Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 347: Cuối Cùng Là Như Thế Nào?

Hi Du Hoa Tùng

347 Chương 347: Cuối cùng là như thế nào?

-Ha ha! Nha đầu này càng ngày càng đáo để. Vương Đức Vọng cười cười:-Công tử, sau này xin mời ngươi giúp ta quản giáo nha đầu kia. Ta xem bây giờ nó chỉ nghe lời ngươi mà thôi.

-Cha... người nói bậy bạ gì đó? Vương Đông Đông cúi đầu không dám nhìn Lưu Phong, sắc mặt đỏ hồng.

Lưu Phong cười một tiếng nhưng cũng không lên tiếng với nàng mà quay sang Vương Đức Vọng:

-Đại nhân, sau này Thiên Thượng Nhân Gian hoàn toàn nhờ vào đại nhân trợ giúp.

Vương Đức Vọng thấy Lưu Phong đề cập đến chính sự, sắc mặt nghiêm trang, gật đầu:

-Công tử yên tâm, việc này không cần ngươi lên tiếng thì ta cũng lưu ý.

Vương Đông Đông thấy cha và Lưu Phong bắt đầu bàn chuyện chính, vẻ mặt trở nên giận dữ, hừ một tiếng quay đi không thèm nhìn hai người nữa.

-Đại nhân, Đại soái của binh mã hoàng thành người đã được gặp qua. Không biết đó là người như thế nào?

-Người này tên Đỗ Phi. Nhiều năm trước chúng ta đã từng có thời gian kề vai tác chiến. Quả là một mãnh tướng, tinh thông binh pháp, bản lĩnh bất phàm. Cho đến bây giờ vẫn chưa hề biết đến chiến bại. Là người tính tình ngay thẳng, rất trung thành với bệ hạ. Hắn là một trong số ít người hiện đứng trung lập trong cuộc tranh đấu giữa Hoàng thái tôn và Yến vương. Bất quá hắn đối với ta rất tốt, vừa gặp đã trao đổi với ta toàn bộ sự việc liên quan đến phòng thủ hoàng thành. Thậm chí chuyện về Thiên Thượng Nhân Gian hắn cũng đã nói qua. -Vương Đức Vọng nói qua cho Lưu Phong biết một chút về thượng cấp của mình.

Lưu Phong gật đầu:

-Như thế thì rất tốt.

-Nói ít một chút, mau ăn đi đã. -Vương Đông Đông thấy hai người say sưa đàm đạo, không khỏi toát ra một sự tức giận.

-Ha ha. -Vương Đức Vọng cười hắc hắc, rất vui vẻ nói-Đông Đông, ngươi bực tức vì ta chiếm lấy người trong lòng ngươi hay sao? Bất quá hôm nay quả thực có chút chính sự cần bàn bạc. Ngươi hãy chịu một chút ủy khuất đi. Chuyện của lớp trẻ các ngươi vẫn còn dài.

-Cha, người lại nói bậy rồi. Cái gì mà người trong lòng... chứ. -Vương Đông Đông trả lời, có điều dường như khẩu khí có chút yếu ớt.

Lưu Phong cũng không khách sáo, kéo Vương Đức Vọng ngồi xuống, vừa ăn vừa đàm đạo. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là xoay quanh binh mã hoàng thành.

Vương Đông Đông nhíu mày nhìn Lưu Phong. Muốn kéo hắn đi. Bát quá lại không dám cắt đứt chuyện của hắn và cha. Đành ngồi giương mắt nhìn.

Vương Đức Vọng nhìn bốn phía, thấy không có ai, thấp giọng nói:

-Công tử, người có thật là muốn làm rõ ràng chuyện Hộ Bộ?

-Bệ hạ đã hạ chỉ, ta làm sao có thể cự tuyệt. -Lưu Phong thở dài một tiếng-Ta bây giờ cũng đang đau đầu vì chuyện này. Hộ Bộ ai cũng biết là do Hoàng thái tôn sai sử, sử dụng cho mục đích cá nhân của mình nhưng mấy năm nay không ai dám điều tra. Nguyên nhân chính là vì ai cũng biết bệ hạ đối với Đông cung Hoàng thái tôn thập phần sủng ái... Nhưng lần này người hạ chỉ muốn ta điều tra Hộ Bộ chính là vì muốn chuẩn bị kinh phí và lương thảo cho việc viễn chinh.

-Công tử, thì ra ngươi đã hiểu mọi chuyện. -Vương Đức Vọng thở dài một hơi, uống một chén rượu-Chắc là công tử đã có đối sách?

Lưu Phong cười khổ một tiếng:

-Bệ hạ muốn ta giúp người chuẩn bị kinh phí. Chuyện này thực không có khả năng cự tuyệt.

-Đúng vậy, bệ hạ đối với lợi nhuận của Thiên Thượng Nhân Gian rất rõ ràng. Người có ý muốn thu dụng nó sung vào quốc khố.

-Chẳng lẽ bệ hạ làm như vậy không cảm thấy quá độc đoán sao? Nếu làm như vậy thì còn gì là vương pháp nữa? Chẳng lẽ người không sợ thiên hạ chê cười?

-Công tử có điều ngươi chưa biết. Những việc làm ăn của Hoàng gia hôm nay vốn lúc đầu là sản nghiệp của tư nhân nhưng sau đó bị bệ hạ dùng thủ đoạn biến thành tài sản của quốc gia. Thương thay cho những thương nhân đó, chẳng những sản nghiệp bị mất hết mà cả toàn gia cũng bị vong mạng. Thật là bi thảm.

Lưu Phong kinh hãi:

-Có chuyện như vậy sao?-Mẹ nó, xem ra Hoa Hạ đại đế này cũng chẳng phải tốt lành gì. Sau này nhất định phải càng cẩn thận.

-Công tử, tuy nhiên ngươi cũng không cần quá lo lắng. Dù sao thì sau lưng ngươi vẫn có Phượng viên. Hoa Hạ đại đế mặc dù muốn thôn tính sản nghiệp của ngươi cũng vẫn phải chừa lại vài phần.

-Hừ, lão hoàng đế muốn chơi ta à? Sớm muộn hắn cũng sẽ hối hận. -Lưu Phong tự tin nói-Sớm muộn có một ngày hắn sẽ hiểu hành vi của hắn sẽ phải trả giá đắt.

Lưu Phong vốn là định nói thêm một câu-cho dù ngươi là gia gia của Chu Phong thì ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu.

-Công tử, ta nghe nói Hộ Bộ thị lang Trương Trạch Toàn đang ở trong tay ngươi?-Vương Đức Vọng đột nhiên hỏi.

Lưu Phong kinh hãi, không phải là Vương Bảo Nhi tiết lộ chuyện này chứ? Đáng chết thật. Đây là bí mật trong bí mật mà.

Vương Đức Vọng thấy Lưu Phong biến sắc, biết hắn hiểu lầm Vương Bảo Nhi, vội vàng giải thích:

-Công tử, chuyện này không phải là do khuyển tử nói ra mà tin tức này từ Đông cung phát đi. Rất nhiều quan viên tại kinh đô đều xì xào, bàn tán.

-Ra là thế?-Lưu Phong cau mày-Ả đàn bà kia cuối cùng muốn cái gì đây?

-Bổn quan cũng không hiểu Đông cung làm vậy là có mục đích gì, nhưng dù là cái gì đi nữa thì công tử cũng nên cẩn thận. Nghe nói, mụ đàn bà đó rất điên cuồng, thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng. -Vương Đức Vọng dặn dò.

-Đa tạ đại nhân nhắc nhở. Bất kể ả thi triển thủ đoạn gì thì ta cũng không để cho ả đạt được mục đích. -Đối với sự an toàn của Trương Trạch Toàn, Lưu Phong tuyệt đối rất tin tưởng.

-Đại nhân, có một câu không biết có nên nói không?-Lưu Phong kính Vương Đức Vọng một ly, sau đó sắc mặt hắn trở nên chăm chú.

Vương Đức Vọng không nói lời nào, uống cạn chén:

-Công tử, nếu ta đoán không sai thì lời ngươi sắp nói hẳn phải là đại sự. Có phải ngươi muốn hỏi ta có thể giúp ngươi chống cự hay không đúng không? Nếu là vấn đề này thì ta có thể tự tin nói với ngươi rằng. Cả ba người nhà ta đều nợ ngươi rất nhiều. Từ giờ trở đi bất kể là ngươi có chuyện gì thì chúng ta sẽ đứng về phía ngươi.

Lưu Phong trong lòng vui vẻ, âm thầm gật đầu. Mình đầu tư vào Vương Đức Vọng quả thật là giờ đây đã thu được kết quả.

-Có những lời này của đại nhân thì tại hạ cũng an tâm. -Lưu Phong cười nói-Đại nhân, xin yên tâm. Chỉ cần Lưu Phong còn sống một ngày thì Vương gia sẽ vĩnh viễn phú quý vinh hoa.

Vương Đức Vọng hài lòng gật đầu, sau đó chỉ ngón tay về Vương Đông Đông:

-Công tử, chuyện của người và Đông Đông... Nếu ngươi không còn gì băn khoăn thì ta sẽ xin bệ hạ hạ chỉ tứ hôn. Về phía Ân đại nhân và Ân quý phi ta cũng sẽ tự mình ra mặt giải thích.

Vương Đông Đông vẻ ngoài thì tỉnh bơ như không thèm để ý đến hai người nói chuyện nhưng khi nghe đề cập đến chuyện của mình thì hai lỗ tai lập tức dựng đứng lên, trong lòng không khỏi cảm thấy khẩn trương.

Lưu Phong cười một tiếng, nhẹ giọng nói:

-Đại nhân, người nên hiểu chuyện này rất phức tạp. Người có thể hay không để cho ta và Đông Đông tự giải quyết?

Vương Đức Vọng do dự một chút gật đầu:

-Công tử, nếu ngươi nói như vậy thì ta sẽ đồng ý. Nhưng ngươi không thể qua mặt ta đâu đấy. Ta dù sao thì cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối. Ta không biết ngươi như thế nào nhưng ta biết trong lòng nó chỉ có mình ngươi.

Vương Đông Đông nghe cha nói vậy, nhất thời bật dậy như lò xo:

-Cha, người nói bậy. Ai nói con trong lòng chỉ có hắn. Hừ! Nữ nhi thiếu gì vương tôn công tử chứ. Chỉ cần con nguyện ý, thì chỉ cần giơ ngón út ra đã có không biết bao người phải quỳ xuống mà khóc lóc đấy.

Lưu Phong nghe vậy cười hắc hắc:

-Đại nhân, người nghe Đông Đông nói chưa. Xem ra ta nên đứng ngoài xem trường náo nhiệt này mới được.

-Ngươi!... -Vương Đông Đông bị Lưu Phong chọc cho tức giận đến nói nói không ra lời.

Một lúc sau mới thốt ra được một câu-Ngươi có đúng là nam nhân hay không? Vừa nghe có nhiều người theo đuổi đã vội buông tay. Ngươi có chút khí cốt nào không?

Lưu Phong cười:

-Đông Đông, chuyện này xem ra nàng đã sai. Ta có bao giờ nói theo đuổi nàng đâu?

-Ngươi!... Vương Đông Đông nghe vậy, trong lòng nhất thời đau xót, lỗ mũi nóng lên, rớt nước mắt-Ngươi như thế nào có thể nói vậy. Chúng ta... chúng ta đều đã... Ngươi còn nói như vậy?

Vương Đức Vọng tự nhiên thấy có chút mập mờ trong đó, vội hỏi:

-Đông Đông, các ngươi đã có chuyện gì sao? Hay là gạo đã nấu thành cơm?

Lưu Phong vẻ mặt oan ức:

-Đông Đông, gạo có thể nấu thành cơm nhưng quan hệ chúng ta thì thật sự thuần khiết như tờ giấy trắng vậy.

-Đông Đông, các ngươi tới cùng là có chuyện gì? Ngươi cứ nói ra, phụ thân sẽ làm chủ cho ngươi. -Vương Đức Vọng nói lời này, rất rõ ràng là vẽ đường cho hươu chạy.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.