Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 171: Mông Lớn Là Đại Phúc Khí

Hi Du Hoa Tùng

171 Chương 171: Mông lớn là đại phúc khí

Xú nữ nhân, ngươi cứ chờ đó. Có ngày ngươi sẽ phải quỳ dưới khố của ta. Chu Tam lạnh lùng cười, nói: “Đông Đông ta sẽ dùng sự thật chứng minh cho nàng thấy ta thích hợp với nàng hơn là hắn.”

Vương Đông Đông khinh thường nói: “Ngươi biết hắn là ai không? Thiếu gia của Phượng viên, đại lão bản của Thiên Thượng Nhân Gian...”

Thân phận của Lưu Phong thật ra Chu Tam đã biết rõ. Nếu không thì dựa vào đức hạnh hàng ngày của hắn đã sớm cho thuộc hạ dùng đến sức mạnh. Chu Tam cũng không phải là người qua ngu ngốc. Hắn biết rất rõ cha mình sẽ không vì một người đàn bà mà trợ giúp cho mình, làm xấu đi quan hệ với Phượng viên. Thế cục hiện tại rất phức tạp. Nếu chưa nắm chắc thời cơ thì Yến phủ cũng không vội vã cùng Phượng viên trở mặt. Trước khi Chu Tam đến Giang Nam, Yến vương đã dặn dò hắn rất kỹ. Làm việc gì cũng phải cân nhắc cho cẩn thận.

Vương Đông Đông thấy tam đầu heo không nói lời nào, khẽ chớp mắt nhìn Chu Phi Cao nói: “Ta sẽ không thích ngươi. Mời ngươi đi cho ta.”

Chu Phi Cao hừ lạnh một, nhìn Lưu Phong lạnh lùng nói: “hảo, thiếu gia của Phượng viên quả nhiên là có chút thủ đoạn. Bất quá ta nhắc nhở ngươi một chút. Đông Đông là thê tử của ta. Ngươi nên cân nhắc cho kỹ.”

Lưu Phong hờ hững nghe hắn nói xong, liếc mắt nhìn Tam đầu heo một cái.

“Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu. Tái kiến.”

Lưu lại một câu nói cuối cùng, Chu Phi Cao khoát tay mang theo thủ hạ rời đi.

Lưu Phong biết mình sau này lại có có phiền toái đây. Mặc dù Tam đầu heo không là gì cả nhưng hắn dù sao cũng là người của Yến phủ. Yến vương cho dù không thích nhi tử thứ ba của mình lắm nhưng dù sao cũng không để cho ai bức hiếp hắn.

Đưa Vương Đông Đông trở về thì trời dã chuyển tối. Lưu Phong trực tiếp đi đến Thiên Thượng Nhân Gian ai ngờ Vương Bảo Nhi không có mặt ở đây. Hỏi ra mới biết hắn cùng với Thanh Âm đi thị sát các phân điếm.

“Mẹ nó, Xú tiểu tử này cũng quả là biết cách ăn chơi. Giả việc công để lo cho việc tư...” Lưu Phong nhíu mày thầm nghĩ Thiên Thượng Nhân Gian cũng nên có một Hội ủy viên kiểm tra kỷ luật. Bất kể ở thời đại nào thì quyền lực tập trung quá cũng không tốt. Có đôi khi do quyền lực tập trung mà hai người từ bằng hữu có thể biến thành kẻ thù. Vương Bảo Nhi tại Thiên Thượng Nhân Gian dù sao cũng có một tiếng nói nhất định. Vạn nhất hắn xảy ra chuyện gì thì đối với Thiên Thượng Nhân Gian mà nói thì đó cũng là một tổn thất nặng nề. Đương nhiên đối với Vương Bảo Nhi, hắn rất yên tâm điều khiển tên tiểu tử này nhưng Thanh Âm thì hắn có chút lo lắng về nàng ta.

Thanh Âm là một nữ nhân rất có năng lực, cũng rất xinh đẹp. Năng lực và xinh đẹp mà tập trung trên một nữ nhân thì không hẳn đã là chuyện tốt. Nếu có một ngày Vương Bảo Nhi phản bội lại hắn thì chắc chắn là do Thanh Âm mà ra. Lưu Phong hiểu rằng mình cũng cần nói chuyện qua với Thanh Âm một chút.

Thiên Thượng Nhân Gian càng ngày càng phát triển nhưng người dưới tay Lưu Phong thì không thể nào nhiều thêm được. Nhất là thân tín, thân phúc lại càng ít hơn.

Cũng có đôi khi hắn suy nghĩ hay là nhanh chóng phát triển Di Hồng viện sau đó để cho nữ nhân của mình quản lý Thiên Thượng Nhân Gian.

Người ta thường nói khi có tâm sự thì rất khó ngủ nhưng Lưu Phong thì ngược lại, càng có tâm sự thì hắn càng dễ buồn ngủ. Hắn về ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao hôn ba sào mới tỉnh giấc.

“Ai da!” Một âm thanh vang lên, một nhân ảnh đi tới trực tiếp leo lên giường, ngay cả giầy cũng không cởi ra, nhào vào lòng hắn.

Ai mà lớn mật như vậy, tự do xông vào phòng ngủ của hắn, lại còn có động tác thoải mái như thế?

Lưu Phong mặc dù vẫn ngái ngủ nhưng cảm giác vẫn còn rất mạnh, cảm giác người khác nhào vào lòng mình đã làm cho hắn tỉnh giấc.

Chỉ thấy hai con mắt long lanh chớp chớp, chiếc miệng xinh xắn liến thoắng nói: “Phu quân, thiếp tưởng tối qua thế nào chàng cũng đến tìm thiếp, không ngờ chàng không đến thì ra là ở chỗ này phong lưu khoái hoạt. Nói, có đúng là tối hôm qua đã ngủ với vị tiểu thư nào đúng không? Ân Tố Tố bây giờ đã là trợ lý lão bản của Thiên Thượng Nhân Gian. Đối với các vấn đề kinh doanh của Thiên Thượng Nhân Gian ít nhiều cũng biết một chút. Tuy nói Thiên Thượng Nhân Gian không cỗ vũ cho việc mại dâm nhưng trên thực tế vẫn có một ít trường hợp này xảy ra.

Lưu Phong hai tay từ trong chăn vươn ra, ôm lấy nàng, khẽ miết vài cái vào mông nàng, nói: “Tố Tố, nàng như thế nào lại tới đây?”

Ân Tố Tố dụi mặt vào lòng hắn, nũng nịu nói: “Tối hôm qua thiếp đợi đến nửa đêm, ai mà biết chàng không tới.”

Lưu Phong ngạc nhiên nhìn Ân Tố Tố, mấy ngày này không đến Tổng đốc phủ, quả là có chút không phải với lão bà này: “Tố Tố, trời đất chứng giám, ta mỗi ngày đều nghĩ đến nàng. Tối hôm qua đã muốn đến thăm nàng, ai mà ngờ có chuyện xảy ra cho nên mới trì hoãn...” Nói xong vỗ nhẹ vào mỹ đồn của nàng, cười hì hì: “Tố Tố lão bà, vài ngày không gặp, hình như mông của nàng lại lớn hơn một chút. Hay là nàng mỗi ngày đều ăn phao câu gà?” Ăn gì bổ nấy, dù sao thì trong ngành y dược của Trung Hoa cũng nói như vậy. Lưu Phong nói đến đây nhất thời nhớ lại kiếp trước cũng có rất nhiều nữ sinh cùng học với hắn vì muốn cho cặp mông nở nang hơn mà ngày nào cũng ăn phao câu gà.

Ân Tố Tố nghe vậy liền đỏ mặt nói: “Đại sắc lang, nói ra là không đàng hoàng.”

Dừng một chút Ân Tố Tố ngước mặt lên nhìn hắn nói: “Phu quân, chàng thích mông lớn đúng không?”

Lưu Phong khẽ bóp vào mông nàng một cái, vô sỉ, nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, nàng làm sao biết được?”

Ân Tố Tố chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ai mà lại không biết, chàng luôn dụ dỗ thiếp ăn phao câu gà, ngay cả Đóa Đóa cũng còn biết là chàng thích nữ nhân mông lớn. Ngày hôm qua thiếp còn thấy tiểu nha đầu này lén ăn phao câu gà nữa đấy.”

Đóa Đóa? Cái... tiểu nha đầu thân thể còn chưa phát dục kia sao?

Lưu Phong cười hắc hắc nói: “Tố Tố, nàng tốt nhất là nên kiên trì ăn phao câu gà. Nữ nhân mông càng lớn thì càng có nhiều phúc khí.”

“Có phúc khí?” Ân Tố Tố mặc dù thế nào cũng nhất nhất tin vào Lưu Phong, không nhịn được hỏi: “Phu quân, vậy mông của Tố Tố có lớn hay chưa?”

Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Mông của nàng đương nhiên là rất to, ta rất thích.”

Nghe nam nhân của mình khen dung nhan xinh đẹp thì đã có nhiều nhưng nghe người yêu của mình khen mình có mông lớn, e là nàng chưa từng biết bao giờ. Bất quá đối với những lời này của hắn nàng rất thích, liếc con mắt nhìn Lưu Phong nói: “Thật không? Phu quân?”

Lưu Phong tiếp tục nhào nặn mông nàng theo ý mình, cười nói: “Đương nhiên, ta vĩnh viễn yêu Tố Tố, vĩnh viễn yêu cự đại mỹ đồn của nàng...”

Một lát sau, đột nhiên Ân Tố Tố ngữ khí trở nên khẩn trương hỏi: “Phu quân, nghe nói chàng gần đây hay đi lại với Vương Đông Đông. Chẳng lẽ chàng không biết Yến vương phủ đang muốn cầu thân với Vương gia sao?”

Mẹ nọ, ai nhiều chuyện thế không biết. Lưu Phong liền giải thích: “Tố Tố, nàng không nên nghe người khác nói bậy. Ta là người thành thật, ta làm người như thế nào nàng hẳn phải biết chứ.”

“Hừ!”

Ân Tố Tố hừ một tiếng nói: “Cha thiếp chính mắt nhìn thấy chàng và ả đi cùng một chỗ, chàng còn không nói thật đi, còn định dấu diếm thiếp cho đến khi nào?”

Lưu Phong lại một phen ngạc nhiên, vậy ra là nhạc trượng tương lai của mình đã bắt mình tại trận

Bất quá vẫn có thể giải thích. Cha nào mà chẳng quan tâm đến hạnh phúc của con gái mình chứ.

Lưu Phong mỉm cười, vỗ về nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng tức giận ta sao?”

Ân Tố Tố khẽ trừng mắt nhìn hắn, bộ dáng như mất hứng vậy.

“Tố Tố, nàng sẽ không tức giận nữa chứ?” Lưu Phong cười hì hì, bàn tay bắt đầu mân mê đến bộ ngực sữa thơm tho của nàng: “Tin ta đi, ta chỉ yêu mỗi nàng mà thôi.”

Ân Tố Tố vẫn im lặng không nói lời nào. Nhưng trên khuôn mặt, rõ ràng là thần thái đã trở nên tốt hơn rất nhiều.

“Tố Tố, nàng yên tâm, ta đối với Vương Đông Đông thực sự không có ý gì cả.” Đương nhiên là nàng ta muốn quyến rũ ta thì cũng không trách được ta.

Ân Tố Tố nghe vậy liền ôm lấy cổ hắn, ngọt ngào nói: “Phu quân thật là tốt. Thiếp biết chàng chỉ yêu thiếp. Đều là trách thiếp nghe lời cha trách oan chàng.”

Dừng một chút, Lưu Phong khẽ hỏi: “Tố Tố, hôn sự của chúng ta khi nào mới tiến hành đây? Cô cô không gửi về tin tức gì sao?” Thành gia lập nghiệp, là sự kiện lớn của kiếp người. Có gia đình mới có trách nhiệm, mới có ý chí để tiến lên.

Ân Tố Tố khẽ thò bàn tay nhỏ bé của mình xuống vùng không gia giữa hai chân hắn, vuốt ve nhục bổng vài cái rồi nói: “Cô cô nói cũng nhanh thôi nhưng ít nhất cũng phải hết năm nay.”

“Ồ, vậy chẳng phải chỉ còn 2 tháng thôi sao?” Lưu Phong khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười. Ước gì ngày nào cũng có tin tốt lành như thế này.

“Phu quân, chàng trả lời cho thiếp nghe. Nếu thành thân xong thì chàng định xử trí nha hoàn của chàng như thế nào?” Ân Tố Tố đột nhiên hỏi tới vấn đề khiến cho hắn thật đau đầu. Công tâm mà nói thì hắn đối với Liễu Thanh Nghi cũng không muốn rời bỏ nàng. Nhưng nếu như vậy thì lại không công bằng với Ân Tố Tố. Mặc dù thời đại này nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình nhung trong tình yêu thì không nữ nhân nào muốn chia sẻ tình cảm của mình cho người khác cả. Lưu Phong biết chắc Ân Tố Tố cũng sẽ không phản đối quyết định của mình, có điều nàng sẽ không vui.

“Tố Tố, yên tâm, ta sẽ cho nàng hài lòng...” Lưu Phong trả lời một câu có chút mơ hồ, nhưng quả thật ngoài chuyện này thì hắn không biết phải trả lời thế nào nữa.

Ân Tố Tố là nữ nhân thông minh, nàng hiểu chỉ nên hỏi tới đây, không nên hỏi thêm nữa, hắn đã không muốn trả lời thì tuyệt không nên hỏi nữa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.