Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 830: Tắm Rửa

Hi Du Hoa Tùng

830 Chương 830: Tắm rửa

Lưu Phong gật đầu hài lòng, nói: “Ngươi là người thông mình La Bá Đặc, việc Ba Ba Lạp đến châu Âu lần này ngươi nhất định phải an bài ổn thỏa, không được mắc một sai sót nào. Nếu như để xảy ra việc ngoài ý muốn gì thì ngươi và gia tộc ngươi cứ chờ được chết cùng đi.” Lưu Phong lo lắng Tam Diệp Thảo gia tộc vì muốn ngăn cản mình liên kết với Ma Căn gia tộc mà sẽ xuống tay với Ba Ba Lạp. Quỷ dương (giặc tây) làm việc luôn trước mặt một dáng, sau lưng một kiểu, phải đề phòng. Chẳng qua có Lăng Ba và Phượng vệ đi theo bảo vệ, chắc cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.

“Hầu tước đại nhân thân ái, chúng ta là bạn làm ăn hợp tác, thế mà ngài lại uy hiếp ta. Như vậy không được hay a!” Sắc mặt La Bá Đặc trông hơi khó coi.

“Đó là cách hiểu của ngươi!”

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Theo ta ra ngoài!”

Mang La Bá Đặc bước ra ngoài cửa phòng, Lưu Phong chỉ chỉ một ngọn núi cách đó không xa, nói: “Thấy ngọn núi cao kia không

La Bá Đặc gật đầu, trong lòng thầm thấy kỳ quái, Lưu Phong rốt cuộc là có ý gì.

Ngay lúc gã còn đang trầm tư, Lưu Phong đã rút Hạo Thiên kiếm ra, tiện tay nhẹ nhàng vung lên một cái, một đạo kiếm quang liền bắn nhanh ra, hóa thành một dải màu vàng đánh thẳng về ngọn núi kia.

“Ầm ầm!”

Chỉ nghe một tiếng nổ mạnh vang lên, La Bá Đặc phát hiện đỉnh của ngọn núi kia đã bị chém rụng.

Tận mắt chứng kiến lực lượng không còn thuộc con người của Lưu Phong, La Bá Đặc nhất thời sợ đến ngây người, một màn trước mắt đã vượt quá phạm vi lý giải của gã.

Châu Âu cũng có siêu năng lực giả (người có siêu năng lực), gia tộc của La Bá Đặc cũng không chế được một ít. Thế nhưng theo như gã biết thì lực lượng của siêu năng lực giả căn bản khong thể so sánh được với Lưu Phong.

Nhất là thanh trường kiếm tỏa ra vô vàn sát khí kia càng khiến gã kinh ngạc không thôi.

“Hạo Thiên kiếm, thượng cổ thần binh!”

Lưu Phong thấy La Bá Đặc cứ nhìn chằm chằm thanh Hạo Thiên kiếm đang lơ lửng giữa không trung thì nhẹ nhàng giải thích một câu rồi tiện tay thu kiếm lại.

Không còn uy áp của Hạo Thiên kiếm, La Bá Đặc mới dám thở dài một hơi. Sau khi lau hết mồ hôi lạnh trên trán, gã tựa hồ hiểu ra một chút gì đó. Lưu Phong chính là muốn cảnh cáo gã, tiện thể biểu diễn lực lượng của hắn.

La Bá Đặc có thể trở thành người thừa kế của Tam Diệp Thảo gia tộc thì tự nhiên là có chỗ thông minh hơn người. Chỉ trong thời gian ngắn nhất, hắn đã chọn ra một lựa chọn chính xác nhất. Tiểu hầu gia là người cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không thể trêu chọc. Người như vậy chỉ có thể hợp tác nghiêm túc, tuyệt đối không thể có ý nghĩ gì trong đầu

“Hầu tước đại nhân thân ái, xin ngài tin tưởng vào cơ trí của ta, ý của ngài ta hoàm toàn minh bạch, ta sẽ không khiến ngài thất vọng đâu. Từ hôm nay trở đi, không... hiện giờ luôn. La Bá Đặc người thừa kế của Tam Diệp Thảo gia tộc sẽ vĩnh viễn là bằng hữu trung thành nhất của ngài...” Trên thực tế, gã sau khi thấy Lưu Phong biểu diễn năng lực của mình xong thì trong bụng cũng thấy rất hài lòng. Mình hợp tác với một người có thể lực cười đại như vậy, với gã mà nói không thể nghi ngờ là một chuyện rất tốt. Rất rõ ràng, nếu lần này hợp tác thành công, gã sẽ không còn cần phải lo lắng đến chuyện khôi phục quyền thừa kế Tam Diệp Thảo gia tộc nữa.”

Trong phòng tắm rộng lớn mù mịt hơi nước, Lưu Phong đang cả người trần truồng nằm trong phòng tắm ở hầu tước phủ, vẻ mặt rất là thoải mái, dễ chịu.

Ân quý phi trên người chỉ mặc đồ lót màu đen, để lộ ra da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi nõn nà.

Lúc này nàng như một tiểu thê tử ôn nhu, dịu dàng cầm khăn tắm cẩn thận lau rửa thân thể giúp Lưu Phong, khuôn mặt thành thục quyến rũ đầy vẻ ngọt ngào.

“Cô cô, lâu không ở cùng với nhau, thời gian này người có nhớ ta không?” Lưu Phong thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Ân quý phi, tay phải duỗi ra, vuốt ve tấm lưng nhẵn bóng của nàng, dịu dàng hỏi.

Ân quý phi dường như hơi xấu hổ, có điều nàng vẫn thấp giọng trả lời: “Nhớ, mỗi ngày đều nhớ đến...” Hôm nay, Ân quý phi cuối cùng cũng dám biểu đạt cảm tình của bản thân.

“Cô cô, qua vài ngày nữa ta sẽ phải đi, thực xin lỗi...” Lưu Phong đã từng hứa với Ân quý phi sẽ cho nàng một cuộc sống vui sướng hạnh phúc. Thế nhưng từ lúc nàng trốn khỏi hậu cung đến giờ, thời gian Lưu Phong ở bên nàng thực sự quá ít. Ít đến mức khiến hắn trong lòng thầm cảm thấy hổ thẹn.

“Phong nhi, ngươi không cần phải nói nữa, cô cô là người hiểu biết, ta biết ngươi muốn làm chuyện lớn. Mặc dù ta không thể giúp ngươi được chuyện gì, thế nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm liên lụy tới ngươi. Đợi tương lai ngươi thành việc lớn, nếu mệt mỏi thì ta sẽ hầu hạ ngươi...” Ân quý phi dù sao cũng từng là tâm phúc bên người lão hoàng đế, có thể nói là hiểu rất rõ về tâm tư của nam nhân.

Nữ nhân thật tốt a.

Lưu Phong hơi động tâm, chuyển người qua, không để ý đến nước trên người mà một tay kéo thẳng nàng vào lòng.

Ân quý phi bị hắn ôm vào lòng, động tình thở nhẹ một tiếng. Bổng bổng của Lưu Phong nhanh chóng vươn lên, chọc vào trên bụng nhỏ của nàng,

Ân quý phi động tâm, khuôn mặt đỏ hồng như bôi phấn. Nàng biết, mình mặc dù đã già rồi, nhưng mê hoặc vẫn như trước không hề giảm. Đây chính là niềm tự hào của bản thân, khiến nàng hài lòng nhất

“Cô cô, muốn sao?” Lưu Phong nói, giống như ma vương lúc trước mê hoặc Á Đương phạm sai lầm vậy.

Ân quý phi quyến rũ liến nhìn Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “Không muốn...”

“Thật sao?”

Ánh mắt Lưu Phong nhìn Ân quý phi đầy hoài nghi, mỉm cười, hai tay đè lên hương đồn đầy đặn của nàng bắt đầu nhẹ nhành ve vuốt. Khi ngón tay hắn trượt qua khe, Ân quý phi không nhịn được mà rên nhẹ vài tiếng.

Ân quý phi đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng nói: “Phong nhi, đừng đùa ta nữa, ta... Ta sẽ không chịu nổi mất...” Mặc dù nói lời cự tuyệt, nhưng Lưu Phong vẫn thấy được từ trong mắt nàng niềm sung sướng. Thật ra trong lòng nàng lại cực kỳ hưởng thụ những động tác như vậy của Lưu Phong. Có thể nàng còn mong hắn tiếp tục đi sâu vào một chút

Lưu Phong nghe được thì trong lòng say mê, khen ngợi: “Cô cô, vóc người của người thật đẹp, thật hấp dẫn, làm ta mê chết đi được...”

Lưu Phong nhỏ trọng trêu: “Cô cô, người ướt rồi.”

Nghe Lưu Phong trêu ghẹo trắng trợn như vậy, Ân quý phi mặt đỏ lên, giả bộ giận dữ gắt khẽ một tiếng: “Phong nhi, ngươi lại giễu cợt ta...” Thân thể nàng vốn đã mẫn cảm, hơn nữa nhờ công khai phá của Lưu Phong nên giờ còn mẫn cảm hơn. Từ lúc hai người bắt đầu tắm chung thì nước cũng đã ra nhiều.

“Cô cô, thật ra ta rất thích nhiều nước a.” Lời này của Lưu Phong nghe có vẻ giả dối, nhưng thực tế, trên đời này làm gì có nam nhân nào không thích nhiều nước.

Nghe Lưu Phong nói như vậy, đôi mắt Ân quý phi đang nhìn Lưu Phong ánh lên tia mờ ám, trong lòng cũng đang xuân tâm nhộn nhạo.

“Cô cô, chúng ta cùng nhau tắm!”

Nước trong phòng tắm của hầu tước phủ là do Lưu Phong tập trung nhân lực dẫn từ một suối nước nóng thiên nhiên, đối với dưỡng sinh có công hiệu rất tốt. Cho dù là tu chân như Lưu Phong cũng có ích lợi rất lớn nên đối với Ân quý phi càng không cần phải nói.

Lưu Phong hơi nhức đầu về chuyện Ân quý phi

Hắn là tu chân, tương lai chắc chắn sẽ trường sinh, lằng nhằng là còn có thể phi thăng thành thần tiên. Nhưng Ân quý phi lại là người thường, sớm muộn hai người cũng sẽ phải xa nhau.

Lưu Phong nghĩ sẽ để Ân quý phi tu chân, nhưng Ân quý phi tuổi đã lớn như vậy thật sự đã quá muộn, không thích hợp để tu chân nữa. Dù có dùng linh đan phụ trợ thì không thu được nhiều kết quả. Vì thế nên Lưu Phong cảm thấy cực kỳ khổ não. Hiện giờ hắn chỉ có thể trước tiên thông qua song tu để bồi dưỡng cơ sở cho Ân quý phi, đợi sau này Thu Sương di nương trở về sẽ năn nỉ nàng, xem nàng có biện pháp nào hay không.

Lưu Phong suy nghĩ, Ân quý phi cũng suy nghĩ rất nhiều, thậm chí đã có lúc nàng năn chỉ chất nữ Tố Tố dạy nàng tu chân, thế nhưng chuyện lại không đơn giản như nàng tưởng tượng.

Vài lần làm thử, kết quả cuối cùng vẫn là thất bại.

Chuyện này như tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng.

Vài lần nằm mơ, nàng đều mơ thấy mình sẽ phải chia lìa Lưu Phong. Trong cơn mơ, nàng hoàn toàn bất lực, chỉ biết khóc thê thảm mà thôi.

Khi tỉnh mộng, gối đầu đã bị nước mắt nàng thấm ướt hết.

Nàng thực sự rất sợ phải xa cách Lưu Phong, sau khi ở cùng một chỗ với Lưu Phong, nàng đã quen cuộc sống như vậy, nàng thực sự không dám tưởng tượng cảnh mình sẽ chết già mà rời khỏi cõi đời này...

Nhưng dù có như vậy, nàng cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện này trước mặt Lưu Phong. Đương nhiên, nàng không biết được rằng Lưu Phong cũng đang tích cực tìm cách giải quyết chuyện này

Qua một ngày thì ít đi một ngày, Ân quý phi cực kỳ coi trọng thời gian được ở cùng với Lưu Phong. Sau khi nhảy vào bể nước, nàng chủ động ôm lấy hắn, đôi môi đỏ mọng gặp gỡ miệng hắn, thân thể mềm mại thì không ngừng vặn vẹo trong lòng Lưu Phong.

Thấy nàng chủ động như vậy, Lưu Phong tựa hồ cũng nhận ra cái gì đó.

Hắn một bên tham lam thưởng thức mùi u hương nhàn nhạt tỏa ra từ miệng nàng, một bên đem bàn tay to đặt trên ngực sữa của Ân quý phi mà mạnh bạo xoa nắn.

Dưới động tác của Lưu Phong, Ân quý phi càng khó nhịn được xuân tình, chủ động xé bỏ áo lót. Bị hắn xoa nắn như vậy một lúc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ.

Sau phút gợi tình, Lưu Phong cúi đầu xuống ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng của nàng, miệng lưỡi cùng hoạt động. Ân quý phi liền rên to một tiếng, hai tay ôm chắt lấy Lưu Phong.

Nàng thở hổn hển một hơi, nói líu ríu: “Phong nhi, cô cô thấy thật thoải mái

Nghe được rời khen ngời của nàng, miệng Lưu Phong đang ngậm nụ hoa càng hoạt động mạnh hơn.

“Cô cô, nếu người thoải mái thì kêu lên đi!” Lưu Phong thích nữ nhân rên rỉ, nhất là tiếng rên rỉ của thục nữ.

Ân quý phi không nói gì, dùng hành động để đáp lời Lưu Phong. Thân thể nàng dưới động tác của hắn không ngừng vặn vẹo, thở dốc liên hồi.

Mà trong lúc này, chịu sự kích thích của nữ nhân, Lưu Phong cảm thấy bổng bổng của mình đã cực kỳ khó chịu. Trong lòng hơi động, liền đặt hai tay của Ân quý phi lên thành bể, hương đồn tuyết trắng ở phía sau hơi nhếch lên.

Ân quý phi hiểu được ý của Lưu Phong, mặt ngọc không nhịn được đỏ bừng lên, rên rỉ một tiếng: “Phong nhi, như vậy... ngượng lắm...”

Tuy nói như vậy nhưng bản thân Ân quý phi cũng cảm thấy cực kỳ kích thích, liền thuận theo tư thế ấy, hương đồn tuyết trắng cảng vểnh cao lên, hai mắt hơi khép lại, lẳng lặng chờ đợi sự tiến nhập của Lưu Phong.

Tư thế như vậy làm Lưu Phong vô cùng hưng phấn

Hắn xoa xoa hương đồn đầy đặn của nàng trước, sau đó đem tách đôi chân ngọc làm hiện ra nơi ướt át của nữ nhân rồi cẩn thận thưởng thức trong chốc lát.

Sau đó, thân thể hắn tiến tới gần, eo động một cái đã tiến nhập vào sâu trong cơ thể Ân quý phi.

Ân quý phi đã động tình từ lâu, trong cơ thể đã sớm ướt át, động tác vừa rồi của Lưu Phong khiến một làn sóng khoái cảm mạnh mẽ ập lên não nàng, không nhịn được rên lên một tiếng đầy thoải mái.

Dưới động tác cuồng nhiệt của Lưu Phong, Ân quý phi cảm thấy mình như sắp bay lên trời, những tiếng rên rỉ yêu kiều phát ra không ngừng

“Cô cô... thoải mái không?” Lưu Phong kề sát tai nàng nói vài câu trêu chọc, ban đầu Ân quý phi vẫn còn rụt rè nên không đáp lại những ngôn từ dâm đãng như vậy. Nhưng theo sự sung sướng của cơ thể, dần dần nàng cũng bắt đầu đáp lời. Cho đến cuối cùng, những lời của nàng cho với Lưu Phong thậm chí còn dâm đãng hơn...

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Ân quý phi cùng Lưu Phong đi ra ngoài sảnh, trên khuôn mặt đẹp vẫn còn lưu lại sắc đỏ bừng sau khi hoan ái. Ân Tố Tố, Liễu Thanh Nghi cùng những nữ tử liên quan đều nhìn Ân quý phi, ánh mắt, nụ cười hơi mờ ám khiến Ân quý phi xấu hổ mãi không thôi.

Nhất là tiểu nha đầu Khuynh Thành lại càng lợi hại, nàng ôm cánh tay của Ân quý phi, hỏi: “Tỷ tỷ, hai người sao lại lâu như vậy?”

Bị nàng ta trêu chọc, Ân quý phi nhất thời thẹn thùng, xấu hổ cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn ai.

“Tỷ tỷ, người nói cho ta nghe một chút đi, các người làm như thế nào vậy?” Khuynh Thành được đằng chân lân đằng đầu. (trừng tị tử thượng kiểm: ý chỉ một người được thỏa mãn yêu cầu này lại đưa ra thêm nhiều yêu cầu nữa

Ân quý phi nghe vậy, đầu càng cúi thấp hơn nữa, hận không tìm được cái kẽ nào để chui xuống.

Lưu Phong thấy hơi nhức đầu, thầm nghĩ, tiểu ma nữ này thật quá lợi hại, không để ý xem là trường hợp nào mà cứ bô bô cái miệng ra như vậy.

Để Ân quý phi không phải khó xử, hắn vội vàng đi đến giải vây cho nàng, ra hiệu ý bảo tiếc tối có thể bắt đầu rồi.

Mọi người trong đại sảnh lập tức ngồi vào chỗ của mình, bầu không khí trở nên rất náo nhiệt.

Khuynh Thành và Tiểu Linh Nhi dường như rất thích cảnh náo nhiệt, đi qua đi lại giữa mọi người, hưng phấn hô lên liên tục.

“Linh Nhi muội muội, có thấy không? Những người này đều là mụ mụ của ngươi. Đúng rồi, ở đây còn có hai mụ mụ ngoại quốc nữa...” Khuynh Thành liếc nhìn Lưu Phong, nở nụ cười xấu xa, cố ý nói với Tiểu Linh Nhi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.