Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 401: Biến Cố

Hi Du Hoa Tùng

401 Chương 401: Biến cố

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Ta cũng đồng dạng như vậy cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nói cho ta biết là ai nó cho người biết chuyện về Bạch Khiết thì ta sẽ cho ngươi một con đường sống.” Nói là như vậy nhưng Lưu Phong cũng cảm thấy không thể không giết Viêm Chánh. Viêm Chánh xuất hiện thật là phiền toái, hơn nữa lại là đại phiền toái. Lưu Phong thật không thích phiền toái, cho nên Viêm Chánh buộc phải chết.

Viêm Chánh hừ lạnh một tiếng, Thánh kiếm trong tay ngâm lên, bắn đến Lưu Phong.

Thân hình Lưu Phong chớp động, Nguyên Anh lực truyền vào Hạo Thiên Kiếm, thần kiếm thoát khỏi tay, bay lên, giữa không trung xuất hiện một đường cong màu xanh. Thân kiếm lấp lánh thanh sắc hỏa diễm, dễ dàng hóa giải huyền mang của Thánh kiếm.

Viêm Chánh không khỏi lộ ra thần sắc khiếp sợ. Lấy ý ngự kiếm chính là tuyệt kỷ kiếm hoàng, tâm pháp vô thượng của kiếm đạo, không nghĩ ra Lưu Phong có thể lấy ý ngự kiếm được, thật sự ngạc nhiên.

Bất quá Viêm Chánh là người to gan lớn mật, tuy kinh nhưng bất loạn, trên mặt vẻ kinh hoàng nhanh chóng biến mất, cười nói: “Tiểu bạch kiểm, xem ra Bạch Khiết đối với ngươi quả là sủng ái. Ngươi không nói cũng được, chờ ta bắt được ngươi thì không sợ Bạch Khiết không đến cứu ngươi.”

Nhìn biến hóa của Viêm Chánh, Lưu Phong cũng thu hồi lại sát ý, he một tiếng nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi, có bao nhiêu bản lĩnh mau thi triển, ta sẽ tận lực bồi tiếp.”

Trong mắt Viêm Chánh hiện lên một tia sắc bén, Thánh kiếm trong tay lập tức run rẩy, phát ra thanh âm như quỷ khóc.

Lưu Phong nhất thời cảm giác được một cỗ lực lượng vây quanh thân thể mình, ngăn cách với thiên địa linh khí xung quanh, ngay cả ngũ thức cũng bị tê liệt, thanh âm do Kim Vận phu nhân nói hắn cũng không cách nào nghe được.

Nguy hiểm hơn nữa là thanh âm của Thánh kiếm truyền đến làm cho tâm thần của hắn không ngừng bối rối dao động, ngay cả Nguyên Anh cũng khẽ rung chuyển.

“Không hay. Là Thiên Ma Thánh Âm” A Mỗ dường như nhận biết được âm thanh này, vẻ mặt lộ ra nét nghiêm trọng.

Kim Vận phu nhân sợ run lên, kinh hãi nói: “A Mỗ, sao có thể như vậy? Thiên Ma Thánh Âm chính là tuyệt kỹ trong truyền thuyết của thánh giáo, không phải đã thất truyền mấy trăm năm trước rồi sao?”

“Viêm Chánh là từ Thánh sơn đi ra, có lẽ hắn trong cấm địa đã tìm được Thiên Ma Thánh Âm tâm pháp, sau đó tu luyện thành công.”

“Không thể nào.” A Mỗ lắc đầu nói: “Thiên Ma Thánh Âm là pháp quyết cực kỳ cao thâm. Với ngộ tính và tu vi của Viêm Chánh thì tuyệt không có khả năng trong thời gian ngắn có thể luyện thành tuyệt học này.”

Nhưng rõ ràng là bây giờ Viêm Chánh đang thi triển Thiên Ma Thánh Âm?” Kim Vận phu nhân lo lắng nói.

A Mỗ khẽ nhắm mắt một chút, nói: “Viêm Chánh bây giờ có thể thi triển Thiên Ma Thánh Âm đích thị là do có cao nhân truyền thụ.”

“Không sai, trong điển tịch của Thánh giáo có ghi lại đây là một môn pháp quyết cao thâm nhưng đã sớm thất truyền.”

“Vấn đề chính là ở chỗ này.” Trong đầu A Mỗ khẽ hiện lên một ý niệm đáng sợ: “Từ tình huống bây giờ mà thấy thì trong cấm địa của Thánh sơn nhất định có một vị tiền bối cao nhân của bổn giáo.”

Dừng lại một chút A Mỗ tiếp tục phân tích: “Nếu ta đoán không sai thì vị tiền bối này rất có thể là Độc Cô Nhất Ma.”

“Độc Cô Nhất Ma?” Kim Vận phu nhân suy nghĩ một chút, trong điển tịch có ghi lại Độc Cô Nhất Ma chính là thiên tài tu chân của Thánh giáo mấy trăm năm trước. Bất quá hắn lại có mưu đồ tạo phản, phản bội lại giáo chủ, cuối cùng bị giáo chủ giam cầm trong cấm địa.

A Mỗ tiếp tục nói: “Trong điển tịch của Thánh giáo có nói rõ Độc Cô Nhất Ma đã luyện thành tam đại tuyệt kỹ của Thánh giáo.”

“Người nói Độc Cô Nhất Ma cũng đã tu thành Bất Tử Pháp Ấn?” Kim Vận phu nhân cả kinh hỏi.

“Không sai, năm đó Bất Tử Pháp Ấn của hắn đã có chút thành tựu. Sau này lại ở trong cấm địa lâu như vậy, hẳn đã tu thành Bất Tử Pháp Ấn.” A Mỗ trầm giọng nói: “Vận nhi, xem ra thiên hạ không được hường thái bình nữa rồi. Độc Cô Nhất Ma là một người rất coi trọng quyền lực, danh vọng. Ta lo nếu hắn có thể rời khỏi Thánh sơn thì khi đó thiên hạ tất đại loạn.”

“Hơn nữa ta lo hắn sẽ không buông tha ngươi.” A Mỗ lo lắng nói.

“Chuyện năm đó của hắn có liên quan gì đến ta?” Kim Vận phu nhân cảm thấy khó hiểu.

“Năm đó Độc Cô Nhất Ma sở dĩ thất bại chính là vì giáo chủ đã dùng lực lượng Thánh linh để đả bại hắn. Ngươi từng kế thừa Thánh linh, trên người vẫn có khí tức của Thánh linh. Đương nhiên lão ma đó có thể cảm ứng được, hắn sẽ không tha cho bất kỳ ai có khí tức của Thánh linh.” A Mỗ ánh mắt khẽ cụp xuống, thở dài nói: “Vận nhi, nếu ngươi không từ bỏ Thánh linh thì tốt biết mấy, chúng ta cũng sẽ không phải sợ Viêm Chánh và Độc Cô Nhất Ma.”

“A Mỗ, bất kể thế nào thì ta cũng không bao giờ hối hận chuyện từ bỏ Thánh linh. Mặc dù tu vi của ta bây giờ không bằng một phần trước kia nhưng trong lòng ta lại rất thanh thản. Thôi được rồi, A Mỗ, ngươi xem tướng công có sao không?”

“Đừng lo lắng, nếu Phong nhi đánh không lại thì cho dù ta có phải liều mạng già cũng sẽ yểm hộ cho các ngươi rời khỏi đây.” A Mỗ nghiêm trang nói.

Kim Vận phu nhân khẽ bĩu môi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, tính tình A Mỗ nàng hiểu rất rõ, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

“Chỉ mong chuyện không nghiêm trọng đến mức đó.” Kim Vận phu nhân im lặng, trong lòng thầm cầu khẩn.

Dưới sự áp bức của Thiên Ma Thánh Âm phát ra từ Thánh kiếm, Hạo Thiên Kiếm cũng bắt đầu dựng đứng lên, thanh sắc hỏa diễm bốc cao, tỏa thành một vầng hào quang bao phủ lấy thân thể Lưu Phong. Lập tức Lưu Phong cảm giác được ngũ thức của mình đã khôi phục, lập tức dẫn động Nguyên Anh lực chống lại Viêm Chánh, dưới sự hỗ trợ của Phi nhi, Lưu Phong đã lấy lại được sự cân bằng.

Lúc này hai người lại hình thành thế giằng co, cố gắng tìm ra sơ hở của đối phương để công kích.

Một lúc sau, Viêm Chánh thấy Lưu Phong dưới sự công kích của Thiên Ma Thánh Âm không hề hấn gì, trong lòng vừa sợ vừa tức. Hắn không kìm được, huýt sáo một tiếng, thi triển pháp quyết biến ảo, Thánh kiếm trong tay nhất thời hóa thành bóng kiếm đầy trời, phủ xuống người Lưu Phong.

Kim Vận phu nhân vui vẻ nói: “A Mỗ, công tử quả nhiên chống được Thiên Ma Thánh Âm, thật tốt quá.”

“Đúng vậy, mặc dù chỉ là Thiên Ma Thánh Âm sơ cấp nhưng như vậy cũng đã là kỳ tích.” A Mỗ trong mắt cũng lộ ra vẻ tán dương đối với Lưu Phong.

Nhìn khí thế mãnh liệt của Thánh kiếm, Lưu Phong không hề kinh sợ mà còn mừng rỡ, quát lên, Hạo Thiên Kiếm vung lên đón đỡ. Sự thật đã chứng minh tu vi sau khi trải qua ma luyện chiến đấu sẽ tăng trưởng rất nhanh, có thể kích phát được hết tiềm lực trong cơ thể.

Thân ảnh hai người nhanh chóng bị bao phủ bởi kiếm ảnh, Kim Vận phu nhân giờ phút này chỉ thấy hai cái bóng di chuyển, lúc ẩn lúc hiện, không cách nào có thể nhìn rõ được ảo diệu bên trong.

Kim Vận phu nhân cố gắng lắm cũng không nhìn thấy gì, trong lòng không khỏi lo lắng cho an nguy của Lưu Phong, quay sang hỏi A Mỗ.

A Mỗ quan sát một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Vận nhi, tốc độ của bọn họ quả thật là quá nhanh, ta cũng không thấy rõ ràng lắm. Tình thế trước mắt chỉ biết là song phương bình thủ.” Nói xong tập trung tinh thần, chăm chú theo dõi biến hóa từ không trung.

Giữa không trung, sau một hồi bình thủ, dần dần Lưu Phong đã rơi xuống thế hạ phong.

Đột nhiên Viêm Chánh cười lạnh một tiếng, thân thể dũng mãnh xoay tròn, tốc độ nhanh không thể tả, trong khi Lưu Phong chưa kịp phản ứng thì Viêm Chánh đã một kiếm đâm tới trước ngực Lưu Phong.

Kim Vận phu nhân kêu lên kinh hãi, đang muốn ra tay thì A Mỗ đã ngăn trở lại: “Cứ xem đi đã, không nên coi thường vọng động.”

Trong mắt A Mỗ thì Lưu Phong cũng không đơn giản như vậy, một kiếm của Viêm Chánh mặc dù rất nhanh nhưng vị tất có thể đả thương được Lưu Phong.

Quả nhiên là khi Thánh kiếm đâm trúng ngực Lưu Phong thì khối ngọc bội hắn đeo trước ngực lập tức phát ra một đạo bạch quang ngăn cản Thánh kiếm. Biến cố xảy ra quả thật ngoài sức tưởng tượng của Viêm Chánh.

Cao thủ giao thủ thì thiên biến vạn hóa, Lưu Phong chiếm được cơ hội này, sao có thể bỏ qua, Hạo Thiên Kiếm trong chốc lát bộc phá, phá hủy phòng thủ của Viêm Chánh, đâm thẳng vào ngực Viêm Chánh.

“Xoẹt.” Một âm thanh vang lên, Viêm Chánh không né tránh kịp, bị kiếm quang của Lưu Phong đâm trúng, cả người bay ra ngoài, từ trên không trung rớt xuống mặt đất.

Viêm Chánh cố đứng lên, vẻ mặt thập phần thê thảm: “Không thể nào, ta không thể bại được...”

Lưu Phong mỉm cười, cúi người nhặt Thánh kiếm, mỉm cười nói: “Thánh kiếm này ta sẽ giao cho Kim Vận lão bà, nàng nhất định sẽ thích.”

Viêm Chánh cố gắng ngẩng đầu nhìn Lưu Phong lấy đi Thánh kiếm, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận: “Tiểu bạch kiểm, Thánh kiếm là của ta, ngươi không thể lấy nó đi.”

“Ngươi không có tư cách nói câu này...” Lưu Phong khinh thường liếc nhìn kẻ chiến bại.

Quay đầu sang nhìn Kim Vận phu nhân, hắn nói to: “Quai lão bà, Thánh kiếm này tặng cho ngươi.”

“Tín vật đính ước đây rồi.” Kim Vận phu nhân trong lòng vui vẻ, đi tới.

Đột nhiên lúc này tại đây xảy ra biến cố, giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng sấm, một đạo thanh âm vang rền nổi lên: “Vô dụng.” Một tia chớp đen lập tức kích xuống người Kim Vận phu nhân.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.