Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 205: Không Đánh Mất, Không Từ Bỏ

Hi Du Hoa Tùng

205 Chương 205: Không đánh mất, không từ bỏ

Nữ tử che mặt lạnh nhạt nói: “Cái này chẳng qua là tín hiệu Thánh Giáo chúng ta nổi lên, tương lai, rất nhiều địa phương sẽ có cờ quân khởi nghĩa của chúng ta. Được rồi, không cần hỏi nữa, ngươi đi truyền lệnh đi.”

Mỹ phụ có chút cung kính, vội vàng xoay người, vừa đến cửa, lại nghe mông diện nữ tử gọi: “Chờ một chút, nghe nói Lưu Phong đang ở Lương Châu?”

Mỹ phụ gật đầu, nói: “Đúng vậy, hắn lần này là phó soái Tiễu Phỉ, nhận lệnh của Quân Bộ đến Lương Châu chỉnh đốn quân đội.”

“Tốt lắm.”

“Ngươi đi đi.”

Vẻ mặt mỹ phụ nghi hoặc, chầm chậm đi ra ngoài lầu các.

...

... Ngày thứ hai, ba quân thăng trướng, Lưu Phong đã sớm thay một thân khôi giáp, chân mang chiến ngoa (ủng lính), phía trên lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, uy phong lẫm liệt, thập phần khí thế.

Lưu Phong bước lên điểm tướng đài, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trước mắt binh sĩ tam doanh, Trương Trì thống lĩnh quân sĩ đội I quân dung hùng tráng nhất. Tướng sĩ đội II, đội III lại lộn xộn, mặt mày lếch thếch, dơ bẩn đủ dạng, làm cho người ta không dám tin đây là một đội quân.

Ngày hôm qua, nhị ti (đội II) của Tạ Thế Kiệt biểu hiện cũng không tệ lắm, nhưng chỉ qua một đêm mà bộ dáng thành thế này. Lưu Phong cho dù là kẻ ngu cũng có thể nhận ra Tạ Thế Kiệt và Lữ gia hai huynh đệ bắt tay làm khó mình.

Lưu Phong lạnh lùng cười, đi về trước đài hai bước, lớn tiếng nói: “Ba đội tướng sĩ có lẽ không biết ta. Tại hạ Lưu Phong, là phó soái Tiễu Phỉ liên quân. Lần này phụng mệnh Quân Bộ đến Lương Châu chỉnh đốn quân bị. Từ lâu nghe nói đến đại danh của Lương Châu Thần Cơ Doanh, tướng sĩ Lương Châu Thần Cơ Doanh kiêu dũng thiện chiến, là đội quân dũng mãnh hiếm có ở đế quốc. Hôm nay nhìn thấy, thực sự những gì nghe được không giống như trước mắt, chỉ là một đám hỗn loạn. Ta quả thực không dám tin tưởng, đứng trước mắt ta là một đội quân. Nhìn quần áo các ngươi xem, nhìn tinh thần các ngươi xem, nếu bỏ vũ khí trong tay ra, các ngươi và thổ phỉ, khất cái có khác gì nhau...”

Lưu Phong nói như thế, tướng sĩ đội I liền không hài lòng, phó soái ngươi chửi người cũng không xem phải trái trước sau a. Đội II, đội III quả thật giống tên khất cái nhưng đội chúng ta thì không đúng a. Ngươi dựa vào cái gì mà vơ đũa cả nắm.

Trong lúc tướng sĩ đội một chuẩn bị phân bua thì Lưu Phong lại nói: “Hôm nay, tướng sĩ đội I là có tác phong tốt, ta nhìn thấy các ngươi mà cảm thấy tự hào cho quân đội.”

Ánh mắt Lưu Phong quét qua, trên mặt hiện lên một tia hàn ý, trầm giọng nói: “Tham tướng đội III Lữ Hổ đâu?” Nói xong, ánh mắt Lưu Phong uy phong chậm rãi lướt qua mặt tướng sĩ tam ti.

Cảm nhận được uy thế Lưu Phong, Lữ Hổ hơi kinh hãi, vội vàng ôm quyền thi lễ nói: “Mạt tướng tham kiến Nguyên soái!”

Lưu Phong vung tay, quát: “Đội III Lữ Hổ, hôm qua tại sao không thấy bóng dáng ngươi? Hôm nay ba đội binh mã tề tụ, tại sao ngươi thống lĩnh binh mã đội ba lỏng lẻo như thế?

Lữ Hổ vốn tưởng nhân cơ hội hạ thấp uy phong Lưu Phong, nhưng không ngờ người ta lại sớm dùng lý lẽ trước với mình, nhất thời nghiến răng, sắc mặt đanh lại.

Lưu Phong thấy Lữ Hổ không trả lời câu hỏi của mình, trong lòng có chút bất mãn, hừ nói: “Lữ Hổ, ngươi điếc hay là câm? Tại sao không trả lời bổn soái?”

Lữ Hổ lập tức đùng đùng, ôm quyền nói lớn: “Bẩm Nguyên soái, gia huynh tại hạ có bệnh trong người, bởi vậy ti chức có chút lo lắng, lúc này mới chậm trễ diễn luyện tướng sĩ, xin Nguyên soái minh xét. Hôm nay nếu đã điểm tướng xong, xin Nguyên soái ân chuẩn ty chức sớm vào chăm sóc gia huynh...” Nói xong hắn cũng không đợi Lưu Phong trả lời, ôm quyền lui về sau ba bước, bỗng nhiên chuyển thân, trừng mắt đi xuống đài.

Trương Trì nhìn sau lưng hắn có chút lắc đầu. Thầm nghĩ, Lữ Hổ ơi là Lữ Hổ, ngươi ngay cả Lưu Nguyên soái cũng không biết rõ, cứ kiêu ngạo như vậy, ngươi sẽ lãnh đủ.

“Láo xược, người đâu, mau bắt Lữ Hổ cho ta.” Lưu Phong đột nhiên biến sắc, hướng về phía Lữ Hổ hét lớn một tiếng. Trương Đại Đầu và Hàn Tử Vân bên cạnh liền mang theo thân binh vây bắt Lữ Hổ lại.

Tạ Thế Kiệt sắc mặt kinh hãi, vội bước lên phía trước nói: “Nguyên soái, đây là cớ gì? Đang yên đang lành sao lại bắt Lữ Hổ, còn không mau mau thả hắn ra, để Doanh quan đại nhân biết thì không hay đâu.”

Lưu Phong nghe vậy, hừ một tiếng, nói: “Tạ tham tướng, lời này của ngươi không đúng rồi, bổn soái là do Quân Bộ ủy thác, chính là chủ soái Lương Châu Thần Cơ Doanh, có chuyện gì ta tự chịu trách nhiệm. Lữ Hổ này rõ ràng đã biết rõ thân phận bổn soái nhưng lại nhiều lần hỗn xược, rõ ràng trong mắt không có triều đình, không có Quân Bộ. Tạ tham tướng ngươi là người thông minh, ta nghĩ ngươi sẽ không cùng với Lữ Hổ chung suy nghĩ chứ?”

Tạ Thế Kiệt hơi kinh hãi, vội vàng chắp tay nói: “Nguyên soái minh giám, ti chức chỉ làm theo lệnh của người.”

Lúc này, Trương Đại Đầu đến gần nói: “Công tử, chẳng hay xử trí Lữ Hổ thế nào đây?”

Lưu Phong lạnh nhạt nói: “... Cứ tạm giữ hắn trước, chờ ta điểm tướng xong sẽ tiến hành xử lí.”

Lữ Hổ bị thân binh của Trương đại đầu bắt giữ, vốn muốn mở miệng mắng, nhưng lại bị Trương đại đầu chế trụ huyệt đạo, không cách nào nói chuyện, không cách nào động đậy.

“Các vị, hôm nay biểu hiện của các ngươi khiến ta rất thất vọng. Các ngươi là quân nhân, các ngươi là quân nhân đế quốc ta bồi dưỡng, nhưng các ngươi nhìn xem biểu hiện của các ngươi hôm nay, tướng sĩ đội II, đội III, ta mời các ngươi nhìn xem trang bị và y phục của mình. Nếu giờ phút này đột nhiên có chiến tranh các ngươi như vậy có thể ra chiến trường chiến đấu không?”

“Trả lời ta, có thể chiến đấu được không?” Lưu Phong quát lớn.

Uy lực của Kim Đan Kỳ tu chân trước mặt vạn tướng sĩ tức thì biểu hiện kinh người.

“Không thể!” tất cả đồng loạt trả lời, cảm giác như là đã tập luyện trước đó.

“Rất tốt, các ngươi coi như còn có hy vọng. Có thể biết các ngươi không thể chiến đấu, điểm này rất trọng yếu.” Lưu Phong thần sắc nghiêm nghị, quay về Tạ Thế Kiệt hỏi: “Tạ tham tướng, nói cho ta, sứ mạng của quân nhân là gì? ’

Tạ Thế Kiệt đang thất thần, đột nhiên nghe Lưu Phong gọi chính mình, vội hỏi: “Ti chức---!”

Lưu Phong trầm giọng nói: “Ta hỏi ngươi có biết sứ mạng của quân nhân không?”

Tạ Thế Kiệt suy nghĩ một chút, lập tức lắc đầu: “Bẩm Nguyên soái, ty chức không biết.”

Mẹ nó, ngươi biết mới là lạ, sứ mạng của quân nhân, vấn đề này đến thời quân sự cận đại mới đề ra, các ngươi biết mới là lạ.

Lưu Phong ánh mắt lẫm liệt liếc nhìn tướng sĩ ba quân, nói lớn: “Để ta nói cho các ngươi, sứ mạng của quân nhân là gì. Quân nhân là hai từ thiêng liêng, là chức nghiệp thiêng liêng liêng. Sự yên ổn, đoàn kết, hòa bình, phát triển của quốc gia đều dựa vào sự bảo hộ của quân nhân chúng ta. Bách tính an cư lạc nghiệp, lĩnh thổ quốc gia hoàn chỉnh cũng nhờ vào sự bảo hộ của quân nhân chúng ta. Người nhà các ngươi cũng phải nhờ vào sự bảo hộ của quân nhân chúng ta. Quốc gia hùng cường là nơi có quân đội hùng cường. Sứ mạng của chúng ta chính là bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân.”

“Hôm nay biểu hiện của mọi người, ta có thể bỏ qua. Nhưng này mai, ngày mốt, nếu mọi người còn biểu hiện như thế này, vậy đừng trách ta không khách khí.” Lưu Phong ngẩng đầu nhìn Tạ Thế Kiệt, tiếp tục nói: “Ta là người tin tưởng duyên phận, cũng rất trân trọng duyên phận. Hôm nay có thể cùng mọi người tại Lương Châu gặp nhau, chính là một duyên phận của chính mình. Cũng như các vị huynh đệ có thể gặp nhau ở đây cũng là một loại duyên phận. Ta hy vọng mọi người thể cùng ta quý trọng duyên phận này. Thần Cơ Doanh như là một đại gia đình, tất cả mọi người đều là huynh đệ, là tỷ muội, ta hy vọng mọi người có thể tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau...”

“Hảo!”

Trương Trì không nghĩ đến Lưu Phong tuổi còn trẻ nhưng có thể nói được như vậy, không khỏi gật đầu gọi hảo. Nhất thời toàn trường vang lên một tiếng hảo.

Lưu Phong vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người yên lặng, nói tiếp: “Hôm nay là ngày đầu tiên ta gách vác trọng trách, tại đây, ta đề ra một yêu cầu cho mọi người. Đó là ‘Không vứt bỏ, không đánh mất’. Hi vọng mọi người trên chiến trường, trong sinh hoạt, bất kể ở đâu, cũng không nên bỏ rơi huynh đệ, chiến hữu của mình, không nên đánh mất lý tưởng và niềm tin của mình.”

“Không vứt bỏ, không đánh mất.” Trương Trì thì thầm tự nói, lặng lẽ ghi nhớ hai câu nói này, con mắt có chút ướt át. Đừng xem sáu từ như thế là đơn giản, nếu như chưa từng trải qua sinh tử thì không thể nói lên được. Trương Trì thậm chí hoài nghi tin tức của hảo huynh Hàn Tử Vân, Lưu Phong có thật là lần đầu tiên tòng quân không?

“Không vứt bỏ, không đánh mất.” Trong tướng sĩ ba quân, cũng không biết người nào hô lên, nhất thời, cả vạn tướng sĩ đồng thời hô to.

Lưu Phong âm thầm bật cười, nói thế, ngay cả quân nhân hiện đại cũng phải động lòng, không tin các ngươi lại không chút cảm động.

Nhìn tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, trong lòng Lưu Phong thầm nghĩ, cảm tạ binh lính đột kích, cảm tạ Hứa Tam Sở... cảm tạ MTV, cảm tạ CCTV... Trương Đại Đầu nghe Lưu Phong nói, thấp giọng hỏi: “Công tử gia, CCTV là cái gì, tại sao ngươi phải cảm tạ hắn a?”

(MTV, CCTV: các kênh truyền hình)

Lưu Phong một hồi ngạc nhiên, biết được đối phương nghe mình nói, vội nói: “CCTV a, là một vị quân sự rất lợi hại thời cổ đại.”

“Oh?” Trương Đại Đầu gãi gãi đầu, một lúc bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Nghe tên hẳn là người hải ngoại.”

Sau khi nhiệt huyết sôi trào, Lưu Phong lại vẫy vẫy tay, trầm giọng nói: “Bổn soái lần đầu đến Lương Châu Thần Cơ Doanh, ta biết một ít người có thể đối với việc ta nhậm chức có bất mãn. Ta đúng là xem trọng dân chủ, bất mãn cũng không sao, nhưng mà ý kiến thì ý kiến, tuyệt đối không được làm chậm trễ đại sự tiễu phỉ (tiêu diệt thổ phỉ). Nếu có người vì trong lòng bất mãn mà sau lưng ngấm ngầm phóng đao, làm chậm trễ chính sự. Lưu Phong ta tuyệt đối không nói nhiều, đừng nghĩ rằng Lưu Phong ta còn trẻ mà khi dễ, nói cho các ngươi hay, ta Phượng Viên Lưu Phong, Lưu đại thiếu gia, các ngươi có thể đến Giang Nam nghe, Lưu Phong ta đối đãi với địch nhân của mình như thế nào.”

“Nguyên tắc làm người của Lưu Phong ta là đối đãi bằng hữu ấm áp như mùa xuân, đối đãi với địch nhân tàn khốc như mùa đông rét mướt. Hôm nay ta nói điều này, nếu như có người âm thầm làm chuyện xấu, phá hư đại sự tiễu phỉ, sẽ giống như tượng thạch sư này.” Lưu Phong nhếch môi, sát khí đằng đằng nói. Sau đó, vung tay xuất Hạo Thiên Kiếm ra, quay về phía tượng sư tử bằng đá cách ba người không xa chém xuống, chỉ nghe ầm một tiếng, tượng sư tử bằng đá to lớn như thế đã biến thành bụi.

Đối mặt với một kiếm cường đại như thế, tướng sĩ tại đây nhất thời sợ ngây người.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.