Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 939: Huyền Nữ Cung Xuân Sắc

Hi Du Hoa Tùng

939 Chương 939: Huyền Nữ Cung xuân sắc

Dựa theo quy trình thi đấu, hôm nay Lưu Phong có một trận quyết đấu, thời gian ngay buổi trưa. Sau khi Thu Sương rời khỏi, hắn vội vàng tiến đến Huyền Tâm chính tông.

Đại tái (trận đấu) gần bắt đầu, Đình nhi, hai mẹ con Mộ Dung phu nhân, Khuynh Thành không thấy thân ảnh Lưu Phong chuẩn bị phát điên rồi, giờ gặp được hắn tại đây, vội vàng đi tới.

“Tỷ phu, ngươi thế nào bây giờ mới đến, hôm qua ngươi ở chỗ nào? Ta ở Vân Mộng Trạch tìm ngươi mấy lần?” Khuynh Thành oán giận nói, bất quá thần tình của nàng một điểm tức giận cũng không có.

“Phong nhi, thật không có xảy ra chuyện gì chứ?” Thấy thần tình Lưu Phong có chút không vui, Mộ Dung phu nhân nhẹ giọng hỏi.

“Không có việc gì.” Kỳ thực Lưu Phong đang lo lắng là sao vẫn chưa thấy di nương xuất hiện, thế nhưng việc này cũng không thể để cho người khác biết, miễn cho các nàng thêm lo lắng.

“Thời gian cũng không còn nhiều nữa, ta đi trước thi đấu.” Lưu Phong có ý định nói sang truyện khác, lên tiếng, sau đó phi thân rời đi.

“Có điểm cổ quái—!”

Khuynh Thành thì thầm một tiếng, lập tức cũng phi thân theo.

đối thủ của Lưu Phong nguyên là một gã đệ tử của Hỗn Nguyên Tông, tu vi hắn chỉ có kim đan sơ kì, hai người lên lôi đài, Lưu Phong thậm chí chẳng buồn động thủ, chỉ là đem khí thế phóng ra ngoài, trực tiếp đẩy tên đệ tử kia quỳ xuống đất chịu thua. Kết quả Thi đấu tựa hồ không có bất luận điểm nào hào hứng.

Thiên Tâm hôm nay đồng dạng cũng thượng lôi đài, hắn cũng dễ dàng đánh bại đối thủ. Bất quá không giống với Lưu Phong chính là, Thiên Tâm trực tiếp đem đối thủ giết chết. Sư môn Người chết tuy rằng lúc đó kháng nghị kịch liệt, nhưng bị Huyền Tâm chính tông đè xuống, cuối cùng không giải quyết được gì.

“Này, công tử, ngươi chuẩn bị đi đâu?” Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị rời khỏi lôi đài, chính là huyền nữ cung cung chủ Nhâm Hiểu Duẫn đột nhiên đi tới, hường về phía hắn thản nhiên cười.

Lưu Phong hơi sửng sốt, nói: “Ta chuẩn bị đi nơi nào có liên quan đến ngươi à?”

“Đương nhiên liên quan đến ta.” Nhâm Hiểu Duẫn xảo tiếu nhìn quanh, ánh mắt rơi xuống người Lưu Phong, cười nói: “Ta nói rồi, trên người của ngươi có điểm quen thuộc, Hơn nữa. Tối hôm qua còn mơ thấy ngươi nữa. Ta cảm thấy chúng ta trong lúc đó có quen biết, chỉ là ta mất trí nhớ, tạm thời nghĩ không ra. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể đi theo ta, tìm lại ký ức.”

“Mất trí nhớ?”

Lưu Phong hơi sửng sốt một chút, nhàn nhạt nói: “Ngươi xác định là bị mất trí nhớ?”

Nhâm Hiểu Duẫn phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Lưu Phong. Tự nhiên nói: “Đương nhiên, ta nói rồi, trên người ngươi có điểm nào đó mà ta quen thuộc. Khí tức của ngươi thậm chí làm cho cơ thể ta... Quên đi, trước tiên không đề cập đến chuyện này, bây giờ ngươi định đi đâu, ta sẽ theo. Tại đại hội tu chân ngày trước, ta đã bị ngươi bỏ rơi.” Nói xong, mị nhãn lại hướng tới Lưu Phong mà liếc.

Lưu Phong không khỏi nhíu mày. Lạnh lùng nói: “Mị thuật đối với ta vô dụng.”

Nhâm Hiểu Duẫn mỉm cười, vội vàng thu hồi mị thuật, cười nói: “Công tử, đừng nóng giận, ta chỉ giỡn chơi với ngươi a. Muốn kiểm chứng một chút định lực của ngươi?”

Lưu Phong thầm kêu khổ, nhìn Nhâm Hiểu Duẫn nói: “Tiên tử, ta nghĩ ta và ngươi từ trước tới giờ không có liên quan. Hy vọng ngươi đừng có quấn lấy ta có được không.”

“Được rồi, ta đã có thê tử. Hơn nữa rất nhiều.” Lưu Phong nói tiếp.

Nhâm Hiểu Duẫn nhìn chằm chằm Lưu Phong hàn quang lóe ra từ con mắt, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia dị sắc, không nhanh không chậm nói: “Không quan hệ, ngươi có bao nhiêu thê tử không liên quan gì tới ta, ta cũng không có ý định làm nữ nhân của ngươi. Ta chỉ là muốn xác định suy đoán của bản thân. Và thân thế dị thường của mình...” Mỗi lần tới gần Lưu Phong. Thân thể Nhâm Hiểu Duẫn luôn luôn gặp phải vấn đề. Cái loại cảm giác này khiến nàng rất hưng phấn lẫn hoang mang.

“Công tử, trừ phi ngươi giết ta. Bằng không ta sẽ không buông tha ngươi.” Nhâm Hiểu Duẫn chăm chú nói. (Ước gì mình được như anh ý =''=)

Lưu Phong lạnh lùng nói: “Ta Sẽ không sát nhân người vô tội, nhưng tính nhẫn nại của ta cũng có giới hạn. Đừng ép ta xuất thủ...”

Nhâm Hiểu Duẫn nghe lời nói lạnh lùng tàn khốc của Lưu Phong, sắc mặt không khỏi khẽ biến, hừ nói: “Ta nói Lưu công tử, tuy rằng Huyền Nữ cung ta là một môn phái nhỏ, thế nhưng ta Nhâm Hiểu Duẫn tốt xấu gì cũng là một chưởng môn, rất có tư sắc, tấm thân vẫn còn xử nữ, ta ở bên cạnh ngươi thế nào lại không được, ta không có e ngại, ngươi còn e ngại cái gì?”

“Cho ta một lý do, bằng không ta sẽ không buông tha.” Nhâm Hiểu Duẫn nói rõ chính kiến không muốn buông tha.

“Không có lý do—!” Lưu Phong vô tình nói.

Nhâm Hiểu Duẫn thấy hắn đối với mình như vậy, cảm thấy thập phần khổ sở, sống mũi chua xót, hai hàng thanh lệ từ khóe mắt chảy xuống, khiến người khác nhìn không khỏi liếc mắt.

Lưu Phong ánh mắt bất động, Nhâm Hiểu Duẫn có ý định câu dẫn trước nên hắn có chút phản cảm, hơn nữa nhận thấy trên người nữ nhân này có chuyện, cho nên không muốn cùng nàng tiếp xúc quá thân mật.

Ánh mắt Lưu Phong bất động nhìn khuôn mặt Nhâm Hiểu Duẫn, nhàn nhạt mà hỏi thăm: “Được rồi, giả bộ xong chưa, đến tột cùng ngươi muốn làm gì?”

Nhâm Hiểu Duẫn thấy sắc mặt Lưu Phong hòa hoãn một chút, trong lòng có chút hí hửng, tiếp tục lã chã-chực khóc nói: “Ta có thể làm gì, Huyền Nữ cung chúng ta là một môn phái nhỏ, hơn nữa ta tu vi cũng kém, đánh lại ngươi thì không thể, chẳng lẽ còn có thể hại ngươi a? Ta thật ra không rõ, vì sao bản thân cảm thấy khí tức trên người ngươi rất quen thuộc.”

“Ngươi không đáp ứng cho ta đi theo, có đúng hay không là sợ ta?” Nhâm Hiểu Duẫn thấy mềm không được. chuyển qua khích tướng.

Lưu Phong chẳng buồn nhìn nàng một cái, khẽ lắc đầu nói: “Bằng tu vi của ngươi, dù cho ta không động thủ, cho ngươi đứng sát người, ngươi cũng không giết được ta.”

“Đã như thế, vậy ngươi vì sao không đồng ý để ta theo ngươi...” Nhâm Hiểu Duẫn lau đi nước mắt trên khóe mắt, cước bộ nhẹ nhàng đi tới chỗ Lưu Phong, nhẹ giọng hỏi: “Công tử nếu như không ghét bỏ, xin mời đến Huyền Nữ cung ta một lần.” Nhâm Hiểu Duẫn đã sớm chuẩn bị thỏa đáng. Kỳ thực Nàng cũng không phải để ý đến cỗ khí tức quen thuộc kia. Đối với nàng mà nói, tối then chốt chính là Lưu Phong có thể khiến cho nàng động tình. Thân là cung chủ Huyền Nữ cung, hôm nay vẫn còn là tấm thân xử nữ, không thể không nói đây là điều đau khổ. Bí tịch chí cao của Huyền Nữ cung chính là Huyền Nữ thần công, nhất định phải tu luyện thông qua con đường song. Thật vất vả mới có thể cho gặp nam nhân khiến nàng động tình, tự nhiên nàng sẽ không bỏ qua.

“Huyền Nữ cung?” Lưu Phong khẽ nhíu mày: “Lúc này tu chân đại hội đang trong thời khắc mấu chốt, ta làm thế nào đơn giản rời khỏi nơi đây, hồ đồ...”

“Công tử thỉnh hãy nghe ta nói—!” Nhâm Hiểu Duẫn giải thích nói: “Là như vậy, công tử, huyền nữ cung chúng ta toàn bộ đều đặt ở phía sau núi của Huyền Tâm chính tông.”

Lưu Phong hơi kinh hãi, đang muốn hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ, bên này Nhâm Hiểu Duẫn đã giải thích: “Công tử, Huyền Nữ Cung chúng ta kỳ thực chính là một tòa đại hình thuyền hoa có thể phi hành. Người sáng lập Huyền Nữ Cung Huyền Nữ nương nương đã phi thăng tiên giới. Tiêu hao rất nhiều trân châu địa bảo luyện chế mà thành nhất kiện pháp bảo phòng ngự cường đại. Bên trong là trận pháp tinh diệu. Tối đa có thể dung nạp hơn vạn người... Đương nhiên, lúc đó Huyền Nữ Cung chúng ta trong thời kì huy hoàng nhất, hôm nay... Ai, không nói nữa, công tử nếu có hứng thú. Hiện tại ta sẽ mang ngươi đi xem...”

Lưu Phong nghe vậy, nhất thời hứng thú.

Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Đã là như vậy, ta đây cũng muốn đi xem Huyền Nữ Cung các ngươi. Xem thuyền hoa phi hành địa rốt cuộc có bao nhiêu thần kỳ.”

Ngay khi Lưu Phong bước vào Huyền Nữ Cung, nhất thời tựu cảm giác được một trận hoa mắt thần mê.

Huyền Nữ Cung đích xác chính là một thuyền hoa to lớn, bề ngoài cũng thấy, diện tích tựa hồ không lớn, thế nhưng khi đi vào mới biết được. Nơi đây động thiên có khác, tựa như Nhâm Hiểu Duẫn nói, một vạn người tuyệt đối có thể dung nạp.

Nội thất Huyền Nữ Cung bố trí xa hoa trang nhã, bên trong đều là điêu lan ngọc thế, xanh vàng rực rỡ, hơn nữa mỹ nữ đông đảo, nơi nơi đều là tuyệt sắc mỹ nữ. Thậm so với hậu cung của lão hoàng đế còn muốn đẹp hơn vài phần.

“Công tử, đi theo ta—!” Nhâm Hiểu Duẫn mang theo Lưu Phong trực tiếp ngồi trên một cái bạch ngọc được gọt giũa tỉ mỉ chính là bảo tọa của cung chủ. Từ bảo tọa cung chủ nhìn xuống hai bên đều đứng đầy nữ tử, những nữ nhân này tựa hồ chưa thấy qua nam nhân, mỗi người làn thu ba ám tống, hướng tới vị trí mà Lưu Phong đang ngồi. Vóc người các nàng đầy đặn, lồi lõm có cả, y phục làm bằng lụa mỏng bán trong suốt. Phía dưới hoàn toàn trống không, phóng nhãn nhìn lại. Nói không hết phong tình vạn chủng. Lưu Phong hô hấp dần dâng có chút nặng nề.

Nhâm Hiểu Duẫn thấy Lưu Phong quan sát tỉ mỉ bốn phía, đắc ý nhìn hắn liếc mắt.

“Công tử—!”

Nhâm Hiểu Duẫn có ý định tới gần Lưu Phong, ôn nhu nói: “Hôm nay vừa lúc Huyền Nữ Cung chúng ta mỗi năm một lần Bách Hoa Yến. Ngươi đã đến, thực sự là niềm vinh hạnh của chúng ta.”

“Bách Hoa Yến?” Lưu Phong không giải thích được.

Nhâm Hiểu Duẫn cười nói: “Công tử, lẽ nào ngươi không cảm thấy các đệ tử mỗi người khuôn mặt đều đẹp như hoa a?”

“Nga—!”

Lưu Phong nhàn nhạt lên tiếng.

Nhâm Hiểu Duẫn nhân cơ hội tiến sát lại, da thịt lộ ra trơn mềm, thân thể tựa ở đầu vai Lưu Phong, nhàn nhạt nói: “Công tử, khí tức trên người ngươi khiến thân thể ta phát nhiệt, ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

Tâm thần Lưu Phong vừa chuyển, Chân Long chậm rãi thủ hộ tâm thần, không để nàng quấy rầy, giả vờ nói: “Tiên tử, ngươi nói gì?” Nếu đã đi tới Bách Hoa cung, ta tự nhiên sẽ nghe lời ngươi.”

Chân mày Nhâm Hiểu Duẫn dãn ra, ha ha mà cười, phát ra phong tình vạn chủng, ngọc thủ lơ đãng xẹt qua đũng quần Lưu Phong, cười nói: “Ta cũng không biết...”

“Công tử tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, chính là niềm mơ ước của nữ nhân, ta tuy rằng là cung chủ Huyền Nữ Cung, thế nhưng chưa hư thân, chỉ vì nam tử trong thiên hạ không có khiến ta động tình. Thế nhưng từ khi ta gặp phải công tử, đã không còn nghĩ như vậy nữa. Mỗi lần cùng một chỗ với ngươi, tim ta càng đập nhanh hơn... Nếu như ngươi không tin, có thể lại đây sờ sờ...” Nhâm Hiểu Duẫn cười cực kỳ dâm tà, đôi mắt đẹp gắt gao chăm chú vào khuôn mặt Lưu Phong, bàn tay nhanh chóng kéo đại thủ của hắn, đặt tại bộ ngực sữa của mình.

bầu không khí tại hiện trường thật sự mờ ám, đám nữ tử phía dưới đã bắt đầu vuốt ve cho nhau, há mồm rên rỉ khiến Lưu Phong có chút động tình.

Hắn chơi đùa không ít nữ nhân, thế nhưng tràng diện dâm loạn như vậy trước mắt cũng là lần đầu thấy. Cảm thấy rất kích thích mới mẻ, đại thủ ngay trên bộ ngực Nhâm Hiểu Duẫn dụng lực mạnh mẽ xoa nắn.

Nhâm Hiểu Duẫn cảm giác trận trận vui sướng không ngừng ở dưới truyền lên, có chút khó kìm lòng nổi, vội vàng nhào vào lòng nam nhân, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn hôn qua.

Lưu Phong tự nhiên không cam lòng yếu kém, hướng cái lưỡi thơm tho của nữ nhân mà đuổi bắt, chỉ cảm thấy đầu lưỡi mềm mại, trơn nhẵn, mùi thơm phả thẳng lên mũi.

Nhìn thấy cảnh tượng bên trên bảo tọa, các nữ nhân phía dưới đã tốp năm tốp ba bắt đầu dây dưa cùng một chỗ, lụa hoa một mảnh, Lưu Phong chỉ cảm thấy tiểu đệ đệ phía dưới đột nhiên sinh ra một cỗ noãn hoà ấm áp, tâm thần một trận nhộn nhạo...

đôi mắt đẹp của Nhâm Hiểu Duẫn vẫn như cũ nhìn chằm chằm Lưu Phong, trong mắt hình như có xuân tình tuôn chảy, cười nói: “Công tử, muốn ta không, thân thể thuần khiết của ta hôm nay tất cả đều cho ngươi.”

Vừa nói, nàng đã đem Lưu Phong thoát y trần như nhộng, lập tức bản thân cũng cởi hết y phục.

Nhâm Hiểu Duẫn từ sau lưng mà đến, thân thể nóng như lửa cuốn chặt lấy Lưu Phong, sau đó nàng lại duỗi hai chân ra, cuốn lấy cái lưng của nam nhân. Hạ thân nhất thời tựu cảm thấy một cỗ ướt át...

Nhâm Hiểu Duẫn thanh âm gần như rên rỉ vang lên bên tai Lưu Phong: “Công tử, đến đây đi, muốn ta đi.”

Lưu Phong đã sớm động tâm, nghe được nữ nhân chủ động yêu cầu, tự nhiên không hề cự tuyệt, chuyển động hạ thân tiến nhập vào thân thể nữ nhân.

Sau đó là Một tiếng rên rỉ thống khổ, nữ nhân không hề có cái kiềm chế của tấm thân xử nữ mà nhịn đau đón nhận, cùng Lưu Phong quấn quýt si mê, liều mạng triền miên ân ái.

Lưu Phong đột nhiên cảm thấy trong cơ thể Nhâm Hiểu Duẫn truyền đến một cỗ cổ lực lượng cường đại, xuyên thấu qua kinh mạch hội âm (xương chậu đó mấy bồ) cấp tốc hướng toàn thân lan tràn.

“Lực lượng Rất quen thuộc?” Lưu Phong có chút kỳ quái, bất quá hạ thân cũng không có đình chỉ, tiếp tục chạy nước rút.

Cỗ lực lượng kỳ dị cường đại trong cơ thể Lưu Phong chạy một vòng chu thiên, kết hợp nguyên anh lực trong cơ thể, như điện lưu chui vào cơ thể Nhâm Hiểu Duẫn.

Lực lượng này chảy vào thân thể Nhâm Hiểu Duẫn, nàng cũng cảm giác được, tâm sinh rung động, phát ra thanh âm khiến người ta tiêu hồn lạc phách.

“Dùng sức một chút... Nhanh một chút...” Nhâm Hiểu Duẫn như nói mê, lại như thủ thỉ lời tâm tình, sau đó lập tức một trận run rẩy, đạt được đỉnh điểm của dục vọng (cao trào).

Tựu sau đó, tinh hoa trong cơ thể Lưu Phong như núi lửa phun ra.

Kỳ tích xảy ra, trong cơ thể Nhâm Hiểu Duẫn đột nhiên xuất hiện lên một đạo bạch sắc quang huy, đem hai người bọc lại.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.