Trở về truyện

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp) - Chương 24: Giải Quyết. ( ͝° ͜ʖ͡°)

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

24 Chương 24: Giải quyết. ( ͝° ͜ʖ͡°)

Chương 24: giải quyết. ( ͝° ͜ʖ͡°)

Chu Hằng thần người ra ở thời khắc mấu chốt này, là bởi vì hắn đột nhiên chiếm giữ được một cơ hội Lăng Thiên thức thứ ba!

Vốn hắn cũng không có cơ hội lĩnh ngộ, nhưng ai biết Phùng Đằng Viễn không ngờ lại nhảy ra giúp hắn, Chu Hằng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức đem tâm thần vùi đầu vào trong ảo diệu Lăng Thiên thức thứ ba.

Cơ hội như vậy, nếu bỏ qua một lần thì sẽ vĩnh viễn không quay lại!

Cơ duyên chỉ gặp không thể cầu!

Mà bây giờ, hắn rốt cục nắm giữ được rồi!

Sương Hàn Kiếm lập tức xuất ra, Chu Hằng nhìn thẳng Chu Hiến Minh, khí cơ vững vàng phong tỏa đối phương.

Chu Hiến Minh lập tức cảm giác được một cỗ nguy hiểm đáng sợ đánh úp lại, đây là trực giác hình thành trong mấy chục năm chiến đấu của hắn. Từ trước đến nay hắn luôn tin tưởng trực giác của mình, mà nó không biết đã cứu hắn bao nhiêu lần rồi.


Nhưng mà đối mặt với một đối thủ không yếu hơn hắn, hắn làm sao ra tay được chứ?

Chỉ có thể cẩn thận là hơn, tùy cơ ứng biến!

- Chu Hiến Minh, còn không mau thúc thủ chịu trói!

Bốn gã trưởng lão đều hét lớn một tiếng, nhao nhao gia nhập chiến đoàn.

- Hừ, chỉ bằng mấy bọn chuột nhắt các ngươi cũng muốn lên quản lão phu sao?

Chu Hiến Minh trong mắt bắn ra hàn quang lành lạnh, ánh mắt này khiến cho thân hình bốn gã trưởng lão hơi bị kìm hãm.

Chu Hằng quát lớn một tiếng, thân hình đập ra, như phi long tại thiên!

Chu Hiến Minh cảm giác cảm giác bất an kia càng thêm mãnh liệt, sau khi một trảo chụp tới Phùng Đằng Viễn, vội vàng rút lui.


Cấp tốc đạp Phi Vân Bộ, Chu Hằng hừng hực một kiếm đâm tới!

Ở trong mắt Chu Hiến Minh, toàn bộ thiên địa đều trở nên tối tăm vô cùng, chỉ còn lại một thanh lợi kiếm cắt qua bóng tối, mang theo hào quang rực rỡ vô cùng cắt tới hắn.

Tâm thần giai đoạt!

Không được!

Chu Hiến Minh vội vàng hét lớn một tiếng, miễn cưỡng từ trong tâm linh áp chế giãy ra, nhưng mà thiên địa vẫn tối tăm như cũ, đạo kiếm quang kia càng ngày càng sáng, hào quang mãnh liệt chói mắt vô cùng, hoàn toàn xông phá bóng tối, tạo thành một khoảng trắng xóa trước mặt.

Hắn cái gì cũng không nhìn thấy!

Phốc!


Thanh âm mũi kiếm đâm thủng truyền tới, Chu Hiến Minh cũng không cảm giác được đau đớn truyền tới, nhưng mà lực lượng cấp tốc trôi qua, ý thức trở nên mơ hồ, ánh sáng trước mặt dần nhòa đi, thứ đầu tiên hắn thấy là một thanh kiếm chói lọi!

Trái tim hắn bị nổ rồi!

Chỉ là trái tim bị đâm một kiếm nhưng mà đối với cao thủ Luyện Huyết Cảnh mà nói cũng không phải trí mạng, nhưng mà toàn bộ trái tim hắn đều bị kiếm khí phá hủy, biến thành một đống thịt vụn, như vậy thì không cứu sống nổi.

Còn thở được một hơi là vì tồn tại Luyện Huyết Cảnh, sinh mệnh lực cường hãn vô cùng.

- Không thể tưởng được... Không thể tưởng được...

Ánh mắt Chu Hiến Minh càng ngày càng ảm đạm, không ngờ không tới một buổi tối, tam đại tổ tôn bọn họ không ngờ đều chết trong tay Chu Hằng, một tiểu nhân vật được công nhận là rác rưởi, căn bản không đang để bọn họ để vào mắt.

Ầm!

Lão ngã ầm xuống đất, ngực điên cuồng phun máu.

Đã chết! Chu Hiến Minh đã chết thật sự!

Quái thai a! Tiểu tử Luyện Cốt Cảnh không ngờ chém giết tồn tại Luyện Huyết Cảnh, hơn nữa còn là cao thủ Luyện Huyết đỉnh phong mạnh nhất!

Nếu tiểu tử này trở thành Luyện Huyết Cảnh, thế gian này còn có địch thủ sao?

Trừ phi những cường giả tuyệt thế vượt qua đăng thiên lộ trong truyền thuyết kia!


Toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ liên tiếp.

Chu Hằng phá vỡ trầm mặc, chắp tay với Phùng Đằng Viễn nói:

- Đa tạ tiền bối trượng nghĩa tương trợ!

- Không cần khách sáo!

Phùng Đằng Viễn đối với hắn lộ ra nụ cười ý vị sâu xa:

- Hôm nay sắc trời đã tối, sáng mai lão phu lại tới cửa bái phỏng!

- Nhất định quét dọn giường chiếu đón chào!

Chu Hằng lại chắp tay.

Phùng Đằng Viễn xoay người, phiêu nhiên rời đi.

Tuy rằng hắn đi rồi, nhưng mà mọi người vẫn không dám có bất kỳ ý tưởng nào với Chu Hằng, chỉ nói vị cao thủ Luyện Thể tầng mười hai này vô cùng trân trọng và quan ái Chu Hằng, ai dám đắc tội Chu Hằng nữa chứ?

Hơn nữa, tiểu tử này ngay cả Chu Hiến Minh đều có thể đánh chém, càng không người nào dám đối mặt với hắn!

Nếu ngay cả Phùng Đằng Viễn đều nói sắc trời quá muộn, không muốn quấy rầy Chu Hằng, những người khác tất nhiên càng không dám, vội vàng ôm mấy thi thể Chu Hiến Minh rời đi. Hiện tại Chu gia bỗng nhiên trống một tầng quyền lực, không tránh được sẽ có một phen đấu tranh bên trong, mọi người đều bề bộn nhiều việc.

Cho tới tận khi mọi người nhao nhao rời đi, thân thể Chu Hằng mới mạnh mẽ run lên, đặt mông ngồi trên mặt đất, máu trên vết thương trên bụng cháy như suối.

Dùng ra Lăng Thiên thức thứ ba đã hoàn toàn hút hết lực lượng của hắn, tự nhiên không thể áp chế miệng vết thương.

Hắn miễn cưỡng dựng người lên, xé một mảnh vải băng bó vết thương, lúc này nặng nề mới lê bước chân vào nội viện.

- Cha!

Chu Hằng kêu một tiếng, đã thấy Chu Định Hải nằm trên giường vẫn không nhúc nhích. Hắn hoảng sợ, vội vàng lảo đảo đi qua, bắt lấy mạch môn của Chu Định Hải, sau khi tra xét một hồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là hôn mê.

Chu Hằng cứ như vậy ngồi dưới đất, vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết để khôi phục chân nguyên lực, hắn sau khi tin tưởng giết chết Chu Hiến Minh, gia tộc tuyệt đối sẽ không còn đối xử qua loa với Chu Định Hải nữa, ai muốn làm Chu Hiến Minh thứ hai?

Chính sự bây giờ là khôi phục sức khỏe.

Không bao lâu đã tới nửa đêm, đoạn kiếm màu đen chấn động, lượng lớn năng lượng tự do trào ra, tràn đầy thân thể hắn.

Hắn tham lam hấp thu những năng lượng này, rất nhanh đã khôi phục hoàn toàn, lại có một bước tiến dài.

Có khí lực, hắn ra ngoài mang băng gạc và thuốc trị thương tới, định cho bó lại vết thương lần nữa, nhưng mà sau khi mở manh vải ra, hắn lại ngạc nhiên phát hiện, miệng vết thương đã đóng vảy!

Tốc độ này cũng quá nhanh đi!

Chu Hằng sửng sốt một hồi mới hồi phục tinh thần lại, được hắc kiếm cải tạo, thân thể hắn đang phát triển về phương hướng mạnh mẽ tuyệt đối, nếu không cho dù miệng vết thương của võ giả Luyện Cốt Cảnh không có khả năng khép nhanh như vậy.

Hắn hồi tưởng lại lúc trước thi triển Lăng Thiên thức thứ ba.

Thức kiếm pháp thứ ba này cường đại hơn hai thức trước, gánh nặng với hắn cũng lớn hơn! Nếu thân thể hắn không cường đại hơn, hơn nữa lại tiến vào Luyện Cốt Cảnh, chỉ sợ khi tụ tập lực lượng thi triển kiếm pháp kia đã khiến hắn bị nổ tung rồi!

Có thể đánh chết Chu Hiến Minh, chủ yếu vẫn là bị Phùng Đằng Viễn phân tán hơn phân nửa tinh lực, nếu không một kiếm này cũng chỉ làm trọng thương hắn, muốn một kiếm bị mất mạng, với thực lực của Chu Hằng lúc này thì không làm được!

Dù sao giữa hai người cách nhau năm cảnh giới, cho dù có Lăng Thiên Cửu Thức, Sương Hàn Kiếm cũng không thể bù lại chênh lệch khổng lồ này.

Hắn đại chiến mấy trận, bị chảy mất một lượng máu tươi, khiến thân thể có chút mệt mỏi, thế nhưng có một chuyện Chu Hằng nhất định phải làm!

Hắn xem xét tình hình Chu Định Hải, xác nhận cha mình vẫn ổn, sau đó Chu Hằng mới rưởi khỏi nơi ở, hạ nhân vừa nhìn thấy hắn lập khom mình rất lễ độ chào hỏi.

Chu Hằng không thèm để ý chút nào, hắn vẫy vẫy tay gọi vài tên hạ nhân khác đến nói:

- Các ngươi dẫn ta đến nơi ở của Chu kiếm Minh.

- Vâng, Hằng thiếu gia!

Mấy tên hạ nhân răm rắp làm theo, bọn họ dẫn Chu Hằng đến nơi ở của Chu Kiếm Minh, đây cũng là một viện tử.

Chu Hằng trực tiếp một cước đạp nát cửa viện, người bên trong lập tức bị kinh sợ giật thót, ánh mắt các nàng nhìn vào Chu Hằng đầy sợ hãi!

- Ngươi, Chu Hằng! Ngươi muốn làm gì?

Người lên tiếng chính là vợ Chu Kiếm Minh, nàng nhìn qua mới trên 30, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người bốc lửa, quần áo mặc dù nhìn qua có vẻ kín cổng cao tường, nhưng bên trong không hề mặc nội y, điều này làm sao qua mắt được Chu Hằng?

- Làm gì? Ngươi nghĩ ta muốn làm gì? Bắt các nàng lại cho ta.

Chu Hằng cười lạnh phân phó mấy tên hạ nhân. Bọn hạ nhân lập tức làm theo, cái gì chủ cũ, cái gì phu nhân? Nói đùa, hiện tại cả Chu gia này Chu Hằng lớn nhất!

Trong viện tử ngoài vợ Chu Kiếm Minh ra còn có vợ của Chu Khảm. Chu Khảm tính tình ăn chơi, nếu không phải sợ bị chậm trễ tu luyện, sợ rằng còn cưới thêm mấy tiểu thiếp nữa! Mới ngày hôm nay tổ tôn ba người Chu Hiến Minh bị giết, hai nàng ôm nhau thức đến hiện tại vẫn không dám ngủ.

Vợ Chu Khảm nhìn qua mới 16 - 17, nàng xinh đẹp động lòng người, đồi ngực mặc sù chưa phát triển lắm, nhưng dù sao cũng được tưới qua mưa móc, thân hình vẫn có nảy nở mê người.

Hai nàng bị bọn hạ nhân bắt lại, mỗi người bị hai tên giữ chặt tay, dù các nàng ra sức vùng vằng muốn thoát ra cũng vô dụng.

Chu Hằng cười lạnh, những hà hiếp 10 năm nay hắn trải qua không chỉ đến từ tổ tôn ba người Chu Hiến Minh, mà còn đến từ hai người phụ nữ này! Hiện tại, đến lúc tính lãi rồi!

Chu Hằng tiến lại gần vợ Chu Kiếm Minh, hắn thô bạo xé nát váy ngoài của nàng, hai tay chụp lấy cặp vú to treo lủng lẳng ra sức nhào nặn.

Vợ Chu Kiếm Minh cảm thấy cực kỳ nhục nhã nếu không phải chồng nàng bị tên này giết, sao nàng lại phải chịu đựng nhục nhã này!? Mà tên này không giết chồng nàng còn đến giày vò nàng! Bị kẻ thù giết chồng khi nhục, đây là uất ức đến chừng nào!?

Chu Hằng đương nhiên sẽ không thèm để ý thương hương tiếc ngọc gì với loại phụ nữ này, hắn dùng lực cắn mạnh vào núm vú nàng sau đó kéo ra.

- A! Đừng! Đau! Mau dừng lại đi!

Nghe thấy âm thanh kêu đau, Chu Hằng cười lạnh trong lòng, những năm qua khi bỏ đá xuống giếng, sao ngươi không nghĩ đến ngày hôm nay?

Bú mút chán chê Chu Hằng mới nhả ra, núm vú nàng này có chút thâm, nhưng thân thể mỹ phụ chính là một loại cực giai, da thị nàng qua bao năm mưa móc thấm lâu đã trở nên mềm mịn nhạy cảm, cho dù miệng liên tục kêu đau xin tha, nhưng dưới háng đã chảy nước đầm đìa!

Chu Hằng đưa tay móc lồn nàng, ngón tay hắn lập tức bị dâm thủy dính nhớp nháp. Hắn cười khinh bỉ nhìn nữ nhân trước mặt nói:

- Đúng là dâm phụ, miệng thì kêu đau, vậy mà trong lồn nước nôi kênh láng như vậy! Xem ra ta phải phạt ngươi rồi.

- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

Mỹ phụ sắc mặt nửa trắng nửa hồng, giọng run rẩy hỏi, thực ra không cần Chu Hằng trả lời, nàng đã biết được bản thân tiếp theo sẽ chịu đựng thứ gì.

Chu Hằng đã nói là làm, hắn ra hiệu cho hai tên hạ nhân kia, hai người lập tức hiểu ý, bọn họ chính là chó săn có đào tạo, chỉ cần một ánh mắt của chủ tử là có thể nhìn ra ảo diệu.

Hai tên hạ nhân dùng sức khiến phu nhân Chu Kiếm Minh nằm ngửa trên bàn đá, sau đó một tên kéo hai tay nàng quá đầu, một tên giữ hai chân nàng, khiến mỹ phụ dù cố gắng thế nào cũng không thoát được.

Chu Hằng hài lòng đi đến, hắn đung tay banh hai chân nàng ra, con cặc khủng bố như thần lòng xuất thế đã căng cứng lên. Mặc dù nữ nhân này còn kém ngàn dặm mới xứng xách dép cho Lâm Phức Hương, nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm có, Chu Hằng phản ứng là chuyện bình thường.

Hắn kê con cặc nóng bỏng rắn chắc như thép nguội vào cửa lồn nàng, hai tay giữ bắp đùi nuột nà, hông vừa dùng lực, lập tức, con cặc Chu Hằng chui thẳng vào lồn mỹ phụ!

- A! Đau! Đau chết ta mất, ư… a… cầu xin ngươi, dừng lại đi! Ư… a… a… tha… tha cho ta đi!

Con cặc khủng bố khiếp người cương lên gần 30cm đâm thọc trong lồn, dù là võ giả như Lâm Phức Hương còn khó chịu nổi, tay chân bủn rủn, chứ đừng nói đến thường nhân như mỹ phụ này. Nàng lập tức la hét xin tha.

Nhưng Chu Hằng làm sao có thể động tâm!? Khoái cảm khi đè nữ nhân của kẻ thù mà địt chiếm cứ trong đầu hắn, Chu Hằng càng thêm hưng phấn, hai tay nâng mông lớn của mỹ phụ lên, hông nhấm liên hồi như cái máy!

Ọt… ọt… ọt!

Âm thanh dâm dục khi bộ phân sinh dục kết hợp không ngừng vang lên trong viện tử, nhìn Chu Hằng ra sức địt vào lồn nữ nhân, mấy tên hạ nhân đều miệng đắng lưỡi khô, đũng quần nhô lên, nhưng bọn hắn hiểu, chỉ có chủ tử cho phép, đám mình mới được phép động thủ.

Chu Hằng càng nện càng hăng, con cặc hắn đâm thật sâu vào lồn Chu Kiếm Minh, khiến nàng kêu la càng lúc càng thê thảm, mồ hôi tuôn ra như tắm, nhuộm đẫm thân thể gợi tình của nàng, mỗi lần con cặc rút ra đâm vào, là lại bắn tung tóe!

- Hự!

Chơi cái lồn này gần 1 canh giờ, rốt cuộc Chu Hằng đã có cảm giác, hắn gồng mình thọc sâu vào âm đạo phụ nhân, con cặc khủng bố khiến bụng nàng lồi lên một chút, tinh trùng như nước máy phun xối xả vào tử cung nàng!

Chu Hằng cười dâm rút cặc ra khỏi lỗ lồn, tinh trùng hòa lẫn dâm thủy chảy xuống hai bên đùi, kết hợp với mồ hôi giỏ xuống mặt đất, hình thành vũng nhỏ.

Chu Hằng đánh mắt ra hiệu với mấy tên hạ nhân, bọn chúng nhìn nhau một cái, lập tức có ba tên tiến lên.

- Đa tạ Hằng công tử, đa tạ Hằng công tử ban thưởng!

Trong miệng bọn hạ nnhân liên tục nói cảm tạ. Ba tên này nhấc vợ Chu Kiếm Minh xuống mặt đất, bọn chúng chỉ trong chớp mắt đã cởi sạch quần áo, một tên nằm dưới cùng, hắn lấy tay quệt một lấy hỗn hợp tinh trùng và dâm thủy đang chảy xuống lỗ đít nữ nhân, đút vào bên trong.

Cảm thấy đã đủ ướt, tên này lập tức nhắm cu ngay cúc hoa nàng, dưới hông dùng lực, con cặc dài gần 20cm chui thẳng vào lỗ đít nữ nhân!

Thấy tên thứ nhất đã thành công đút cặc vào lỗ đít mỹ phụ, hai tên kia lập tức hành động, một tên nâng đầu nàng lên, con cặc căng cứng đút thẳng vào miệng nàng, mỹ phụ vừa đau khổ vừa nhục nhã, nhưng nàng lại không thể kêu la, trong miệng nàng đã bị một con cặc của tên hạ nhân thấp kém lấp đầy!

Tên thứ ba thấy đồng bạn đã hành động, hắn cũng không chậm trễ nữa, con cặc cũ coi là to nện thẳng vào âm đạo nữ nhân, nhưng để cho tên này thất vọng là, cặc hắn vậy mà dễ đang tuột vào trong, nghĩ đến thứ ngoại cỡ của Chu Hằng vừa địt cái lồn này gần một canh giờ, tên hạ nhân cảm giác được bản thân nhọ không thể tả!

Hắn chỉ có thể loay hoay qua lại, cuối cùng tên này dứt khoát vẫy tay với một tên khác, hai người một cưỡi lên thân thể nữ nhân, một từ phía sau thúc vào, hai con cặc chen chúc cùng một chỗ, cái lồn bị nới lỏng lập tức bị lấp đầy! Cặp vú sung mãn của nàng cũng bị nhào nặn biến dạng, khắp thân thể nữ nhân không chỗ nào là không được nếm mùi cặc.

Hiện trường chỉ còn lại âm thanh rên rỉ đứt quãng của phu nhân Chu Kiếm Minh.

Bên này, Chu Hằng không chút để ý bọn hạ nhân làm gì nữ nhân kia, chỉ có những người nào thật sự được hắn công nhận là nữ nhân của hắn, Chu Hằng mới không cho phép ai động vào, còn loại nữ nhân như vợ Chu Kiếm Minh, hắn chỉ coi là một cái lồn biết rên mà thôi!

Chu Hằng tiếp tục đến gần vợ Chu Khảm, nàng này mới 17 tuổi, thân thể đang trong thời kỳ phát dục, vì vậy có một loại sức sống cănh tràn.

- Ngươi, ngươi đừng lại đây!

Thiếu nữ hữu khí vô lực lực nói, thân thể nàng đã sớm mềm nhũn, vừa rồi Chu Hằng chịch mẹ chồng nàng chết đi sống lại đã dọa nàng phát khiếp.

Chu Hằng cười lạnh, sợ? Sao lúc trước gây đủ thứ khó dễ cho ta ngươi không sợ!?

- Ta cứ đến gần đấy, ngươi làm gì được ta? Ngươi nhìn nàng xem, đó chính là kết cục của ngươi!

- Không! Đừng mà!

Vợ Chu Khảm sợ hãi hét lên, nhưng không giúp gì được. Chu Hằng xách con cặc đã cương lên đến trước mặt nàng, hai tay hắn dùng lực xé nát quần áo nàng ra, cơ thể trắng tuyết lồi lõm gợi cảm lộ ra.

Chu Hằng cười lạnh, hắn để hai tên hạ nhân giữ tay nàng, bản thân thì vòng ra sau, bàn ray tát mạnh lên mông nàng kêu bép một tiếng thật lớn, bên trên lập tức in hình 5 ngón tay đỏ bừng.

Chu Hằng máu xông lên não, con cặc như súng lên đạn, một mạch bắn vào lồn nàng, nhưng chồng nàng là Chu Khảm cu quá bé, khiến cho dù đã cưới về hơn 3 năm, nhưng lồn nàng vẫn nhỏ hẹp.

Vì vậy con cặc Chu Hằng chỉ mới vào được hết quy đầu đã cảm nhận được cực kỳ chật chội. Nhưng hắn nào phải kẻ biết thương hương tiếc ngọc là gì, hơn nữa còn là vợ của kẻ thù, Chu Hằng nắm chặt eo thon của nàng, hông dùng lực lớn, con cặc một lần trực tiếp vào lút cán!

- Ngươi thật ướt, không nghĩ đến, ngươi lại dâm đãng như vậy!

Chu Hằng vỗ bép lên mông nữ nhân nói, trong lồn nàng cư nhiên đầy ắp dâm thủy, nước nôi lênh láng như vậy, cho nên Chu Hằng vừa dùng lực đã thọt hết vào!

Chu Hằng thoải mái sung sướng, nhưng nữ nhân này thì không như vậy, lần đầu tiên bị một con cặc khủng bố như vậy khai phá âm đạo, nàng cảm giác được chính mình giống như bị bổ đôi!

Nữ nhân hai mắt trợn ngược, miệng há rộng thở gấp, lưỡi lẽ ra như một con chó cái, khuôn mặt nàng bắt đầu hồng nhuận lên, trán đổ mồ hôi, chông cực kỳ gợi cảm!

Hai tên gia đinh nhìn mà thèm nhỏ dãi, đũng quần đội lên càng cao, chỉ là ngại có Chu Hằng nên không dám làm bậy.

Còn Chu Hằng thì sẽ không quan tâm mấy chuyện này, một tay hắn đè eo nữ nhân xuống, một bóp chặt mông nàng, ngón cái thọc sâu vào lỗ đít banh ra một bên, con cặc biến thành một công nhân chăm chỉ khai thác cái lồn thứ ba của nó.

Chu Hằng càng lúc càng phê, không biết hắn nghĩ thế nào nói:

- Các ngươi, tát vú nàng cho ta.

Hai tên gia đinh ngẩn ra một chút, sau đó nhìn nhau cười dâm tiện, bọn chúng dùng một tay giữ cho nữ nhân không đổ xuống, tay còn lại thì ra sức tát vào cặp vú trĩu xuống của nàng, mặc dù vú nàng nhìn qua không to, thế nhưng khi oải bỏ y phục lại phi thường ngạo nhân!

Cứ như vậy, Chu Hằng thỏa thích phát tiết dục vọng cả đêm, lúc trở về thì trời đã hừng sáng.

- Cha!

Chu Hằng vội vàng mở cửa, sau khi chạy vội tới phòng ngủ lại thấy Chu Định Hải còn chưa tỉnh lại, lúc này mới hơi hơi yên tâm, cởi bỏ quần áo Chu Định Hải, chỉ thấy trên ngực cửa hắn rõ ràng có một dấu tay đỏ thẫm, dường như vật còn sống vậy, còn đang chậm rãi du động, tình hình này từ đêm qua hắn đã phát hiện ra, hôm nay mới có thể xem xét rõ ràng.

Hắn vừa dùng ngón tay chạm vào, một cỗ cảm giác nóng phỏng truyền lại, dường như có thể thiêu cháy da thịt hắn vậy.

Phụ thân, lúc nào cũng bị thương thế như vậy hành hạ sao?

Trong ánh mắt Chu Hằng tràn ngập sát ý, nắm tay siết chặt, xương cốt không ngừng kêu lên răng rắc.

- Cốc, cốc, cốc.

Đúng lúc này, cửa lớn đại viện lại vang lên.

Kỳ thật cửa lớn đã bị đánh cho hư hại nặng nề rồi, tuy nhiên Chu Hằng xưa đâu bằng nay, ai dám không mời tự vào?

Chu Hằng đi ra ngoài, lại thấy người gõ cửa là Phùng Đằng Viễn!

Hắn vội vàng chắp tay, nói:

- Ra mắt tiền bối!

- Ha ha, không cần khách khí như vậy!

Phùng Đằng Viễn phất tay áo, sải bước tiến vào cười cười với Chu Hằng nói:

- Ngươi có phải cảm thấy kỳ quái, vì sao lão phu phải ra tay giúp ngươi hay không?

Chu Hằng cũng như thiểm điện suy nghĩ vấn đề này, vấn đề này đêm qua hắn cũng đã nghĩ qua.

Đối phương từng nhắc tới hai chữ tông môn, mà Chu Hiến Minh lại cố kỵ hắn tầng tầng lớp lớp, cho dù xé rách da mặt cũng không dám ra sát chiêu, hiển nhiên tràn đầy kính sợ thế lực phía sau Phùng Đằng Viễn.

Mà Chu Hằng có thể có quan hệ với tông môn, cũng chỉ có Cửu Linh Tông!

- Đại khái là thanh kiếm này sao?

Chu Hằng giơ giơ lên Sương Hàn Kiếm.

- Thông minh!

Phùng Đằng Viễn giơ lên ngón cái khen:

- Đây chính là bảo kiếm đại tiểu thư yêu quý nhất, không ngờ lại đưa cho ngươi, sách sách sách!

Hắn liên tục gật đầu, vẻ mặt không giấu nổi kinh ngạc.

Hắn không hoài nghi kiếm này là do trộm, cướp có được, bởi vì kiếm có thể trộm, có thể đoạt, nhưng mà Phi Bộc Kiếm Pháp thì sao? Ngày hôm qua Chu Hằng đã thi triển qua vài thức Phi Bộc Kiếm Pháp, lại còn rất tinh thâm, nếu không phải đại tiểu thư dốc lòng truyền thụ thì làm sao có thể được?

Sương Hàn Kiếm là thứ đại tiểu thư coi trọng nhất, là thứ luôn không rời khỏi người, bị người chạm vào cũng tức giận, huống chi là đưa cho người khác!

Nhưng mà thanh kiếm này lại xuất hiện ở trong tay Chu Hằng, trong tay một nam nhân, điều này nói rõ cái gì?

Đại tiểu thư động xuân tâm!

Đúng vậy, đại tiểu thư năm nay cũng đã 19 tuổi rồi, đổi lại con cái phàm nhân đã sớm lập gia đình sinh con rồi!

Cô gia!

Đúng là như vậy, hôm qua hắn mới liều mạng bảo vệ Chu Hằng, đây chính là thiên đại công lao!

Chu Hằng trong lòng vừa động, nói:

- Tiền bối, gia phụ bị người hạ độc thủ đang bị trọng thương, vãn bối bó tay không có biện pháp, tiền bối có thể xem thử giúp ta hay không?

- Không dám nhận tiền bối hai chữ, ngươi gọi thẳng lão phu tên là được!

Phùng Đằng Viễn liền vội vàng nói, nếu không sợ buồn nôn, quả thật hắn còn muốn xưng Chu Hằng là Hằng thiếu!

- Ngài là trưởng bối, vô luận là tu vi hay là tuổi đều hơn xa ta, ta làm sao lại không kính trọng trưởng giả chứ!

Chu Hằng lắc lắc đầu, vẫn kiên trì xưng hô tiền bối.

Phùng Đằng Viễn đành phải theo hắn, trong lòng lại mừng thầm, thầm nghĩ vị cô gia này đúng là biết cách làm người, không kiêu không nóng nảy, đáng giá mình theo.

Hai người tới buồng trong, khi ánh mắt Phùng Đằng Viễn đảo qua dấu bàn tay màu đỏ trên người Chu Định Hải, lập tức biến sắc, lỡ lời nói:

- Xích Diễm Phần Tâm Chưởng!

- Tiền bối, ngươi biết lai lịch thương thế này?

Phùng Đằng Viễn mặt chớp động vẻ thận trọng, nói:

- Xích Diễm Phần Tâm Chưởng chính là tuyệt kỹ của Bạch Ngọc Cốc, chỉ có cường giả Tụ Linh Cảnh mới đủ để tu luyện!

Bạch Ngọc Cốc!

Đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc trước vì Mặc Quả đã kết thù với Bạch Ngọc Cốc, về sau lại bị tên Kim thiếu cho rằng là hắn và Lâm Phức Hương có gian tình, nhiều lần khiêu khích với hắn!

Hiện tại ngay cả phụ thân cũng đả thương!

Thù này, chỉ có máu tươi mới có thể hoàn lại!

Cường giả Tụ Linh Cảnh? Thì tính sao, đối phương xuống tay ác như vậy, chẳng những muốn giết Chu Định Hải, còn muốn cho hắn trước khi chết nhận hết tra tấn, thù này không báo, uổng người làm con.

Mà Xích Diễm Phần Tâm Chưởng nếu là tuyệt kỹ của Bạch Ngọc Cốc, như vậy người có thể tu luyện Pháp kỹ này tất nhiên thân phận không thấp, hắn muốn chém giết địch nhân như thế, rất có khả năng kết địch với toàn bộ Bạch Ngọc Cốc!

Thực lực của hắn bây giờ còn quá yếu, muốn báo thù, bước đầu tiên chính là tiến vào Tụ Linh Cảnh!

Chu Hằng hít một hơi thật sâu, áp chế giận dữ trong lòng, nói:

- Tiền bối có biện pháp trị liệu cho gia phụ hay không?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.