Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 509: Giao Dịch Với Phỉ Nhi

Hi Du Hoa Tùng

509 Chương 509: Giao dịch với Phỉ Nhi

Tặc bì nương, là tại ngươi năn nhỉ ta đó nha, ta không phải nô phó của ngươi...

Lưu Phong âm thầm cười lạnh, ngước đầu lên cố ý hỏi: “Phỉ Nhi tiểu thư, không... được... lại... đây... Ta không chịu... được... nũa rồi...”

Ha... ha... tặc bì nương mau tới đây... nhanh nhanh một chút lao vào lòng ta, ta sẽ làm cho ngươi sướng như lên thiên đàng...

Phỉ Nhi không để ý chút nào đến lời khuyên của Lưu Phong, ánh mắt nàng mê say, lập tức nhanh chóng đi đến, lao vào lòng Lưu Phong, hai cánh tay mở rộng ra ôm chặt lấy thân thể đang loã thể của nam nhân...

Đôi tay xinh đẹp nhẹ nhàng khe khẽ vuốt ve, matxa làn da của nam nhân, thần trí nàng như mất hết...

“Chúng ta giao hợp...” Phỉ nhi vội vàng nói, hai tay nâng mặt Lưu Phong lên, khẽ hôn lên môi hắn. Cái lưỡi thơm tho linh hoạt của nàng luồn sâu vào miệng hắn, cùng tìm và đùa giỡn với cái lưỡi hắn, tham lam hấp thu...

Lưu Phong phe phẩy cái đầu, vẻ mặt dối trá...”Chúng ta không thể... như vậy...” Lời tuy là nói thế, nhưng bàn tay to lớn của hắn đã đặt lên những bộ vị mẫn cảm của nàng, ra sức kích thích...

Dưới ánh đèn mập mờ của ngọn đèn, tình dục của Phỉ Nhi đã dâng cao đến mức nàng không thể chịu đựng được nữa, đôi tay nhỏ bé của nàng chậm rãi đi chuyển đến giữa hai chân của Lưu Phong...

Lưu Phong chấn động, giả bộ thất thanh nói: “Phỉ Nhi tiểu thư, chúng ta không thể như vậy. Ta không muốn làm nhục sự trong sạch của nàng. Nàng biết đấy, ta là nam nhân đứng đắn mà...”

Phỉ Nhi mặt mày ửng đỏ, một tay đẩy Lưu Phong ra, cả giận nói: “Ngươi nghiêm chỉnh đứng đắn, chả lẽ ta không... sao... ?” Nói xong liền khẽ dang hai chân ra trước mặt hắn, địa phương hoàn mỹ, ướt át hiện ra trước mắt hắn.

Nhìn thấy đóa hoa mềm mại, Lưu Phong đầu óc rung chuyển, một cỗ nhiệt khí trào dâng...

Dưới ánh đèn, da thịt của nàng trắng như ngọc như ngà, đôi gò bồng đảo cao vút, hai khỏa núm đỏ hồng dưới sự kích thích của dược lực đã cương cứng, địa phương bí ẩn mềm mại ướt át, chậm rãi phập phồng, thỉnh thoảng có một vài giọt nước rỉ ra...

Phỉ Nhi hơi thở dồn dập, hai chân run rẩy nói: “Không muốn chết thì nhanh lại đây, mạnh mẽ chơi ta đi, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể sinh tồn...”

Ha... ha... tặc bì nương này rốt cuộc cũng đã chịu cầu khẩn ta rồi...

Trong chốc lác Lưu Phong còn chần chờ, Dâm Hợp Hoan Tán đã phát tác đến cực điểm. Phỉ Nhi đôi mắt nhắm nghiên, mở rộng hai chân của mình ra...

Lưu Phong nhìn thấy rõ ràng địa phương ướt đẫm của nàng, một dòng nước không ngừng chảy ra...

“Hầu gia, nhanh lên đi... ta không chịu nổi nữa rồi... mau chơi ta đi...” Hai gò má kiều diễm của Phỉ Nhi vốn từ trắng nhạt đã chuyển sang màu hồng, vẻ mặt hoảng hốt vô cùng, không ngừng quấn sát lấy Lưu Phong.

Lưu Phong cười thầm trong lòng, khẽ nhướng đôi lông mi lên, đem thân thể của nàng đặt xuống, nằm đè lên thân thể nàng, hung hăng đâm mạnh vào...

“Chơi cho mi chết nè... nữ nhân... bổng tử...”

Phỉ Nhi chờ đợi giây phút này đã lâu, khẽ la lên một tiếng, hai tay siết chặt lấy cổ hắn, cuồng loạn hôn khắp mặt Lưu Phong, đôi mông thì không ngừng sàng qua, sàng lại, nảy lên nảy xuống... như thể hy vọng nhục căn nóng bổng đâm càng sâu, ma sát càng mạnh hơn...

Suốt một đêm, tiếng rên rỉ của đàn bà trong phòng không ngừng vang lên, dược tính của Dâm Dược Hoan Tán quả nhiên cực mạnh, đã hoàn toàn vượt xa sự dự đoán của Lưu Phong.

Sau khi Phỉ Nhi toàn thân mất hết khí lực, mềm nhũn như cọng bún thì dược lực mới tan hết...

Lưu Phong tựa hồ rất mệt, hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của Phỉ Nhi mà ngủ thiếp đi...

Sau khi tỉnh lại, cảm giác hết thảy đều giống như là một giấc mơ vậy...

Phỉ Nhi ngước mặt lên trời, đôi mắt nhoè lệ, nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, căm giận nói: “Ác tặc, ngươi điếm ô thân thể ta, ta sẽ không buông tha cho ngươi”.

Mẹ kiếp, vừa rồi rõ ràng là ngươi chủ động yêu cầu ta. Bây giờ ngươi tỉnh rồi, độc cũng đã giải rồi, liền muốn phủ nhận sao? Đàn bà, quả nhiên người nào cũng khẩu thị tâm phi.

“Là nàng...” Lưu Phong đang muốn giải thích, không nghĩ Phỉ Nhi đã đẩy hắn ra, thong dong mặc quần áo lại, cắn răng nhìn Lưu Phong: “Ta hiểu được tất cả, là ngươi, dâm độc là do ngươi bỏ vào rượu... Ác tặc, ngươi tại sao phải làm vậy... ?”

Lưu Phong trong lúc này cũng đã mặc xong quần áo, hắn cười lạnh một tiếng, rồi phủ nhận nói: “Không phải ngươi cũng hạ Tình Cổ sao?”

“Ngươi... ngươi... Sao lại... biết... được...” Phỉ Nhi hơi kinh hãi, không nghĩ ra Lưu Phong đã biết được âm mưu của chính mình.

“Nếu không phải nàng muốn hạ cổ trùng hại ta trước, ta cũng sẽ không hạ dâm độc đối với nàng. Chuyện đêm nay xảy ra hoàn toàn là do nàng tâm thuật bất chánh, không thể trách ta được. Nếu ta không đoán sai, nàng hẳn là công chúa Cao Lệ phải không?”

Phỉ Nhi nghe được, trong lòng sợ hãi, vội vã quát hỏi: “Sao ngươi biết?”

“Ha... ha...” Lưu Phong cười vẻ khinh thường: “Vốn ta chỉ đoán mà thôi, không nghĩ nàng lại thừa nhận”

“Ác tặc, cuối cùng ngươi muốn gì” Phỉ Nhi hung hăng nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể giết người được thì chắc Lưu Phong đã chết hằng trăm, hàng ngàn lần rồi.

“Những lời này hẳn là ta nói với ngươi mới phải? Ngươi cuối cùng muốn làm gì?” Lưu Phong khẽ cười hỏi.

“Ác tặc, mặc kệ như thế nào? Ngươi đều đã điếm ô thân thể ta rồi, ta muốn giết ngươi”.

“Bang... !”

Một tiếng nổ vang lên, khí kình như sóng vỗ, sát khí đập thẳng vào mặt, kiếm quang từ bốn phía hướng cổ họng hắn mà bay đến...

Lưu Phong hoảng hốt, thân thể liền chủ động lao vút lên cao, tựa như muốn bay lên... nhưng vai trái vẫn né không kịp, bị một đạo kiếm khí bắn trúng, máu từ vai chảy ra...

Kiếm quang thật nhanh, đàn bà này thật ác độc...

Lưu Phong ngàn vạn lần không thể nghĩ ra tặc nương bì này lại dám ra sát chiêu, may mà tu vi của hắn cao cường, nếu đổi là người khác thì dưới một chiêu công kích bất ngờ như vừa rồi, chắc chắn hơn phân nữa là đã chết rồi.

“Giỏi cho con đàn bà ác độc này, chẳng lẽ ngươi thật muốn giết ta... ?” Ánh mắt Lưu Phong trầm xuống, trên mặt hiện vẻ giận dữ, quanh thân đã xuất hiện một cổ sát khí.

Hành động của Phỉ Nhi đã làm cho Lưu Phong nổi lên sát ý...

Vùi hoa dập liễu mặc dù có chút bất đạo, nhưng mà làm người cũng không thể để cho người khác khi dễ...

Phỉ Nhi cắn môi, hai mắt như phun hỏa, hận không ăn tươi nuốt sống Lưu Phong: “Ác tặc này, ngươi quả có vài phần bản lãnh, bất quá đêm nay ngươi đã điếm ô thân thể ta, ngươi đừng mong sống sót rời khỏi đây” Nói xong tay lại rung lên, kiếm khí trong tay cuồn cuộn như sông hoàng hà lao đến... không ngừng trực chỉ hướng thẳng vào Lưu Phong.

Lưu Phong thần sắc rùng mình, hừ lạnh một tiếng, lập tức xuất ra nhuyễn kiếm, kiếm quang như muốn xé nát bầu trời, khí sắc từ tứ phía xung quanh Lưu Phong phát ra.

“Ác tặc, ta và ngươi không thù không oán, ngươi vì sao lại phải hãm hại ta... ?” Tâm của Phỉ Nhi giờ này đã chết, đối với một nữ nhân, trinh tiết là quan trọng nhất, giờ đây đã bị ác tặc chà đạp. Phỉ Nhi há có thể buông tha cho hắn.

Lưu Phong rùng mình, nhìn Phỉ Nhi cười lạnh: “Nếu không phải ngươi sinh lòng hại ta trước, ta sao lại xuống tay với ngươi. Tặc nương bì, nói cho cùng là do thiên ý luân hồi, nhân quả báo ứng mà thôi”. Lưu Phong không nghĩ rằng hắn đã làm sai, người vô sỉ chính là ngươi-Phỉ Nhi đó.

Phỉ Nhi mở to hai mắt, căm tức nhìn Lưu Phong, chu miệng ra như muốn cãi lại, nhưng cuối cùng không có nói ra.

“Không bằng ta và ngươi thương lượng đi...” Cuối cùng thì vừa mới quan hệ xác thịt xong, Lưu Phong cũng không đành lòng hạ sát thủ: “Nàng không phải luôn muốn cứu tam ca của mình sao?”

Phỉ Nhi nghe vậy vội vàng hỏi đến: “Ngươi có biện pháp sao?”

“Tạm thời còn chưa có, bất quá nếu nàng đáp ứng không tìm ta phiền toái nữa, ta có thể đem hết toàn lực để thử xem sao?” Ý tứ Lưu Phong rất đơn giản, đem chuyện xảy ra vừa rồi làm điều kiện giao dịch...

Phỉ Nhi do dự một chút, cắn răng nói: “Ta có thể đáp ứng ngươi, từ nay về sau không tìm ngươi để gây phiền toán nữa, nhưng mà ngươi phải phụ trách cứu tam ca ta ra. Hơn nữa, chuyện đêm nay phải giữ bí mật, không được nói với bất kỳ ai”.

Cưỡng gian đàn bà không phải là chuyện gì đáng tự hào, Lưu Phong tất nhiên không muốn nói với người khác.

“Ta cam đoan sẽ không nói với bất kỳ ai, chỉ là chuyện cứu tam ca nàng, ta không thể hứa chắc chắn dược. Bất quá nàng yên tâm, ta sẽ toàn tâm toàn ý”. Lưu Phong chăm chú nói.

“Được, ta tạm tin ngươi một lần” Sắc mặt Phỉ nhi dần dần hòa hoãn, không lâu sau đã thay bằng một bộ mặt vui vẻ...

Nàng nhìn Lưu Phong thản nhiên cười, nói với giọng rất ôn nhu: “Hầu gia, chàng nếu có thể cứu tam ca ta ra, Phỉ Nhi có thể đáp ứng chàng, trong khoảng thời gian chờ chàng cứu tam ca ta ra, ta sẽ ở bên chàng, thân thể của ta nếu chàng thích, có thể hưởng dụng bất cứ lúc nào... chẳng biết ý chàng thế nào?” Ác tặc, chỉ cần ngươi sơ sảy một khắc, đó là lúc ngươi phải chết...

Lưu Phong âm thầm tính toán một chút liền nói: “Ta đồng ý với sở nguyện của nàng, nhưng... vũ khí trên tay nàng... trước tiên nên thu lại đã...”

Phỉ Nhi cười dài: “Như thế nào? Chàng sợ sao Hầu gia? Ta hy vọng chàng không gạt ta, nếu không ta dám cam đoan thanh trủy thủ này sẽ cắt đi cái thứ thừa thãi trên thân thể chàng...” Phỉ Nhi nói mà mặt tươi như hoa, lời nói ôn nhu như mật ngọt, chứa đừng đầy sát khí, nhưng lại làm cho Lưu Phong rung động, hai chân như muốn run rẩy...

“A... a... nàng yên tâm, ưu điểm lớn nhất của Lưu Phong ta là tôn trọng lời hứa. Chuyện của tam ca nàng, ta nhất định 100% tận sức tận lực” Lưu Phong nghiêm túc nói.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.