2 Chương 2 Khởi đầu tiên lộ: Đem sư tôn làm lô đỉnh
Trần Trường Thanh đẩy ra cửa phòng, ngự kiếm bay đến động phủ Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên.
Thanh Vân Môn có trên dưới trăm tòa linh sơn lớn nhỏ đủ để cung cấp động phủ cho toàn bộ các trưởng lão, đệ tử của tông môn. Ngoài ra còn có một số ngọn núi mang danh cấm địa, chỉ có cao tầng tông môn như tông chủ, sư tổ mới được phép tiến vào.
Như ngọn núi của Trần Trường Thanh đang ở, nó tên Hỏa Vân Phong, chuyên dành cho đệ tử ngoại môn Hỏa linh căn tu luyện Hỏa thuộc tính công pháp. Nguyên nhân là bởi đây vốn là một tòa núi lửa, Hỏa linh khí trong thiên địa chiếm chủ đạo, người tu luyện Hỏa công pháp chắc chắn là làm ít công nhiều.
Tương tự Hỏa Vân Phong, trong Thanh Vân Môn còn có Kim Vân Phong, Mộc Vân Phong, Thủy Vân Phong, Thổ Vân Phong các loại…
Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y là một danh khanh khách trưởng lão của Thanh Vân Môn, động phủ nằm tại Tuyết Nguyệt Phong, vị trí thập phần hẻo lánh, xa xôi. Ban sơ, nó vốn không có tên. Bất quá, từ khi Lý Hàn Y nhập tông và trú ngụ ở đây, trưởng môn liền dứt khoát lấy đạo hiệu Tuyết Nguyệt làm tên.
Ngoài ra còn theo lời nàng ra lệnh nghiêm cấm đệ tử tiến vào, tránh làm ảnh hưởng đến nàng thanh tu, cả tông đệ tử cũng chỉ có một Trần Trường Thanh được đi vào.
Trần Trường Thanh quen việc dễ làm, một mạch bay tới chân núi, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra một cái lệnh bài, tay phải bấm pháp quyết.
Một đạo ánh sáng đỏ từ ngón tay bay ra, nhập vào lệnh bài. Chỉ thấy lệnh bài sáng lên một cái, sau đó từ từ bay lên đỉnh núi. Trần Trường Phong thấy vậy nhanh chóng theo sau.
Lệnh bài này tên Dẫn Trận Lệnh, là Trần Trường Thanh được Lý Hàn Y ban cho. Nếu không có nó, người ngoài không thể nào vượt qua trận pháp phòng bị một cách dễ dàng, thậm chí người tu vi thấp có thể động phải cấm chế, thần hồn câu diệt, chết không nhắm mắt.
Trần Trường Thanh theo lệnh bài an toàn đi vào đỉnh núi, đứng trước cửa Tuyết Nguyệt động phủ, chắp hai tay
“Sư tôn, đồ nhi có chuyện quan trọng cầu kiến.”
“Tiểu Thanh vào đi!” Giọng nói thanh lãnh, dễ nghe từ trong động phủ truyền ra.
Ngay sau đó, lồng ánh sáng xanh bao quanh từ từ biến mất. Một tòa đại điện rộng lớn, cổ xưa hiện lên trước mắt. Trần Trường Thanh cất bước tiến lên, theo bậc thềm hướng về phía trước, rất mau tiến vào đại điện.
Bên trên bảo tọa hình bông tuyết, một vị tuyệt sắc nữ tử nhắm mắt xếp bằng. Nàng mặc tiên váy màu trắng, thân khoác thất thải vũ y, dáng người cao gầy thướt tha, giống như thần nữ giáng trần, lạnh lùng, không nhiễm khói lửa.
Một chuôi thần kiếm màu xanh mỏng như cánh ve trôi nổi sau lưng, lưỡi kiếm phát ra từng trận hàn khí. Nhìn một cái, thần hồn phảng phất như bị kết đông.
Lý Hàn Y con ngươi lạnh lùng khẽ nhúc nhích, nhìn về phía thanh niên Trần Trường Thanh. Môi đỏ khẽ mở, diệu âm sinh hoa, một cỗ thanh hương thoải mái tràn ngập toàn bộ đại điện khiến lòng người hướng về.
“Tiểu Thanh, không chăm chỉ tu luyện, đến tìm vi sư có chuyện gì?”
Trần Trường Thanh chắp tay cúi đầu, điềm đạm nói.
“Đệ tử thật lâu không gặp sư tôn, trong lòng nhớ nhung, hôm nay đặc biệt đến để thăm ngài. Đoạn thời gian trước ngài đi truy sát ma đầu Sở Thanh, không biết có trọng thương?”
Lý Hàn Y nghe vậy, hai mắt chăm chú nhìn lấy thanh niên áo đen đứng dưới đại điện. Nàng quả thực lấy làm lạ, đệ tử của nàng trước kia chẳng phải giống nàng như đúc, lạnh lùng cao ngạo, làm sao hôm nay lại biết lấy lòng người, nhưng rất nhanh liền đáp lại
“Tiểu Thanh có lòng, vi sư vẫn còn rất khỏe.”
Trần Trường Thanh thở ra một hơi an tâm “Nghe nói ma đầu Sở Thanh kia pháp thuật rất lợi hại, bất quá chưa từng mạo phạm sư tôn, ngài cớ gì phải mạo hiểm như vậy, người làm đệ tử quả thực lo lắng.”
“Tiểu Thanh, chúng ta là tu sĩ, có được siêu phàm lực lượng, tất nhiên phải gánh chịu siêu phàm trách nhiệm. Sau này ngươi cũng vậy, phải biết trừ gian diệt ác, lấy đạo nghĩa làm đầu, nếu không, vi sư sẽ chính tay thanh trừ ngươi.” Lý Hàn Y lạnh lùng răn dạy.
Lý Hàn Y thuở nhỏ cha mẹ đều bị sơn tặc sát hại, may mắn được một nữ tu đi ngang cứu giúp, sau truyền tiên đạo. Từ đó nàng cũng ghét ác như cừu, Sở Thanh ma đầu làm nhiều chuyện ác, nàng tất nhiên không đội trời chung.
Trường Thanh khóe miệng nhếch lên, chắp tay, chính khí lẫm liệt: “Sư tôn nói phải, người làm tu sĩ như chúng ta tất nhiên phải gánh chịu siêu phàm trách nhiệm. Bất quá đồ nhi tư chất ngu dốt, lại nghe người nói ngài là Hàn m Chi Thể, nếu như có thể cùng ngài song tu, đồ nhi không chỉ có thể tinh tiến tu vi, lại còn có thể tăng lên tư chất tu hành.”
“Sư tôn, xin ngài vì đồ nhi dẫn đạo, sớm ngày có năng lực gánh chịu siêu phàm trách nhiệm”
Lý Hàn Y nghe vậy, khuôn mặt tuyệt mỹ nháy mắt băng hàn, hoài nghi chính mình nghe nhầm: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Trong tu chân giới, có một loại người tư chất còn cao hơn cả thiên linh căn, đó là người sở hữu thể chất đặc thù, chẳng hạn như Hàn m Chi Thể. Loại thể chất này giúp cho người sở hữu có được tư chất tu luyện ưu việt, mở ra thiên phú thần thông. Ngoài ra trong cơ thể còn sinh ra Hàn m Thần Thủy, thông qua lần đầu song tu có thể giúp cho đối phương tăng cao tư chất, quý giá không gì sánh bằng.
Hàn m Chi Thể vốn là bí mật của Lý Hàn Y, ngàn lần vạn lần không thể tiết lộ, nếu không sợ là Thanh Vân Môn cũng không chắc bảo vệ nàng.
Trần Trường Thanh lại lần nữa chắp tay, cung kính nói: “Sư tôn, mời người cùng ta song tu, vì đồ nhi dẫn đạo!”
“Nghịch đồ, tự tìm cái chết ~”
Lý Hàn Y hừ lạnh, thần kiếm trôi nổi sau lưng phát ra từng tiếng ong ong, sát ý bao phủ toàn bộ đại điện, phảng phất như muốn đem Trần Trường Thanh cả người nghiền thành bột mịn.
Trần Trường Thanh không chút nào sợ hãi, tay nhanh chóng kết ra một cái pháp ấn huyền ảo, một cỗ vô hình ba động đẩy ra.
Lý Hàn Y động tác một hồi, gương mặt sinh đẹp tràn đầy kinh ngạc. Nàng phát hiện chính mình một thân Kim Đan Kỳ đỉnh phong tu vi bị một loại lực lượng kỳ diệu triệt để phong cấm. Bây giờ nàng đừng nói là Kim Đan tu sĩ, e rằng một kẻ phàm nhân cũng không bằng.
Lý Hàn Y vừa giận vừa sợ.
“Ngươi …”
“Nghịch đồ, ngươi đối với ta làm cái gì?”
Trần Trường Thanh từng bước một lên trước, tóc dài theo gió lay động, trên mặt hiện lên nụ cười hiền hòa.
Hắn có thể phong cấm Lý Hàn Y lực lượng tất nhiên dựa vào một loại pháp thuật tên Luân Hồi Thiên Khốc Tử Mẫu Ấn, loại pháp thuật này gồm tử ấn và mẫu ấn, chỉ cần gieo tử ấn vào cơ thể đối phương, người cầm mẫu ấn tùy thời có thể phong cấm tu vi đối phương, tối đa là Kim Đan Cảnh.
Lúc trước, hắn thu được Luân Hồi Tử Mẫu Ấn cùng nhiều thiên tài địa bảo trong một động phủ cổ tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Chỉ là tin tức này bị người truyền đi, dẫn đến một đám người ghen tị đỏ mắt, truy sát tranh đoạt.
Tại Vạn Thi Cấm Địa, trong lúc Lý Hàn Y hỏi Trần Trường Thanh phải chăng hối hận, hắn liền vụng trộm đối với nàng thi triển tử ấn. Bây giờ đã đến thời điểm thu hoạch.