chu Hằng vừa hưng phấn, vừa kích thích.

- Hằng nhi, ư… ưm.. Ư… a… mau… mau manh lên… ư… ư… A… u… sướng chết… A… Sướng chết mất… mẹ sướng quá Hằng nhi! Con địt mẹ sướng hơn cha con rồi! Ư… ư… nha…

Triệu Khả Hân nằm ngửa dưới thân Chu Hằng, hưởng thụ con cặc hắn chăm sóc tận tình. Cặp vú nàng qua mọt thời gian được Chu Hằng chăm sóc, lúc này đã lớn hơn một vòng, không ngừng rung lắc mê người.

Tiêu Họa Thủy quỳ ở song song với Triệu Khả Hân. Nàng há miệng nhỏ, ngậm lấy đầu khấc to lớn của phân thân, đài lưỡi mềm mại quanh quẩn liếm quy đầu, cặp vú đồ sộ ép lấy thân cặc, giống như một cái lồn thực thụ đi chuyển lên xuống, vô cùng đàn hồi co bóp.

Ở phía sau Tiêu Họa Thủy, một phân thân khác bắt lấy cặp mông màu mỡ của nàng, con cặc như máy kháu nện vào âm đạo ửng hồng đầy dám thủy. Hai tay phân thân lún vào thịt mềm trên mông nàng, da thịt mịn màng xuyên qua kẽ ngón tay, kết hợp thêm khe lồn khít rịt dâm đãng, vô cùng sung sướng.

Một tháng Tiêu Họa Thủy không được con cặc Chu Hằng chăm sóc, chỉ có thể làm bạn với cặc giả to bự, khiến nành thèm cặc hắn muốn chết. Lúc này bùng nổ ra tình cảm mãnh liệt như lửa, cặp mông lắc qua lắc lại, phối hợp với vách lồn, ép chặt con cặc Chu Hằng.

Lan Phi thì như con chó cái dâm đãng ngồi trên bàn lớn, hai chân nàng banh rộng, lộ ra cái lồn hồng hào không lông, được tỉa tót nhẵn nhụi không có cả lỗ chân lông. Hai tay Lan Phi tự giữ chân mình, banh ta thật rộng, tận lực khoe âm đạo nhỏ bé mê người của nàng.

Cặp vú lớn cao vút ngọa nghễ, thậm chí hơi vểnh lên, không hề xệ xuống chút nào, vô cùng gợi cảm. Thân thể nàng uyển chuyển khêu gợi, dùng vẻ mặt dâm đãng nhất có thể mời gọi Chu Hằng:

- Chủ nhân, nô đã 1 tháng không được người địt rồi, lồn nô sắp khô héo đến nơi, mong người địt nô! Xin người địt cái lồn dâm đãng không thiếu được cặc người của nô!

Chu Hằng nghe vậy, sao có thể nhịn được? Phân thân trước mặt Lan Phi liền kê đầu khấc vào lồn nàng, dùng lực nhấn mạnh!

Ọt!

Con cặc to lớn thuận lợi tiến vào khe lồn ướt át trơn trượt, nào có chút khô héo nào, thậm chí còn trơn trượt hơn lúc trước. Trong lồn khít rịt như gái trinh, dâm thủy ẩm áp bao phủ thân cặc.

Chu Hằng vừa tận tình cảm nhận cái lồn mê người của Lan Phi, vừa đưa tay xoa bóp cặp vú mềm mại của nàng, con cặc không ngừng nhấp nhả âm đạo. Lan Phi là thật sự nghiện cặc Chu Hằng rồi, vì vậy lúc này liền mặc kệ tất cả, hai mắt lim dim sung sướng, miệng nhỏ rên rỉ:

- A… nha… nah… ưm… ô… chủ nhân… A… ưm… cặc… cặc thật lớn… ư… Địt nô… a… ư… a… chủ nhân… Địt… Địt nô nữa… ư… a… nô… nô sướng chết mất… ư… ưm… nha…

Mà ngay bên cạnh Lan Phi, là Nam Cung Nguyệt Dung.

Nam Cung Nguyệt Dung toàn thân trần truồng không một mảnh vải, nành nằm sấp trên bàn lớn, cặp mông săn chắc nhỏng lên thật cao, bị Chu Hằng từ phía sau thúc vào lồn. Con cặc to lớn gán guốc, hung hăng hành hạ âm đạo nàng, trên bờ mông trắng nõn mềm mại đã phủ đầy dấu tay ửng đỏ.

- Hừ! Kỹ nữ dâm đãng, một tháng không địt ngươi, ngươi lại quên hình dạng cặc ta ra sao rồi! Ta phải giáp huấn cái lồn dâm đãng của ngươi thật tốt mới được!

Chu Hằng hung hắc tét lên mông Nam Cung Nguyệt Dung một tiếng vang dội nói. Cặc hắn vẫn hung hăng nện vào lồn nàng, thúc từng cú lút cán, chạm đến tận tử cung.

Đầu khấc dữ tợn liên tục nện vào tử cung, khiến Nam Cung Nguyệt Dung đê mê trợn mặt, miệng nhỏ há lớn, rên không ra tiếng, hai mắt nàng trợn tròn đê mê. Da thịt trắng tuyết biến thành ửng hồng mê người, mồ hôi tán loạn trên thân thể nàng, bị chấn động liên tục bay ra.

- A… ư… Ta… Ta… nhớ rồi… ư… u… ta… Ta nhớ cặc ngươi rồi… ư… hu hu… a… ư… tha… Tha cho ta đi… ư… a… xin ngươi… Ư… ô lồn… lồn ta… sắp… sắp không được rồi… ư…

Nam Cung Nguyệt Dung rốt cục bị khuất phục, đáng thương cầu xin. Âm đạo nàng lúc này vừa sướng vừa rát, cặp mông cùng truyền đến từng đợt khoái cảm kỳ dị, khiến nàng sướng muốn chết đúng nghĩa đen.

- Hừ!

Chu Hằng tét mông Nam Cung Nguyệt Dung một cái "bép!"

- Ngươi? Ngươi là tình nô của ta, xưng hô với chủ nhân như thế sao!?

Dứt lời, Chu Hằng tăng nhanh tốc độ nhấp cặc, hai tay hắn vung mạnh lên bờ mông mềm mại đàn hồi của Nam Cung Nguyệt Dung, gợi ra sóng thịt rung rinh.

- A… chủ nhân… ư… nhân… ư… ư… a… xin… Xin hãy tha… tha cho nô… ư… ưm… Ư… nô… nô chết mất… Ư… a… sướng chết mất! Ư… ô… ô… ưm… ư…

Nam Cung Nguyệt quay đầu nhìn Chu Hằng, đáng thương cầu xin.

Nhìn khuôn mặt yếu đuối không còn chút phong phạm cao ngạo nào của nàng, Chu Hằng vừa có cảm giác thành tựu, vừa muốn địt nàng thêm. Nhưng hắn cũng hiểu được dừng lại đúng lúc.

- Được rồi, tạm tha cho ngươi.

Chu Hằng vỗ một cái "bép!" lên mông Nam Cung Nguyệt Dung nói.

Chu Hằng rút cặc ra khỏi lồn nàng, ngồi xuống ghế. Nam Cung Nguyệt Dung lập tức hiểu ý, nhịn xuống tê rát trong lồn, nàng quỳ dưới háng Chu Hằng, chăm chú bú mút cặc hắn, lưỡi nhỏ cố hết sức liếm lấy thân cặc.

Chu Hằng xoa xoa đầu Nam Cung Nguyệt Dung, đắc ý hưởng thụ nàng bú mút.

Ở một bên khác, Mai Di Hương toàn thân trần truồng nằm ngửa trên giường, Phong Liên Tình cũng không một mảnh vải đè lên nàng, hai cặp vú như hai cái bánh bao lớn không ngừng ép vào nhau biến hình.

Bên dưới, hai cái lồn ấm ướt dính sát lấy nhau, dâm thủy ướt đẫm lồn hai nàng. Chu Hằng kéo hai tay Phong Liên Tình ra sau, một bàn tay giữ tay nàng, một bàn tay cô định bờ mông mềm mại.

Con cặc to lớn hung hãn tiến vào lồn Phong Liên Tình. Thân cặc thô to, hoàn toàn nong ra khe lồn nhỏ bé, mỗi lần thúc vào là lại bắn ra dâm thủy dinh dính.

Chu Hằng địt Phong Liên Tình một hồi, con cặc lại rút ra khỏi lồn nàng, chuyển xuống địt Mai Di Hương ở bên dưới. Hai nữ nhân này trở thành bạn tốt, ngay cả lúc lên giường cũng muốn 1 con cặc địt chung.

Mai Di Hương vòng tay ôm lấy đầu Phong Liên Tình, hai nàng phóng túng hôn lấy nhau, hai chiếc lưỡi phấn hồng mịn màng quấn quýt không rời. Nước miếng trong khoang miệng hai nàng rỉ ra, chảy xuống hai cặp vú đang ma sát nhau.

Núm vú kích thích dám tính của các nàng, khiến âm đạo hai nàng không ngừng xiết chặt, tiết ra dâm thủy. Chu Hằng càng nhấp càng hăng, con cặc to lớn mạnh mẽ chinh phạt 2 cái lồn sản ướt bót chặt này.

Cuối cùng 3 người cùng rên một tiếng, Chu Hằng rút cặc ra, đâm vào vừa bụng nhỏ của hai nàng. Con cặc to lớn giật giật, bắn đầy tinh trùng lên eo nhỏ, sau đó ngay cả hai cặp vú cũng dính đầu tinh dịch.

2 nàng Mai Di Hương, Phong Liên Tình đã ra từ lâu, lúc này liền cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, Chu Hằng còn địt nữa, chắc các nàng sướng ngất đi mất!

7 người cùng nhau sung sướng, có thêm Thiên Dương Địa Âm Công trợ hứng, càng khiến khoái cảm kéo dài. Mặc dù môn công pháp này trợ giúp đối với Chu Hằng không lớn, nhưng có thể tăng lên một chút là một chút.

Cũng là 6 người các nàng tích lũy tu vi linh lực rất nhanh, dù sao Chu Hằng chẳng những là Khai Thiên Cảnh, hơn nữa còn là yêu nghiệt có không gian đan điền gấp 180 lần so sánh với Khai Thiên Cảnh bình thường, linh lực lưu chuyển trong cơ thể thật sự dồi dào, đối với các nàng mà nói, hắn thật đúng là một đỉnh lô tuyệt hảo.

Sau khi thỏa mãn, Chu Hằng thu phân thân về, 7 người cùng ngủ trên giường lớn, con cặc Chu Hằng vẫn cắm trong lồn Triệu Khả Hân, hưởng thụ âm đạo ấm áp của mẫu thân mà ngủ.



Hai ngày sau, Chu Hằng bị Triệu Đoạt Thiên gọi đến.

- Ừm? Tư cách tiến vào Thượng Thiên Võ Các?

Sau khi Chu Hằng nghe Triệu Đoạt Thiên nói xong, lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

- Thượng Thiên Võ Các là do một vị cường giả Thần Anh Cảnh của Thiên Long Đế triều sáng chế, mỗi ba năm cũng sẽ chiêu thu học sinh một lần, ở đó có thể nhận được dạy bảo cực lớn!

Triệu Đoạt Thiên giải thích cho Chu Hằng.

- Ta năm đó đã ở Thượng Thiên Võ Các, mặc dù không có tròn ba năm, nhưng luôn là có chút thu hoạch! Vị cường giả này có lòng giương cao võ đạo, dốc lòng chỉ bảo hậu bối, đáng giá để tôn kính! Ngươi đi ra sức một chút đi, ba ngày sau Thượng Thiên Võ Các sẽ phái người đến tiến hành khảo hạch!

Võ Các do cường giả Thần Anh Cảnh sáng lập?

Chu Hằng đi ra khỏi phòng của Triệu Đoạt Thiên, người bận rộn này cũng không có giải thích quá cặn kẽ cho Chu Hằng, vừa lúc Mai Di Hương tìm đến Phong Liên Tình chơi, hắn liền gọi quý nữ này lại, hỏi thăm tình huống chi tiết.

Vị cường giả Thần Anh Cảnh kia tên thật là gì sớm đã không có ai biết, cho dù biết cũng không có ai dám gọi thẳng, thậm chí ở trong đáy lòng cũng không gọi tục danh của vị cường giả này, mà tôn xưng là Dương Thiên Thánh giả.

Vị cường giả võ đạo này chẳng những công tham tạo hóa, trên đời khó gặp địch thủ, trọng yếu hơn là cách làm người của hắn, truyền thụ sở học cả đời cho thế gian, phát huy trình độ võ đạo của cả nhân loại, vì vậy giành được sự kính trọng của tất cả mọi người.

Chỉ có hắn mới được tôn xưng là Thánh giả, mấy vị cường giả Thần Anh Cảnh khác đều không có đặc biệt như vậy!

Dĩ nhiên, cũng không phải là tất cả mọi người đều có tư cách thỉnh giáo võ học vị Dương Thiên Thánh giả này, dù sao thiên hạ nhiều người như vậy, vị Thánh giả này cho dù có thể sống hơn mấy vạn năm cũng không đủ!

Dương Thiên Thánh giả này khai sáng Thượng Thiên Võ Các, cách mỗi ba năm sẽ chọn lựa nhân tài kiệt xuất nhất ở trong vương quốc của cả nhân loại để thu vào Võ Các tiến hành bồi dưỡng, trên nguyên tắc mỗi người chỉ có thể nhận được ba năm dạy bảo, nhưng người có thiên phú kiệt xuất thì có thể tiếp tục lưu lại, trở thành đệ tử chân truyền của vị cường giả này.

Nghe nói, hiện tại Dương Thiên Thánh giả tổng cộng có 34 vị đệ tử chân truyền, trong đó có mười hai người đạt đến Linh Hải Cảnh, mà có hai người mạnh nhất thậm chí phá vỡ mà vào Kết Thai Cảnh!

Đúng là như thế, mỗi lần Dương Thiên Thánh giả chiêu thu đệ tử vào Võ Các, tất cả mọi người sẽ đi bái sư, cho dù là đệ tử của hào môn như Ứng, Mai, Bạch cũng không ngoại lệ.

Bởi vì bọn họ cho dù có lão tổ Kết Thai Cảnh trấn giữ sau lưng, nhưng đâu có thể nào thời thời khắc khắc chỉ điểm bọn họ? Tỷ như Ứng gia, cũng là yêu nghiệt tuyệt đối như Ứng Thừa Ân mới có thể được Ứng Thiên Ấn dốc lòng chỉ đạo, những người khác nào có tư cách như vậy?

Lúc này mới lộ ra sự bất phàm của Dương Thiên Thánh giả!

Ba năm một lần, danh sách cực kỳ có hạn, đối với mỗi người có chí trèo lên võ đạo đỉnh phong mà nói cũng là cơ hội vô cùng khó có được. Thả vào cả nhân loại thì cái gọi là thiên tài thật là đếm không xuể, cũng chỉ có người đứng đầu nhất mới có thể bộc lộ tài năng.

Cạnh tranh, vô cùng kịch liệt!

Tỉnh Thiên hẳn là vì thế mà đến đế đô a?

Nói tới chỗ này, Mai Di Hương đã bị Phong Liên Tình kéo chạy ra ngoài, hai nàng thêm cả Đại Hôi Hùng, hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành đại tai tinh của đế đô, quấy rối vô số, hết lần này tới lần khác bởi vì bối cảnh đáng sợ của Mai Di Hương nên vẫn chưa có người nào dám quản, hiện tại đế đô lại tiếp tục ai oán.

Chu Hằng trở lại viện của mình, mới vừa ngồi xuống còn không có bao lâu, chợt cảm thấy một cổ lực đạo đánh tới, trực tiếp đập vào sau ót hắn!

Hưu!

Hắn bắn người lên, chỉ nghe ầm một tiếng, chỗ lúc trước hắn ngồi nhất thời hóa thành vô số mảnh vụn, một đầu con lừa cả người đen nhánh hiện hình ra!

- Con lừa đê tiện!

Chu Hằng cắn răng nghiến lợi nói.

- Hắc, Chu tiểu tử!

Con lừa đen đưa vó trước ra làm tư thế chào hỏi.

- Ban ngày cũng dám rêu rao khắp nơi, không sợ bị người ta chém làm toàn yến thịt lừa sao?

- Phi, không nên đánh đồng bổn tọa với chuột chạy qua đường a!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.