1 Chương 1: Quyển 1 Chương 1: Kí ức và Hối Hận
Năm 194, Thiên La đại lục, Thiên Vực ,
Đuổi theo bọn họ, đừng để chúng chạy thoát.
Giọng nói của một lão già đang ra lệnh cho những người xung quanh hắn. Hắn nhìn tuy già nhưng những người xung quanh ai ai cũng cảm nhận được một áp lực lớn đè lên người mình, lúc nào cũng có thể bị nè nát mà chết. Lão già này lúc này khuôn mặt nhìn đang là giận dữ , không ai dám lên tiếng nói. Lúc này có một tên trung niên lên tiếng:
“ Đại trưởng lão, chúng ta mất dấu của thiếu tộc……” Hắn chưa kịp kết thúc câu nói thì hắn lúc này tự nhiên nhìn được cả cơ thể của mình từ dưới lên trên, hắn cũng không biết tại sao cho tới sau khi chết. Những người xung quanh thì run lên một trận.
Lúc này lão già được gọi là đại trưởng lão lên tiếng :
“Hắn đã không còn là thiếu tộc trưởng của tộc ta, từ đây ai dám gọi hắn là thiếu tộc trưởng thì kết cục chính là như tên đang nằm dưới đất. Các ngươi đã hiểu rõ chưa ? Những người còn lại đều đồng thanh trả lời : “ Vâng thưa đại trưởng lão “ .
Các ngươi mau chia nhau ra, mỗi đội năm người, chia thành bốn đội đi tìm hắn cho ta, không được bỏ sót bất kì đâu. Nếu ai dám bao che hắn thì coi chừng các ngươi với gia đình các ngươi.
Đại trưởng lão vừa dứt lời thì những người xung quanh liền biến mất. Lúc này chỉ có mình lão già này ở đây, từ đâu ra một giọng nói : “ Xem ra đại trưởng lão của Long Tộc khá là bận rộn nhỉ ! “ Giọng nói này xem ra còn khá trẻ, nhưng là chứa đầy chêu trọc.
Lão già này nghe xong liền nói : “Long tộc ta không cần bọn hắc Long các ngươi quan tâm, lo chuẩn bị kế hoạch đi, nếu mà thất bại thì ta và ngươi, và những người liên quan đều chết hết đấy. Ta đây còn chưa muốn chết đâu “
“ Xem ra đại trưởng lão khá là nhát gan đấy “ Hắc Long cười nói .Đại trưởng lão nghe xong chỉ hầm hừ mà không trả lời, hắn nghĩ rằng mình cũng chả phí công mà cãi tay đôi với tên này.
“ Được thôi, chỉ cần đại trưởng lão là xong phần của mình thì ta bên đây cũng sẽ hoàn thành thôi. Chỉ cần kế hoạch hoàn thành thì Thiên Vực sẽ chia làm đôi, cho hai tộc bên ta, những tộc còn lại sẽ phải quỳ gối xuống mà thuần phục. Lúc đó chúng tao muốn gì đều được hết “ tên Hắc long nói trong một giọng nói đầy tham vọng, mà cái tham vọng này sẽ hại chết hắn sau này. Nhưng đó là chuyện của sau này.
Đại trưởng lão nghe xong chỉ cười thầm mà khinh thường, hắn nghĩ rằng kế hoạch còn chưa hoàn thành được hai phần, đứng đó mà mơ mộng hão huyền. Lúc này lão lên tiếng: “Ngươi nghĩ rằng chúng tao hoàn thành dễ lắm ah. Ngươi nên nhớ hắn còn có hai huynh đệ kết nghĩa, mà hai người đó chính là hai thiên tài của tộc ta và tộc ngươi. Hai người đó chắc cũng đã biết được chút chút rồi, chắc chắn sẽ ra tay. Nên ta khuyên ngươi là việc trong im lặng “ Lão nói xong ngừng một chút rồi nói tiếp:
“ Im lặng chính là thứ vũ khí có thể giết bất kì người nào”
“Ngươi đi chuẩn bị kĩ càng rồi thực hiện, đừng xuất hiện lỗ hỏng nào, ta bên này cũng sẽ chuẩn bị kĩ càng để không có bất kì sai lầm nào. Còn nữa những người nào biết chuyện mà không liên quan, giết hết đi để đảm bảo độ an toàn cho kế hoạch. Ta hi vọng không có bất kì sai lầm nào, vì chúng ta đã bước vào thì sẽ không thoát ra được. Bởi vì cánh cửa còn lại duy nhất để chúng tao bước ra chính là địa ngục. “
Lúc này người áo đen hắc Long nghe xong liền mặt nghiêm nghị lại rồi im lặng suy nghĩ rồi nói :” Ta sẽ cẩn thận, hi vọng ngươi sớm gửi tin tốt tới cho ta. À còn nữa ngươi chia sẽ với ai đi để rồi ngươi lỡ chết thì còn người tiếp tục kế hoạch. Tại vì ta sợ rằng ngươi còn một chút tình thương cho tên đồ đệ của ngươi thì phiền lắm. Lúc đó thì ngươi cũng sẽ chết trước đó. Ta cũng hi vọng rằng sẽ không có chút sai lầm nào xảy ra, mà sai lầm thường thường bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất đó. “ Nói xong hắn liền biến mất , lúc này chỉ còn lại dư âm của một âm mưu mà không ai ngờ tới sau này, ảnh hưởng cả Đại lục Thiên La.
Đại trưởng lão nghe xong chỉ im lặng mà nhìn lên phía trên trời. Hắn nghĩ rằng hôm nay trăng rất tròn , giống như muốn chứng kiến toàn bộ những gì xảy ra hôm nay, và cũng như ngày này ba mươi năm trước, lúc hắn nhận đệ tử đầu tiên và cũng là cuối cùng, để rồi tới lúc này, hôm nay mình lại truy đuổi để giết nó. Hắn tự nghĩ mà cũng buồn cười. Cuộc đời thật là buồn cười, trêu đùa hắn, hắn biết rằng hắn đã không bao giờ bước ra được cánh cửa của tội đồ cho Long tộc. Cuộc đời của hắn thật là trắc trở, từ một người cuối tộc, qua hơn hai trăm năm hắn cũng đã thành đại trưởng lão của Long tộc, một vị trí mà ai ai cũng thèm muốn. Đôi bàn tay nhuốm máu này đã nhuốm biết bao nhiêu người, người thân, tộc nhân, không một ai mà hắn không từ thủ đoạn, để rồi hắn chỉ muốn một lần làm một người đứng trên vạn người.
Đại trưởng lão vừa nhìn ánh trăng mà vừa nhớ lại. lúc còn trẻ hắn cũng rất là tham vọng, hắn muốn sau này mình phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ gia tộc, bảo vệ người thân mình. Hắn lúc nào cũng siêng năng để nâng cao bản thân mình, để mình trở nên mạnh hơn. Hắn cũng được mọi người nói hắn là thiên tài, khiến hắn vui lắm. Nhưng niềm vui được bao lâu nếu bản thân không có quyền lực, hắn phải chứng kiến người con gái hắn yêu tự sát khi mà hắn trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Lúc đó hắn rất tức giận đã nổi điên lên mà tra hỏi tất cả người hắn nghĩ có liên quan. Nhưng cuối cùng thứ mà hắn nhận được chỉ là một giọng cười khinh thường và kếu hắn đừng quan tâm. Sau vụ đó mình hắn chỉ điên cuồng mà tu luyện, ăn, luyện, ăn, luyện, từ tiểu đội trưởng, lên đội trường rồi lên tướng quân , thống lĩnh và cuối cùng là đại trưởng lão.
Hắn cũng đã cho người điều tra vụ việc năm xưa khi hắn thăng lên tướng quân, không ngờ rằng người mà đã hãm giết người con gái mình yêu chính là sư phụ mình, cũng là đời trước đại trưởng lão. Sau này hắn đã giết chết sư phụ mình để trả mối thù năm đó, mà lí do chỉ vì sư phụ hắn muốn để hắn chăm chỉ tập luyện mà đã làm như thế. Cuối cũng khiến tâm của hắn đóng lại, cho tới khi hắn gặp người đệ tử này, người đã mở rộng tâm hắn nhưng chỉ quá muộn, và lần này hắn lại phải giết chết người mà mình yêu quý nhất, người mà hắn biết rằng chính là người thân duy nhất mình có. Nhiếu lúc hắn chỉ quay ngược thời gian để hắn có thể sửa đỗi tất cả mọi thứ, để hắn có thể có được sự ấm áp từ người thân, từ bạn bè mà hắn không bao giờ có. Hắn muốn đoạn thời gian mà hắn dành cho người đồ đệ này Nhưng tất cả đã quá muộn, không thể quay lại. Nếu như không thể quay lại, thì hắn chỉ còn có thể tiến về phía trước, mà không bao giờ quay đầu lại nhìn về phía sau, nơi của những oan hồn đang muốn níu kéo hắn lại. Lúc này bên cạnh hắn xuất hiện một người, người đó lên tiếng :
“Bẩm Đại trưởng lão, đã tìm thấy vị trí của hắn, mời Đại trưởng lão ra mệnh lệnh tiếp theo.”
Lúc này hắn lên tiếng: “ Đi thôi, đi gặp người đệ tử cuối cùng lần cuối của ta nào . Hãy để mọi việc kết thúc ngày hôm nay, để mở ra một bước ngoạc mới cho chúng ta nào “