Trở về truyện

Hoán Mệnh - Chương 32: Hoành Sơn Nhận Cha

Hoán Mệnh

32 Chương 32: Hoành sơn nhận cha

Một tuần sau, Bệnh viện Hoà đức,

Trong gian phòng bệnh viện. Hoàng Minh cởi trần ngồi trên giường, trước ngực, sau lưng, bờ vai nhiều chỗ còn băng bó. Hoạt Hữu đứng hai bên giường chắp tay trước người đúng chức trách của người vệ sĩ. Hoàng Minh đang nghe điện thoại, vẻ mặt như thiếu kiên nhẫn kìm nén.

- Chúng không làm gì được đâu… Ông yên tâm đi.

- Dĩ nhiên việc này đã thông qua ý của Ba tôi rồi. Vậy nhé.

Hoàng Minh tắt điện thoại, khoé miệng nhếch lên cười thầm. Nó đang bắt đầu một kế hoạch trả thù… Trả thù những kẻ đã chèn ép dày vò nó khi nó còn ngu muội chưa trở về cơ thể này và phục hồi ký ức. Tất cả những kẻ đó phải chịu đựng sự đau khổ hơn nó gấp trăm ngàn lần.

- Nước…

Hoàng Minh ném cái điện thoại lên giường, tay đưa ra. Hoạt liền cầm ly nước chỉ cách tay Minh vài tấc đưa đến. Hữu đứng bên kia giường, không nói gì nhưng mí mắt cứ giật giật khó chịu.

Sau đêm cắm trại Minh bị thương nặng, dù ông Khánh không trách, nhưng Hoạt Hữu vẫn thấy rất áy náy. Nhưng không phải vì vậy mà hai người chấp nhận bị Minh đối xử như người ăn kẻ ở như bây giờ. Sau khi tỉnh lại từ hôn mê, Minh như đổi thành một người khác, vừa lạnh lùng, vừa kiêu căng… Như một người hoàn toàn khác.


Hai ngày trước, nhóm bạn gái Nhật Vi vào thăm. Na Na vẫn như thường ngày, vui vẻ hoạt bát, đùa nghịch với tất cả mọi người. Nhưng khi Na Na nói chuyện đùa giỡn với Hoạt Hữu thì Minh khó chịu ra mặt. Ngay trước mặt mọi người, nó đuổi Hoạt Hữu ra khỏi phòng. Na Na cũng hậm hực bất mãn thái độ quá đáng của Minh. Từ bữa đó đến nay vẫn chưa vào bệnh viện lại thăm nó.

"Anh hai…" - Ngay lúc này, một giọng thanh niên gọi từ ngoài cửa vọng vào.

Hoành Sơn tươi cười xách theo một giỏ trái cây lớn, theo sau là Hạ Vi. Hoạt Hữu bước lên nhận quà, đặt lên bàn cạnh giường. Hoàng Minh lại nhíu mày có vẻ rất khó hiểu nhìn người em trai trên danh nghĩa này… Nó thật sự vào thăm mình sao ? Nụ cười của nó rất tươi, không có vẻ gì giả tạo. Từ khi nào mình và nó đã trở nên thân thiết như vậy ?

- Anh khoẻ chưa ? - Hoành Sơn hỏi.

- À, tốt rồi… chắc qua tuần là được về thôi.

Hoàng Minh trả lời, ánh mắt lại nhìn sang Hạ Vi. Trong mắt nó, cô bạn gái của Hoành Sơn rất đẹp, không thua gì Nhật Vi, lại mang hương vị mạnh mẽ hoang dại thu hút đàn ông hơn nhiều. Trước đây khi chưa hiểu chuyện nam nữ, nó chỉ nhìn qua nàng vài lần, cũng không để ý nhiều. Hôm nay lại thấy nàng cứ lén lút nhìn mình, đôi môi đỏ hồng cứ ấp úng mấy lần lại không nói ra được lời nào ? Không phải Hạ Vi cũng thích mình chứ ? Hoàng Minh bất giác thấy tim mình đập nhanh.

- Khà khà… sao lại e lệ như vậy chứ ? Không phải em muốn vào thăm anh Hai của anh sao ?

Hoành Sơn cười ha hả thoải mái. Dường như nó lại không ghen trước vẻ lúng túng ngượng ngùng của Hạ Vi trước người con trai khác. Mà người đó vốn là kẻ nó phải ghét cay ghét đắng mới đúng.


- Thôi, anh em mình ra ngoài hút thuốc đi… để họ nói chuyện riêng một chút.

Hoành Sơn nháy mắt với Hoàng Minh, rồi nắm tay Hoạt Hữu lôi đi. Hoạt Hữu cũng nhìn lại hỏi ý, thấy Minh gật đầu liền không kháng lại, để mặc Hoành Sơn kéo mình ra ngoài.

Căn phòng bệnh viện khá rộng, lúc này chỉ còn mỗi Hạ Vi và Hoàng Minh. Nàng cúi thấp đầu, hai gò má ửng đỏ xinh đẹp không tả xiết.

- Anh còn đau không ? - Hạ Vi hỏi nhỏ.

- Không… hết đau rồi… - Hoàng Minh thấy tim mình đập rộn ràng như gõ trống.

Hạ Vi lúc này cũng căng thẳng chẳng kém gì Hoàng Minh. Khi nàng hay tin Hoàng Minh bị đâm trọng thương… Ngay đêm đó, khi xe cấp cứu về đến bệnh viện nàng đã chờ sẵn trước cửa khu cấp cứu. Trời mưa rất to, cả người nàng ướt sũng nước. Vẫn âm thầm dõi theo anh được đưa ra khỏi xe cả người đầy máu… Hạ Vi muốn bước tới xem tình hình của Hoàng Minh, nhưng vây quanh anh là bốn người bạn gái vừa khóc vừa kêu la... Nàng thấy lòng mình trống rỗng hụt hẫng kinh khủng. Đó là tình yêu sao ? Không, chính Hạ Vi cũng không lý giải thứ tình cảm đang lớn dần trong tim mình là gì. Nếu là tình yêu, sao nàng không cảm thấy ghen khi quanh anh đều là con gái… Nếu là tình yêu, sao nàng không muốn tranh giành anh về cho riêng mình… Hạ Vi không hiểu, nhưng nàng biết mình thích cảm giác yên lặng từ xa xa nhìn anh vui vẻ, mạnh khoẻ… Vậy đã đủ rồi.

Giữa Hạ Vi và Hoành Sơn đã được nói rõ ràng. Nàng chỉ có thể xem Sơn là bạn và anh cũng chấp nhận điều đó. Không những thế, Hoành Sơn còn thúc giục Hạ Vi phải mạnh dạn thổ lộ và giành lấy tình yêu của mình. Nhưng anh ta không thực sự hiểu… Giữa Hoàng Minh và nàng luôn luôn tồn tại một trái bom nổ chậm. Nếu một ngày anh biết được những kẻ từng lên kế hoạch hãm hại mình lại là thuộc hạ nghe theo chỉ đạo của ba nàng… Thì chuyện gì sẽ xảy ra ?


- Ngồi xuống đây đi…

Hoàng Minh kéo tay Hạ Vi để nàng ngồi xuống bên cạnh giường, xong tay nó vẫn không rụt lại mà nắm chặt tay nàng. Thấy Hạ Vi mặt đỏ ửng, cũng không rụt lại, lòng nó mừng khấp khởi. Dĩ nhiên nó biết Hạ Vi vẫn đang hiểu nhầm nó là thằng Minh kia. Kẻ đó như có ma lực hút hết đám con gái bên cạnh nó cùng kéo lên giường… Làm nó ghen tị đến muốn điên lên được. Và giờ đây thêm một con thỏ non dâng đến miệng… Việc của Hoàng Minh bây giờ là đoán xem mối quan hệ giữa Hạ Vi và kẻ đã dùng thân thể của nó đã đến giai đoạn nào.

- Hôm nay… em rất đẹp. - Hoàng Minh kéo bàn tay nhỏ của Hạ Vi đưa lên miệng hôn nhẹ.

Hạ Vi hơi sững người, cũng không rụt tay lại. Nàng thấy có gì đó rất bất thường với Hoàng Minh. Hạ Vi không ngại cho anh hôn tay mình… nhất là sau chuyện xảy ra ở quán karaoke ngày đó. Nhưng từ khi nào, nàng và Hoàng Minh đã đi đến bước âu yếm, tán tỉnh nhau như vậy chứ ? Ngay cả ánh mắt kia của anh nàng cũng thấy khác lạ. Nó không mang nét tự tin, hài hước, vui vẻ, mà hoàn toàn thay thế bằng dục vọng chiếm hữu, cướp đoạt. Đây là người con trai nàng ngày đêm mong nhớ sao ? Có lẽ nào lại như vậy ?

Hoàng Minh cũng không biết chỉ một câu nói ngắn ngủi của mình lại lộ ra vô vàn sơ hở như vậy. Thật ra nó rất oan ức… Thời gian Minh tiếp xúc và gây cảm tình với Hạ Vi hoàn toàn không nằm trong ký ức của nó. Cũng vì thế nó không dám nói lung tung, chỉ tung hoả mù chung chung như một thằng con trai sẽ làm trước một đứa con gái… Nhưng nó đã đánh giá sai về Minh, cũng nhìn nhận sai về Hạ Vi. Minh sở hữu những điều đặc biệt trong tính cách mà nó không có và sẽ không bao giờ có. Hạ Vi lại là cô gái phóng khoáng thoải mái bên ngoài, bên trong lại chất chứa nội tâm sâu sắc ít người nhận ra.

- Ba tháng sau hy vọng là anh đã khoẻ… - Hạ Vi rụt tay lại, nói nhỏ. - Lúc đó em tổ chức sinh nhật… Hy vọng anh và chị Nhật Vi sẽ tới.

- Ừm. Dứt khoát là anh sẽ tới. Mà nếu anh đi một mình thì sao nhỉ ? Em có tiếp đón anh không ? - Hoàng Minh ánh mắt ẩn ý nhìn Hạ Vi.

Hạ Vi nét mặt hơi biến đổi, chuyển thành lạnh lùng, nàng gật đầu nói:

-;Cái đó tuỳ anh thôi… Em xin phép về trước…

Nhìn Hạ Vi đi ra cửa, cặp mông căng tròn của nàng rung động qua lại làm cổ họng nó khô khốc.

- Em đi từ từ thôi… làm gì mà đi nhanh như vậy ah. - Hoành Sơn bước nhanh theo sau Hạ Vi cứ càm ràm liên tục.

Hạ Vi nét mặt lúc này vừa trắng vừa tái không chút vui vẻ. Trong lòng nàng cảm giác hụt hẫng như mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Người đó không phải là anh, hay ít ra không phải là người đã khắc sâu dấu ấn trong tim nàng. Kẻ đó chỉ cười cợt, trêu chọc nàng không khác gì những đứa con trai khác. Hoàn toàn không có sự tự tin bá đạo đã làm nàng rung động trước đây… Nếu là Hoàng Minh mà nàng biết… Anh sẽ không bao giờ để chị Nhật Vi ở nhà chỉ vì tiếp cận nàng… Ngược lại anh sẽ đề nghị đem đủ bốn cô bạn gái theo, còn nàng nếu tình nguyện cũng có thể trở thành người thứ năm. Một sự tự tin đến đáng ghét, nhưng lại làm nàng nhớ mãi không quên.


------------++++++------------

11h30, Biệt thự Hồng Khánh,

Hoành Sơn từ bệnh viện vừa trở về đến nhà đã thấy chiếc Land Rover trắng của mẹ nó chờ sẵn trước cổng. Cửa kính xe chạy xuống, Khánh Phương có vẻ vội vàng ngoắt ngoắt tay gọi nó.

Hoành Sơn vội đưa chiếc motor cho người bảo vệ dắt vào nhà. Nó bước nhanh lên xe. Vừa ngồi vào ghế phụ, đóng cửa lại, bà Khánh Phương đã cho xe lao đi, thật nhanh.

- Mình đi đâu vậy mẹ ?

Bà Khánh Phương hơi ấp úng một lúc, rồi quay qua vuốt gò má con trai, nói:

- Đi ăn trưa, với một người đặc biệt với con.

- Ai vậy ạ ? - Hoành Sơn tò mò hỏi.

- Đến đó con sẽ biết…

Khánh Phương không muốn nói, cô sắp đưa Hoành Sơn đi gặp cha nó. Không phải người cha quá cố kia, mà là người cha đã cho nó huyết thống đang chảy trong người nó. Cô thật sự không biết phải giải thích thế nào với con trai mình. Từ khía cạnh sự thật mà nói, cô đúng là nạn nhân, nhưng chính cô cũng không thể phủ nhận mình từng có những giây phút hạnh phúc bên người đàn ông đó.

Đêm đó, một tia sét đã phá hư tất cả… Thành công đã gần kề, chỉ hai centimet nữa là mũi dao xuyên thủng trái tim của Hoàng Minh. Tia sét kia không những làm thằng Minh đen kia ngất đi, còn thiêu huỷ tám con ngải hình nhân trong người nó. Madif rú lên thê thảm, mắt mũi miệng tràn máu tươi… Đến nay vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn không có khả năng hồi phục. Khánh Phương chỉ có khả năng thuê một người phụ nữ chăm sóc cho ông ta. Đó là điều cô nên làm.

Hôm nay, mang Huỳnh Sơn đi nhận cha ruột của nó, là yêu cầu của ông ta. Đây là điều kiện tối hậu thư cô phải làm để ông ta bằng lòng ra tay cứu Hằng Kiểm. Khánh Phương biết ngày này trước sau gì cũng tới, nhưng lại sớm hơn cô dự kiến rất nhiều. Cô biết nguyên do xuất phát từ kết quả sau kỳ Đại hội tranh cử vừa rồi.

Ông Huỳnh Quốc Định gặt hái được thành công rực rỡ được bổ nhiệm vị trí mới, nắm giữ thực quyền… Có thể nói ông ta bây giờ không khác câu nói một tay che trời… Có lẽ vì thế ông không ngại nhận lại đứa con trai rơi rớt của mình. Ông có một đứa con ngoài giá thú thì sao chứ ?! Thời thế bây giờ những người có thể uy hiếp đến địa vị của ông ta gần như không còn… Có chăng là một vài vị bô lão đã gần đất xa trời, không màng tới thế sự.

Khác hẳn những lần khác. Khánh Phương lái xe thẳng vào cổng an ninh của con đường đặc biệt của quan chức cấp cao. Bốn người cảnh sát vây quanh xe Khánh Phương, súng ống lăm lăm, vừa kiểm tra thân phận hai người, vừa soi dưới gầm xe tìm kiếm chất nổ…

Hoành Sơn bắt đầu có chút nhấp nhổm không yên. Nó ngạc nhiên khi thấy mẹ mình đối đáp trôi chảy, vô cùng bình tĩnh như rất quen thuộc với nơi này. Cổng an ninh cho qua… Khánh Phương chạy xe đến trước một căn biệt thự to lớn nằm giữa con đường. Cô và Hoành Sơn vừa xuống xe, chưa kịp bấm chuông thì cửa đã mở ra…

- Xin mời bà, mời cậu… - Một người đàn ông mặc vest đen cúi người chào.

Khánh Phương dắt tay Hoành Sơn đi vào và cứ thế vào thẳng trong phòng khách. Không ai chặn lại kiểm tra ví tay hay soát người như mọi khi. Khánh Phương thầm nghiến răng tức giận… Đây rõ ràng là phân biệt đối xử. Cô cũng cảm nhận được một nguy cơ tiềm ẩn trong việc này. Liệu ông ta có khả năng kéo Sơn ra khỏi vòng tay của mình không ? Khánh Phương lập tức xua tan đi suy nghĩ hoang đường đó. Hoành Sơn do cô nuôi lớn, nó sẽ ở bên cô mãi mãi không ai đủ khả năng kéo nó ra khỏi vòng tay của cô.

- Chào em… chào con.

Nghe giọng nói quen thuộc kia, Khánh Phương cả người căng thẳng đứng bật dậy. Cô kéo Hoành Sơn đang ngơ ngác cũng đứng lên.

- Ha ha… Hai mẹ con không cần căng thẳng như vậy…

Người đàn ông mái tóc hoa râm với đôi mắt sâu thẳm, nụ cười hiền hoà đến trước hai mẹ con Khánh Phương, ngồi xuống ghế. Hoành Sơn cũng tò mò nhìn ông ta. Ông ta có chút quen mặt, nó như đã gặp hay nhìn thấy ở đâu đó… Nghĩ đến cổng an ninh ngoài kia, trong đầu nó như nghĩ đến một người nó thường thấy trên TV, miệng nó vô thức há to ra…

- Đây là… ông Huỳnh Quốc Định, có lẽ con đã biết… Ông cũng là cha ruột của con.

Hoành Sơn nghe giọng mẹ nó nói bên tai mà như sấm nổ giữa trời. Nó giật thót mình quay lại nhìn mẹ, ánh mắt trân trối khó tin. Bà chỉ mỉm cười gật gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu nó… Hai mắt bà đã đỏ hoe, cũng không giải thích, không nói gì thêm.

- Cha con… cha con… không phải đã chết rồi sao ? - Hoành Sơn lắp bắp hỏi.

- Người đó… không phải cha ruột của con. Có nhiều chuyện rất phức tạp, mẹ không…

Khánh Phương đang lúng túng không biết nói thế nào thì ông Định thở dài lên tiếng:

- Sơn con… Sinh con ra, lại không thể nuôi dạy con lớn khôn là lỗi của ta. Không để con biết được thân thế của mình cũng là nỗi khổ của cả ta và mẹ con. Cuộc đời này ta hận nhất là gặp gỡ mẹ con quá muộn. Khi đó ta là người làm chính trị, đã có gia đình… Mẹ con cũng đã lập gia đình. Nhưng tình yêu là thứ sức mạnh thần kỳ không thể kiểm soát nổi…

Khánh Phương ngồi nhìn ông ta đang nói huyên thuyên về cuộc tình vĩ đại của ai đó, không liên quan đến mình. Cô lại nhìn Hoành Sơn hai mắt toả sáng lộ ra vẻ hâm mộ thật sự… Cô thấy lòng mình chua xót. Thôi đành như vậy. Ít ra trong đầu Hoành Sơn cô từng biết yêu, dũng cảm vượt qua định kiến xã hội để được yêu, mà không phải là một món đồ hiến cống.

- Con hiểu cho cha không ? - Ông Định cười hiền hoà vuốt mái tóc Hoành Sơn.

- Dạ. - Nó chỉ cúi đầu trả lời, cũng không né tránh.

Khánh Phương thật sự cảm thấy khâm phục ông ta. Ba năm về chung nhà, chưa bao giờ Hoành Sơn có vẻ ngoan ngoãn như vậy trước mặt ông Khánh. Thật ra, dĩ nhiên cũng do ông Khánh cũng không có lý do cố gắng lấy cảm tình của con cô làm gì. Nhưng đây là bao lâu chứ… Ông ta và Hoành Sơn chỉ mới vừa gặp nhau gần ba mươi phút mà thôi.

- Đi… mình đi ăn trưa thôi.

Ba người vào đến bàn ăn. Vừa liếc mắt qua Khánh Phương ngay lập tức một lần nữa phải nhìn nhận lại tâm huyết của ông ta muốn lôi kéo đứa con này. Toàn bộ món ăn trên bàn, từ món bồ câu quay, hải sâm sốt dầu hào, mực nhồi thịt chiên… tất cả đều là món yêu thích của Hoành Sơn. Và ông ta biết điều này hoàn toàn cho cô kể… nhưng không phải một lần mà qua vô số lần gặp gỡ. Khánh Phương chưa bao giờ thấy ông ta ghi chú lại bất cứ thứ gì… lại âm thầm nhớ từng thứ một.

Hoành Sơn ngồi giữa hai người. Ban đầu có chút e ngại, nhưng chỉ một lúc sau là nó thoải mái tự nhiên hơn hẳn. Khánh Phương chỉ ăn qua loa, cô dành thời gian nhìn ngắm so sánh hai cha con họ… Thường ngày cô vẫn cho rằng Hoành Sơn cao lớn, đẹp trai do thừa hưởng từ gien di truyền của ông ngoại, cha cô. Nhưng hôm nay, hai cha con họ ngồi cạnh nhau làm cô có chút thất thần. Hoành Sơn có rất nhiều nét giống cha nó mà trước đây Khánh Phương không nhận ra. Từ hốc mắt, cái mũi, đến khoé môi, vành tai… đều có nét tương đồng. Nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, lòng cô bắt đầu có chút thấp thỏm lo lắng.

Sau bữa cơm, ông Định nói có quà cho Hoành Sơn. Ông dẫn hai mẹ con Khánh Phương đi lối hông căn nhà, dẫn ra phía ngoài garage. Vừa bước ra, Hoành Sơn liền chết sững đứng im tại chỗ, miệng há hốc không khép lại được… Trên phần sân nhỏ phía sau căn biệt thự, một hàng xe mô tô thể thao phân khối lớn mới cáu cạnh, mỗi chiếc đều thắt một cái nơ đỏ thật lớn…

- Đây là… quà của con sao ? - Hoành Sơn giọng run rẩy hỏi.

- Phải… Ta biết con thích xe mô tô… Ta lại không biết con thích hiệu nào nên lấy hết về vậy.

- Không thể nào… Trời ơi…

Hoành Sơn như điên như dại, chạy quanh bảy chiếc xe sáng bóng đến chói mắt. Nó tháo ra từng cái nơ, thấy từng cái tên mà điên loạn gào lên inh ỏi… Khánh Phương khoanh hai tay đứng nhìn, môi mím lại không nói gì. Đến khi bờ eo cô lọt vào vòng tay của ông Định, cô mới quay sang nhìn ông.

- Ông không nên làm như vậy… Những chiếc xe này rất mạnh… rất nguy hiểm.

- Yên tâm đi… Tôi biết con trai mình cần gì. Tôi sẽ mua cho nó bộ giáp chắc chắn nhất, mũ bảo hiểm tốt nhất. Thuê thầy dạy cho nó kỹ thuật lái xe giỏi nhất… Nó sẽ có tất cả mọi thứ, tiền bạc và tự do… Ha ha…

- Nhưng…

Ông Định giơ tay ngăn Khánh Phương nói tiếp. Ông nói:

- Em về đi thôi. Để Hoành Sơn lại đây… Ngày mai cuối tuần nó không đi học. Chiều mai tôi cho xe đưa nó về.

- Nó cũng là con tôi.

Khánh Phương định nói gì thêm thì ông ta đã chặn lại. Cô quay đầu nhìn Hoành Sơn đang loay hoay bên những chiếc xe, lòng chợt thoáng hụt hẫng.

- Chuyện Hằng Kiểm cứ để đó tôi lo. Nhưng dù thoát án tử hình, hắn cũng bị ngồi tù lâu đấy...

Khánh Phương mím môi gật đầu, quay người đi. Đến trước khung cửa, cô lại ngoái đầu nhìn Hoành Sơn một lần nữa. Không hiểu tại sao, Khánh Phương cứ có cảm giác sau lần này sẽ rất lâu cô mới được gặp lại con trai mình. Rất lâu…

- Sao có thích không ? - Ông Định bước lại, vuốt đầu Hoành Sơn.

- Dạ, con rất thích. Con cảm ơn cha…

Hoành Sơn gật đầu lia lịa. Nó cũng không để ý rằng nó vừa gọi ông Định là cha, lần đầu tiên.

- Ha ha… thích là tốt. Sau này căn nhà này cũng là của con. Không… cả con phố này… thành phố này… đất nước này… sẽ thuộc về con. Huỳnh Hoành Sơn con trai của ta.

Huỳnh Sơn nhìn người đàn ông vừa xa lạ vừa có chút gần gũi trước mặt. Nó vốn không nhớ gì về người cha đã chết trước đây của nó. Khi ông qua đời nó còn được ẵm ngửa. Bây giờ lại được nhận một người cha ruột, lại là một chính trị gia nổi tiếng, nắm giữ thực quyền của đất nước… Lòng nó dù còn chút ngỡ ngàng, lại bắt đầu nhen nhóm chút tự hào vì xuất xứ của mình… Nhưng điều ông ta đang nói không phải là rất viễn vông hoang đường sao ?

Tối hôm đó, Sơn ở lại căn biệt thự ăn tối với ông Định. Nó nhận ra ông ngoài vẻ uy nghiêm bên ngoài thì rất gần gũi, lại hiểu rất tâm lý thanh niên tuổi trẻ. Vô hình chung Hoành Sơn đang lấy mẹ mình ra so sánh… Bà ta thường ngày rất nghiêm khắc với mình, nhưng bản thân bà lại sống khá buông thả. Từ ngày bà ta mang thằng Mỹ đen kia về nhà, người giúp việc đều nhìn nó với ánh mắt như cười cợt đầy thâm ý. Hoành Sơn rất bực mình, cũng để tâm chú ý nhưng nó không phát hiện mẹ nó và tên đen thui kia có bất cứ quan hệ mờ ám gì. Nhưng biết đâu bà ta làm chuyện dơ bẩn đó ở bên ngoài… Nhưng nếu đã như thế, vậy thì việc gì bà ta lại mang thằng đó về nhà làm gì ? Không ngại người ta nhìn mình như một dâm phụ sao ?

Ăn tối xong, uống chút rượu vang ấm áp cơ thể. Hoành Sơn được dẫn đến phòng ngủ được chuẩn bị riêng cho nó. Vừa mở cửa bước vào, Hoành Sơn liền giật thót mình lùi ra, đóng cửa lại.

- Sao không vào đi… là phòng của con đấy. - Ông Định cười tủm tỉm nói.

- Nhưng… nhưng trong đó có người mà… - Hoành Sơn mặt hơi đỏ, chỉ chỉ vào phòng.

- Khà khà… đúng là có người. Ta biết con thích phụ nữ mà… phải không ? Cứ thoải mái đi… Ngủ ngon.

Ông Định cười ha hả, đi về phòng mình. Hoành Sơn lúng túng, nhìn theo ông, cười khổ. Người cha này của nó cũng có chút quá tỉ mỉ rồi. Hoành Sơn đúng là ngủ với con gái không ít. Nhưng hầu như đều là bạn gái cùng tuổi cặp kè trong trường, nó rất ít khi ngủ với gái làng chơi, trừ khi nó say rượu. Nó cười cười mở cửa bước vào.

- Chào cậu Hai,

Trên chiếc giường queen size thật to, hai cô gái quấn khăn tắm ngang người, đứng khép nép mặt ửng đỏ chào nó. Hoành Sơn hít sâu một hơi, có chút ngây ngốc… Hai cô con gái này vô cùng xinh đẹp, hai gò má đỏ ửng thẹn thùng, đôi mắt long lanh chớp động hồi hộp nhìn nó… Hai người lại giống nhau như một khuôn đúc thành. Đây rõ ràng là hai chị em sinh đôi, lại xinh đẹp không kém Hạ Vi. Tuổi tác hai người cũng ngang tuổi nó… Hoành Sơn tim đập bắt đầu tăng nhịp.

- Hai em tên gì ? - Nó bước lại ngồi xuống giường, cố làm ra vẻ tự nhiên.

- Dạ, Thanh Trúc

- Dạ, Thanh Thuỷ

Hai bờ môi anh đào cùng mở, hai giọng nói cùng một âm điệu, thật êm tai như ngồi giữa dàn âm thanh surround du dương khoan khoái.

- Bây giờ…

Hoành Sơn vừa ấp úng thì hai chị em Trúc Thuỷ kéo chiếc khăn tắm, để rơi xuống chân. Hai cơ thể thiếu nữ tuyệt đẹp trần truồng phơi bày trước mắt Hoành Sơn. Nó há hốc không khép miệng lại được. Hoành Sơn tim đập thình thịch. Món quà của cha nó làm sao có thể tầm thường đây ?! Hai gương mặt xinh đẹp ngượng ngùng cúi thấp, đứng yên cho nó nhìn ngắm. Hai cặp vú no tròn trắng muốt như ngọc, bốn đầu nhũ hoa đỏ hồng mủm mỉm, vòng eo nhỏ phẳng lì không gợn lên chút mỡ thừa, hai bờ mu hồng hào phơn phớt lông tơ… Cực phẩm ah.

- Lại đây đi…

Hoành Sơn không chờ được nữa. Nó ôm ghì lấy hai vòng eo nhỏ trong vòng tay. Nó hôn lên môi Thuỷ, lại hôn lên môi Trúc, hơi thở ba người cùng hoà vào nhau… Ba cái lưỡi cũng tìm đến quấn quít bên nhau cuồng nhiệt. Hoành Sơn mặt đỏ gay gắt vì phấn khích, nó vùi mặt vào bốn bầu vú căng tròn mà hôn hít say mê.

- Ư… ôi…

Ngay cả tiếng ư ử xuýt xoa của Trúc Thuỷ cũng nghe giống nhau như đúc. Hoành Sơn thấy dương vật mình như sắp nổ tung. Nó vội vàng cởi quần áo. Trúc Thuỷ hai người cũng giúp nó. Khi cả người trần truồng ngã xuống giường Hoành Sơn mới thấy mình như được lên thiên đường. Thanh Trúc, Thanh Thuỷ như hai thiên thần đoạ lạc xuống trần gian. Khao khát, nóng bỏng, cuồng nhiệt… Hai đôi môi đỏ hồng và hai cái lưỡi nhỏ làm từng múi cơ trên người Hoành Sơn rung động giãn nở. Dương vật nó dựng đứng được hai cái lưỡi ấm áp tắm ướt bóng lưỡng. Rồi một cảm giác ấm áp ướt át tuyệt vời bao kín lấy nó…

- Ahhhh… sướng chết ta rồi...

Đêm dần về khuya, căn phòng vẫn tràn ngập hương sắc. Hoành Sơn như chìm trong khoái lạc liên miên bất tận. Đến lúc cả người không còn chút khí lực, nó mới ôm cứng hai cơ thể trần truồng mềm mại của hai cô gái, ngủ thiếp đi.

Hoành Sơn ngủ một đêm rất ngon với giấc mơ hoang đường tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Cả dàn bảy chiếc xe moto bóng bẩy với bảy cô gái trần truồng giống y hệt nhau ngồi trên yên xe mông vểnh cao về phía nó chờ đợi khiêu khích. Trong giấc mơ, miệng nó cười toe toét không khép lại được.

Sáng hôm sau, Hoành Sơn thức dậy nhìn trái phải hai bên hai thân thể trần truồng tuyệt đẹp. Nó vươn vai hít sâu một hơi sảng khoái thấy cuộc đời mình như vừa bước sang một trang mới. Mỹ mãn hoàn hảo không khác gì một giấc mơ. Trước đây dù ở nhà ông Khánh nó cũng được cung phụng chăm sóc như một hoàng tử… Nhưng nó biết rằng những thứ đó không thuộc về mình, bao gồm cả danh hiệu "cậu Ba" mà người ta thường gọi nó. Nhưng mọi chuyện đã khác rồi. Nó đã có cha, người đàn ông với quyền lực to lớn… Một người cha dượng như ông Khánh còn xa xa không thể so sánh với cha ruột của nó.

- Dậy thôi… hai con mèo lười…

"Chát chát…" - Hai bàn tay Sơn vỗ mạnh vào hai cặp mông tròn trịa của hai chị em còn mê ngủ.

- Ummm… đau…

- Ummm… đau…

- Ha ha…

Vệ sinh cá nhân xong, Hoành Sơn khoác áo choàng ngủ, nghênh ngang đi xuống nhà. Nó nhìn về phía bàn ăn, rồi lại phòng khách vẫn không thấy ông Định. Hơi tò mò… nó lò dò bước về phía phòng làm việc của ông. Cửa lùa mở hé một bên… Hoành Sơn lách người vào. Nó thấy ông Định đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn, hai tay ôm kín mặt, mái tóc râm rung động kềm nén. Đồ đạc trong phòng bị xáo trộn lung tung, bình hoa vỡ nát, sách vở vung vãi khắp nơi… Nó ngơ ngác nhìn quanh, chợt ánh mắt dừng lại trên một cái điện thoại, màn hình đã nứt vỡ… vẫn còn đang lập loè hình ảnh gì đó… như là phim.

Hoành Sơn cúi xuống, nhặt lên xem. Miệng liền há hốc cả người run rẩy.

- Sơn… con bỏ ngay xuống cho cha…

Ông Định choàng tỉnh, vội vàng nhào đến, muốn giật lại cái điện thoại. Nhưng đã muộn, Hoành Sơn đã thấy hết. Màn hình đang chiếu đoạn video của một người phụ nữ dâm đãng quan hệ tình dục một lúc với bốn tên Mỹ đen… Người phụ nữ đó không ngờ là chính mẹ nó, bà Khánh Phương.

- Không thể nào… bà ta… bà ta...

Hoành Sơn đánh rơi cái điện thoại xuống đất. Nó quay qua thấy gương mặt ông Định tái nhợt, hai mắt nhoà lệ, lắc đầu ủ rũ. Ông quay người ngồi xuống chiếc ghế bành, tay che kín mặt. Mái tóc ông gần như bạc trắng, thê lương đau đớn. Hoành Sơn ngồi xuống cạnh chân ông, nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông, nghẹn ngào hỏi:

- Cha ơi… đây là thật sao ? Không phải là… là ghép hình chứ ?

Ông Định cả người run rẩy, lắc đầu. Giọng nói ông khàn đặc đau đớn.

- Không. Không phải. Cha đã nghi ngờ nên nhờ thám tử theo dõi mẹ con… Thật ra… Thật ra cha biết mình không có tư cách làm chuyện đó. Dù sao cha là người đàn ông có gia đình và trên danh nghĩa mẹ con vẫn là vợ người ta… Nhưng… nhưng ta không thể làm ngơ như không biết được… Vì mẹ con là người phụ nữ ta yêu thương nhất trên đời…

- Cha ơi…

Hoành Sơn ôm chân ông khóc nức nở. Lòng nó cũng đau không kém gì ông. Nhưng chỉ nhớ đến hình ảnh người mẹ xinh đẹp đáng kính, niềm tự hào của nó, lại quây quần truỵ lạc rên rỉ bên bốn con tinh tinh đội lốt người, nó thấy tất cả hình tượng, tình cảm của nó dành cho bà đều sụp đổ. Nhưng ông trời có mắt, lấy đi của nó một người mẹ, lại trả về cho nó một người cha… Vậy đủ rồi. Từ ngày hôm nay trở đi, Hoành Sơn này chỉ có cha, không có mẹ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.