Trở về truyện

Khuynh Tẫn Triền Miên - Chương 211: Mê Say Trầm Luân

Khuynh Tẫn Triền Miên

211 Chương 211: Mê Say Trầm Luân

Tần Vô Hạ nói ra những điều mình muốn nói, như là buông xuống một gánh nặng nặng nề trong lòng, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng Vân Khuynh lại có chút bị hắn dọa sợ, y hơi nghiêng đầu, muốn né tránh môi của Tần Vô Hạ: “Ngô... Không... Vô Hạ...”

Tần Vô Hạ kiên nhẫn, linh hoạt dính sát vào môi y, khiến y ngay cả cự tuyệt cũng không thể nói ra.

Vân Khuynh vốn là ý thức không rõ dưới nụ hôn sâu của Tần Vô Hạ, trở nên càng thêm mơ hồ.

Trong mơ hồ y cảm giác được bàn tay Tần Vô Hạ, không chút nào do dự chạm đến chỗ hai chân y, nắm lấy dục vọng thẳng đứng của y.

“A...”

Vân Khuynh vốn sắp nhắm lại đôi mắt, vào lúc tay Tần Vô Hạ nắm lấy chỗ quan trọng của y thì lập tức trợn to mắt, bên trong còn sót lại vài tia thanh tỉnh, cũng còn mang theo nước mắt.

Trong con ngươi màu mực mang theo tràn đầy kinh hoảng, y lại bắt đầu giãy dụa, lần này là kịch liệt giãy dụa.

Tần Vô Hạ sợ y làm chính y bị thương, buông lỏng môi, hai người thở hổn hển, Vân Khuynh phe phẩy đầu: “Không... Vô Hạ... Chúng ta... Ngô... Không thể... Không thể...”

Lông mày Tần Vô Hạ nhíu nhíu lại, một tay dừng trên dục vọng của Vân Khuynh, một tay đem hai cổ tay mảnh khảnh của Vân Khuynh cố định trên đá cẩm thạch.

Khuôn mặt tuấn mỹ vô tư của hắn vô hạn gần gũi dán lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh, không ngừng cọ sát, đôi môi chậm rãi trong lúc cọ sát lại dán lên môi Vân Khuynh, hôn lên.

Song song khẽ hôn lên môi Vân Khuynh, hắn mở miệng nói: “Là ta bức ngươi... Khuynh Khuynh, ngươi không cần kinh hoảng, không cần sợ...

Tất cả mọi người sẽ không trách ngươi... Thả lỏng một chút, ngoan...”

Vào lúc quyết định làm như vậy, hắn hạ xuống quyết tâm muốn gánh chịu toàn bộ hậu quả.

Đúng vậy, Vân Khuynh không có kêu hắn hỗ trợ, từ đầu đến cuối chưa từng có ý kêu hắn hỗ trợ.

Là hắn, là chính hắn luyến tiếc thấy Vân Khuynh thống khổ, luyến tiếc thấy Vân Khuynh dằn vặt chính mình như vậy, cho nên mới phạm vào sai lầm cấm kỵ.

Thế nhưng, sai lầm như vậy, ở trong mắt Tần Vô Hạ, tuyệt đối là một sai lầm mỹ lệ.

Tiểu thú dục vọng ở trong tay nóng bỏng không ngớt, xúc cảm mịn màng không gì sánh được, tay Tần Vô Hạ nhẹ nhàng vuốt ve, hắn vươn cái lưỡi đỏ tươi cạy mở môi của Vân Khuynh, tiến quân thần tốc, xâm nhập vào trong khoang miệng ướt át mềm mại của Vân Khuynh, tận gốc đảo qua hàm răng chỉnh tề truy đuổi cái lưỡi của Vân Khuynh.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Vân Khuynh lại phủ thêm một tầng đỏ ửng, lông mi đen đặc như cánh bướm đen run rẩy không ngừng, suy nghĩ của y lại thành mơ hồ.

Thân thể y vốn đã có phản ứng mãnh liệt, lúc này bị Tần Vô Hạ vỗ về chơi đùa như vậy, thân thể càng giống như mềm thành một đống bùn, nếu không phải Tần Vô Hạ kề chặt lấy y, thân thể y sợ là đã sớm trượt xuống nước.

Thân thể còn ngâm trong nước, bọn họ thậm chí còn đang ở trong hoa viên của Phù Vân sơn trang, ánh dương quang màu vàng trên đầu vẽ lên mặt nước ánh sáng chói lọi.

Tần Vô Hạ tinh tế hôn qua từng chỗ trong miệng Vân Khuynh, động tác trên tay nhanh hơn, ngón tay thon dài ở nơi nhìn không thấy không ngừng quét qua đỉnh trong của tiểu thú.

Vân Khuynh hô hấp vì động tác của Tần Vô Hạ mà ngập ngừng, chẳng biết là bởi vì tâm lý trầm trọng, hay là vì giải thoát nơi thân thể, khóe mắt y tràn ra giọt nước mắt trong suốt, dưới ánh dương quang chiếu xuống lòe lòe phát sáng, mỹ lệ không thể tin nổi.

Tần Vô Hạ dần dần cũng nhắm hai mắt lại, thân thể gần kề Vân Khuynh, đem thân thể Vân Khuynh đặt trên đá cẩm thạch, bàn tay đặt ở cổ tay Vân Khuynh nhẹ tay buông ra, tay Vân Khuynh vô lực buông xuống, vừa lúc rơi lên trên vai Tần Vô Hạ...

Dưới tác dụng dược vật và Tần Vô Hạ hôn sâu khiêu khích, y sớm đã không còn hơi sức.

Tần Vô Hạ vươn ra bàn tay, từ nơi cổ bọn họ giao tiếp, một đường đi xuống, kéo ra quần áo ướt sũng kề sát trên người Vân Khuynh.

Da thịt dẻo dai mềm mại nhảy lên dưới bàn tay Tần Vô Hạ, mang theo ấm áp, lại bởi vì quần áo bị ướt mà mang theo vài phần mát lạnh, sờ lên thoải mái ngoài ý muốn, khiến Tần Vô Hạ yêu thích không buông tay.

Hắn lúc này cuối cùng cũng triệt để buông lỏng đôi môi Vân Khuynh, đôi mắt Vân Khuynh nhắm hờ, trong đầu một mảnh mơ hồ bị Tần Vô Hạ đặt lên trên đá cẩm thạch, y chỉ có thể mờ mịt thở dốc.

Tần Vô Hạ cúi xuống thân thể, theo độ cong xinh đẹp của cằm Vân Khuynh mà hôn xuống, một đường hôn qua cái cổ đường cong duyên dáng thon dài trắng nõn của Vân Khuynh, lẻ tẻ vụn vặt nhẹ nhàng gặm cắn liếm mút.

Vân Khuynh bị ép kề sát lên đá cẩm thạch, ngửa đầu, cánh môi hồng nhạt hé mở, vệt nước màu bạc từ khóe môi y tràn ra, chảy đến cằm biến mất trong cần cổ, nhìn qua tràn ngập hương vị tình dục.

Y giống như người cá mất nước thở hổn hển, không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ nát vụn.

Rất rõ ràng, dưới sự trêu chọc của Tần Vô Hạ, y lại dễ dàng rơi vào trong khống chế của tình dục.

Tần Vô Hạ tận tâm liếm mút mỗi tấc da thịt của Vân Khuynh, lưu lại ở trên từng chút vết tích thuộc về mình.

Cảm thấy tiểu thú trong tay càng trở nên lớn mạnh, bắt đầu gấp gáp run run, mà người bất lực yếu đuối tựa lên trên đá cẩm thạch cũng rên rỉ càng lúc càng ngọt ngào mềm nhẹ, Tần Vô Hạ chỉ cảm thấy thân thể của mình cũng sắp bạo tạc.

Trên trán hắn cũng nhỏ giọt mồ hôi nóng hổi, không chỉ là vì mặt trời trên đầu chiếu rọi, mà còn là vì một cỗ hỏa vô danh thiêu đốt trong thân thể.

“A... Ô a...”

Thân thể Vân Khuynh run rẩy, thắt lưng cong lên, ngọc hành đứng thẳng ở trong tay Tần Vô Hạ kích động bạo phát, Tần Vô Hạ cũng vào thời khắc đó há miệng cắn nhẹ lên xương quai xanh xinh đẹp hồng nhạt của Vân Khuynh, sau một khắc, tay hắn dính đầy thứ dịch dinh dính ẩm ướt thuộc về Vân Khuynh.

Vào lúc dục vọng bạo phát, thân thể Vân Khuynh như là mất đi toàn bộ sức lực, mềm đi vài phần, thế nhưng dục vọng của y lại chỉ là mềm đi một chút.

Tần Vô Hạ mở miệng, buông ra xương quai xanh bị hắn cắn ra vết tích, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Khuynh.

Khi hắn thấy đôi mắt mê man hơi nước sương mù của Vân Khuynh hơi mở ra, khuôn mặt tuyệt mỹ ửng hồng không ngớt, sợi tóc màu mực từng sợi từng sợi trườn lên dính ướt da thịt của y, yêu dã mê người, hắn chỉ muốn lập tức đem Vân Khuynh nuốt vào trong bụng.

Đôi mắt màu mực của Tần Vô Hạ càng trở nên thâm trầm, bên trong lắng đọng quang huy khiến người ta sợ hãi.

Hắn rút lại bàn tay ở giữa hai chân Vân Khuynh, mặt trên dính đầy dịch thể bạch trọc đặc sệt, Tần Vô Hạ vô ý thức cong môi cười cười, đem bàn tay mang theo dịch thể đưa vào trong miệng Vân Khuynh, để y ngậm lấy.

Vân Khuynh bị động tác của hắn quấy nhiễu mở lớn hai mắt, một đôi mắt màu mực bị nước nhiễm lên càng thêm trong trẻo, bên trong mang theo mờ mịt và vô tội, thẳng tắp nhìn hắn.

Mùi vị hơi đắng chát lan tràn trong miệng y, dưới ánh nắng màu vàng kim, dịch thể bạch trọc trên tay Tần Vô Hạ còn đang nhỏ giọt xuống hồ nước, hắn có ý thức quấy quấy ngón tay, vẽ loạn trong khoang miệng Vân Khuynh.

Vân Khuynh hơi híp đôi mắt mơ màng, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Chờ đến khi môi Vân Khuynh bị vẽ loạn một tầng như sữa gì đó hắn mới ngừng tay, nghiêng người, dán lên môi Vân Khuynh, nhẹ nhàng gặm cắn liếm mút.

Trong lúc không hay biết, quần áo Vân Khuynh cũng đều bị hắn thành thạo cởi sạch, mà quần áo trên người hắn cũng mất đi hơn phân nửa.

Hắn chăm chú đặt Vân Khuynh lên đá cẩm thạch, lưng Vân Khuynh dán lên hòn đá lạnh lẽo, trước ngực lại chạm đến lồng ngực cực nóng của Tần Vô Hạ, nóng lạnh hai loại kích thích khác biệt khiến thân thể mẫn cảm của y càng thêm hưng phấn.

Dục vọng giữa hai chân hắn nóng cháy cực lớn thẳng tắp chạm lên dục vọng của Vân Khuynh, nóng đến mức da thịt trần trụi của Vân Khuynh gần như là bị đốt lên, cũng khiến hai chân Vân Khuynh có chút như nhũn ra.

Đem dịch thể trên môi Vân Khuynh liếm sạch sẽ xong, hai tay Tần Vô Hạ xuyên qua nách Vân Khuynh, đem thân thể Vân Khuynh lôi kéo về phía mình, khiến đầu gối Vân Khuynh hơi gập lại tựa ở trên đá cẩm thạch.

Mà chính hắn lần thứ hai theo dấu hôn vừa rồi hôn xuống, một đường hôn qua khuôn ngực gầy yếu của Vân Khuynh, đảo quanh hạt đậu đỏ sẫm đứng thẳng trên ngực y liếm mút hút vào, thậm chí là dùng hàm răng cắn lên trên đỉnh lôi kéo hoặc là hơi hơi cọ sát.

Vân Khuynh vào lúc hắn làm việc này, ngoại trừ hưởng thụ và thỉnh thoảng rên rỉ thì dường như cái gì cũng làm không được.

Không có thân thể hắn chống đỡ, thân thể Vân Khuynh vô lực có chút trượt xuống, sợ bị ngâm vào trong nước, đôi tay vừa buông xuống trên vai Tần Vô Hạ nỗ lực dùng hết sức, vịn lên vai Tần Vô Hạ chống đỡ thân thể của mình.

Tần Vô Hạ thấy y chống đỡ khổ cực, cũng không muốn làm khó y, vươn tay ôm lấy thắt lưng y, trực tiếp bế lên, để y ngồi xuống bên hồ nước.

Lúc này, trong hoa viên của Phù Vân sơn trang, cảnh sắc tươi đẹp, gió mát hiu hiu.

Nhẹ nhàng, áp lực, rên rỉ khó có thể kiềm chế tràn ngập trong hoa viên lớn, lại không có ai đến quấy rối bọn họ.

Sau khi Vân Khuynh bị Tần Vô Hạ ôm lấy như vậy, nửa người trên của y đã bị phủ kín vết tích, mang theo bọt nước, hoàn toàn lộ ra trong không khí, bại lộ dưới ánh mặt trời.

Tần Vô Hạ có chút ngơ ngác mím môi, dưới ánh mặt trời, bọt nước trong suốt thật nhỏ theo da thịt hơi hiện hồng nhạt của Vân Khuynh chậm rãi trượt xuống, lóe ra ánh sáng mỹ lệ...

“Đẹp quá... Khuynh Khuynh...”

Tần Vô Hạ có chút say mê khẽ lẩm bẩm, tiến gần Vân Khuynh, đem ngọc hành gần ngay trước mắt, tinh thần chấn hưng lại xinh đẹp không gì sánh được ngậm vào trong miệng.

Không vì cái gì khác, chỉ là vì một phần mỹ lệ này của Khuynh Khuynh, hắn liền nguyện ý vì y làm như vậy.

Vân Khuynh bị Tần Vô Hạ đặt ở bên hồ, da thịt dán chặt ngồi lên đá cẩm thạch, thân thể y hơi ngửa ra sau, chỉ có thể lấy cánh tay chống đất mới có thể khiến mình không ngã xuống.

Dục vọng dưới thân bỗng nhiên bị ngậm vào trong khoang miệng ấm áp ẩm ướt, Vân Khuynh bỗng nhiên ngẩng cao đầu, bọt nước liên tiếp theo sợi tóc màu mực của y nhảy múa, ở trong không trung hất lên một độ cung xinh đẹp, giống như là một chuỗi vòng trang sức thủy tinh trong suốt.

Y hơi mở cánh môi hồng nhạt, rên rỉ không thể kiềm chế liền không hề che lấp tuôn ra.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.