Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 339: Chung Giường Với Liên Nguyệt

Hi Du Hoa Tùng

339 Chương 339: Chung giường với Liên Nguyệt

Lưu Phong nghe vậy cũng có chút thương cảm, thì ra tiểu nha đầu này đối với mẫu thân cũng thật là có hiếu.

Để một nữ nhân hiếu thảo như vậy ngủ ngoài hành lang thì quả là có chút nhẫn tâm.

“Được rồi, đêm này cho ngươi ở lại phòng ta. Bất quá ta nói cho ngươi biết, ở phòng ta thì chỉ có một giường.” Lưu Phong lạnh lùng nói.

“Hì, Nguyệt nhi biết rồi, phòng này chỉ có một cái giường.” Liên Nguyệt le lưỡi ra, tinh quái mỉm cười: “Yên tâm, Nguyệt nhi sẽ không để cho thúc thúc phải ngủ trên ghế đâu.”

Lưu Phong bực mình nói: “Vậy ý của ngươi là hai chúng ta ngủ cùng giường?”

“Có gì mà không thể chứ.” Liên Nguyệt chậm rãi nói từng chữ một: “Mặc dù nói nam nữ thụ thụ bất thân nhưng người là thúc thúc của ta. Ta là cháu của người. Chúng ta đâu có cần phải tuân theo câu nói kia đâu.”

“Không được, ta mỗi khi đi ngủ đều phải khỏa thân.” Lưu Phong vô thức nói ra thói quen khi ngủ của mình.

“Thật sao?” Liên Nguyệt thần sắc trở nên kích động: “Thúc thúc, không nghĩ là chúng ta có sở thích giống nhau. Kỳ thật Nguyệt nhi khi ngủ cũng không mặc quần áo. Mẫu thân cũng vậy. Mẫu thân nói khi ngủ mà lõa thể sẽ rất tốt.”

Hai mẹ con này quả là hiểu biết. Lưu Phong cười hắc hắc nói: “Không sai, khoa học gia khi nghiên cứu đã phát hiện khi ngủ mà lõa thể thì đối với thân thể sẽ có rất nhiều hữu ích.”

Liên Nguyệt vẻ mặt ngơ ngác: “Thúc thúc, khoa học gia là ai?”

Lưu Phong bất giác thầm mắng mình, vô ý mà lại dùng từ ngữ thời hiện đại: “Khoa học gia... ngươi như thế nào mà ngay cả khoa học gia cũng không biết? Hắn ta chính là một lang trung nổi tiếng chuyên nghiên cứu sức khỏe của con người.”

“Ồ, thì ra là như thế.” Liên Nguyệt mặc dù như vậy nhưng không hề tin lời giải thích của Lưu Phong.

“Thúc thúc, chúng ta ngủ đi. Liên Nguyệt hôm nay bị kinh hãi, cũng có chút mệt mỏi.”

Liên Nguyệt nói xong bất kể đến thái độ của Lưu Phong như thế nào, đưa tay cởi đai lưng, để lộ ra áo ngực màu đen. Mặc dù hai vú không lớn nhưng lại săn chắc dị thường, quả là dụ nhân.

“Thúc thúc, người cũng nên cởi quần áo ngủ thôi. Người nhìn Nguyệt nhi làm gì.” Liên Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong nói.

Làm gì? Đương nhiên là làm chuyện người lớn rồi. Nếu không có Dương Thị, nếu Liên Nguyệt không phải còn ở tuổi vị thành niên thì giờ phút này Lưu Phong đã xơi ả rồi.

Lúc này Liên Nguyệt đã bỏ đi đai lưng, thuận tay cởi luôn quần lửng ra.

Bây giờ chỉ còn lại nội y trên người nàng mà thôi.

Nàng dường như không ý thức được nữ nhân như vậy sẽ kích thích nam nhân như thế nào. Nàng cũng không ý thức được lúc này bổng bổng của Lưu Phong cũng bắt đầu nhúc nhích đứng lên.

“Thúc thúc, trễ lắm rồi, trời nhanh sáng lắm mau đi ngủ thôi.” Thanh âm trong trẻo vang lên khiến Lưu Phong tỉnh ngộ, âm thầm vận Nguyên Anh lực áp chế tà niệm, cởi áo ngoài chui vào chăn.

“Thúc thúc, người phải cho Nguyệt nhi ôm người ngủ được không?” Liên Nguyệt cũng không đợi Lưu Phong trả lời, quay sang, ôm lấy hắn, gối đầu lên tay hắn ngủ.

Lưu Phong bất giác cảm thấy bứt rứt. Trước mặt mình là một tiểu vưu vật nhưng sờ cũng không được, ăn cũng không được. Hắn vốn dĩ trong lòng rất cố kỵ Dương Thị, cho nên phải cố kìm chế dục vọng trong lòng xuống.

“Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu...” Lưu Phong nhắm mắt lại, đếm cừu trong lòng, cố gắng đưa mình vào giấc ngủ. Quả nhiên một lúc sau, hắn hoàn toàn tĩnh tâm, tiến vào mộng đẹp.

Liên Nguyệt tưởng đã ngủ say, lúc này chợt mở mắt, quan sát Lưu Phong. Trong con mắt hiện lên một vẻ thất vọng khôn cùng.

“Hắn là chân quân tử hay ngụy quân tử???” Lần đầu tiên Liên Nguyệt hoài nghi cách nhìn của mình đối với nhân phẩm hắn là sai lầm.

Có lẽ nàng cũng mệt mỏi, trong đầu quay cuồng đủ mọi nghi vấn. Từ từ bất tri bất giác, Liên Nguyệt cũng chìm vào giấc mộng.

Lúc này Dương Thị vẫn chưa ngủ được. Nàng chú tâm lắng nghe xem động tĩnh bên phòng Lưu Phong như thế nào.

Một lúc lâu vẫn không nghe được thanh âm nam nhân thở dốc và nữ nhân rên rỉ, nàng cuối cùng đắp chăn, ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, ánh sáng vàng nhạt từ cửa sổ chiếu vào căn phòng, một cảm giác ấm áp làm cho Lưu Phong chợt tỉnh dậy.

Đột nhiên hắn phát hiện ra hạ thể mình có chút vướng víu. Vội vàng cúi đầu nhìn xuống, hắn phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Tối qua không biết thế nào mà giờ đây Liên Nguyệt vẫn ngủ nhưng hai tay lại nắm chặt tiểu đệ đệ của hắn.

Hơn nữa áo ngực màu đen của Liên Nguyệt cũng không biết tại sao mà đã rớt ra ngoài. Bộ ngực trắng ngần thoải mái bung sổ ra, trực tiếp hiện ran gay trước mắt hắn.

Một sự kích thích mãnh liệt đánh sâu vào não hải hắn. Tiểu đệ đệ theo đó đột nhiên rung lên. Liên Nguyệt vẫn ngủ say, hai tay như gia tăng thêm lực đạo nắm chặt lấy tiểu đệ đệ đang có sự biến hóa của Lưu Phong.

Bực thật. Tối qua hắn nhớ rõ là nàng ôm mình ngủ mà sao sáng nay đã biến thành ôm bổng bổng của mình?

Không tự chủ được, ánh mắt Lưu Phong dán vào bộ ngực trước mắt. Mặc dù không lớn nhưng rất săn chắc, hai núm vú hồng ửng, giống như hai trái chery vậy, thực làm cho người ta cảm thấy miệng khô khốc, cổ họng nóng ran...

“Tiểu đệ đệ thật đáng chết...”Ngay khi Lưu Phong nhìn ngắm bộ ngực của Liên Nguyệt thì bổng bổng ở dưới đã lớn lên vài phần.

Cố nén sự xúc động trong nội tâm, Lưu Phong di dời ánh mắt của hắn ra chỗ khác, cẩn thận nhấc thân thể mình lên.

Rốt cuộc bổng bổng đã tuột khỏi tay Liên Nguyệt. Hắn đang chuẩn bị xuống giường thì Liên Nguyệt với tay ôm ngang hông hắn. Trời ạ, bổng bổng tự nhiên được bộ ngực của nàng kẹp vào giữa.

Lưu Phong cẩn thận quan sát, hắn thấy Liên Nguyệt vẫn ngủ say, không có vẻ gì là thức tỉnh cả.

Bất đắc dĩ, hắn phải dùng hai tay đẩy thân thể nàng ra.

Ngay lúc này thì Liên Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra, lầu bầu nói: “Thúc thúc, vật gì đâm vào cằm ta mà đau quá.” Nói xong nàng khẽ di chuyển bàn tay, nắm lấy cái vật đâm vào cằm của mình.

“Đừng, ngàn vạn lần... đừng.” Lưu Phong khẽ hô lên nhưng đã muộn. Bổng bổng đã bị Liên Nguyệt bắt lấy.

“Thúc thúc, đây là vật gì vậy?” Liên Nguyệt mặc dù cầm bổng bổng trong tay nhưng vẫn giương mắt lên nhìn chằm chằm vào nó.

“Liên Nguyệt mau buông tay ra.” Lưu Phong thở nhẹ một hơi, thầm kêu cứu mạng.

Liên Nguyệt như trước, không chịu buông tay, nàng dùng tay phải nắm chặt bổng bổng, tay trái dụi dụi mắt, xem rõ xem đang nắm vật gì.

Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị giải thích thì Liên Nguyệt đột nhiên hỏi: “Thúc thúc, sao cái vật này nó cứng và nóng hổi vậy?”

Lưu Phong bối rối không phát hiện ra một tia giảo hoạt trong mắt tiểu nha đầu: “Cái này là bổng bổng. Nó là tên gia hỏa tạo ra nước tiểu của nam nhân.” Lưu Phong thấy Liên Nguyệt đối với bổng bổng không hiểu rõ lắm, trong lòng vui vẻ, giảng giải. Sự lạc hậu của thời cổ đại quả thật cũng có chỗ tốt. Nếu là thời hiện đại thì dám chắc nữ tử này đã kêu to sắc lang, sau đó tặng cho hắn một cái tát.

“Ồ vậy sao? Sao nó lại cứng như vậy?” Liên Nguyệt tựa hồ rất có hứng thú với bổng bổng của Lưu Phong, không hề có ý định buông tay ra mà lại xem nó như một thứ đồ chơi vậy.

Lưu Phong thầm kêu cứu mạng, cố gắng bình tâm lại, giải thích: “Bởi vì bổng bổng của ta đang ở trạng thái buổi sáng sớm.”

Vì tránh cho Liên Nguyệt hỏi thêm, hắn nói luôn: “Trạng thái này nói lên nam nhân vào sáng sớm sẽ phải đi tiểu, khi đó bổng bổng sẽ trở nên cứng rắn. Đó là một hiện tượng sinh lý hết sức bình thường. Không ai có thể làm cho nó mềm đi được.”

“Đi tiểu...” Liên Nguyệt thảng thốt kêu lên, quả nhiên buông tay ra, mặc dù nàng vẫn muốn trêu Lưu Phong nhưng sợ bổng bổng phun nước tiểu ra tay nàng.

“Thúc thúc, tối qua người không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Nguyệt nhi đấy chứ?” Liên Nguyệt thoải mái mặc nội y trước mặt Lưu Phong, vừa mặc vừa hỏi.

Tử nha đâu, ngươi chiếm tiện nghi của ta mới đúng. Lưu Phong nghiêm mặt: “Liên Nguyệt, ngươi nói gì vậy. Ta là thúc thúc của ngươi. Ta như thế nào có thể làm vậy. Tối qua ta ngủ một mạch đến sáng.” Lưu Phong quả nhiên không hề nói dối, mặc dù phải đếm cừu mới ngủ được nhưng hắn không hề làm chuyện gì bậy bạ cả.

“Công tử, mở cửa. Liên Nguyệt có trong phòng người hay không?” Lúc này từ ngoài cửa truyền đến thanh âm của Dương Thị.

Lưu Phong có cảm giác như bị bắt gian vậy, vội vàng mặc quần áo, ứng tiếng: “Có, sáng nay Liên Nguyệt đã đến đây yêu cầu ta đang kể chuyện cho nghe.”

Dương Thị ngoài cửa, thì thầm trong miệng. Thật không? Tối qua ta có thấy ả về đâu?

Dương Thị khi trời còn hừng đông đã thức giấc, quyết định mãi, cuối cùng tự mình đi đến phòng Lưu Phong, kiểm tra xem Lưu Phong và Liên Nguyệt có xảy ra chuyện gì hay không.

“Ồ, vậy ta có thể bước vào không?” Dương Thị cũng không nói thẳng ra hắn nói dối mà mở cửa tiến vào.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.