Trở về truyện

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp) - Chương 128: Bái Sư Đông Linh Tiên Trì.

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

128 Chương 128: Bái sư đông linh tiên trì.

Chương mới cho anh em đây ( ͡° ͜ʖ ͡°)

ԅ ( • )( • ) ☞ ͡

(‿!‿)

Chương 128: bái sư đông linh tiên trì.

Cuối cùng Lâm Phức Hương không đáp ứng mời chào của bất kỳ một thế lực nào. Nàng cũng không muốn rời xa Chu Hằng, không muốn hắn bị hồ ly An Ngọc Mị kia độc chiếm đâu! Quan trọng hơn nữa là, chỉ cần tưởng tượng đến phải rời xa con cặc mạnh mẽ của Chu Hằng, là nàng lại cảm thấy không nỡ.

Tuy nhiên, Thiên linh thể mê hoặc thật sự quá lớn, cho dù khi bọn họ trở về khách điếm, nhưng người đến du thuyết Lâm Phức Hương vẫn là nối liền không dứt, khiến Lâm Phức Hương phiền não không thôi, nàng cực kỳ hối hận sự lỗ mãng của mình trước đó.

Thế nhưng sáng sớm ngày hôm sau, đến đây một vị khách nhân không để cho từ chối.

Đây là một mỹ phụ chừng ba mươi, gương mặt đẹp lạnh lùng, nhưng dáng người nở nang dồi dào, bộ ngực kia cao vút như ngọn núi chọc thẳng tầng mây, sắp muốn xé rách áo ló ra, khiến người ta nhìn thấy mà kinh tâm động phách.


- Vi sư tên Cố Lăng Phỉ, xuất thân từ Đông Linh Tiên Trì! Ngươi thu thập một chút, rồi đi với vi sư!

Mỹ phụ kia vừa vào cửa liền nói, khí chất ung dung như tiên, vừa so sánh, mấy phu nhân khuynh thành như Lan Phi kia lập tức trở thành gà đất, căn bản không có tư cách so.

Đông Linh Tiên Trì? Chính là vị trí của Đông Linh Tiên Trì Thánh nữ mà con lừa đê tiện hay nhắc tới kia hay sao?

Ba người Chu Hằng, An Ngọc Mị, Lâm Phức Hương đều có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng con lừa đen kia chỉ là nói lung tung ra một cái tên, không nghĩ tới trên đời này đúng thật là có một địa phương như vậy...

- Ta, ta...

Lâm Phức Hương ấp úng, dùng ngón tay vo vo nhau. Cố Lăng Phỉ tạo cho bản năng nàng cảm nhận hết thảy ý thân thiết, khiến nàng sinh ra một loại cảm giác như từ mẫu, tạo ra trong đầu óc không muốn cự tuyệt đối phương, nhưng nàng vẫn luyến tiếc xa cách Chu Hằng a!

Nàng cũng không ghét đối phương vừa tới đã tự gọi mình là vi sư, trên người đối phương có một loại khí chất xuất trần làm cho nàng không tự chủ muốn thân cận.

- Đứa nhỏ ngốc này, còn do dự cái gì! Ở lại đây chỉ có thể mai một thiên phú của ngươi!


Cố Lăng Phỉ nghiêm nghị nói. Đối với Chu Hằng và An Ngọc Mị thì hoàn toàn xem như không khí, ngay cả khóe mắt cũng không có đảo qua bọn họ một lần nào.

Lâm Phức Hương lo lắng phân vân một hồi lâu, vẫn là lắc đầu một cái, giữa sự cường đại bản thân và tình lang: nàng không chút do dự lựa chọn người tình.

- Đứa nhỏ ngốc! Đông Linh Tiên Trì ở Thiên Long Đế triều đều là tiếng tăm lừng lẫy. Bao nhiêu người tranh nhau đánh bể đầu đều muốn chen vào đấy!

Cố Lăng Phỉ thương tiếc nói, đầu tiên nàng nhìn thấy Lâm Phức Hương liền ưa thích ngay nha đầu ngây thơ thanh thuần này.

Lâm Phức Hương chỉ là lắc đầu, mặc cho Cố Lăng Phỉ nói tới khô miệng cũng vô dụng.

- Đi đi thôi!

Chu Hằng lại lên tiếng:


- Còn muội nữa, cũng cùng nhau tới Đông Linh Tiên Trì đi!

Hắn chỉ chỉ An Ngọc Mị.

- Cái gì?

An Ngọc Mị bất mãn, nàng đang ước gì Lâm Phức Hương sớm một chút rời đi, đỡ phải mỗi ngày nàng như lâm đại địch. Ai mà nghĩ tới Chu Hằng cũng muốn đuổi nàng đi! Có phải tên tiểu sắc lang này muốn thừa dịp nàng không ở đây nhân cơ hội câu dẫn ba bốn nàng nữa hay không? Lần trước trên người Chu Hằng có mùi nữ nhân khác, đã để nàng cực kỳ cảnh giác!

Cố Lăng Phỉ lại là sắc mặt sa sầm xuống. Trong mắt nàng tu vi của mấy người Chu Hằng thật sự là quá thấp kém, cho dù những lão quái Thiên Tinh Tông kia, nàng cũng căn bản không đặt trong mắt, chênh lệch này hoàn toàn là chuyện thường tình!

Nàng xuất hiện ở nơi này, chính là để xử lý một việc nhà, nếu không Hàn Thương Quốc nho nhỏ này đối với nàng mà nói thật không có chút lực hấp dẫn nào.

Chu Hằng lại dám xen mồm ở trước mặt nàng, đối với nàng quả thực đây là đại bất kính! Tuy nhiên nàng cũng nhìn ra được, Lâm Phức Hương rất coi trọng Chu Hằng, mới có thể nghe lời hắn khuyên.

Vì đồ đệ yêu quý, nàng nhịn! Còn cô gái nhỏ kia tuy rằng xinh đẹp có chút quá mức, nàng không thích, nhưng chỉ cần có thể thuyết phục Lâm Phức Hương bái làm môn hạ của nàng, thì cứ để nữ lang xinh đẹp kia làm hầu gái cũng tốt.

- Các ngươi ở Đông Linh Tiên Trì cố gắng tu luyện cho tốt, mới có thể theo kịp bước chân của ta!

Chu Hằng khuyên nhủ. Hắn có hắc kiếm, tích lũy tu vi không ai có thể sánh bằng, cộng thêm ngộ tính xuất sắc, cái chắn cảnh giới đối với hắn mà nói chỉ là một chuyện đùa.

Hai nàng An Ngọc Mị nếu không đi ra ngoài học hỏi, chỉ sẽ bị hắn bỏ rơi thật xa bóng dáng đều không nhìn thấy.

Nghe hắn nói như vậy, hai nàng An Ngọc Mị đều là lộ ra ý động: Bản tâm họ cũng rất kiêu ngạo, sao cam chịu thua sút Chu Hằng! Mà bắt đầu từ Tụ Linh Cảnh, mỗi một lần đột phá gia tăng thọ nguyên cũng sẽ càng nhiều, Khai Thiên Cảnh là có thể sống hơn một ngàn năm!


Nhất thời rời xa, đổi lấy gặp nhau lâu dài!

Hai nàng nhìn nhau một cái, rồi đều gật gật đầu.

Chu Hằng cười cười, nói với Cố Lăng Phỉ:

- Tiền bối! Nàng cũng là Thiên linh thể!

Phì!

Cố Lăng Phỉ đang uống nước, lập tức phun ra, liên tục ho khan, bộ ngực cao vút lắc lư qua lại. Mỹ phụ phong vận đầy đặn ngọt ngào thảnh thục cũng không phải hai nàng có thể so sánh. Với tâm tính tu dưỡng của nàng vốn không nên thất thố như thế, ai mà nghĩ tới tin tức này quá kinh người mà!

Lại thêm một Thiên linh thể?

- Tiền bối chờ chút!

Chu Hằng làm bộ đi vào phòng của mình, bất chợt từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp lấy ra Linh Tinh Trụ, sau đó đi tới căn phòng của Lâm Phức Hương, bảo An Ngọc Mị trắc nghiệm linh thể.

Theo đoạn thân trụ thứ ba tỏa ánh sáng sáng ngời, Cố Lăng Phỉ đúng là kinh ngạc đến ngây người.

Quả nhiên là Thiên linh thể, hơn nữa... là tam tinh!

Vốn trước đó nàng quyết định thu An Ngọc Mị vào Đông Linh Tiên Trì có chút miễn cưỡng, nhưng bây giờ lại là tràn đầy ngạc nhiên vui mừng. Nếu ngay cả Thiên linh thể đều ghét bỏ, vậy thì trên đời còn có người nào có thể xưng là thiên tài?

- À, đúng rồi! Cổ Tư của Cô Tuyệt Phong cũng là Thiên linh thể, tiền bối không ngại cùng thu vào Đông Linh Tiên Trì chứ!

Chu Hằng vỗ đầu một cái, thiếu chút nữa quên mất Cổ Tư.

Cố Lăng Phỉ hai mắt ngẩn ra, thần tình chết lặng.

Lâm Phức Hương mặc dù ý động, nhưng nàng vẫn không muốn rời xa Chu Hằng, một mực nhất quyết không đi.

Cố Lăng Phỉ thấy vậy, trong lòng nảy ra một ý, nàng vỗ vỗ vai hai nàng An Ngọc Mị, Lâm Phức Hương nói:

- Các ngươi đi ra ngoài trước, để vi sư bồi thường cho hắn một chút, cũng coi như để các ngươi an lòng.

An Ngọc Mị và Lâm Phức Hương nghe vậy mới miễn cưỡng đồng ý, theo các nàng, Cố Lăng Phỉ là người của đại tông môn Thiên Long Đế Triều, nếu nói là bồi thường, khẳng định sẽ rất hậu hĩnh.

Đợi hai hai nữ ra ngoài, Cố Lăng Phỉ mới quay sang nhìn kỹ Chu Hằng, nàng muốn xem kỹ tiểu tử này có bản lĩnh gì mà có thể hấp dẫn được 3 Thiên Linh Thể cam tâm tình nguyện ở bên hắn.

Hai chân Cố Lăng Phỉ vắt chéo, váy dài xẻ tà bên trái đến tận eo, lộ ra một chút dây quần lót và vòng eo tinh tế của nàng, một mảnh vải ren hao văn phức tạp ẩn giấu giữa hai chân. Cặp vú cao sữa cao lớn ngạo nghễ vểnh lên, ở giữa là một khe sâu, cực kỳ mê người.

Chu Hằng không nhịn được, nhin chằm chằm vào cặp đùi ngọc của Cố Lăng Phỉ. Nàng mặc tất chân màu đen, hai cẳng chân hoàn toàn bị hắc ti mỏng manh gần như trong suốt bao bọc, bắp chân thon dài tinh tế, kết hợp với tất chân gợi cảm, để hắn lập tức phản ứng lại.

Cố Lăng Phỉ thấy Chu Hằng như vậy, lập tức biết tiểu tử này đã trúng chiêu, nàng dùng một tay nâng bộ ngực lớn, khiến hai bầu vú đội lên cao, một tay vuốt ve cặp đùi thon dài, ánh mắt ẩn hàm xuân tình liếc nhìn Chu Hằng.

- Tiểu tử, đến đây, để ta xem xem, rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì?

Chu Hằng nghe vậy, nào còn chịu nổi? Nhưng hắn cố gắng khắc chế bản thân, để chính mình không bị nữ nhân này dụ dỗ. Hai mắt Chu Hằng mặc dù nhìn chằm chằm vào cặp đùi ngọc của Cố Lăng Phỉ, nhưng vẫn không lay động nói:

- Tiền bối cho ta là loại người này? Chỉ bằng điểm công phu này của ngươi mà cũng muốn làm ta lay động?

Chu Hằng cười nhạt, Cố Lăng Phỉ nhìn như cực kỳ mê người, nhưng nàng cũng không bằng An Ngọc Mị, Lâm Phức Hương, Cổ Tư, Nam Cung Nguyệt Dung. Nếu chỉ là chơi đùa đổi gió còn được, nhưng nàng lại coi hắn như tiểu nam nhân chưa hiểu sự đời, điều này để Chu Hằng hơi khó chịu.

Cố Lăng Phỉ thấy Chu Hằng hoàn toàn không phản ứng gì nhiều, trong lòng không khỏi ngoài ý muốn. Nàng mặc dù chưa từng lên giường với nam nhân nào, nhưng vẫn tự coi là chính mình cực kỳ mị hoặc, vì thế nghĩ rằng chỉ cần vợ câu dẫn, là có thể đốn ngã Chu Hằng.

Thế nhưng với tùng hình hiện tại, xem ra không xuất hết vốn liếng là không được.

Cố Lăng Phỉ đột nhiên chuyển thân bò lên bàn. Nàng vung tay một cái, lập tức khiến trên bàn gỗ sạch trơn.

Thân thể mềm mại của Cố Lăng Phỉ dùng tứ chi bò đến bên cạnh Chu Hằng, nàng cúi đầu, vươn đầu lưỡi mềm mại thơm tho liếm lên vành tai hắn, thanh âm mỏng hổi phả vào lỗ tai nói:

- Chẳng lẽ ngươi không thèm khát ta sao? Ta không đủ mê người sao?

Cố Lăng Phỉ vừa nói, một bàn tay vừa chui vào trong áo Chu Hằng, sờ mó lồng ngực của hắn. Cảm giác rắn chắc hoàn hảo lập tức truyền đến, khiến nàng không khỏi nội tâm sôi trào.

Từ trước đến nay, không phải nàng chưa từng nhìn thấy thân thể nam nhân, nhưng hoàn mĩ như Chu Hằng thì chưa gặp bao giờ! Nội tâm Cố Lăng Phỉ không ngừng nuốt nước bọt, trong lòng nàng muốn lập tức đem nam nhân này đèn xuống cưỡi.

Nhưng nội tâm cao ngạo làm nàng không bỏ xuống mặt mũi được.

Cố Lăng Phỉ nuốt nước bọt một cái ực, cổ áo không biết vô tình hay cố tình nới rộng ra. Chu Hằng có thể nhìn thấy rõ ràng hai bầu vú trắng nõn ngọc ngà bị một lớp áo ngực bao bọc.

Dục hỏa trong lòng hắn lập tức bốc lên, Chu Hằng ăn An Ngọc Mị tam nữ đã lâu, mặc dù không chán, nhưng cũng muốn đổi gió một chút. Thế nhưng tiêu chuẩn của hắn lúc này đã quá cao, nữ nhân tầm thường không lọt nổi mắt, vì vậy mới chậm chạp không hành động.

Mà Cố Lăng Phỉ cũng là mỹ nữ cực phẩm, có lẽ thua kém 3 nàng 1 chút, nhưng chắc chắn hơn kỹ nữ vạn người cưỡi Lữ Tố Nga!

Chu Hằng dần dần động tâm, nhưng không có hành động cụ thể. Điều này để Cố Lăng Phỉ trong lòng không yên, nàng không nghĩ đến kẻ này cứng cỏi như thế, đến bước này vẫn không bị nàng quyến rũ.

Suy nghĩ Cố Lăng Phỉ xoay chuyển một vòng, nàng cười mê người, ánh mắt mị hoặc nhìn Chu Hằng. Tiếp đó, Cố Lăng Phỉ ngồi lên bàn, mông tròn của nàng đặt ngay sát ngực Chu Hằng, hai chân nàng vung lên, ném giày qua một bên.

Hai bàn chân nhỏ bé bao bọc tất chân gợi cảm của Cố Lăng Phỉ cực kỳ linh hoạt, nàng đặt lên đũng quần căng phồng của Chu Hằng. 10 ngón chận vuốt ve nhọn nhạo bên ngoài, con cặc ấm nóng lập tức truyền đến từng đợt co giật.

Cố Lăng Phỉ thấy Chu Hằng đã phản ứng lại, trong lòng đắc ý, lúc này càng lớn gan hơn. Hai bàn chân nàng điêu luyện kéo quần Chu Hằng xuống, con cặc khổng lồ nổi đầy gân guốc bắn thẳng lên như trụ chống trời!

Cố Lăng Phỉ quá mức kinh hãi, động tác không tự chủ được ngừng lại. Nàng thật sự bị kinh động rồi!

Từ trước đến nay, Cố Lăng Phỉ không thể tưởng tượng nổi, lại có người có thể có con cặc to lớn, vĩ đại như thế! Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm không chớp vào con cặc khủng bố kia, cổ họng lên xuống liên tục, cái lưỡi hồng hào liếm liếm môi.

- Không nghĩ đến ngươi khủng bố như vậy, chẳng trách các nàng nhớ mãi không bỏ.

Cố Lăng Phỉ dùng 10 đầu ngón chân tinh tế như ngọc vuốt ve thân cặc nói. Nàng cúi người xương, há miệng ngậm đầu khấc Chu Hằng vào mồm, cái lưỡi mềm mại quấn quýt quy đầu dữ tợn.

- Tiền bối cũng không tệ.

Chu Hằng cũng đáp trả, hắn chưa từng được nữ nhân dùng cả chân và miệng tuốt cặc. Thể nghiệm mới này cho Chu Hằng một cảm giác vô cùng mới mẻ.

Cố Lăng Phỉ tu vi cực cao, vì vậy động tác khó khăn này hoàn toàn không làm khó được nàng. Miệng nhỏ của nàng không ngừng nhè ra nước miếng, hai bàn chân thon mềm ép chặt thân cặc vuốt ve, làn da tinh tế mịn màng kết hợp với tấy chân ẩm ướt, để Chu Hằng dục hỏa cất cao!

Cố Lăng Phỉ chỉ mải liếm mút con cặc to lớn này, không để ý đến hai tay Chu Hằng đã sớm thò vào dưới váy nàng, vuốt ve khe lồn thấm nước dâm đãng.

Cố Lăng Phỉ đột nhiên xoay người, quặp hai chân lên vai Chu Hằng, khiến miệng hắn áp sát vào quần lót viền ren mỏng manh của nàng. Con cặc to lớn của Chu Hằng chui thẳng vào cổ họng co dãn kinh người của Cố Lăng Phỉ.

Chu Hằng đột nhiên bị dí mặt vào một cái quần lót thơm tho đầy dâm thủy, con cặc lại được cổ họng ướt át, chật hẹp của Cố Lăng Phỉ nuốt trọn lấy, giống như đút vào một cái lồn trinh nguyên. Từng đợt khoái cảm sung sướng đánh úp Chu Hằng!

Hắn không chút do dự há mồm ngoạm lấy mu lồn ẩn sau quần lót của Cố Lăng Phỉ, lưỡi Chu Hằng linh hoạt kéo quần lót màu đen sang một bên, đầu lưỡi vươn dài ra, điêu luyện tiến sâu vào âm đạo.

- Ưm… ư… hưm… ưm… u…

Cố Lăng Phỉ rên rỉ không ra tiếng, cổ họng nàng đã bị con cặc khủng bố của Chu Hằng chiếm cứ, thanh âm rên rỉ khó có thể phát ra. Nhưng thể hiện trực quan nhất chính là vách lồn co lại, ép chặt cái lưỡi thô ráp dài ngoằng của hắn.

Chu Hằng cảm nhận được cổ họng Cố Lăng Phỉ càng bót hơn, liền cố gắng thọc lưỡi vào sâu thêm. Lưỡi hắn vừa dài vừa thô, không khác gì một con cặc loại nhỏ, khuấy động kinh tinh trong âm đạo nàng.

Bỗng nhiên, Chu Hằng cảm nhận được giống như vừa đâm thủng gì đó. Hắn hồi tưởng một chút, lần đầu chơi Nguyễn Giai Oánh cũng có cảm giác đâm thủng này.

Cố Lăng Phỉ vậy mà còn trinh!

Nghĩ đến chính mình được thưởng thức một cái lồn trinh nguyên dâm đãng như vậy, Chu Hằng càng hưng phấn hơn. Lưỡi hắn đánh sâu vào âm đạo, từng tấc thịt mềm lần đầu được khai thông, không ngừng có lại, ép cứng lưỡi hắn.

Nhưng lưỡi Chu Hằng giống như lưỡi thần, mặc kệ Cố Lăng Phỉ o ép ra sao, vẫn tiến lên băm băm, giống như vào chốn không người. Chu Hằng thọc lưỡi vào tận cùng lồn nàng, chạm đến tử cung.

- Ưm… á… ư… ưm…

Cố Lăng Phỉ muốn rên thật lớn lên, nhưng nàng làm sao cũng không thể phát ra thanh âm lớn hơn, con cặc Chu Hằng hình như vừa trướng lên một vòng, kẹt cứng trong họng nàng.

Chu Hằng dùng đầu lưỡi ma sát trong lồn Cố Lăng Phỉ, bên trong càng lúc càng xiết chặt, cộng với cổ họng bót như lỗ đít Lâm Phức Hương của nàng, để hắn muốn ngừng mà không được!

Nghĩ đến lỗ đít, Chu Hằng xé rách quần lót, dùng ngón tay trái móc vào lỗ đít đỏ bừng như nụ hoa của Cố Lăng Phỉ, lỗ đít nhỏ nhắn bị kéo sang một bên, càng lộ ra mê người hơn. Hắn không nhịn được, lại dùng 1 ngón tay phải banh ra bên đối diện.

Lập tức, một mùi thơm nồng nàn đánh vào mũi Chu Hằng!

Ngay cả Lâm Phức Hương còn biết làm thơm hậu môn, nói gì đến cường giả như Cố Lăng Phỉ? Chu Hằng nhìn đăm đăm vào lỗ đít đỏ hồng đầy dụ hoặc kia, hắn dùng lực một cái, rút lưỡi ra khỏi âm đạo chật hẹp của nàng.

Mồm Chu Hằng lại áp vào đít Cố Lăng Phỉ, cái lưỡi ma quái của hắn lần nữa tiến vào thân thể nàng, nhưng không phải âm đạo, mà là cúc hoa!

- ưm… ưm… ứ… ư… ưm… ư…

Cố Lăng Phỉ làm bộ giãy giụa, nhưng nàng không dùng sức chút nào, chỉ làm tượng trưng một chút liền để Chu Hằng cắm lưỡi vào đít mình. Từng trận cảm giác trơn trượt nhớp nháp từ vách trực tràng truyền đến, làm nàng đê mê như lên tiên, hai chân càng quặp chặt cổ Chu Hằng.

Hậu môn co bót xiết chặt đầu lưỡi, cộng thêm con cặc đang ngâm trong cổ họng của Cố Lăng Phỉ, Chu Hằng sung sướng không thôi. Từng đợt khoái cảm liên miên bất tận đánh úp đại não, hai tay hắn bấu vào cặp mông nảy nở của nàng, miệng càng tham lam ngấu nghiến lỗ đít cực phẩm này.

Cố Lăng Phỉ càng lúc càng ngột ngạt, nàng rốt cuộc không chịu nổi, hai chân co cứng, ép sát lưỡi Chu Hằng vào mông mình, trong tử cung co thắt một trận, rốt cuộc xuất ra!

Một làn nước thơm chảy ra từ lồn nàng, bắn lên ngực Chu Hằng. Hắn vội vàng rút quân khỏi lỗ đít Cố Lăng Phỉ, miệng hứng vào lồn nàng mút sạch.

Dâm thủy ngọt nào bị hắn chặn đón, nuốt hết không sót chút nào.

Đồng thời, con cặc Chu Hằng cũng thật giật, bắn hết vào dạ dày Cố Lăng Phỉ. Tinh trùng lấp đầy cả dạ dày nàng.

Hau người giữ như vậy một lúc, mới tách ra.

Cố Lăng Phỉ khó khăn lắm mới nhả con cặc Chu Hằng ra được, đầu khắc vừa ra hết, hai má nàng lập tức phồng lên. Tinh trùng trào ngược từ dạ dày làm hai gò má nàng căng phồng như sóc.

Cố Lăng Phỉ dùng tay bịt miệng, cổ họng ừng ực nuốt hết từng chút một. Miệng nhỏ há ra, hai bờ môi chín mọng của nàng còn dính chút tinh trùng màu trắng, Cố Lăng Phỉ dâm đãng lè lưỡi liếm sạch.

Tiếp đó, nàng nằm bò lên bàn, hai chân chống xuống đất, cặp đùi đẫy đà vểnh lên thật cao. Một tay nàng kéo váy sang bên, một tay banh hai mép lồn đỏ bừng như trái ớt lên, liếm môi đầy mời gọi Chu Hằng:

- Tiểu tử, đến đây! Cho ta thấy bản lĩnh của ngươi đi!

Chu Hằng sớm đã không nhịn được, chỉ là cố kỵ cảnh giới Cố Lăng Phỉ cao hơn hắn, vì vậy không cướp trước. Lúc này được khiêu khích như thế, nào còn chịu được?

Hắn cười đểu nhấc con cặc đi đến phía sau nàng, đầu khấc cạ cạ lên mép lồn, nhưng không tiến vào, mà chỉ vân vê bên ngoài. Khiến Cố Lăng Phỉ cực kỳ ngứa ngáy.

- Tiểu tử! Mau tiến vào đi! Mau hung hăng chơi ta đi! Ta muốn ngươi! Hãy chơi ta thật sướng đi!

Cố Lăng Phỉ không thể kiên nhẫn nối thúc giục.

Chu Hằng chỉ đợi như vậy, con cặc hắn gồng lên, thân cặc hơi thu nhỏ lại, một đâm… vào thẳng lỗ đít ướt át đang khép mở nhịp nhàng của nàng!

- A! Ứ… đau… ưm… a… Ư … tiểu… tiểu… tử… ưm… ưm… ưm… a… ưm… Ứ… a… a… ư… ngươi… ngươi… ưm… a… tốt… ư… ư… ô… nữa… đi… sướng… ưm… ưm… ưm… ư… a… nữa… mạnh… a…

Cố Lăng Phỉ giật mình một cái, đầu tiên là kêu thảm, tiếp đó giống như kỹ nữ trúng xuân dược, không ngừng lắc mông phối hợp với Chu Hằng. Hai tay nàng thò vào lồn tự móc bên trong, một ngón tay dùng sức day hột le.

Chu Hằng từ phía sau thúc vào đít nàng, hắn đắc ý không thôi, hai tay bắt lấy cặp mông săn chắc của Cố Lăng Phỉ. Xúc cảm mềm mại làm cả bàn tay hắn lún vào trong.

Con cặc Chu Hằng không ngừng khai phá lỗ đít trinh trắng của Cố Lăng Phỉ. Hắn bỏ qua cái lồn dâm đãng kia, để thưởng thức cúc hoa cực phẩm này.

Vách trực tràng bên trong chốc chốc có thắt, chốc chốc xoắn lại, khiến Chu Hằng không nhịn nổi hừ lên, hắn càng tăng tốc nhanh hơn. Con cặc trơn tuột nhưng vẫn rất khó khăn mới có thể di chuyển trong lỗ nhị Cố Lăng Phỉ.

Từng đợt khoái cảm biến thái truyền đến, Cố Lăng Phỉ không biết chính mình lại thích bị chơi lỗ đít như vậy. Nàng vừa xấu hổ, vừa sung sướng rên rỉ, trong miệng chảy nước bọt xuống mặt bàn.

Chu Hằng nghiến răng nhấp như điên vào lỗ đít khít rịt của Cố Lăng Phỉ, con cặc hắn đang từng chút một nới rộng không gian bên trong ra. Nhanh mỗi khi hơi thoải mái một chút, là trực tràng xung quanh lại xoắn vào, giữ chặt thân cặc vào sâu nhất bên trong.

Chu Hằng sung sướng như bay lên, hai tay tét mạnh vào cặp mông mẩy của Cố Lăng Phỉ. Trên da thịt trắng hồng như ngọc hiện lên từng dấu ngón tay đỏ bừng chói mắt.

- Ứ… ưm… nữa… ưm… a… nữa… đi… mạnh… ư… ư… ư... lên… đánh mông… ta…. nữa đi! Ư… ưm… ư… a… á… ư… á…

Cố Lăng Phỉ điên cuồng lắc mông, eo mảnh vặn vẹo qua lại như con giun. Con cặc Chu Hằng trong đít nàng cũng bị cặp mông lắc qua lắc lại làm cong lên cong xuống, để hắn càng thêm phần khoái cảm.

Chu Hằng bóp mông chán chê, hắn bắt lấy cặp đùi thon dài mĩ lệ của Cố Lăng Phỉ. Tất chân vẫn còn trên đó.

Chu Hằng nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi của Cố Lăng Phỉ, hông hắn không quên nhấp nhả liên hồi trong cúc hoa nàng.

Cặp đùi vừa mềm mại mịn màng, vừa săn chắc như ngọc, để Chu Hằng vuốt mãi không chán.

Hắn nâng hai đùi Cố Lăng Phỉ lên, kéo sát vào hai bên hông, con cặc hung hăng nện vào lỗ đít trơn nhớt, ẩm ướt của nàng. Bên trong vì động tác của Chu Hằng mà càng bót hơn, trực tràng co vào, ép chặt thân cặc.

Hai người hít thở càng lúc càng gấp gáp.

Cuối cùng Cố Lăng Phỉ rốt cuộc không chịu nổi. Bai chân nàng quặp vào eo Chu Hằng, không cho hắn chuyển động nữa, lỗ đít co thắt không ngừng, âm đạo đạt đến cao triều, dâm thủy theo đó bắn tung tóe!

Một dòng chất lỏng nhơn nhớn trong suốt bắn lên đùi Chu Hằng, tiếp theo là nước vàng từ niệu đạo phun ra kêu xè xè…

Nàng cư nhận đái mất, vừa ra vừa đái!

Chu Hằng cũng bị nàng ép đến cực hạn, hắn gồng mình nhét con cặc vào sâu nhất có thể, quy đầu run run, bắn đầy tinh trùng vào ruột nàng!

Cố Lăng Phỉ run lên dữ dội, hai chân khóa chết Chu Hằng, làm hắn không thể di chuyển được. Một hồi sau nàng mới từ từ buông lỏng cặp đùi.

Chu Hằng nhân cơ hội rút cặc ra khỏi cúc hoa nàng. Theo con cặc hắn khó khăn rút ra, một dòng tinh dịch dích trên đầu khấc cũng theo sau.

Chu Hằng vội vàng đặt cặc lên mông Cố Lăng Phỉ. Thân cặc giật giật vài cái, lại bắn từng đợt tinh trùng lên mông và lưng áo nàng.

Hắn nhìn thân thể bị tinh dịch của mình phủ lên, trong lòng thầm cảm khái: cường giả thì thế nào? Cảnh giới không thấu thì sao? Còn không phải gục dưới cặc hắn sao!?

...

Ba nàng An Ngọc Mị sẽ theo Cố Lăng Phỉ rời đi, đại điện chủ và cường giả Cô Tuyệt Phong kia thì càng hưng phấn, bởi vì bọn họ sẽ nhấc lên quan hệ với Đông Linh Tiên Trì.

Kỳ thật đừng nói bọn họ, chính là lão quái Khai Thiên Cảnh của Thiên Tinh Tông cũng không biết lai lịch của Đông Linh Tiên Trì là gì! Nhưng bọn họ chỉ cần biết rằng Đông Linh Tiên Trì là nhà quyền thế của Thiên Long Đế triều là đủ rồi, tùy tiện đi ra một lão ẩu quét rác đều có phân lượng hơn so với Hoàng đế Hàn Thương Quốc!

Không ai biết tu vi của Cố Lăng Phỉ là gì, ngay cả mấy lão tổ của Thiên Tinh Tông tự mình ra mặt đều không cách nào nhìn ra. Điều này cũng làm cho trong lòng bọn họ càng thêm kính sợ, hết sức lo sợ, sợ một khi Cố Lăng Phỉ mất hứng tiện tay vỗ một cái, làm cho Thiên Tinh Tông bị hủy diệt cũng giống như Đại Diễn Tông ngày nào.

Loại cường giả tuyệt thế này, động một cái chính là đất rung núi lở, ai dám đắc tội?

Đáng tiếc, Đông Linh Tiên Trì chỉ lấy nữ đệ tử, bởi vậy tuy rằng Tỉnh Thiên đồng dạng là Thiên linh thể nhưng hoàn toàn bị xem như không khí, không có nhận được một cái liếc nhìn của Cố Lăng Phỉ.

Mà phương thức Cố Lăng Phỉ mang theo ba nàng rời đi, cũng chấn nhiếp mọi người một phen. Nàng bỗng không lấy ra một chiếc thuyền ngọc hoa lệ, sau khi bốn nàng bước lên, thuyền ngọc lơ lửng giữa không trung bay đi, bốn nàng đều là tay áo phất phơ, phong thái như tiên.

Trống rỗng lấy ra thuyền ngọc, thủ đoạn này thì mọi người đều có thể đoán được, đó là Cố Lăng Phỉ có được pháp khí không gian, nhưng không ngờ thuyền ngọc lại có thể lơ lửng bay đi giữa không trung, đây thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt, hoàn toàn không thể tưởng tượng!

Trong đám người, Nam Cung Nguyệt Dung lộ ra vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ganh tị.

Nàng vốn là đệ nhất thiên tài của Hàn Thương Quốc, nhưng hiện giờ đúng là một hơi xuất hiện bốn Thiên linh thể, làm cho Địa linh thể ngũ tinh của nàng lúc này trở nên không đáng giá một đồng! Từ một con phượng ngọc trên chín tầng trời rơi xuống thành gà đất, mức chênh lệch của lòng sông so với mặt biển như vậy... sao nàng có thể chịu đựng nổi?

Nàng tuyệt đối không tin tưởng Hàn Thương Quốc thực sự có nhiều thiên tài như vậy, mà bởi vì ba nàng đều có quan hệ kề cận với Chu Hằng, thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng có phải hay không Chu Hằng đã làm qua tay chân gì!

Hiện tại Tỉnh Thiên đã còn sống trở về, nàng không cần Chu Hằng nữa rồi!

Sát!

Vừa nghĩ tới hình ảnh bị Chu Hằng chiếm đoạt, nàng không nhịn được rỉ nước trong lồn, trong đầu Nam Cung Nguyệt Dung sát ý sôi trào. Nếu sau chuyện đó Chu Hằng nhu tình trấn an với nàng, như vậy nàng xuất phát từ coi trọng tiềm lực của Chu Hằng, vẫn có thể đâm lao phải theo lao lựa chọn gả cho hắn. Dù sao nàng là người làm đại sự, sẽ không bị mối hận riêng tư chi phối sức phán đoán: Nhưng bây giờ tuyệt đối không có khả năng phát sinh!

Từ lần đó bị Chu Hằng chơi hơn 2 ngày liên tục, nàng chỉ cần nghĩ đến hắn là đã rỉ nước âm ỉ, trong lồn ngứa rát. Nàng cũng đã từng thử tìm đến người khác, nhưng chỉ cần nhìn thấy con cu khiêm tốn kia, là đã làm nàng thấy mất hứng.

Hiện tại ngoài con cặc khủng bố đệ nhất thiên hạ của Chu Hằng, không ai có thể thỏa mãn nàng!



Kế tiếp chính là chờ đợi đại năng của Lãng Nguyệt Quốc tới đây phá giải đại trận hộ sơn của Đại Diễn Tông, thăm dò khai thác thế giới thần bí kia. Tuy nhiên, chuyện này không có liên quan tới Chu Hằng, đến lúc đó khẳng định mỗi người đều muốn đi vào, nhưng cũng không phải Thiên Tinh Tông có thể làm chủ, mà phải xem những cường giả Lãng Nguyệt Quốc kia nói như thế nào.

Thế giới thần bí kia liên quan tới một kế thừa ít nhất là của cường giả Kết Thai Cảnh, không ai muốn có nhiều người cạnh tranh. Vì cho dù vốn là con kiến không đặt ở trong mắt bọn họ, nhưng loại chuyện kế thừa này không phải thực lực mạnh thì nhất định có thể nhận được!

Cũng tỷ như Tỉnh Thiên, lúc trước rõ ràng chỉ là Tụ Linh Cảnh, có thể trong hơn một trăm người đi vào thế giới thần bí cũng chỉ có một mình hắn nhận được ưu đãi. Kỳ thật Chu Hằng cũng nhận được ưu đãi, tuy nhiên đó là hắc kiếm mang tới.

Chu Hằng cũng không thể rời đi được, vì hắn nhận được khiêu chiến của Tỉnh Thiên.

Không phải chiến thư, mà là Tỉnh Thiên nói lên trước mặt hắn. Tên nam nhân từ trước đến nay lười biếng không để trong lòng hết thảy này lại tỏ ra phi thường phẫn nộ, thiếu chút nữa liền trực tiếp ra tay đấu với Chu Hằng.

Điều này làm cho Chu Hằng rất khó hiểu, dường như giữa hắn và Tỉnh Thiên không có ân oán gì mà?

Đáng tiếc, Tỉnh Thiên hoàn toàn không có cho hắn cơ hội hỏi rõ, trực tiếp nổi giận đùng đùng rời đi, để lại Chu Hằng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.

Vì để tìm hiểu nguồn cơn, hắn quyết định ứng phó trận chiến.

Ngày hôm sau, Chu Hằng đi tới Đấu Thú Trường trong thành, mà lúc này người ta tấp nập, vô số khán giả chờ xem.

Trận chiến đầu tiên giữa hai đại thiên tài liền dẫn lên chấn động toàn thành. Mà một tháng qua, hai người cũng đồng thời đột phá Sơ Phân Cảnh, Tỉnh Thiên là tăng thẳng lên Sơ Phân nhị trọng thiên! Trước đây Chu Hằng chiếm thượng phong, còn lần này Tỉnh Thiên nắm giữ ưu thế cao hơn một tiểu cảnh giới, có thể hay không hòa nhau một thành?

Mà đây còn không phải là lực kích động nhất!

Kích động nhất chính là: Tiêu Họa Thủy lãng phụ nổi danh nhất trong thành thả ra tin tức, trong hai người Chu Hằng và Tỉnh Thiên, ai thắng có thể leo lên giường ngọc của nàng!

Nguyễn Giai Oánh mặc dù có danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của Hàn Thương Quốc, nhưng nếu hỏi nam nhân khắp đế đô muốn trên giường cùng nữ nhân nào nhất, như vậy khẳng định không phải Nguyễn Giai Oánh, mà là Tiêu Họa Thủy!

Tiêu Họa Thủy là nhị tiểu thư của Tiêu gia, lúc còn trẻ đã tươi đẹp danh tiếng lan xa. Đến sau này gả cho con trai độc nhất của Đại tướng quân Ngô Thiên Hùng của đế quốc, thế nhưng số mệnh nhiều trắc trở, một năm sau phu quân liền nhiễm bệnh qua đời, mà Ngô Thiên Hùng cũng hai năm sau máu nhuộm sa trường.

Bắt đầu từ khi đó, Tiêu Họa Thủy sống cuộc sống phóng đãng, liên tiếp câu dẫn tráng nam mỹ nam vào khuê phòng, là công địch của các phu nhân ở đế đô, họ chỉ sợ trượng phu của mình bị hồ ly tinh yêu mỵ này câu dẫn hồn phách!

Tuy nhiên cũng không phải tất cả nam nhân đều có thể leo lên giường của Tiêu Họa Thủy, mà trước hết phải cho nàng xem vào mắt mới được.

Tiêu gia vốn chính là đại gia tộc ở đế đô, sau lưng đồng dạng có lão tổ Thiên Tinh Tông, cộng thêm dư uy của Ngô lão tướng quân chấn nhiếp, ai mà dám dùng sức mạnh với Tiêu Họa Thủy?

Mấy năm gần đây khẩu vị của vị diễm phụ này đã càng ngày càng kén chọn, có rất ít nam nhân có thể đi vào khuê phòng của nàng. Cũng vì vậy đế đô có một câu như này: Một nam nhân mị lực lớn hay không lớn, cứ xem Tiêu Họa Thủy có thể hay không tiếp hắn vào khuê phòng.

Mà được vị diễm phụ này dùng thời gian càng dài mới vứt bỏ, thì chứng minh mị lực càng lớn. Nghe nói trước đây chưa từng có nam nhân nào có thể làm cho Tiêu Họa Thủy ba lần chiêu đãi ở khuê phòng, đủ để chứng minh diễm phụ này vui mới ghét cũ biết bao.

Hiện tại, toàn bộ nam nhân ở đế đô đều đang ngưỡng mộ Chu Hằng và Tỉnh Thiên, trong hai người bọn họ sẽ có một người có thể ngủ trên thân nữ nhân yêu mị nhất của đế đô này...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.