Trở về truyện

Khuynh Tẫn Triền Miên - Chương 171: Trần Ai Lạc Định

Khuynh Tẫn Triền Miên

171 Chương 171: Trần Ai Lạc Định

“Mặc.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp tà mị của Ám Ảnh Lâu lâu chủ Thương Vũ Túy mang theo dáng cười động nhân, nói với thủ tịch ( cấp cao nhất) sát thủ Độc Cô Mặc của Ám Ảnh Lâu: “Đi, mang hai đội nhân mã, cấp tốc xuất phát đi Bách Mạc Cung. Tà Vu cốc, Bách Mạc Cung, Ám Ảnh Lâu... Chậc chậc, đã sớm xem Tà Vu cốc và Bách Mạc Cung không vừa mắt, dựa vào cái gì có thể đánh đồng với Ám Ảnh Lâu của ta, lúc này rốt cục có thể đến Bách Mạc Cung chơi đùa một trận.”

Ám Ảnh Lâu lâu chủ Thương Vũ Túy càng nói càng hưng phấn, trong đôi mắt đào hoa hồn xiêu phách lạc mang theo vô tận chờ mong.

Trên khuôn mặt anh tuấn lãnh ngạnh của Độc Cô Mặc như trước không có nửa phần biểu tình, chỉ là hơi cúi đầu nói: “Vâng.”

“Ai nha...”

Thương Vũ Túy nâng lên cước bộ mềm mại từ trên đài cao đi tới trước mặt Độc Cô Mặc, ngón tay trắng nhỏ nâng cằm hắn lên: “Mặc, dù thế nào ta cũng là vì ngươi, mới khuất phục đến Ám Ảnh Lâu đảm đương lâu chủ. Ngươi đối với ta, sao có thể lạnh nhạt như vậy, ta nhớ kỹ... Buổi tối, lúc ngươi trên giường muốn ta, không phải là hình dạng như vậy nga...”

Ám Ảnh Lâu thủ tịch sát thủ Độc Cô Mặc, bị đồn không có nhân tính, lãnh khốc không gì sánh được hé ra khuôn mặt tuấn tú hơi phiếm đen lập tức nóng lên.

Lui về phía sau một bước, lễ độ cung kính nói: “Lâu chủ.”

Thương Vũ Túy mắt trắng dã: “Quên đi quên đi, nhanh đi chuẩn bị, một đoạn thời gian trước Mạc Nhật đến núi Thán Tức quyết đấu với tiểu sư thúc của ta, đến nay không về. Hôm nay Bách Mạc Cung chỉ còn lại một người Mạc Nguyệt, chúng ta lúc này, tranh thủ đem toàn bộ Bách Mạc Cung bắt lại.”

Thương Vũ Túy nói đến thoả thuê mãn nguyện, Độc Cô Mặc một mực đứng ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, đem lời hắn nói, tinh tế nhớ dưới đáy lòng, nhất nhất chấp hành.

Một lát sau, Độc Cô Mặc và Thương Vũ Túy liền đem sự tình làm thỏa đáng, bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh xuất phát về phía Bách Mạc Cung.

Mà Bách Mạc Cung bên này, Mạc Nguyệt chiếm được biến dị kim tàm cổ liền đắc ý vênh váo, công lực của hắn trong nháy mắt đích xác tăng cao không ít, quay người lại, trừng mắt nhìn lão nhân gầy khô kia: “Đại ca của ta bảo ngươi chiếu cố ta, ngươi lại lợi dụng còn muốn thương tổn ta???”

Lão đầu gầy khô kia thấy tình hình xấu đi, lập tức muốn chạy trốn.

Nhưng Mạc Nguyệt lúc này dường như trở nên lợi hại không gì sánh được, dễ dàng ngăn hắn lại, đồng thời không chút nào nương tay giết hắn.

Tần Vô Song mặt không đổi sắc, thờ ơ lạnh nhạt nhìn trò khôi hài này.

“Được rồi, Tần Vô Song, giải quyết hắn, liền tới phiên ngươi.”

Ai biết, hắn vừa mới dứt lời, liền đau bụng không ngớt, sau đó toàn thân bắt đầu lan tràn ra một loại đau đớn tê dại, giống hệt với lúc biến dị kim tàm cổ đâm rách da hắn.

Mạc Nguyệt kêu thảm, thân thể bắt đầu run rẩy.

Tần Vô Song chậm rãi đến gần: “Đây là biến dị kim tàm cổ trả thù, ngươi không nên vào lúc mượn lực lượng của nó, còn vọng tưởng gây bất lợi cho chủ nhân của nó.”

Tần Vô Song cười nhạt hai tiếng, cắn rách ngón tay mình, nhỏ một giọt máu xuống đất, trong máu của hắn tản ra một loại mùi thơm kỳ dị, tầng ngoài mu bàn tay của Mạc Nguyệt đột nhiên lồi lên một hình chữ nhật, hình chữ nhật kia, cấp tốc từ bên trong đâm rách mu bàn tay hắn.

Cổ trùng rất mẫn cảm với mùi máu của chủ nhân và người nuôi nó, chưa tới một hồi, biến dị kim tàm cổ liền bò ra thân thể Mạc Nguyệt.

Mạc Nguyệt mở to hai mắt, có chút không thể tin được: “Không... Biến dị kim tàm cổ, là của ta...”

Tần Vô Song ngồi xổm xuống, đem biến dị kim tàm cổ dẫn vào trong cơ thể, trong nháy mắt biến dị kim tàm cổ chui vào trong thân thể hắn, hắn liền cảm thấy có một cỗ lực lượng dâng trào dũng mãnh tiến vào trong người.

Tổn thương thân thể hắn phải chịu trong nháy mắt khôi phục, nhuyễn cân tán cũng dần suy yếu, lập tức biến mất.

Tần Vô Song một chưởng đánh bay Mạc Nguyệt: “Mạc công tử, không biết đã từng nghe câu này chưa, thỉnh thần dễ tiễn thần khó. Nay ngươi mang Tần Vô Song ta đến Bách Mạc Cung, cái gì cũng không làm đã muốn ta đi, như vậy cũng không phải dễ.”

Tần Vô Song nói xong, liền giương cao giọng nói: “Tiểu sư đệ, ngươi xem đủ chưa???”

Hầu như trong nháy mắt, một bóng dáng màu đen thổi qua, bóng dáng xinh đẹp tà mị của Thương Vũ Túy lập tức xuất hiện: “Nhị sư huynh, vài năm không gặp. Ngươi sao càng sống càng lùi bước vậy, dĩ nhiên rơi vào trong tay người khác như vậy... Thực sự là mất mặt, sau đó ngươi đi ra ngoài đừng nói ngươi là sư huynh của Thương Vũ Túy ta.”

Tần Vô Song nhíu nhíu mày: “Việc này nói khá dài, tiểu sư đệ, ngươi mang nhiều người không, ta muốn... Hủy đi Bách Mạc Cung.”

Trong thanh âm Tần Vô Song mang theo tàn độc.

Thương Vũ Túy giương giương mày: “Bách Mạc Cung làm chuyện ác tày trời gì, dĩ nhiên khiến nhị sư huynh tốt tính tức giận như vậy??? Nếu nhị sư huynh đã giao lại, tiểu sư đệ nhất định sẽ làm theo. Thế nhưng, nhị sư huynh, tiểu trùng vừa rồi là vật gì vậy, nhìn qua thật ghê tởm... Ngươi dĩ nhiên để nó chui vào trong người mình...”

Tần Vô Song sửa sang lại quần áo: “Là cổ, Bách Mạc Cung liền giao cho ngươi giải quyết, ta muốn cùng tên gia hỏa này đi tìm một thứ.”

Thương Vũ Túy hiếu kỳ Tần Vô Song vì sao lại đến Liệt Phong, lại vì sao ầm ĩ với Bách Mạc Cung đến loại trình độ này, hắn giương giọng với Độc Cô Mặc luôn luôn ở cạnh hắn, nói: “Mặc, để các huynh đệ động thủ đi, ngươi cũng đi đi —— ta muốn ở đây một hồi với nhị sư huynh.”

Tần Vô Song hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Ngươi dĩ nhiên còn thích đầu gỗ kia.”

Thương Vũ Túy cười mà không nói, nhắc nhở hắn: “Sư huynh ngươi không phải là muốn tìm gì đó sao, mau nhanh tìm đi, một hồi Bách Mạc Cung bị Ám Ảnh Lâu chúng ta hủy đi ngươi muốn tìm cũng tìm không được.”

Tần Vô Song dùng chân đá đá Mạc Nguyệt lúc trước bị hắn một chưởng đánh bay: “Lam ngân hoa đâu, ngươi đem lam ngân hoa để ở chỗ nào?”

Lúc ở hoang mạc, hắn chính là vì bảo vệ lam ngân hoa mới bị bắt đến nơi này, khi đó, Mạc Nguyệt thuận tiện để hạ nhân lấy đi lam ngân hoa.

Thân thể Mạc Nguyệt bởi vì tác dụng thần kỳ của biến dị kim tàm cổ, vẫn đang thống khổ không ngớt, lại bị Tần Vô Song đánh một chưởng, lúc này dường như chỉ còn nửa cái mạng.

Hắn trừng mắt Tần Vô Song: “Lam ngân hoa... Lam ngân hoa, ha ha ha, đã bị ta hủy...”

Tần Vô Song một cước đá bay hắn: “Thiên sát, lại lãng phí thời gian của ta!!!”

Nói xong Tần Vô Song lập tức xoay người muốn đi ra ngoài: “Tiểu sư đệ, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, ta muốn đi Tà Vu cốc một chuyến, tiếp đó sẽ trở về Huỳnh Quang, sau này nếu rảnh gặp lại.”

Thương Vũ Túy thất vọng thở dài một tiếng: “Được.”

Hắn còn tưởng rằng có trò hay gì đó để xem, đáng tiếc nhị sư huynh hắn gấp rút lên đường như vậy.

Nhưng mà... Trước đây không thấy sắc mặt nhị sư huynh thay đổi được mấy lần, hiện tại lại liên tiếp đại biến, đây là vì sao, nhị sư huynh hắn muốn lam ngân hoa làm gì???

Thương Vũ Túy hiếu kỳ không ngớt, hắn nghĩ, chờ chuyện Bách Mạc Cung kết thúc, hay là hắn cũng mang theo Mặc, đến Huỳnh Quang dạo chơi một chuyến.

Tần Vô Song đang muốn ra khỏi cửa lao, lại đột nhiên nhớ tới một việc, hắn quay trở lại, xách lên Mạc Nguyệt: “Đi, cùng ta đi Tà Vu cốc, cho Nhã nhi một cái công đạo.”

Mạc Nguyệt thống khổ không ngớt đi theo Tần Vô Song, dưới sự bức bách của Tần Vô Song gọi phi ưng cõng hai người bọn họ, nhanh chóng bay đến Tà Vu cốc.

Có phi ưng, tốc độ hai người cũng rất nhanh.

Lúc đến Tà Vu cốc, để bảo hộ Tà Vu cốc, Tần Vô Song không quên đem vải vóc trên người Mạc Nguyệt xé rách, bịt lại hai mắt của Mạc Nguyệt.

Chờ đến khi Tần Vô Song bình yên đến Tà Vu cốc, Tà Vu cốc cốc chủ kinh ngạc.

Sau khi biết được chân tướng sự tình, lập tức đi hái vài đóa lam ngân hoa cho Tần Vô Song.

Chờ lam ngân hoa cầm đến tay, Tần Vô Song mới tính thả lỏng lại, sau đó lập tức nói chuyện lúc trước biến dị kim tàm cổ tiến nhập thân thể Mạc Nguyệt cho Tà Vu cốc cốc chủ.

Tà Vu cốc cốc chủ lúc này cũng mới bắt đầu nhìn thẳng vào Mạc Nguyệt tồn tại, sau đó lấy máu của hắn đi nghiên cứu một lát, lại làm rất nhiều thực nghiệm xong, nói với Tần Vô Song: “Tần công tử, ngươi hãy thu nhận Mạc Nguyệt đi, từ nay về sau, để hắn ở bên cạnh ngươi!!!”

Tần Vô Song kinh ngạc trừng lớn hai mắt, Mạc Nguyệt vẫn đang thống khổ rên rỉ.

“Cái này, vì sao???”

Tà Vu cốc cốc chủ thở dài nói: “Đây có thể là một loại tác dụng khác của biến dị kim tàm cổ, dưới sự ảnh hưởng của biến dị kim tàm cổ, Mạc Nguyệt đã trở thành tay sai trung thành nhất của ngươi, hắn nếu như hưng khởi một chút thương tổn ngươi, hoặc là có ý niệm phản bội ngươi trong đầu, sẽ sống không bằng chết.”

Tần Vô Song giật mình, sau đó cười ha ha: “Tốt lắm tốt lắm, như vậy sau đó ta có thể thoả thích tàn phá hắn, dằn vặt hắn, cũng dám phụ Nhã nhi...”

Tà Vu cốc cốc chủ kiểm tra Tần Vô Song và biến dị kim tàm cổ đã dung hợp tốt xong, Tần Vô Song và Tà Vu cốc cốc chủ lại hàn huyên một lúc, sau đó Tần Vô Song liền rời đi.

Kỳ thực mang theo Mạc Nguyệt có rất nhiều chỗ tốt, một trong số đó chính là cưỡi phi ưng quay về Huỳnh Quang tốc độ nhanh hơn không ít.

Chỉ là không nghĩ tới lúc Tần Vô Song và Mạc Nguyệt chuẩn bị rời đi, Nhã Sóc Lam đuổi tới, nhất định muốn đi cùng Tần Vô Song và Mạc Nguyệt.

Tà Vu cốc cốc chủ nhìn ra Nhã Sóc Lam còn muốn xoay chuyển tâm ý của Mạc Nguyệt, lại nghĩ có Tần Vô Song chiếu cố, liền đáp ứng.

Sau đó Nhã Sóc Lam ngồi trên phi ưng, Tần Vô Song và Mạc Nguyệt nắm chắc chân phi ưng, bay khỏi một mảnh quốc thổ Liệt Phong quốc này.

Tần Vô Song, cuối cùng cũng có thể mang theo lam ngân hoa, viên mãn quay về Huỳnh Quang, chỉ là, chờ đến khi hắn trở lại, mới phát hiện, rất nhiều chuyện đã là cảnh còn người mất.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.