Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 842: Chân Tướng

Hi Du Hoa Tùng

842 Chương 842: Chân tướng

Mộ dung phu nhân đang cấp bách phát tiết nhu cầu.

Chợt, Mộ Dung phu nhân đột nhiên đưa tay lên vuốt ve thân thể của mình. Là một nữ nhân thành thục, Mộ Dung phu nhân đối với việc tự sướng cũng không còn xa lạ, thậm chí có thể nói là cao thủ. Nhớ ngày đó, khi Mộ Dung Thiên còn sống, có biết bao nhiêu đêm, nàng nhờ vào việc này mà tiến vào đỉnh điểm của dục vọng.

Mộ Dung phu nhân tự cởi bỏ nội y, thân thể cực kỳ tuyệt vời hoàn toàn trần truồng, hai tay không ngừng tự vuốt ve xoa bóp.

“Aaa! thật thoải mái!” Là nữ nhân, nàng biết rất rõ những điểm mẫn cảm trên cơ thể mình, chỉ một lát sau, thân thể của Mộ Dung phu nhân bắt đầu cảm thấy hưng phấn, nàng khẽ mở môi anh đào không ngừng rên rỉ, giải phóng tình cảm cùng dục vọng kìm nén trong long từ rất lâu.

Ngoài cửa sổ Mộ Dung Uyển nhi nhìn thấy mẫu thân tự sướng, hoàn toàn ngây dại, trong ấn tượng của nàng, mẫu thân vẫn là nữ tử trinh tiết truyền thống. (~ giữ mình)

“Thật thoải mái!!” (phê nhỉ)

Mộ Dung phu nhân cũng không biết nữ nhi của mình đang ở ngoài cửa sổ rình coi, đôi tay linh hoạt vẫn không ngừng vuốt ve trên cơ thể ngọc, mông vặn vẹo, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ làm cho người khác thấy run rẩy. (DG: hấp dẫn đến dụ người a: P thèm nhỉ)

Dần dần, mộng cảnh bắt đầu nảy sinh xuất hiện trong đầu Mộ Dung phu nhân, thân thể và tâm trí của nàng càng thêm hưng phấn.

Động tình, nàng thậm chí ở trên giường, mông nhếch cao lên, một bàn tay từ mông hướng về phía chỗ ướt át của mình, chậm rãi chà sát mạnh thêm.

“Phong nhi, nhanh lên!” (DG: chết mịa mày rồi thằng LP!) Đột nhiên, nàng hô lên tên Lưu Phong, quát to như vậy khiến cho nàng càng thêm hưng phấn cùng kích thích.

“Aaaaaa, trời ơi!” (DG: ôi mai gót! tui đi kiếm bông đây)

Sau một tiếng rên cao vút. Cơ thể của Mộ Dung phu nhân chợt kịch liệt run rẩy, co rút, Mộ Dung Uyển nhi rõ ràng nhìn thấy, từ chỗ ướt át của mẫu thân, phun ra một cỗ chất lỏng.

“Mẫu thân quả nhiên là vô cùng hưng phấn và thèm muốn!” Mộ Dung Uyển nhi sau khi hiểu rõ tâm tư mẫu thân, xoay người ly khai, nàng không muốn quấy rầy mẫu thân, có lẽ những hình ảnh lúc nãy còn có thể lại diễn ra thêm nhiều lần nữa. Bởi vì nàng biết mẫu thân đã kìm nén dục vọng từ rất lâu rồi. Nàng cần phải phát tiết nhu cầu của mình.

Tuy nhiên Mộ Dung Uyển Nhi nghĩ lại. dù sao nữ nhi có hành động rình coi mẫu thân có chút bất hiếu.

Quả nhiên, khi Mộ Dung Uyển nhi đi chưa bao lâu, trong phòng mẫu thân lại truyền đến từng trận tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ sung sướng của nữ nhân.

...

Lưu Phong Dưới sự hầu hạ của tiểu ma nữ Khuynh Thành, làm đi làm lại vài lần, rồi bắn đầy miệng tiểu ma nữ.

Sau khi đáp ứng đầy đủ thỉnh cầu nhiệt tình của Khuynh Thành, hai người ôm nhau ngủ say. Vì có một thanh chủy thủ vẫn còn đang treo lơ lửng trước giường, Lưu Phong tuy rằng ôm Khuynh Thành nhưng không dám tiến thêm một bước nữa.

Mãi cho đến sáng sớm, hai người mới lần lượt tỉnh dậy.

“Tỷ phu, hình như nó lớn hơn ra à nha?” Khuynh thành đứng đằng sau, cũng không để ý thân thể mình đang trần truồng, mà hưng phấn lấy tay nâng nâng bộ ngực phát dục đầy đặn, đắc ý nói.

“Phải không? Để ta xem nào!” Lưu Phong cúi mặt xuống, mồm ngậm lấy nụ hoa hồng hồng, chuẩn bị hưởng thụ lại như lúc trước. Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng Mộ Dung Uyển Nhi đập cửa: “Lão công, Khuynh Thành rời giường đi. Khuynh Quốc tỷ tỷ phái người đến mời, nói là sứ giả Đông Cung đang đợi ở Thiên Thượng Nhân Gian.”

Chẳng lẽ Thái Tử Phi đã nghĩ thông suốt rồi? Lưu Phong có chút rùng mình. Vội vàng đứng thẳng lên, luyến tiếc buông tha cho nụ hoa của tiểu ma nữ, đáp lời: “Uyển nhi, nàng nói cho khuynh quốc, để cho sứ giả Đông Cung đi về trước đi, ta sẽ đến Đông Cung sau.”

“Rời khỏi giường nhanh lên!” Lưu Phong gỡ tay khuynh thành đang nắm bổng bổng của mình, ấn nàng ngã xuống giường, tay đưa lên cặp mông trắng như tuyết của nàng đánh vài cái: “Nếu còn không rời khỏi giường, ta sẽ đánh nữa đó.”

Khuynh Thành khuôn mặt lộ ra vẻ hưởng thụ, vặn vẹo mông vài cái, cười hì hì nói: “Đánh đi, muội thích lắm!”

“Đúng rồi, tỷ phu, tối hôm qua huynh ăn cái kia của ta... Huynh nói cho muội biết nó có vị như thế nào thế?” Khuynh Thành hồi tưởng lại, vẻ mặt hưng phấn.

Lưu Phong buồn bực một trận, nha đầu kia thật sự là coi trời bằng vung.

“Hôm nay huynh có chuyện quan trọng, rời khỏi giường thôi.” Đẩy khuynh thành ra, Lưu Phong nhanh nhẹn mặc quần áo, nói với Khuynh Thành: “Không được đi theo a.”

“Hứ! Muội thèm vào theo huynh.” Khuynh Thành trợn trắng mắt liếc Lưu Phong, đem chăn đặt trên đầu, có chút mệt mỏi, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành.

...

Khi Lưu Phong đang đến Đông cung, Thái Tử Phi đang ở trên cẩm tháp nhắm mắt dưỡng thần, tuy nhiên bằng mắt thường cũng nhìn ra được lúc này tâm tình của nàng đang mất bình tĩnh.

“Điện hạ, tiểu Hầu gia đến kìa!” Á Đương đề tỉnh một tiếng.

Thái Tử Phi mở mắt, thản nhiên nhìn Á Đương liếc mắt một cái, phất tay nói: “Ngươi lui xuống trước đi, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được lên đây.”

Á Đương lên tiếng trả lời rồi ra ngoài.

Thật lâu sau, Thái Tử Phi mới quay đầu lại, nhìn Lưu Phong mỉm cười: “Ngươi đã đến rồi!”

Lưu Phong đi tới bên người Thái Tử Phi nhẹ giọng nói: “Điện hạ, người đã suy nghĩ thông suốt chưa. Ta chỉ muốn biết về Hoàng gia.”

“Chuyện tình năm đó, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao?” Thái Tử Phi buồn bã thở dài một hơi nói: “Mấy ngày nay, ta cứ nghĩ lại, chuyện tình năm đó ta đích xác đã phạm sai lầm, ta hy vọng ngươi có thể tha thứ ta.”

Lưu Phong mỉm cười, đứng phía sau Thái Tử Phi, vươn hai tay đặt lên trên vai nàng, rồi nhẹ nhàng xoa bóp: “Điện hạ, như ta đã nói, chỉ cần người nói cho ta biết Hoàng gia là ai, chuyện tình năm đó ta có thể tạm thời không đề cập tới. Hiện giờ kinh đô thế cục hỗn loạn, người và ta chỉ có thể cùng tiến cùng lùi.”

“Lời này là thật sao?” Thái Tử Phi hỏi lại.

“Tất nhiên là thật rồi!” Lưu Phong trả lời nghiêm túc. Nói xong Lưu Phong tiếp tục xoa nắn vai Thái Tử Phi, đôi bàn tay to dần dần theo bờ vai của nàng tiến về phía trước, thậm chí như là cố ý vô tình chạm vào chỗ săn chắc của nàng.

Thái Tử Phi tuy rằng đã cảm thấy khác thường, nhưng không ngăn cản, lại cảm giác hết thức thoải mái, nhắm hai mắt lại, ngả đầu tựa dài trên ngực Lưu Phong.

“Phong nhi, ngươi biết không? Kỳ thật ta đã sớm muốn nói với ngươi, nhưng là ta sợ... sau khi biết sự thật thì ngươi sẽ trở thành địch nhân của ta.”

Nói tới đây, Thái Tử Phi quay đầu đi, đối Lưu Phong nói: “Ta thật sự không hy vọng cùng ngươi trở thành hai kẻ đối địch. Cho nên ta vẫn lừa ngươi, hy vọng lấy thân phận mẫu thân ngươi, có thể cùng ngươi trở thành bạn tốt.”

“Ta biết!” Lưu Phong thản nhiên lên tiếng. Trong lòng lại phi thường sốt ruột, hy vọng nàng có thể đem thân phận Hoàng gia nói ra sớm một chút, như vậy cũng có thể hiểu rõ tâm nguyện của hắn. Cũng là có thể hoàn thành lời ông bố thái tử điện hạ lợi hại căn dặn.

Dkm thằng gian phu, lão tử sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. (GD: Đúng! ta cũng sẽ ko bỏ qua cho những tên đọc mà không thanks đâu!)

“Hoàng gia chính là Yến Vương!” Ngừng một hồi, Thái tử Phi nhẹ giọng nói.

Lưu Phong nao nao, lập tức truy hỏi: “Điện hạ, chuyện này rất trọng đại. Người có thể xác định chắc chắn không?”

“Chắc chắn!” Thái Tử Phi khẳng định thêm một lần nữa: “Yến Vương còn có thân phận là môn chủ Huyền Hoàng môn. Trong thiên hạ, người biết không nhiều, nhưng vừa khéo, ta lại là trong số đó.”

Lập tức, Thái Tử Phi liền nhanh chóng đem tất cả thông tin về thân phận Yến Vương nói cho Lưu Phong một lượt. Lưu Phong cẩn thận lắng nghe, không còn nghi ngờ gì nữa. Hoàn toàn xác định Yến Vương chính là Hoàng gia.

dkm Yến Vương, xem ra ngươi và ta chính là kẻ thù cũ a. Không phải ngươi tử thì là ta vong.

“Phong nhi. Ngươi thật sự sẽ tha thứ cho ta chứ? chuyện tình lúc trước, ta thật sự thực rất hối hận, ta đã sai một bước, rồi từng bước từng bước... cho tới giờ... Nếu ngươi muốn vì Thái Tử báo thù, vậy ngươi hiện tại liền giết chết ta đi. Có thể chết ở trên tay ngươi, ta thực rất mãn nguyện.” Vẻ mặt Thái Tử Phi trông thực sự thương tâm.

Lưu Phong thầm cười lạnh một tiếng, nghĩ: Vì sao ta không thể tha thứ cho ngươi, ta không phải Chu Phong. Hơn nữa. Ngươi hiện nắm trong tay thế lực bất tử chiến sĩ lớn như vậy. Rất có giá trị lợi dụng, vì sao ta lại muốn giết ngươi.

“Điện hạ nói quá lời, ta nói rồi chỉ cần người nói thật ra thì chúng ta là bằng hữu. Nếu người nguyện ý, chúng ta có thể cùng tiến cùng lùi.” Lưu Phong lại nhắc lại ý tứ của mình một lần nữa.

Quả nhiên, Thái Tử Phi nghe Lưu Phong nói như vậy, trong lòng liền lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem tình huống hiện tại, trước đó nàng dường như đã quá lo lắng, Lưu Phong quả là người thông minh.

“Phong nhi, nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ giúp ngươi ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế, cái ghế vốn thuộc về ngươi.” Thái Tử Phi lại nhắm hai mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ sự xoa bóp của Lưu Phong.

Lưu Phong lạnh nhạt hỏi: “Điện hạ không muốn làm Nữ Hoàng sao?”

“Hiện tại không nghĩ đến!” Thái Tử Phi mỉm cười, thoáng quay đầu, nói với Lưu Phong: “Có ngươi ở bên cạnh ta, ta nguyện ý ngồi sau màn trướng bày mưu tính kế cho ngươi.”

Cái con mẹ nó! Nghe ý tứ trong lời nói này, thị không muốn làm nữ hoàng, mà lại muốn làm Hoàng Hậu a. Bình tĩnh nào, ây da quả là không biết xấu hổ a.

“Sao hả?” Thấy Lưu Phong chậm chạp không tỏ thái độ gì, sắc mặt Thái Tử Phi liền lập tức thêm u ám, nàng sốt ruột hỏi: “Phong nhi, ngươi vẫn ghét ta, vẫn...”

“Điện hạ quá lo lắng rồi.” Nói thật, Lưu Phong vẫn nhớ hành vi vô liêm sỉ của Thái Tử Phi năm đó. Có điều phải nói lại, đối với siêu cấp quí phụ như Thái Tử Phi, hắn vẫn có chút hứng thú. Lui một bước, để lợi dụng Thái Tử Phi, phải cho nàng chỗ tốt, dụ dỗ nàng.

“Điện hạ, ta biết tâm tư của người, tuy nhiên sự thể trọng đại, khiến ta phải cẩn thận suy xét. Đương nhiên, người yên tâm, mặc kệ ta suy xét kết quả như thế nào, cừu hận trước kia của chúng ta từ giờ trở đi xem như hoàn toàn hóa giải.” Lưu Phong trầm tư một chút, thản nhiên nói.

Thái Tử Phi nghe vậy, lập tức liền nở nụ cười: “Phong nhi, ngươi có thể nghĩ như vậy là ta an tâm rồi.”

Lưu Phong nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai Thái Tử Phi, miệng cúi xuống, nhẹ nhàng hà hơi vào lỗ tai nàng: “Điện hạ, ngươi có thể yên tâm. Nữ nhân xinh đẹp như điện hạ, thử hỏi thiên hạ, có người nam nhân có thể cự tuyệt được.”

“Ha ha!” Được nghe nam nhân khen, Thái Tử Phi vui vẻ cười ha hả. Đã lâu, nàng chưa từng được nghe nam nhân ca ngợi. Hôm nay đối với nàng mà nói, đích thật là ngày tốt lành.

“Đúng rồi Phong nhi, ngươi tính khi nào thì công bố thân phận của ngươi với thiên hạ?” Kỳ thật vấn đề này, trong khoảng thời gian này khiến Thái Tử Phi trong lòng lo lắng nhất. Tuy rằng Lưu Phong không tính toán chuyện đối địch khi trước, cùng nàng hợp tác. Chỉ là việc này lộ ra, địa vị của nàng ở đế quốc khó tránh khỏi sẽ khó giữ được. Đến lúc đó đừng nói là tiếp tục hùng bá Đông Cung, phỏng chừng là nước bọt người trong thiên hạ cũng có thể dìm nàng chết đuối.

“Không nói dối điện hạ, ta chưa nghĩ ra thế nào cho tốt!” Lưu Phong thản nhiên nói một câu.

Thái Tử Phi dường như không vừa lòng với câu trả lời của Lưu Phong, nhíu mày nói: “Phong nhi, chuyện này liên lụy rất lớn, ngươi cần phải bàn bạc kỹ càng, đem các phương diện ích lợi cùng lợi hại quan hệ đều phân tích rõ ràng, cẩn thận làm việc, nếu không biến khéo thành vụng. Ta nhắc nhở ngươi một câu, hiện giờ bệ hạ đã không còn như năm đó, trong lòng lão dường như đã không có cái gọi là tình thân cùng tình cảm. Lão muốn sống trường sinh, lão muốn vĩnh cửu chiếm lấy chiếc ghế kia. Tất cả những ai có thể uy hiếp ngôi vị hoàng đế của mình, đều trở thành địch nhân của lão. Công bố thân phận của ngươi, không phải là một chuyện tốt.”

Lưu Phong khẽ gật đầu, Thái Tử Phi phân tích thập phần đúng đắn, hiện giờ chuyện đó quả thật là như thế.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Phong mãi mà chưa chịu công bố thân phận của mình.

Đương nhiên, hắn đợi cho lực lượng phát triển lớn mạnh đến thời điểm không còn e ngại lão hoàng đế, như vậy sự cố kỵ cũng vì thế mà biến mất.

Lưu Phong thở dài nói: “Đúng vậy, bệ hạ đã thay đổi, đế quốc nếu nếu cứ bị ngài dày vò, sớm hay muộn cũng sẽ mất.”

Thái Tử Phi ảm đạm nói: “Đúng vậy, nếu năm đó Thái Tử điện hạ không chết, có lẽ hắn đã trở thành một vị minh quân. Ngươi không biết, bệ hạ yêu thích đại Hoàng tử của mình nhất.”

Nói tới đây, trong con ngươi Thái Tử Phi xinh đẹp hiện lên vài tia hối hận, nàng cầm bàn tay to Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “Hết thảy đều là lỗi của ta.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.