Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 498: Lão Hoàng Đế Biết Rồi Sao?

Hi Du Hoa Tùng

498 Chương 498: Lão Hoàng Đế biết rồi sao?

Bạch Khiết cả giận nói: “Tiểu tình nhân, ngươi làm sao nghe không hiểu tiếng người à, ngươi và dục ma, khí tức trong cơ thể ngươi đã xảy ra biến hóa, đạt tới cảnh giới chí âm chí dương cực kỳ huyền diệu rồi, chỉ cần là đàn bà, sau này không ai có thể thoát khỏi lưới tình của ngươi”.

Lưu Phong nửa đùa nửa giỡn nói: “Như vậy ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ à...”

“Muốn thử không?” Bạch Khiết khiêu khích...

Lưu Phong đích xác rất muốn thử. Thử hỏi thiên hạ có ai từng nếm qua đàn bà ngàn tuổi còn trinh chưa? Đáng tiếc, hắn còn sợ cái chết a...

“Ta còn chưa muốn chết...” Lưu Phong ngượng ngùng nói...

“Kỳ thật...” Bạch Khiết rất muốn nói cho Lưu Phong biết, sau khi hấp thu được nguyên âm ngàn năm của dục ma, Lưu Phong bây giờ hoàn toàn có thể cùng nàng song tu. Bất quá lời vừa tính nói ra, Bạch Khiết cũng còn kìm chế chưa nói.

Bạch Khiết không phải là người hay thẹn thùng gì, nhưng cũng không phải người tùy tiện. Đừng xem nàng ngày thường đùa giỡn quá đáng, đó là bởi vì Lưu Phong căn bản không dám cùng nàng giao hợp mà thôi. Bây giờ Lưu Phong rốt cuộc đã có thể làm rồi, nàng trong lòng có chút sợ hãi. Đàn bà a... ai mà chẳng khẩu thị tâm phi...

“Ngươi nói là tất cả đàn bà, chỉ cần cùng ta làm qua chuyện ấy một lần, sẽ toàn tâm toàn ý yêu ta sao?” Lưu Phong tựa hồ nhớ đến cái gì đó, muốn xác nhận một chút...

“Đương nhiên” Bạch Khiết bình thản nói: “Ngươi quả nhiên là không hiểu tiếng người...”

Lưu Phong bực mình, hắn rất muốn hỏi Bạch Khiết rằng ngươi là người sao?

Nghiêm khắc mà nói, Bạch Khiết cũng không được tính là người.

“Được rồi, nói như vậy Ân Quý Phi...” Lưu Phong rốt cuộc hiểu được, trách không được Ân Quý Phi sau vài lần... , đừng xem nàng bề ngoài đứng đắn, nghiêm chỉnh, trên thực tế trong lòng nàng đã sớm...

“Cô cô a cô cô... nếu tâm tư đã thay đổi, cần gì để ý đến ánh mắt thế tục làm chi...” Lưu Phong trong lòng cười khổ...

Kim Vận thấy Lưu Phong có chút thất thần, vội vàng hỏi: “Phu quân, có chuyện gì sao?”

“Không có gì” Lưu Phong đương nhiên không dám nói với Kim Vận mình đang suy nghĩ đến đàn bà khác...

“Bạch Khiết, không cho ngươi rình ta a...” Lưu Phong trong lòng cay cú, lập tức ôm lấy Kim Vận nói: “Bảo bối, đêm nay để phu quân hầu hạ ngươi...”

Kim Vận trong lòng sợ hãi, lập tức quay đầu nói: “Không được, phu quân, chàng là phu quân, sao có thể kêu chàng hầu hạ thiếp được, để cho Vận nhi hầu hạ chàng...”

Lưu Phong cắt ngang nói: “Không sao, phu quân hôm nay muốn hầu hạ nàng, có được không?”

Kim Vận mừng rỡ, ngượng ngùng dạ một tiếng, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt...

Kim Vận từ nhỏ lớn lên ở Thánh Sơn, tiếp nhận chính là truyền thống giáo dục chánh tông, cho tới nay cũng hiểu được rằng đàn bà là thứ yếu, nam nhân là nhất đẳng. Nhưng ngược lại Lưu Phong đối với xử với nàng, luôn luôn là nam nữ bình đẳng...

“Bảo bối, chờ ta từ Phong Thành trở về, nhất định sẽ tiếp nhận hết các nàng, mỗi ngày đều cùng các nàng vui vẻ...” Lưu Phong động tình nói: “Nghĩ cho kỹ, ta kỳ thật cũng không phải là hảo nam nhân, ta...”

Đang định nói tiếp, Lưu Phong bị bàn tay nhỏ bé, ấm áp của Kim Vận đặt lên môi: “Phu quân, chàng là người làm đại sự, là một nam nhân vĩ đại, tuyệt đối không người đàn bà nào có thể một mình độc chiếm chàng được. Kim Vận may mắn mới được chàng yêu mến, ta đã hài lòng lắm rồi...”

Nhiều đàn bà... tốt a...

Lưu Phong hôn trên môi nàng nhẹ một cái, hai tay đặt hờ hai bên eo nàng, chậm chậm mở váy ra...

Sau khi cỡi váy ra, bên trong cũng là một bộ nội y gợi cảm màu đen... bó chặt lấy bộ ngực bạo mãn, đùn đẩy nhau làm nổi bật lên một thông đạo thật sâu chạy dài... Một hương thơm nhàn nhạt truyền đến...

Kim Vận sắc mặt đỏ ửng, thì thào nói: “Phu quân, thơm không...”

“Thơm... rất thơm...” Lưu Phong khẽ khen một tiếng, chậm rãi vuốt ve cặp chân của Kim Vận, miệng từ từ lướt nhẹ một đường từ trên cổ của nàng đi xuống... đến tận giữa hai chân...

Kim Vận mặt đỏ ửng, không dám mở mắt, miệng liên tục rên rỉ...

“Bảo bối, nàng thích không?” Lưu Phong làm thêm vài cái, ngẩng đầu lên hỏi...

Kim Vận mắc cỡ đỏ bừng hai gò má, thanh âm nhỏ như ruồi bay: “Thích!”

Lưu Phong âm thầm bật cười, trong thiên hạ, ngoại trừ một số ít đàn bà lãnh cảm, còn lại ai mà không thích như vậy...

Sau một hồi hôn hít, hơi thở của Kim Vận ngày càng dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng không thôi, hai mắt đóng chặt, hai tai ửng hồng, bộ ngực phập phồng lên xuống, cái mông không ngừng lay động, vặn vẹo...

Lưu Phong một bên thì hôn, một tay thì sờ soạn khắp ngực nàng, chỉ thấy da thịt bóng loáng, trắng như bạch ngọc...

“Phu quân, cho... Vận nhi chết đi...” Kim Vận hạ thân bị Lưu Phong làm đến ướt át triền miên, từ trong truyền ra cảm giác nóng bỏng, không chịu nổi...

Lưu Phong cười hắc hắc, chậm rãi bò lên trên thân thể Kim Vận, đem toàn bộ nội khố của nàng cởi ra...

“Phu quân, Vận nhi yêu chàng... !” Kim Vận sắc mặt đỏ bừng, dùng hết sức ôm chặt lấy thân thể hắn, dùng hạ thể siết chặt lấy nhục bổng nóng như lửa của hắn...

Lưu Phong hé miệng rộng ra, như muốn nuốt lấy cặp môi anh đào đỏ tươi của nàng, khẽ quấn lấy đầu lưỡi thơm tho của nàng nhẹ nhàng nhấm nháp mùi vị ngọt ngào thơm phức...

Kim Vận nhất thời kịch liệt hưởng ứng cùng với Lưu Phong, trong lòng trào ra cảm giác sung sướng, không ngừng kêu lên hừ... hừ... Hai điểm yên hồng trước ngực cũng nhẹ nhàng chuyển động, rung động không ngừng...

Thân thể run rẩy kịch liệt và thanh âm thở dốc liên hồi truyền vào đến tận phòng trong. Giờ phút này Thanh Liên, Bạch Vũ vừa mới xuất quan, đang cùng A Mỗ nói chuyện phiếm...

“Thanh âm gì thế... ?” lỗ tai Bạch Vũ đột nhiên nghe được tiếng động lạ...

A Mỗ mỉm cười, điềm nhiên nói: “Là thanh âm của đại nhân...” A Mỗ nghĩ rằng Bạch Vũ còn nhỏ, không được dạy hư tiểu hài tử...

“Đại ca đáng chết này, lại làm ra chuyện đó nữa à...” Từ khi vào Phượng Viên Di Hồng Viện đến Thiên Thượng Nhân Gian, Bạch Vũ chính là hay nghe phải thanh âm này...

Thanh Liên tự nhiên cũng rõ ràng thanh âm này đại biểu cho cái gì, trong lòng rất đố kỵ...

Ngày thứ hai, Lưu Phong và Kim Vận vừa mới rời giường thì nghe thấy Vương Bảo Nhi gõ cửa, nói rằng Trương công công trong cung mang theo thánh chỉ đang ở đại sảnh chờ đợi.

Lưu Phong không dám chậm trễ, vội vàng mặc quần áo vào và ra tiếp chỉ.

Thánh chỉ cũng không nói gì nhiều, chỉ là bảo Lưu Phong mau mau tiến cung...

“Hầu gia, bệ hạ tựa hồ có việc gấp triệu ngươi tiến cung, nói có chuyện muốn bàn, chúng ta bây giờ đi luôn chứ...” Trương công công thúc giục.

Dọc theo đường đi, Lưu Phong hỏi tới: “Bệ hạ tìm ta cuối cùng là vì chuyện gì mà gấp vậy Trương công công”.

“Cụ thể ta cũng không biết, nhưng theo bộ dạng của người, hẳn không phải là chuyện tốt, bệ hạ tâm tình tựa hồ rất bực, xin Hầu gia cẩn thận” Trương công công là tâm phúc của Ân Quý Phi, tự nhiên cũng là tâm phúc của Lưu Phong.

Trương công công dẫn Lưu Phong thẳng vào trong cung, một đường thẳng không gặp bất kỳ cản trở nào, trực tiếp đến thẳng thư phòng của lão hoàng đế rồi mới dừng lại, giọng the thé: “Khải bẩm hoàng thượng, Lưu Phong Lưu đại nhân cầu kiến”.

Bên trong truyền đến một thanh âm già nua: “Cho hắn vào!”

“Vâng!”

Trương công công nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hướng Lưu Phong nói: “Hầu gia, ngươi tự mình tiến vào đi. Cẩn thận một chút, bất kể làm gì, bất kể bệ hạ yêu cầu gì, ngươi cũng đều đáp ứng, đừng chọc giận bệ hạ...”

Lưu Phong khẽ cười ôm quyền đa tạ: “Đa tạ công công nhắc nhở”. Nói xong Lưu Phong đi vào.

“Ngươi đã đến rồi à...”

Lưu Phong vội vã hỏi: “Bệ hạ triệu gấp, thần không dám không đến ạ...”

“Ngươi có biết vì sao ta gấp rút triệu ngươi tiến cung không?” Lão hoàng đế thanh âm tựa hồ mang theo một tia giận dữ.

Lưu Phong ngước đầu lên nhìn, lão hoàng đế sắc mặt giận dữ đang nhìn mình.

Lưu Phong hơi kinh hãi, trong đầu thoáng suy nghĩ nhanh một chút, trong trí nhớ hắn tựa hồ không có chuyện gì làm cho lão hoàng đế tức giận như vậy.

Chờ một chút, tựa hồ như có hai chuyện.

Tính luôn Thường quý phi, Lưu Phong chính là cắm cho lão hoàng đế hai cái sừng...

“Chẳng lẽ lão hoàng đế biết rồi... !” Lưu Phong thân thể run rẩy một chút, trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác bất hảo.

“Bệ hạ, vi thần ngu xuẩn, xin bệ hạ chỉ dạy...” Lưu Phong thần sắc nghiêm túc, điềm nhiên hỏi. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, vạn nhất lão hoàng đế biết được, hắn sẽ thà chết không nhận. Dù sao hiện tại cũng không có công nghệ cao nào có thể chứng minh hai người có quan hệ mờ ám, trừ khi đương sự hai bên đều thừa nhận.

“Hừ!” Lão hoàng đế hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Không khí hiện trường nhất thời có chút trầm xuống.

Lão hoàng đế gắt gao nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, trong mắt xẹt qua một tia tức giận, nhìn Lưu Phong trong lòng rối loạn, đầy tâm sự.

“Ngươi ngồi xuống, hôm nay trẫm kêu ngươi tới là muốn cùng ngươi nói chuyện một chút”. Một lúc lâu sau, hoàng đế khẽ thở dài một tiếng”Từ khi trẫm đăng cơ đến nay, bá quan văn võ từ trên xuống dưới cũng có vài ngàn người, nhưng mà có thể để cho trẫm thưởng thức đích thực không có mấy người. Nhất là vài năm trở lại đây, ngoài mấy vị lão hữu cùng trẫm an định thiên hạ ra, những văn võ đại thần sau này, không có người nào có thể xem được. Nhưng mà ngươi lại bất đồng, ngươi là người mà lão Thiên Sư tiến cử. Sự thật đã chứng minh, ngươi dù là người mới đến nhưng trẫm vẫn đánh giá cao ngươi. Mặc dù trẫm biết dã tâm ngươi rất lớn, nhưng mà trẫm cũng không nghĩ đến hạn chế ngươi bất cứ cái gì. Nhưng mà ngươi cũng nên hiểu, ngàn vạn lần không nên làm ra chuyện có lỗi với trẫm a...”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.