Trở về truyện

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp) - Chương 138: Ép Người Cúi Đầu.

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

138 Chương 138: Ép người cúi đầu.

Chương 138: ép người cúi đầu.

- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết?

Lưu Thanh Huyền giận dữ rống to, chợt một chưởng bức lui Tiêu Vũ Ngân, đánh về phía Chu Hằng, sắc mặt dữ tợn đáng sợ, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến mức tận cùng, một chưởng này của Lưu Thanh Huyền đánh rớt, thân ảnh Chu Hằng nhất thời mở tung, vì tốc độ của hắn quá nhanh, không ngờ để lại một cái tàn ảnh ở tại nguyên chỗ.

Cả Lưu Duyệt lẫn Thi Vũ Lạc cùng bị kéo theo.

- Lần thứ hai!

Chu Hằng lạnh lùng, không chút do dự bắt được một cánh tay còn dư lại của Lưu Duyệt, xé gãy.

- A . . .


Lưu Duyệt mới vừa bị đau ngất đi, hiện tại lại bị đau nên tỉnh lại, nước mắt nước mũi chảy ròng.

- Tiểu bối, xem như ngươi lợi hại, thả con ta, lão phu đáp ứng trong vòng ba năm không tìm ngươi gây phiền toái!

Lưu Thanh Huyền đè nén hỏa khí, bây giờ còn có thể là hai cánh tay của Lưu Duyệt, nhưng một lúc sau, kinh mạch của phần còn lại của chân tay đã bị cụt chết khô, vậy thì thực sự phế đi.

- Không cần ba năm, tiểu gia ở nơi này, cứ việc phóng ngựa tới!

Chu Hằng đã đối kháng cùng Khai Thiên Cảnh, vậy còn gì phải sợ.

- Lão thất phu, nói xin lỗi ta.

- Cái gì?

Lưu Thanh Huyền thiếu chút nữa tức điên, để ột Khai Thiên Cảnh nói xin lỗi với tiểu bối Sơ Phân Cảnh, chấp nhận sao?


- Lỗ tai ngươi điếc sao?

Chu Hằng lãnh đạm nói.

- Tiểu bối…

Nam Cung Trường Không đột nhiên phóng ra, bây giờ hắn coi như là một phe cùng Lưu Thanh Huyền, nếu là Lưu Thanh Huyền nói xin lỗi đối với Chu Hằng, vậy tương đương với hắn cũng bị đánh xáng một bạt tai nặng nề.

Tấn Vân Lưu Quang Bộ!

Chu Hằng nhanh chóng di chuyển, sát khí trên mặt tràn đầy, bắt được đùi phải Lưu Duyệt, rắc một tiếng, đùi phải Lưu Duyệt bị vặn gãy xương, sau đó rời thân thể. Thi Vũ Lạc bị treo trên cặc Lưu Duyệt kêu la đau đớn, nếu không phải nàng là võ giả Sơ Phân Cảnh, đoán chừng đã sớm banh lồn chết.

Lúc này, Lưu Duyệt đã không còn kêu thảm thiết, mất máu một lượng lớn để cho hắn cách cái chết không xa.


Lưu Thanh Huyền vừa vội vừa giận lại đau lòng, không ngờ thất thanh nói:

- Lão phu cũng không xuất thủ, tại sao làm tổn thương con ta?

- Hắn cùng một phe với ngươi, hắn động thủ cũng tính là ngươi động thủ!

Chu Hằng thuận miệng nói.

- Tiểu bối…

Nam Cung Trường Không sát khí đầy mặt, hắn đã không chỉ một lần xuất thủ đối với Chu Hằng, nhưng thân pháp của tiểu bối Sơ Phân Cảnh này thực sự tạo hóa nghịch thiên, không ngờ có thể ngăn cản công kích của hắn nhiều lần.

- Nam Cung, dừng tay…

Lưu Thanh Huyền đoạt bước, chắn trước gót chân Nam Cung Trường Không, hắn cũng chỉ có một đứa con trai là Lưu Duyệt, ngay cả cháu trai còn chưa bế, sao có thể để cho con trai chết đi?

Mặc dù hắn hận Chu Hằng thấu xương, nhưng Chu Hằng nắm quyền chứng minh thực tế, chính là Khai Thiên Cảnh cũng không thể gây tổn thương cho Chu Hằng, phải bố trí một cục diện trước, để cho Chu Hằng không cách nào triển khai ưu thế về thân pháp của mình.

Nhưng hiện tại trong tay Chu Hằng có con tin, hắn há dám làm như vậy nữa?

Hiện tại ngay cả Lưu Thanh Huyền đều muốn tự mình ra tay.

Thực lực của Nam Cung Trường Không vững vàng ở vị trí thứ nhất, trong tứ đại cường giả Khai Thiên Cảnh của Thiên Tinh Tông, nhưng còn không có cường đại đến mức có thể lấy một địch ba, sau khi Lưu Thanh Huyền cũng nhảy ra ngăn cản hắn, hắn quyết đoán dừng lại, sắc mặt vô cùng khó coi.


- Tiểu bối, lão phu xin lỗi ngươi!

Nét mặt già nua của Lưu Thanh Huyền đỏ bừng.

Vô cùng nhục nhã! Vô cùng nhục nhã a! So với bị người khác bêu rếu chuyện dùng chung vợ với con trai, còn nhục nhã hơn!

Không ngờ phải thấp giọng cầu xin một gã tiểu bối Sơ Phân Cảnh tha thứ, quả thực chính là bi ai lớn lao!

Chu Hằng đột nhiên cười một tiếng, nói:

- Thật rất không có thành ý, nhưng ai bảo tiểu gia từ trước đến giờ kính lão tôn hiền, tên ngu ngốc này trả lại cho ngươi! Nhưng hắn mạo phạm ta, cũng phải trả giá!

Chu Hằng cười lạnh, một chưởng chặt đứt cu Lưu Duyệt, tiện tay ném về phía Lưu Thanh Huyền.

Kính lão tôn hiền?

Tất cả mọi người có cảm giác thiên lôi cuồn cuộn, người này lúc nào thì kính lão tôn hiền, lão tổ trong tứ đại Khai Thiên Cảnh của Thiên Tinh Tông bị hắn đắc tội hai người, bản lĩnh gây họa này thật là vô địch!

Hình như người ta cũng không phải là dựa vào nhạc phụ Khai Thiên Cảnh sau lưng, mà thật là dựa vào thực lực của mình làm cho Lưu Thanh Huyền cúi đầu, điều này khiến cho người ta không thể không phục.

Chuyện ngày hôm nay sau khi tuyên truyền ra, thanh danh Chu Hằng nhất định sẽ tăng lên.

Lưu Thanh Huyền nhận lấy ái tử, trong tay đã sớm cầm lấy ba chi bị cụt của Lưu Duyệt, thời gian liếc mắt nhìn Chu Hằng một cái cũng không có, trực tiếp nhảy đi, hắn muốn lập tức nối lại các chi đã gãy cho con mình. Còn con cặc bị chặt đứt, có thể lấy cặc hắn thay vào cũng được!

Chỉ là cho dù có thể nối lại, vẫn có khác biệt, thời gian càng ngắn, đoạn chi này lại càng linh hoạt, nếu không khó tránh khỏi ảnh hưởng tới phát triển võ đạo ngày sau. Còn người vợ kia, Lưu Thanh Huyền mặc kệ nàng bị đám tráng hán kia chà đạp.

Lưu Thanh Huyền vừa đi, Nam Cung Trường Không là lấy một chọi hai, bị vây trong trạng thái bất lợi, hắn cũng là người cầm được thì buông được, sau khi liếc mắt nhìn Chu Hằng một cái thật sâu, vũ động thân ảnh rời đi.

- Đa tạ hai vị tiền bối trượng nghĩa tương trợ.

Chu Hằng xoay người lại, hành lễ với Tiêu Vũ Ngân cùng Thiên Quân Tử.

Tiêu Vũ Ngân cạc cạc cười quái dị một chút, nói:

- Tiểu tử ngươi thân pháp không tệ, chính là hai người chúng ta không ra tay ngươi cũng có thể dễ dàng chạy trốn, lão phu ngược lại phải cám ơn ngươi, chỉnh Lưu Thanh Huyền thảm như vậy, ai, lão phu đã sớm muốn đập chết con hắn, chẳng qua là lão phu ở chỗ này cũng có đời sau, chỉ có thể nhịn!

Không ngờ hắn lộ ra vẻ tiếc hận.

- Lão phu cũng nên đi!

Thân hình Tiêu Vũ Ngân bắn ra, bay nhanh lên không trung.

- Chu Hằng, suy tính như thế nào, bái làm môn hạ của lão phu chứ?

Thiên Quân Tử rất yêu thích Chu Hằng, tiểu tử này có đảm có mưu, lúc nên tàn nhẫn thì không chút nương tay, thật sự quá hợp khẩu vị của hắn!

- Lại phải để cho tiền bối thất vọng, vãn bối quả thật không có ý bái sư!

Chu Hằng chắp tay, nói.

- Ai!

Thiên Quân Tử thở dài, nhưng thần quang toả sáng tức khắc, hảo đồ đệ tựa như mỹ nữ, dễ dàng đắc thủ cũng không vui.

- Lão phu sẽ không bỏ qua!

Nói xong, cường giả Khai Thiên Cảnh cuối cùng cũng rời đi.

Chu Hằng sửng sốt một chút, mới vừa rồi hắn nhìn như uy phong bát diện, làm một gã cường giả Khai Thiên Cảnh cúi đầu với mình, nhưng đó cũng không phải thực lực của hắn thực sự đạt đến trình độ có thể làm cho Khai Thiên Cảnh khom lưng.

Tăng tu vi lên!

Hắn nắm chặt hai đấm, khát vọng đối với thực lực không khỏi thêm mãnh liệt.

- Chu thiếu . . .

Trước khi Chu Hằng rời đi, Thi Vũ Lạc vội vàng chạy vội tới, lúc này nàng vẫn chưa mặc y phục, vừa chạy hai bầu vú trần trụi trước ngực rung rung, phát ra thanh âm linh đinh vui tai. Thân thể đầy gợi tình run run quỳ dưới chân Chu Hằng, muốn ôm chân hắn.

- Van xin ngươi chứa chấp ta!

Nàng đáng thương ngẩng đầu nhìn Chu Hằng, bộ ngực lớn áp chặt vào chân hắn, xúc cảm mềm mại truyền đến, bờ mông nảy nở cố nhỏng thật cao lên, kết hợp với cặp đùi săn chắc và vòng eo tinh tế, tạo thành đường cong tuyệt vời.

Trong đít Thi Vũ Lạc còn có một con vặc giả không ngừng rung lắc dữ dội, lồn nàng vẫn dính chặt lấy con cặc ỉu xìu do bắn tinh của Lưu Duyệt, máu và tinh trùng chảy xuống mặt cỏ thành nhỏ.

Nàng đánh chủ ý tốt, mặc dù Chu Hằng nhìn như đắc tội hai đại Khai Thiên Cảnh, nhưng cũng có ba Khai Thiên Cảnh đang ủng hộ hắn, tiềm lực trưởng thành của bản thân là vô cùng đáng sợ, có thể đi theo bên cạnh hắn, đây tuyệt đối là một may mắn lớn.

- Ngươi đánh lầm bàn tính rồi!

Chu Hằng lạnh lùng nói, vung chân hất nàng bay ra, xoay người rời đi.

Loại nữ nhân này, tặng không cho hắn, hắn cũng sẽ không đụng. Nàng không biết bị bao nhiêu người cưỡi qua, sớn đã bị chơi nát.

Chu Hằng hắn không có thói quen nhặt rác!

Mấy phút đồng hồ sau, Chu Hằng trở về đến khách sạn.

Hắn không nghĩ sẽ rời đi như vậy, trướng của Lan Phi còn không có xem a, nhưng tối nay đã gây ra động tĩnh quá lớn, thật sự không nên lại đi tới hoàng cung, vậy thì tiện nghi cho nữ nhân kia một ngày, tối mai đi làm thịt nàng.



Chu Hằng còn không có ngủ yên, đại môn của biệt viện đã vang lên, hắn khe khẽ sửng sốt, là ai tới đây trễ như thế?

Đi tới mở cửa viện ra, chỉ thấy một cô gái cả người che ở trong áo choàng đang uyển chuyển xinh đẹp đứng ở cửa, mặc dù áo choàng hơi có vẻ rộng thùng thình, nhưng lại có thể dễ dàng thấy vóc người có lồi có lõm mê người của nàng, chỉ một cái liếc mắt sẽ làm cho người ta bốc hỏa, dục hỏa lan tràn.

Đây tuyệt đối là yêu tinh trời sinh, chỉ là vóc người cũng sẽ làm cho người ta sinh ra vô số ý nghĩ muốn địt nàng.

- Chu công tử, muốn gặp ngươi thật đúng là không dễ dàng.

Nàng kia thản nhiên cười, kéo áo choàng xuống, nụ cười vui buồn lẫn lộn.

Mắt to quyến rũ ngập nước, có một mị lực yêu diễm, mị thái tận xương, chỉ vừa bị nàng liếc một cái, con cặc Chu Hằng đã dựng đứng như cây cột, nổi đầy gân guốc.

Bàn về dung mạo, nàng và Lâm Phức Hương, An Ngọc Mị chúng nữ không phân cao thấp, nhưng một ít đầu độc của cổ mỵ hồng trần ngay cả An Ngọc Mị cũng kém hơn.

Đây thật là một yêu tinh dụ dỗ đến tận xương tủy.

- Tiêu phu nhân?

Chu Hằng có mấy phần khẳng định, bởi vì trên đời này sợ rằng không có nữ nhân thứ hai có thể có được mị lực yêu mị như vậy.

- Ta chính là Tiêu Họa Thủy.

Vưu vật kia hé miệng cười một tiếng, sau đó lộ ra một tia u oán.

- Chu công tử không mời ta vào nhà ư, gió lạnh bên ngoài lớn như vậy, thân thể ta yếu đuối, sẽ bị lạnh!

Đây tự nhiên là nói dối, nàng cũng là tu vi Sơ Phân Cảnh, làm sao có thể sẽ bị lạnh?

Nhưng nàng trời sinh mị hoặc, biểu tình ai oán này của nàng sẽ làm người ta thấy yêu tiếc, cũng làm cho lòng người sinh ra ý nghĩ thương xót, lại để cho người ta sinh ra dục vọng bạo ngược mãnh liệt, khát vọng nhìn thấy bộ dáng buồn bã chuyển thành cầu xin tha thứ của nàng dưới háng mình.

Chu Hằng cả kinh, vội vàng thu nhiếp tâm thần, hắn có thể khẳng định nữ nhân này không thông hiểu mị công, mà đúng là vưu vật trời sinh, đứng trước mặt nàng, cho dù là Lữ Tố Nga, Khang Mẫn tinh tu mị công, đều phải cam bái hạ phong.

Mị công là làm bộ, mà nàng là tự nhiên, nhất cử nhất động hồn nhiên thiên thành, sâu tận xương tủy.

- Mời!

Hắn để cho Tiêu Họa Thủy đi vào, mặt mũi này thật ra là cho Tiêu Vũ Ngân, mặc dù hắn không có sự trợ giúp của Tiêu Vũ Ngân cũng có thể vượt qua hiểm quan, nhưng phần nhân tình này vẫn nhận.

Tiêu Họa Thủy thản nhiên cười, hai người cùng nhau vào đại sảnh, ngồi xuống cách một cái bàn, nàng cởi áo choàng xuống, lộ ra một bộ quần dài màu vàng. Chất vải bó sát, cặp đùi thon dài, hai bầu vú sung mãn kiêu ngạo nhô cao, lộ ra hai điểm nhọn, đường cong nóng bỏng để mị lực của nàng bay lên theo cấp số nhân.

- Chu công tử, lần trước ta mời, vì sao Chu công tử ngay cả hồi âm cũng không có, để cho ta phòng không cả đêm.

Nàng ai oán uyển chuyển nói, mắt to ngập nước, liên tục lộ hình thái quyến rũ.

Chu Hằng biết rất rõ ràng yêu nữ này tuyệt đối không thể thực sự đợi hắn một đêm, nhưng trong lòng vẫn là dâng lên một cỗ kiêu ngạo. Trong lòng thật sự muốn thu nàng vào một mình địt ngày đêm!

- Có thể là không thấy!

Chu Hằng thuận miệng nói mò.

- Ai, đàn ông các ngươi chính là thích nói dối!

Tiêu Họa Thủy liếc mắt nhìn Chu Hằng một cái, nhất thời để cho trong lòng Chu Hằng rung động. Ngón tay nàng lướt nhẹ qua cặp vú no đủ, cực kỳ mời gọi.

- Chu công tử, lúc trước ta chưa từng tới chỗ ở của xú nam nhân nào, ngươi chính là người lấy đi lần đầu tiên của ta.

Cả người Chu Hằng bốc lửa, nữ nhân này quá yêu tinh, ngồi một chỗ cùng nàng quả thực là khảo nghiệm lớn lao, hắn biết rõ nữ nhân này ai cũng có thể làm chồng, nhưng điều này chỉ càng để ý định đoạt lấy của hắn càng mãnh liệt hơn.

Yêu tinh này không hổ với cái tên họa thủy, chỉ là một ánh mắt, một vẻ mặt, nói một câu ai oán là có thể làm cho nam nhân xuẩn xuẩn dục động.

Chu Hằng hít một hơi thật sâu, cố đè xuống xao động trong lòng, cười nói:

- Vậy Tiêu phu nhân muốn ta bồi thường như thế nào?

- Tự nhiên là một lần, để cho ta hảo hảo lĩnh giáo "hùng phong" của Chu công tử một chút!

Nàng vươn một đầu ngón tay ra, năm ngón tay xanh miết như ngọc làm thành, trơn bóng nõn nà giống như tuyết, chỉ vào Chu Hằng, ánh mắt long lanh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.