Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 303: Quyết Định Của Quý Phi

Hi Du Hoa Tùng

303 Chương 303: Quyết định của quý phi

Yên tâm đi, nương nương đã an bài mọi chuyện cho ngươi, ngươi thay bộ y phục của thái giám này vào, sau đó theo ta vào tẩm cung của nương nương.” Trương công công nói, lấy tay chỉ vào bọc quần áo trên bàn.

Lưu Phong gật đầu, cầm lấy bọc quần áo, vào phòng ngủ của mình thay quần áo.

Trên đường đi, Lưu Phong khẽ thắc mắc hỏi: “Công công, người có biết Nương nương triệu ta vào cung có chuyện gì không?”

“Ta cũng không rõ, bất quá ta xem sắc mặt nương nương có vẻ không tốt, tựa hồ như có chuyện trọng yếu.” Trương công công suy nghĩ một lát, đoạn nói tiếp: “Đúng rồi, sáng sớm nay Hoàng thái tôn đi vào Thượng thư phòng diện kiến bệ hạ, chúng ta ở ngoài cửa, dường như Hoàng thái tôn có nhắc đến công tử... nhưng cụ thể là nói như thế nào thì ta cũng không biết. Nương nương tìm ngươi có thể là liên quan đến chuyện này.”

Mẹ kiếp, chẳng lẽ tên giả mạo kia trước mặt Hoàng đế nói bậy nói bạ, làm lão Hoàng đế định gây bất lợi cho mình. Nghĩ đến đây thần sắc của Lưu Phong cũng trở nên nghiêm trọng.

Ân quý phi giờ này đang đứng tại trúc kiều, nhìn bầu trời, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, dường như có tâm sự trong lòng.

“Cô cô, Phong nhi đến.” Lưu Phong đi tới, cung thân vấn an.

Ân quý phi quay đầu lại, khẽ nói với Lâm Lang: “Ngươi lui ra.” Lâm Lang hội ý vội khom người lui ra.

“Phong nhi, ngươi nghĩ cảnh sắc nơi này như thế nào?” Ân quý phi khẽ hỏi.

Lưu Phong mặc dù không hiểu ý của Ân quý phi nhưng vẫn cẩn thận quan sát xung quanh, cung kinh nói: “Cảnh vật nơi này u tĩnh thanh nhã, thật làm cho con người ta cảm thấy bình yên, tĩnh tâm.”

Ân quý phi gật đầu nói: “Cảnh sắc nơi này ngươi nói thật không sai. Bất quá ngươi có biết là đã có bốn người phi tử chết tại hồ nước này.”

Lưu Phong biến sắc: “Cô cô, chẳng lẽ bệ hạ đối với người...”

Ân quý phi xoay người lại, nhẹ giọng nói: “Không phải như người tưởng tượng. Bệ hạ mấy ngày nay mặc dù không thăm ai hết nhưng đối với ta thì...”

“Vậy cô cô vì sao sinh ra tâm tình như vậy?” Lưu Phong ân cần hỏi.

“Kỳ thật cũng không có gì lớn lao.” Ân quý phi buồn bã nói: “Sáng nay ta vô ý nghĩ đến số phận của phi tần trong hậu cung này, các nàng đều có một kết thúc bi thảm. Mặc dù ta không khả năng đi theo con đường của các nàng nhưng vận mệnh cũng sẽ phải cô độc tịch mịch, so với các nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Ngươi có biết không, cô cô đã bốn mươi tuổi, từ giờ đến khi về già mới là đáng sợ nhất vì phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo nơi hậu cung này...”

Lưu Phong tiến lên, ngữ khí có chút thương cảm, nói: “Cô cô nói giỡn à, người như thế nào mà già. Theo Phong nhi thấy thì dung nhan của người chỉ như hai mươi tuổi, nếu người và Tố Tố đứng chung một chỗ thì người ta dám chắc sẽ nghĩ hai người là tỷ muội.”

Lưu Phong nói lời này thật ra có chút khoa trương, dung nhan của Ân quý phi đích thực là còn trẻ tuy nhiên như thế nào thì nhìn nàng cũng phải hơn ba mươi. Bất quá hắn nói câu này đối với Ân quý phi mà nói thì thập phần cao hứng.

“Phong nhi, ngươi lại giễu cợt ta rồi.” Ân quý phi bật cười, khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt tràn ra một cỗ thanh xuân phong vận.

Lưu Phong nghiêm trang, tạo ra bộ dáng đứng đắn, nói: “Cô cô, Phong nhi nói đều là lời nói thật.”

Ân quý phi nghe vậy càng cảm thầy vui vẻ, trên đời này có nữ nhân nào không thích nghe người khác khoa tán mình đâu chứ.

“Phong nhi theo ta vào trong lương đình này ngồi.”

Hai người đi vào lương đình giữa hồ, đình thai được làm bằng bạch ngọc, xinh đẹp lộng lẫy, hoa cỏ xung quanh tỏa ra hương thơm ngào ngạt, thật làm cho người ta khoan khoái.

“Phong nhi, ngươi có biết vì sao hôm nay cô cô gọi ngươi đến không?” Ân quý phi cước bộ khoan thai, nhẹ nhàng ngồi xuống một chiếc ghế trong lương đình, nhẹ giọng hỏi.

Lưu Phong nghe âm thanh trong trẻo, lảnh lót vang lên, nhất thời đưa mắt nhìn nàng, chỉ thấy Ân quý phi giống như tiên tử trong tranh vậy, quanh thân di tán một cỗ khí tức kiều mỵ bất phàm.

“Phong nhi, ngươi nhìn gì vậy? Cô cô thật sự đẹp lắm sao?” Ân quý phi cảm nhận được trong mắt hắn hiện lên quang mang, bộ dạng si ngốc, nên lớn mật hỏi. Bất quá lời vừa thốt ra thì nghĩ được mình có chút thất thố. Hắn là chất tử của mình, hỏi câu này hình như có ý không đứng đắn lắm.

Lưu Phong trong lòng đúng là cũng đang phức tạp, nghe Ân quý phi hỏi vậy, khẽ cười ha ha, khỏa lấp bối rối, nói: “Cô cô đương nhiên là rất xinh đẹp.”

Ân quý phi khẽ mỉm cười, mặt mày hơn hở, nhìn Lưu Phong nói: “Phong nhi, miệng lưỡi của ngươi thật ngọt ngào, không trách được Tố Tố lại thích ngươi như vậy...” Giờ phút này Ân quý phi quả thực rất vui vẻ.

Lưu Phong cười hắc hắc, nói: “Cô cô, Tố Tố yêu Phong nhi là vị coi trọng nhân phẩm của Phong nhi. Phong nhi là người thành thật đứng đắn.”

“Ân quý phi thản nhiên cười: “Cái gì ngươi nói cũng được.”

Ngưng thần một lát, Ân quý phi đột nhiên trấn tĩnh lại thần sắc, khẽ nói: “Phong nhi, ta suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng có một quyết định.”

Lưu Phong hơi kinh hãi, chẳng lẽ là Ân quý phi muốn cùng mình thành lập một mối quan hệ ‘siêu hữu nghị’?

Nghĩ tới đây Lưu Phong có chút kích động, lại pha chút lo lắng.

“Phong nhi, ta biết ngươi quyết tâm tiến vào cơn lốc chính trị tại kinh đô này. Cô cô nghĩ sẽ giúp ngươi toàn lực cầm cự.”

Lưu Phong khẽ hỏi: “Cô cô, người quyết định vấn đế này chính là...”

“Đúng vậy. Có vấn đề gì không? Nếu ngươi còn muốn thăng tiến trong quan trường thì cô cô sẽ đem toàn lực trợ giúp cho ngươi thành công. Mặc dù cô cô chỉ ở trong hậu cung nhưng đối với bệ hạ cũng hiểu rất rõ.

Lưu Phong nghe vậy bất giác xấu hổ, té ra là từ bụng ta suy ra bụng người, tâm địa của mình thật là xấu xa. Cô cô vốn là quyết định giúp mình, mình lại nghĩ đến chuyện trăng gió.

“Phong nhi, ngươi đối với bệ hạ, hiểu rõ được bao nhiêu phần?” Ân quý phi nhìn chằm chằm Lưu Phong, hỏi.

Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: “Phong nhi đối với bệ hạ chỉ là hiểu một chút mà thôi, hoàn thỉnh cô cô chỉ giáo.” Dù sao cũng là phu thê cùng giường. Lưu Phong nghĩ Ân quý phi đối với Hoa Hạ đại đế hẳn là hiểu rất rõ.

Ân quý phi thản nhiên nói: “Mấy năm trước bệ hạ thật sự là một minh quân nhưng mấy năm nay bệ hạ đã già yếu, trở thành đa nghi, trở nên khó đoán. Dưới tình huống bây giờ mà ngươi muốn được bệ hạ trọng dụng thì cũng phải có lao tâm khổ tứ đây.”

Lưu Phong suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Bệ hạ bây giờ quan tâm nhất là viễn chinh Phù Tang và Cao Lệ, nếu Phong nhi giải quyết được vấn đề này cho Hoàng thượng thì cô cô nghĩ sao?”

“Mấy ngày nay ta cũng nghe được một chút tình huống về Phù Tang và Cao Lệ. Bây giờ nói cho ngươi nghe, hy vọng trợ giúp được cho ngươi một chút.”

Lưu Phong nghe vậy, vội vang nghiêm trang nói: “Cô cô, thỉnh người chỉ giáo.”

“Trước tiên nói về Phù Tang. Đảo quốc này thường xuyên tổ chức cướp bóc tại vùng duyên hải của Hoa Hạ đế quốc. Ngay cả thủy sư tuần tra của Hoa Hạ đế quốc cũng đã từng chạm trán với chúng. Bờ biển của đế quốc rất rộng lớn, mà Phù Tang võ sĩ hành động cực kỳ nhanh chóng, mỗi lần chúng ta tổ chức truy quét đại quy mô thì lại không tìm thấy bóng dáng của chúng. Mấy năm gần đây vùng Đông nam duyên hải, cư dân và quan binh đã chịu khổ nhiều bởi Phù Tang võ sĩ.”

Lưu Phong nghe vậy, cúi đầu suy nghĩ: “Phong nhi nghe nói Phù Tang lãng nhân hành tung quỷ dị thần bí. Bất quá vẫn có biện pháp.”

Ân quý phi ngẩng đầu lên hỏi: “Phong nhi, ngươi có biện pháp gì? Nói ta nghe xem.”

“Triều đình có thể cho các bộ vùng duyên hải như Liêu Đông, Triết, Mân, Việt... tổ chức quan binh đi tuần tra vùng biển liên tục. Mặt khác trong dân chúng cũng thành lập Dân gian xã đoàn, hiệp trợ với hải lục quan binh tác chiến. Như vậy thì toàn dân cũng là binh lính. Phù Tang võ sĩ cũng không dám coi thường vọng động.”

Ân quý phi nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia sáng kì dị: “Phong nhi, ngươi nói rất hay nhưng bất quá áp dụng cũng có chút khó khăn. Đế quốc đối vối dân chúng quản lý rất nghiêm ngặt. Nếu tổ chức Dân gian xã đoàn, trao quân nhu, binh khí cho dân chúng, chỉ sợ họ tạo phản... Điều này e là rất khó.”

“Vấn đề phi thường thì phải dùng thủ đoạn phi thường.” Lưu Phong tiếp tục nói: “Đế quốc quản lý quân giới luôn lo lắng dân chúng tạo phản nhưng bây giờ chúng ta cấp binh khí cho họ là để chống cự ngoại địch xâm lăng.” Phong nhi nghĩ người dân vùng duyên hải chịu nhiều đau khổ bởi Phù Tang võ sĩ, đương nhiên là hận thù sâu nặng. Phát binh khí cho bọn họ, tự nhiên họ sẽ đối phó với Phù Tang, hơn nữa còn cảm tạ triều đình.”

Nghe Lưu Phong phân tích xong, Ân quý phi gật đầu: “Phong nhi, chủ ý của ngươi không sai. Có cơ hội ngươi có thể nói cho bệ hạ biết suy nghĩ trong lòng ngươi.”

Lưu Phong gật đầu: “Nghe nói Hoa Hạ đế quốc còn có các chư hầu gần Cao Lệ và Phù Tang, tại sao bệ hạ không phái sứ thần đến các nước chư hầu này thương nghị đối phó với Phù Tang và Cao Lệ?”

“Ta hiểu rất rõ bệ hạ, hắn luôn nghĩ Hoa Hạ đế quốc là thượng quốc, đối phó với Phù Tang và Cao Lệ sao lại phải nhờ đến lực lượng của các nước chư hầu khác.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.