Trở về truyện

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp) - Chương 121: Cùng Giai Vô Địch.

Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

121 Chương 121: Cùng giai vô địch.

Chương 121: cùng giai vô địch.

Trong mắt Chu Hằng sát khí bạo phát, hắn lạnh lùng nhìn Phí Hiếu Toàn, giống như nhìn một người chết, nói:

- Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!

- Ha ha, ngươi cho là lực lượng tương đương với bản thiếu gia, có thể cùng bản thiếu gia là địch?

Phí Hiếu Toàn khinh thường:

- Bản thiếu gia là Độc Huyết Tông, giết người... Cũng không nhất định cần lực lượng!

Hắn cười lạnh, từng luồng khí trên người hắn tràn ra, trong nháy mắt tràn ngập cả phòng.

Những người còn lại đều khiển khai linh lực phòng ngự. Độc Huyết Tông vừa nghe đã không phải là loại tốt lành gì, ai dám để chất khí này dính vào người. Chỉ là bọn hắn mở ra linh lực mới phát hiện, loại khí này có tính ăn mòn rất mạnh, linh lực có thể ngăn cản nó xâm nhập, nhưng mà tiêu hao lại rất lớn.


Cao thủ cùng giai như Nam Cung Nguyệt Dung còn ngại, những võ giả Sơ Phân nhất trọng thiên, nhị trọng thiên nhân khác thì nhao nhao lui về phía sau, muốn thoát khỏi độc khí quấn thân, nhưng không nghĩ tới Chu Hằng không có ý buông tha bọn họ, chặn lại phía cửa, cản bọn họ lại.

Vách tường Võ Kinh Các rất là chắc chắn, căn bản không phải Sơ Phân Cảnh có thể đánh vỡ, muốn ra ngoài cũng chỉ còn cách đánh với Chu Hằng!

Nhưng mà liều mạng thắng được Chu Hằng sao?

Có vài người vẫn có cốt khí, cắn răng một cái, nhảy vào trong lồng sáng vàng, rất có khả năng trong nháy mắt bị phá vỡ thành mảnh vụn, ngay cả tro tàn cũng không thấy, nhưng rất có thể là bị truyền tống đi chỗ khác.

Kỳ thật thời điểm người đầu tiên biến mất, mọi người đều có ý nghĩ như vậy, có ít nhất bảy thành nắm chắc, chỉ là bị Chu Hằng ném vào rất mất mặt, lúc này mới nhao nhao phản kháng.

Hiện tại tình thế bức bách, bọn họ cũng chỉ có con đường này có thể đi.

Có một người chủ động tiến vào, sẽ có nhiều người noi theo, dù sao bên trong rất có thể có kỳ ngộ lớn, chỉ một hồi ngắn ngủi đã có ba mươi người tiến vào.

Hiện tại người chưa tiến vào trong chỉ có Chu Hằng, An Ngọc Mị, Nam Cung Nguyệt Dung, Tỉnh Thiên, còn có một võ giả Sơ Phân tam trọng thiên sau cùng, tên là Khương Huyền Linh.


Tỉnh Thiên nhíu mày, hắn rất vất vả mới đột phá Tụ Linh Cảnh. Ở trên tu vi mới kéo lại gần Chu Hằng, không nghĩ tới chỉ mấy ngày đã bị Chu Hằng bỏ lại phía xa rồi! Hắn đã sớm xem Chu Hằng là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, cho dù Nam Cung Nguyệt Dung cũng không được hắn xem trọng như vậy.

Đối thủ tiến cảnh như bay, hắn cũng phải nhanh chóng rượt theo a!

- Sư tỷ, chúng ta cũng đi vào!

Tỉnh Thiên xoay đầu lại, hắn có cảm giác, bên trong màn hào quang kia có cơ duyên tuyệt thế!

Hắn nhất định phải nhận được!

Nam Cung Nguyệt Dung nghĩ nghĩ nói:

- Nơi này độc khí lan tràn, ngươi chỉ là Tụ Linh Cảnh không chống cự được, ngươi đi vào trước đi, Bổn cung sẽ hội hợp với ngươi sau.


Nàng xem Chu Hằng là đại địch, nhất định phải xóa bỏ!

Tuyệt đối không thể tiếp tục cho Chu Hằng không gian trưởng thành!

- Vậy sư tỷ phải cẩn thận!

Tỉnh Thiên liếc nhìn Chu Hằng, nhưng cũng không lo lắng cho Chu Hằng. Chỉ có hắn mới có thể đả bại Chu Hằng. Những người khác căn bản không xứng!

Vù!

Tỉnh Thiên vọt vào trong cái lồng sáng vàng, trong nháy mắt biến mất.

- Ngươi cùng chất độc này của ngươi vẫn nên đầu thai sớm một chút.

Chu Hằng chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, quanh người tràn ngập linh lực màu vàng, cả người vọt tới Phí Hiếu Toàn, một quyền đánh ra. Tử hỏa lượn lờ.

Hỏa có thể khắc độc, huống chi đây là tử hỏa do huyết mạch lực hình thành!

- Hừ!

Phí Hiếu Toàn cũng ra quyền, hắn cũng không ngại trực diện đánh với Chu Hằng, bởi vì Chu Hằng phải gia cố linh lực chống độc, cho nên tốc độ tiêu hao hơn xa hắn, hắn có thể tiêu hao Chu Hằng tới chết!

- Nằm mơ!


Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, nắm tay như sơn nhạc đánh xuống, xông phá phòng ngự của Phí Hiếu Toàn. Thọng thẳng lên ngực đối phương.

Dưới tình huống lực lượng giống nhau, rất khó có thể chống lại Thế.

Oanh!

Phí Hiếu Toàn thân hình bạo lui, sắc mặt tái nhợt, sau đó nhanh chóng đỏ lên, bị lực lượng cùng cấp đánh trúng, không trực tiếp bị đánh vỡ đã là rất may rồi.

Chu Hằng sát khí cuồng tăng, tên này cũng dám mơ ước nữ nhân của hắn, không giết sao được!

Thân hình hắn tái động, một quyền đấm thẳng tới đầu Phí Hiếu Toàn.

thình thịch!

Một ngọc chưởng đột nhiên xuất hiện. Cản lại một kích này của Chu Hằng, lực lượng mạnh mẽ thậm chí chấn Chu Hằng liên tục lui bảy bước.

Nam Cung Nguyệt Dung! Nàng xuất thủ!

Ánh mắt Chu Hằng đảo qua, chỉ thấy Khương Huyền Linh cũng đang nóng lòng muốn thử, không khỏi lộ ra nụ cười lạnh, nói:

- Ba người các ngưoi cùng lên đi!

- Muốn chết!

Khương Huyền Linh hừ một tiếng, lại mặt dày mày dạn vọt tới, hướng Chu Hằng phát động công kích.

- Thật không biết xấu hổ!

An Ngọc Mị quát, long ngâm nhắm thẳng ba người Nam Cung Nguyệt Dung oanh tới.

Tuy rằng tu vi nàng yếu nhất, nhưng phòng ngự ở trong độc khí thì vẫn có thể chống đỡ được một thời gian, mà long uy áp cũng không cần linh lực để thi triển, đây là một loại chấn nhiếp tâm linh, thần thức.

Long uy chấn động, ba người Nam Cung Nguyệt Dung đều hơi trì trệ, mọi người đều là Sơ Phân Cảnh, loại tâm linh uy này hiếp đủ để tạo thành ảnh hưởng với bọn họ, tuy rằng cực kỳ bé nhỏ, nhưng mà dù sao cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ.

Giống như bị một con côn trùng bò lên người, trên thực tế cũng không thể tạo thành tổn thương gì, nhưng trong lòng tuyệt đối không thoải mái!

Cao thủ so chiêu, sao lại xuất hiện sơ xẩy như vậy?

Nhưng mà bọn họ có thể nói Chu Hằng đê tiện sao? Ba người bọn họ liên thủ, sẽ không cho phép An Ngọc Mị giúp đỡ sao?

Chu Hằng sát khí cuồng tăng, lật tay một cái, một đóa hoa sen năm màu xuất hiện, lấy tử hỏa làm thân cây, cánh hoa bốn màu lập tức oanh kích tới Phí Hiếu Toàn. Hắn tiến vào Sơ Phân Cảnh vốn đã có thể vận dụng hoàn toàn trạng thái Ngũ Hành Liên Hoa Phá, nhưng mấy ngày nay cũng không có thời gian cho hắn nghiên cứu, bởi vậy vẫn dùng loại Ngũ Hành Liên Hoa Phá khác, uy lực cũng theo đó tăng lên Sơ Phân Cảnh!

Lực lượng của hắn vốn tương đương Phí Hiếu Toàn, lại thi triển Ngũ Hành Liên Hoa Phá, uy lực đủ để một kích giết chết đối phương!

Chiêu này vừa ra, ba người Nam Cung Nguyệt Dung đều biến sắc!

Đây chính là võ kỹ Địa cấp thượng phẩm a, tuy rằng còn chưa luyện xong toàn bộ, nhưng mà có tử hỏa thay thế, uy lực cũng không kém chút nào.

Không thể cứng rắn chống đỡ!

Ba người đồng thời sinh ra ý nghĩ như vậy, nhao nhao né tránh, triển khai du đấu.

Cùng so thân pháp với một người nắm giữ Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tự tin không biết lấy ở đâu ra?

- Đi!

Chu Hằng thân hình vừa chuyển đã đuổi kịp Phí Hiếu Toàn, tay phải đẩy ra, hoa sen năm màu chính diện oanh kích tới trước mặt hắn.

- Không!

Phí Hiếu Toàn rống to một tiếng, cả đầu đột nhiên biến thành màu xanh đậm, nước biếc từ da tay hắn chảy ra, vừa ghê tởm vừa cổ quái.

Oanh!

Hoa sen năm màu đột nhiên nổ tung, Chu Hằng không chút do dự tiếp tục thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ truy kích Nam Cung Nguyệt Dung, lại một đóa hoa sen năm màu tràn ra.

Lực lượng cuồng bạo trào lên, tuy rằng Phí Hiếu Toàn ở trong vụ nổ, nhưng mà không ngờ lại không chết, ở trong nước biếc xoay chuyển, miệng vết thương tức tốc phục hồi như cũ, chỉ là một kích này cũng không phải uổng công, hơi thở hắn dồn dập, hiển nhiên bỏ ra cái giá to lớn phải trả.

- Còn chưa chết!

Chu Hằng sửng sốt, quả nhiên, đệ tử đại tông môn đi ra ngoài đều có bảo vật bảo mệnh, hắn hừ nhẹ một tiếng, thân hình xoay ngược lại, lại tấn công tới Phí Hiếu Toàn.

- Hỗn đản!

Nam Cung Nguyệt Dung nổi giận, nàng không ngờ bị Chu Hằng coi như đồ vật, mình là kỹ nữ thanh lâu, nếu muốn lên thì lên, muốn đi thì đi sao? Nàng uốn người điên cuồng đuổi theo, bàn tay ngọc trắng nõn vỗ tới lưng Chu Hằng.

Chỉ là để cho nàng tuyệt vọng là, bóng lưng kia càng cách nàng càng xa, trong nháy mắt đã bỏ xa vùng ảnh hưởng của nàng.

Tấn Vân Lưu Quang Bộ toàn lực triển khai, tốc độ của Chu Hằng có thể tăng vọt gấp trăm lần, chỉ là như vậy thì tiêu hao quá lớn, không thể duy trì được trong khoảng thời gian quá lâu, nhưng ngẫu nhiên dùng để truy kích thì không thành vấn đề.

- Ngươi còn có thể tránh được mấy lần!

Chu Hằng lành lạnh nói, hắc kiếm tế xuất chém tới Phí Hiếu Toàn.

Lúc đầu hắn chỉ muốn giết người, hoàn toàn quên phải cướp đoạt tu vi của đối phương, một kích không chết ngược lại chính là đang nhắc nhở hắn.

Một đạo kiếm thác nước màu đen lập tức mở ra, điên cuồng cuốn tới Phí Hiếu Toàn, hắc kiếm không thể rót vào lực lượng, nhưng mà vô cùng lợi hại, đủ để trảm phá tất cả.

Hoa sen năm màu vũ động ở phía sau Chu Hằng, để ngăn cản Nam Cung Nguyệt Dung và Khương Huyền Linh ứng cứu, Chu Hằng sát ý như nước, người nào dám đánh chủ ý lên thân nhân, bằng hữu động bên cạnh hắn, giết! Không chút lưu tình!

- A!

Phí Hiếu Toàn giống như cô lang bị thương rống to lên, cả người lại hiện lên nước biếc, dường như cả người đều hóa thành chất lỏng vậy, dùng nó để tránh bị tổn thương.

Một kiếm xẹt qua!

Nước xanh biếc văng lên, Phí Hiếu Toàn lập tức biến thành hai đoạn, dưới hắc kiếm, không gì không phá! Mà bị đao kiếm bình thường chém eo còn có cơ hội sống, nhưng hắc kiếm chém lên, thuận tiện lại rút ra toàn bộ lực lượng của Phí Hiếu Toàn thì chỉ có chết!

Đã không còn lực lượng, Phí Hiếu Toàn không khác gì thường nhân, nhận được vết thương trí mệnh như vậy, hẳn phải chết!

Nam Cung Nguyệt Dung và Khương Huyền Linh đều hoảng sợ dừng lại, tuy rằng bọn họ tự cho rằng mình mạnh hơn Phí Hiếu Toàn, nhưng mà cũng không tới mức trong hai ba chiêu có thể giải quyết được đối phương! Lực lượng đáng sợ, tốc độ đáng sợ, lực công kích đáng sợ, ba thứ cùng chung một chỗ, tạo thành một quái vật vô địch cùng giai.

Đánh không lại, chạy không được!

Hai người nhìn nhau một cái, nhao nhao vọt về phía cái lồng sáng vàng, không còn dũng khí chiến với Chu Hằng một trận nữa, hoặc là nói, bọn họ không muốn dùng tuyệt chiêu con bài chưa lật của mình ở đây, dù sao trong cái lồng sáng vàng không biết cất giấu bí mật gì!

- Tiểu sắc lang, ngươi thật lợi hại!

An Ngọc Mị vui mừng kêu lên, cả người nhảy chồm lên người Chu Hằng hai chân thon dài kẹp chặt hông hắn, bộ ngực đầy đặn thả rông ép lên ngực hắn, hai núm đỏ chọc chọc vào ngực Chu Hằng.

Nàng tình cảm mãnh liệt, gì mà Thủy Nguyệt Công chúa, đệ nhất nhân thế hệ trẻ, căn bản không phải đối thủ của nhân nhân của nàng! Nàng vốn phóng khoáng, nơi này cũng không có người ngoài, lúc này cúi đầu hung hăng hôn tới Chu Hằng.

Chu Hằng ôm chặt vành mông tròn vểnh của nàng, hai bàn tay to dùng sức bóp bóp, phần thịt mềm mại lại mười phần đàn hồi, mũi phả hơi nóng, ép sát mũi ngọc An Ngọc Mị cắn lên một cái, khiến cả người An Ngọc Mị run lên, hai bầu vú phập phồng gấp gáp, mũi nhỏ phả ra từng làn hơi nóng.

Nhìn nàng mị thái phong tình mê hoặc mười phần, Chu Hằng làm sao còn cầm lòng được? Con cặc cương cứng của hắn sớm đã mạnh mẽ kê vào giữa hai chân nàng, nhiệt độ nóng hổi khiến lồn nàng rỉ nước.

Chu Hằng không thèm khách khí, một tay xé váy An Ngọc Mị ra, con cặc ngóc đầu dậy, quy đầu dũng mãnh đâm vào lồn nàng!

- A! Ưm… ư… ưm… ưm… sướng… ưm… tiểu… ưm...sắc… lang… Ưm.. Ưm… ư… ư… nữa… chơi… chơi... ta… đi. . ưm… ư… to… quá… ưm… sướng... chết… mất... ưm… ư… ư… a… Ứ...

An Ngọc Mị há miệng rên rỉ, lưỡi thơm của nàng thè ra, liếm lên vành tai Chu Hằng. Từng đợt hơi nón làm tai hắn ngứa ngáy, con cặc giống như nhận được kích thích, càng nắc mạnh hơn.

Chu Hằng bóp chặt cặp mông lớn của An Ngọc Mị, mũi tham lam rúc vào cổ ngọc, ngửi mùi tóc nàng. Con cặc hắn được vô số thịt mềm bao bọc, dâm thủy làm trong âm đọa An Ngọc Mị trơn trượt nhưng cũng không kém phần bó sát.

Chu Hằng càng nhấp càng nhanh, con cặc hóa thành trụ trống trời, đâm vào sâu trong lồn An Ngọc Mị. Hai tay hắn vỗ lên cặp mông đầy đặn của nàng, con cặc hùng hổ như giao long đảo hải, mãnh liệt đánh lên tử cung.

An Ngọc Mị sung sướng rên lớn, nàng mặc kệ hoàn cảnh xung quanh, trong đầu chỉ còn lại con cặc to lớn, mạnh mẽ của Chu Hằng nệm trong lồn nàng. Thân cặc thô ráp cọ sát từng tấc thịt mềm, khiến âm đạo nàng nóng bừng như lửa đốt.

An Ngọc Mị bầu chặt lấy lưng Chu Hằng, cố gắng nuốt trọn con cặc hắn sâu nhất có thể. Lồn nàng bị con cặc khổng lồ chèn ép gần như muốn nứt ra, nhưng càng như vậy, An Ngọc Mị càng sung sướng.

Cặc Chu Hằng giống như một thần khí vô thượng, chỉ cần nhìn đã khiến nàng rỉ nước muốn ra, cắm vào lồn liền để tâm trí nàng triền miên trong nhục dục, thân thể không kiềm chế được, lộ ra mặt dâm đãng.

Chu Hằng cũng tương tự, An Ngọc Mị không những phong vận thành thục, thân thể càng mê người hơn, mỗi tấc da thịt trên người nàng đều có thể làm hắn hứng lên, mỗi một tiếng rên rỉ đều cho hắn cảm giác tiêu hồn. Âm đạo nàng càng giống như lỗ đen không đáy, hút chặt cặc hắn vào trong.

- A! Không… không… được… rồi… ư… ơ… nữa… ưm… ta… ta… ưm… a… Ưm… ư… a… ư… ư… ư… a… ưm… ta… ra… tiểu… sắc… lang… ưm… Ư… ư…!

An Ngọc Mị rốt cuộc đến cực hạn, nàng quặp chặt hông Chu Hằng, cái lồn nhỏ bé xiết bao con cặc hắn. Quy đầu bị tử cung hút chặt, một làn âm tinh phun ra, bao bọc thân cặc Chu Hằng!

- Hồ ly tinh! Ta cũng đến!

Chu Hằng hét một tiếng, tinh trùng bắn hết vào tử cung An Ngọc Mị, nhưng lượng quá nhiều, vì vậy rỉ ra ngoài, chảy vệt dài xuống đất.

An Ngọc Mị thở hồng hộc bám trên người Chu Hằng, mỗi một cm thịt non trong lồn đều quất quýt lấy cặc hắn.

- Ngươi tiến trong tháp, trong màn ánh sáng này cũng biết có nguy hiểm gì không, không thể sơ suất!

Chu Hằng vỗ vỗ mông nàng nói.

An Ngọc Mị nghe lời gật đầu, chuyện này liên quan tới sinh tử, không phải nàng có thể chống đối.

Nàng lưu luyến không rời tách khỏi cặc Chu Hằng, nhưng nhìn con cặc phủ đầy tinh dịch và dâm thủy, trong lòng An Ngọc Mị lại không nhịn nổi. Nàng quỳ xuống dưới háng Chu Hằng, miệng nhỏ mở ra, ngậm hết con cặc vào.

Hai tay An Ngọc Mị nghịch ngợm hòn dái, miệng nhỏ căng phồng bú mút thân cặc. Đợi con cặc sạch sẽ, chỉ còn lại nước bọt của nàng, An Ngọc Mị mới thỏa mãn đứng dậy.

Chu Hằng thầm nói yêu tinh, tiện tay vỗ mông nàng một cái, rồi thu vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, lại nhìn về phía chân núi, cũng không thấy dấu hiệu Cổ Tư xuất hiện, lúc này hít một hơi thật sâu, từng bước bước vào trong cái lồng ánh sáng vàng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.