Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 947: Gieo Gió Gặt Bão

Hi Du Hoa Tùng

947 Chương 947: Gieo gió gặt bão

Sau khi nghe Lưu Phong nói xong, Thiên Tâm nhịn không được thầm hừ một tiếng. Ánh mắt sắc bén như kiếm chăm chú bám chặt Lưu Phong, trầm giọng nói: “Hảo, khẩu khí cuồng vọng. Ta đang muốn xem qua ngươi có bao nhiêu thực lực mà dám nói ra lời cuồng ngạo như thế.”

Thiên Tâm mới nói xong, thân thể như mũi tên rời dây cung trong nháy mắt phi tới trước người Lưu Phong. Tử Sát thần kiếm liền bắn ra tử sắc kiếm quang cuồn cuộn xoáy đến Lưu Phong.

Đối mặt với sát chiêu cường hãn, nội tâm Lưu Phong rất bình tĩnh. Hai chân phút chốc khẽ động tiến về phía trước tới gần sát Thiên Tâm, Nguyên Anh lực trong cơ thể liền như suối chảy vào Hạo Thiên Kiếm sau đó bộc phát ra lớp lớp kiếm ảnh chém Thiên Tâm.

Công kích hai người lần đầu tiên giao phong trực tiếp, kình khí cuốn lấy nhau không ngừng, cuối cùng đồng thời tiêu tan.

Trong lòng Thiên Tâm không khỏi thầm hừ một tiếng rồi nhanh chóng thu thần kiếm về. Tám phần mười tu vi đều tụ trên thân kiếm nhắm ngay phía Lưu Phong đánh ra lần thứ hai. Kiếm quang nhanh như thiểm điện lập tức tựa sấm sét bắn thẳng đến.

Chỉ thấy thân thể Lưu Phong trong phút chốc di động, linh hoạt tránh được công kích của Thiên Tâm.

Cùng lúc đó, Lưu Phong phi thân lên tới trước người Thiên Tâm. Tay phải sử Hạo Thiên Kiếm thuận thế chém xuống một kiếm bổ về phía đỉnh đầu Thiên Tâm, tốc độ cực nhanh như chớp giật.

Toàn bộ công kích của Lưu Phong có tốc độ rất nhanh nên mọi người chung quanh rất ít người có thể thấy rõ tình huống hắn xuất kiếm.

Đối mặt với công kích đột nhiên tới, Thiên Tâm cũng không có bởi vậy mà hoảng loạn. Chỉ thấy hắn biến sắc, thân thể lập tức di động về bên phải hai thước nên cũng tránh được công kích của Lưu Phong. Đồng thời hắn vận Tử Sát thần công bắn ra kiếm quang sắc bén không gì sánh được tiếp tục công kích Lưu Phong.

Chỉ thấy thân hình Lưu Phong xoay tròn, hắn vận khởi kiếm quyết không né không tránh nhằm Thiên Tâm đánh tới. Hạo Thiên Kiếm không hề dừng lại chém thẳng vào mặt Thiên Tâm.

“Ầm ầm—!” Tiếng nổ chợt vang lên. Hạo Thiên Kiếm của Lưu Phong và Tử Sát thần kiếm của Thiên Tâm chính diện giao phong. Sau tiếng nổ mạnh cả Lưu Phong và Thiên Tâm đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn song song bật về phía sau.

Một kích vừa qua. Thiên Tâm nhất thời vô ý ăn một kiếm ngấm đòn. Bàn tay thiếu chút nữa đã bị đánh rách, cổ tay đau đớn không ngớt. May mà hắn lui về phía sau hơn mười bước, bằng không hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

“Trở lại—!” Thiên Tâm chiến ý tăng mạnh, hai tay nắm chặt Tử Sát thần kiếm dùng tầng thứ chín của Tử Sát thần công phát ra kiếm thế chém tới.

Lưu Phong trầm giọng quát, Nguyên Anh lực bắt đầu cấp tốc hội tụ, đồng thời lần đầu tiên vận dụng Nguyên Anh thứ sáu với lực lượng của Khai Dương nguyên anh. Được Thất Thải nguyên anh lực rót vào, Hạo Thiên Kiếm mỗi lúc tràn ngập lực lượng, kiếm quang phát tán trên thân kiếm thậm chí còn sáng hơn ánh mặt trời khiến mọi người sợ hãi.

Thấy loại tình huống này nên Thiên Tâm không dám sơ suất chút nào. Hắn nâng tu vi lên cao nhất chuẩn bị liều mạng.

Chỉ thấy Thiên Tâm âm thầm dồn nén tu vi, Tử Sát chân nguyên trong cơ thể không ngừng rót vào Tử Sát thần kiếm, thần kiếm không ngừng xoay tròn run rẩy.

Vừa thua thiệt trong tay Lưu Phong nên Thiên Tâm biết tu vi mình thua Lưu Phong, vì vậy hắn quyết định áp dụng phương thức linh hoạt đối chiến để quyết chiến với Lưu Phong.

Thiên Tâm hai mắt như lưỡi dao sắc bén chăm chú nhìn chằm chằm Lưu Phong. Toàn thân y phục bay lên phần phật, tử sắc chân nguyên lập tức trong thân thể tuôn ra. Sắc mặt hắn biến đổi rất nhanh thậm chí mắt đổi thành tử sắc (màu tím) quỷ dị. Làm cho người bên ngoài cảm giác một loại khí tức âm trầm kinh khủng.

Thấy Thiên Tâm trước mắt biến hóa ra hình dạng như vậy. Trong lòng Lưu Phong không khỏi thở dài, khinh thường cười nói: “Trên người ngươi có khí tức tà ác. Xem ra Bạch Huyền Y cũng không có coi trọng ngươi. Bằng không thì sao lại dùng biện pháp đả thương người để cho ngươi trong khoảng thời gian ngắn nâng cao tu vi, bi ai a...”

“Dù cho hôm nay ta không giết ngươi thì một thời gian nữa ngươi cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết.” Lưu Phong nói rất nghiêm túc.

Nghe Lưu Phong nói như thế, toàn thân Thiên Tâm liền chấn động, khí thế bị yếu đi vài phần. Trong cơ thể hắn có tà khí, chính hắn cũng biết đến. Hắn cũng đã một lần hoài nghi Bạch Huyền Y có động tay với bản thân. Nhưng vì thu được lực lượng càng cường đại hơn nên hắn không có lựa chọn nào khác.

Lưu Phong mỉm cười, phát hiện Thiên Tâm đã bị bản thân quấy rầy, phòng ngự xuất hiện kẽ hở nên hai chân phút chốc di động về phía trước, Hạo Thiên Kiếm trong tay không chút do dự đâm về Thiên Tâm. Hạo Thiên Kiếm vừa xuất chiêu thì toàn bộ lôi đài đều bị bao phủ trong một kiếm thế cường đại.

Thiên Tâm vội vàng tỉnh ngộ, hai tay nắm chặt Tử Sát thần kiếm đón đánh Hạo Thiên Kiếm của Lưu Phong đang chém tới. Khi kiếm thế vừa ra, một đạo tà khí hỗn loạn chính là tử sắc kình khí nhất thời xé gió lao tới nghênh đỡ Hạo Thiên Kiếm trên tay Lưu Phong.

Ngay khi công kích của Thiên Tâm và Lưu Phong đồng thời bùng nổ thì cả người Lưu Phong thừa cơ sấn tới. Hạo Thiên Kiếm chuyển từ tay phải sang trái rồi rời khỏi tay vòng ra sau lưng Thiên Tâm đâm tới.

Lưu Phong biến chiêu cực nhanh, vượt quá dự liệu của Thiên Tâm. Dưới tình thế cấp bách hắn không thể làm gì khác hơn là vận dụng tu vi toàn thân tập trung ra phía sau lưng. Còn thân thể như cây cung chạy nhanh như chớp hy vọng có thể tránh né một kiếm này.

“Xoát—!” một thanh âm vang lên, Thiên Tâm nhất thời cảm thấy chân nguyên hộ thân phía sau gần như bị đâm thủng. Từ phía sau truyền đến một lực lượng cường đại đẩy mạnh đánh hắn ngã xuống mặt đất.

Sau khi rơi xuống đất, hắn nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.

“Còn không đến mười chiêu, ngươi khiến ta thất vọng rồi—-!” Lưu Phong khinh thường cười cười: “Đứng lên, chúng ta tiếp tục—!”

Nhìn sát khí bức người trước mặt của Lưu Phong, trong lòng Thiên Tâm rất tức giận. Tử Sát thần công trong cơ thể nhanh quay ngược trở lại hóa giải thương tổn phía sau lưng. Hắn lại phi thân lao lên mãnh liệt tấn công Lưu Phong.

Sau tiếng rống, một đạo tử sắc kiếm khí dài đến vài thước lập tức từ kiếm xuất ra, bao phủ chặt chẽ đại huyệt quanh thân Lưu Phong.

Ánh mắt Lưu Phong lộ ra vẻ khinh thường, Hạo Thiên Kiếm trong tay lập tức hướng về phía trước bổ xuống. Có lực Thất Thải của Khai Dương nguyên anh thúc dục, Hạo Thiên Kiếm với uy thế nghiêng trời lệch đất chém xuống Thiên Tâm. Kiếm chưa đến thì sát khí lạnh thấu xương đã hóa giải kiếm thế của Thiên Tâm đồng thời còn bao trùm hắn ở trong đó.

Đến khi thân ở bên trong thì Thiên Tâm lập tức cảm thấy khí lực bản thân bị khóa lại, hình như đường lui đều bị phong tỏa. hắn quá kinh hãi vội vàng thúc dục Tử Sát thần công trong cơ thể nâng cao cảnh giới, da thịt toàn thân đều biến thành tử sắc (màu tím).

Đúng lúc này, Hạo Thiên Kiếm của Lưu Phong đã chém tới.

Tinh quang trong mắt Thiên Tâm bắn ra như chớp, kiếm khí của Tử Sát thần kiếm ngưng tụ mà không tứ tán, không ngừng dồn nén. Đến khi công kích của Lưu Phong tiếp cận bản thân thì hắn mới vận khởi Tử Sát thần kiếm nghênh

tiếp.

“Ầm ầm—!”

Một tiếng nổ mạnh kinh người vang lên, Hạo Thiên Kiếm trong tay Lưu Phong bổ vào trên Tử Sát thần kiếm của Thiên Tâm.

Hai thanh thần kiếm va chạm cùng một chỗ, một luồng sóng dao động cường đại trong không khí đánh rách kết giới quanh lôi đài. Một ít người tu chân đứng ở quanh lôi đài nhất thời gặp họa đều bị làn sóng khí đánh trúng. Cá biệt một ít vị có tu vi thấp thậm chí tử vong tại chỗ.

Tần Thủy Dao thấy thế, vội vàng mang theo ba vị muội muội bắt đầu cứu viện, gia cố kết giới lại một lần nữa. Nghĩa cử như vậy liền khiến cho mọi người chung quanh lên tiếng ủng hộ không ngớt.

Tần Thủy Dao rất đắc ý. Dưới tình huống như vậy, thể hiện đại nghĩa là điều có lợi cho sư môn, đối với danh tiếng của sư môn tại Tu Chân Giới có thể đề cao không ít.

Mà trên lôi đài hai người sau vụ nổ đều cùng thối lui. Lực nổ cường đại đánh văng Thiên Tâm ngược về phía sau, nặng nề nện xuống mặt đất.

Lưu Phong tuy rằng cũng lui lại mấy bước, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững.

Nhìn Thiên Tâm miệng phun mau tươi, đôi mắt Lưu Phong hiện lên một đạo sát ý. Thừa dịp này hắn chuẩn bị giải quyết Thiên Tâm.

Nghĩ tới đây, Lưu Phong phi thân lên, Hạo Thiên Kiếm hướng phía Thiên Tâm bổ xuống định một chiêu đánh gục Thiên Tâm.

Chỉ thấy toàn thân Thiên Tâm không nhúc nhích lẳng lặng chờ Lưu Phong ra chiêu, tất cả mọi người cho rằng hắn đang chờ chết. Đạo Tể Chưởng giáo và Bạch Diệu trong lòng cũng là căm giận không ngớt, Thiên Tâm này không phải phế vật sao? Hắn thế nào coi lời nói của mình như gió thoảng bên tai.

Khi Lưu Phong cầm Hạo Thiên Kiếm gần đánh trúng Thiên Tâm thì đột nhiên hắn bất ngờ di động, cả người bỗng nhiên bật lên hóa thành một đạo Tử Sát liền biến mất không thấy đâu nữa.

“Ầm ầm—!”

Hạo Thiên Kiếm đánh trượt Thiên Tâm, kiếm quang chỉ có thể đánh lên mặt lôi đài, lôi đài làm bằng gỗ lập tức vỡ vụn, hóa thành một đám bột mịn.

Một kích thất bại làm trong lòng Lưu Phong liền thấy không ổn. Vội vàng tĩnh tâm tìm kiếm thân ảnh Thiên Tâm.

Thiên Tâm lúc này nhớ tới lời chưởng giáo căn dặn. Hắn dĩ nhiên thông minh không thể không nghĩ ra lời nói có thâm ý trước khi lên lôi đài, Bản thân Tử Sát thần kiếm lại bị Đạo Tể chưởng giáo thu lấy nên hắn càng thêm xác định ý nghĩ của mình. Đạo Tể Chưởng giáo và Sứ giả nhất định trên thân kiếm có động tay động chân.

Vốn Thiên Tâm khinh thường cách làm như vậy. Nhưng hiện tại tình huống đã khác, chính mình thấy thất bại trước mắt, hơn nữa không thế giết Lưu Phong nên không còn cố chấp như vậy nữa.

Hắn quyết định coi như là dẫu chết cũng phải đâm trúng Lưu Phong.

Coi như là lưỡng bại câu thương, cũng sẽ không tiếc.

Trên thực tế hắn cũng rõ ràng, có thể đạt được lưỡng bại câu thương thì với hắn mà nói cũng là điều nằm ngoài ý muốn.

Dựa vào cừu hận trong lòng đối với Lưu Phong không gì sánh được, Thiên Tâm hóa thành một đoàn tử quang, như sao băng lao về phía Lưu Phong. Người ở hiện trường rất ít ai có thể thấy rõ thân ảnh Thiên Tâm.

Thế nhưng Lưu Phong có thể. Hắn tuyệt không kinh ngạc, ánh mắt chăm chú theo dõi luồng tử quang. Hắn có thể nhìn ra được Thiên Tâm đang di động ở chỗ nào, với Tử Sát thần kiếm trong tay lại thêm tư thế liều mạng xông đến hắn. Mà mục tiêu lại là cánh tay của mình.

Lưu Phong mặc dù không sợ hãi, thế nhưng tuyệt không sơ suất. Hắn cười gằn thúc dục lực Thất đại Đại Nguyên anh, lập tức vẫn triệu hồi thêm Tử Kim Chân Long và Thanh Loan thần điểu xoay quanh bốn phía, liên tục rống lên bảo vệ cho bản thân.

Khí tức vương giả cường đại quanh thân hắn toả ra, dễ dàng xông qua kết giới trên lôi đài, hướng tỏa khắp bốn phía. Người tu chân bị phạm vi khí tức bao phủ, trong lòng không ngừng sinh ra ý niệm thần phục trong đầu.

Ngay Bạch Diệu thấy tâm tình cũng không sao bình tĩnh nổi mà cuộn sóng phập phồng không ngừng. Sự cường đại của Lưu Phong đã hoàn toàn vượt qua suy đoán và phạm vi nhận thức của lão. Khí tức cường đại như thế, chỉ ở trên người chủ tử mới cảm thấy qua. Lão thực sự không sao tưởng tượng nổi, Lưu Phong là một người bình thường làm sao có lực lượng như vậy a.

Càng làm lão kinh ngạc chính là, Lưu Phong rõ ràng có được Thất Thải thần lực của Thu Sương tiên tử. Xuất hiện tình huống như vậy, chỉ có một giải thích, đó chính là Thu Sương và Lưu Phong đã song tu. Bằng không trên người Lưu Phong tuyệt đối không có khả năng xuất hiện lực lượng đồng dạng với Thu Sương Tiên tử.

Lão vừa mừng vừa sợ. Cùng lúc, lão sợ vì lực lượng của Lưu Phong. Còn về phương diện khác, một khi tố cáo Lưu Phong và Thu Sương tiên tử song tu thì vị thần bí sư tôn của Thu Sương hơn phân nửa sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nghĩ tới đây tâm tình Bạch Diệu liền tốt lên, thậm chí còn mỉm cười.

“Sứ giả, ngươi cười cái gì? Ta xem Thiên Tâm rất khó đâm bị thương Lưu Phong.” Đạo Tể Chưởng giáo cau mày vẻ mặt hơi u ám. Kết cục như vậy với lão mà nói, không thể nghi ngờ là cũng tàn nhẫn.

“Ha ha—!”

Bạch Diệu cười nói: “Không quan hệ, dù cho Thiên Tâm không giết được hắn, hắn sớm muộn cũng phải chết.”

“Có thể tiết lộ được không?” Đạo Tể thấy sự tình có thể xoay chuyển nên vẻ mặt cũng thư thái rất nhiều.

“Thiên cơ không thể tiết lộ—-!” Bạch Diệu cười nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Còn lúc này Thiên Tâm tới gần Lưu Phong. Hai tay cầm kiếm với mục tiêu chính là cánh tay Lưu Phong, chỉ cần đâm bị thương là được.

Đạo Tể chưởng giáo và Bạch Diệu thấy Thiên Tâm thành công tới gần Lưu Phong, tâm tình lần thứ hai khẩn trương nổi lên, nếu như Thiên Tâm có thể giải quyết Lưu Phong thì đó là hay nhất. Xong hết mọi chuyện, từ nay về sau không phải phiền lòng nữa.

“Ầm ầm—!”

Theo một tiếng nổ mạnh kịch liệt, hiện trường bắn ra một đạo hào quang cường đại khiến mọi người lập tức không thể mở mắt.

Đợi được quang mang tán đi, Bạch Diệu và Đạo Tể Chưởng giáo vội vàng mở mắt nhìn lại, hy vọng có thể thấy kết quả bản thân chờ mong. Thế nhưng sự thực cũng tàn khốc Tử Sát thần kiếm cắm ở trên một cánh tay, đáng tiếc không phải cánh tay Lưu Phong mà là bản thân Thiên Tâm.

Trước khi hai người đối chiêu, tốc độ quá nhanh, không ai thấy trong đó quá trình xảy ra. Thế nhưng kết quả lúc này cũng rõ ràng có thể thấy được, Thiên Tâm té trên mặt đất, trên cánh tay cắm Tử Sát thần kiếm.

Lưu Phong khinh thường cười cười: “Ngươi thua rồi, ta không muốn giết ngươi, ngươi đi đi—!”

Thiên Tâm thở dài một tiếng, lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Chậm rồi... Ta... Ta chết chắc rồi...”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.