Trở về truyện

Hi Du Hoa Tùng - Chương 154: Dụng Hình

Hi Du Hoa Tùng

154 Chương 154: Dụng Hình

-Thật là thơm-từ trên người Bạch Vũ truyền đến một mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ đang trưởng thành, cũng giống như trái cây tươi mát và căng mọng vậy.

Lưu Phong mỉm cười hỏi:

-Có chuyện gì vậy?

Bạch Vũ nhìn hắn, đoạn nói:

-Đại ca, người ngồi xuống nói chuyện với muội một chút.

Lưu Phong cười nói:

-Ngươi sao hôm nay lại khách khí như vậy?

Bạch Vũ cười khổ một tiếng:

-Việc quá cấp bách. Đại ca, muội vừa lấy được tin tức Quế Tẩu cấu kết với Giang Nam chức tạo Lý gia muốn mượn lực lượng quan phủ cướp đoạt lấy gia sản của Bạch gia chúng ta.

Vẻ mặt của Bạch Vũ lúc này thật sự rất lo lắng.

-Giang Nam chức tạo phủ Lý gia? tên tiểu tử Lý Hoành dạo nọ có tham gia không?

Nhắc tới Lý gia, Lưu Phong cảm thấy rất khinh bỉ. Bạch Vũ gật đầu nói:

-Đúng là Lý Hoành đứng đầu. Quế Tẩu ngoài một người con trai ra, còn có một người con gái tên là Bạch Phi Phi. Nữ nhân này cùng Lý Hoành luyến ái lẫn nhau cho nên mới nhờ Lý gia trợ giúp.

-Tiểu muội, ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi. Lý gia thì sao cơ chứ?

Bạch Vũ vốn là không biết chuyện lần trước Lưu Phong trừng phạt Lý Hoành. Nếu không nàng đã không phải lo lắng như vậy.

Giang Nam. Tại một biệt viện bí mật của Cẩm Y Vệ. Bạch Thọ đang ngồi trên ghế. Dưới chân là một nam tử lõa thể, thân thể đầy thương tích, máu không ngừng tuôn chảy, trong miệng không ngừng rên rỉ đau đớn.

-Trương Ngọc Lâm, mùi vị này có dễ chịu hay không? Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Mau nói ra vị Tố Nhã cô nương kia cuối cùng là đang ở đâu?

Bạch Thọ ngữ điệu lạnh tanh hỏi.

Người có tên là Trương Ngọc Lâm cố gắng ngước đầu lên, cặp mắt hung hãn nhìn Bạch Thọ, phun ra một búng máu nói:

-Bạch Thọ, ta đường đường cũng là mệnh quan của triều đình. Ngươi dám đối xử với ta như vậy không lẽ không sợ vương pháp hay sao?

-Đánh hắn cho ta.

Bạch Thọ lạnh lùng quát, bên cạnh sớm đã có một tên phiên tử, thân hình lực lưỡng cầm một cây roi da quất tới tấp xuống người Trương Ngọc Lâm.

Trương Ngọc Lâm vốn thương tích trên người đã dày đặc, nay lại tiếp tục bị tra tấn, đau đớn đến cùng cực khiến cho hai gò má của hắn không ngừng co giật, thật là một cảnh tượng kinh dị.

Bạch Thọ âm lãnh cười rộ lên:

-Trương đại nhân, ngươi hà cớ gì mà phải chịu đau khổ như vậy. Không lẽ ngươi vẫn hy vọng có người đến cứu ngươi sao? Nói thật cho ngươi biết giờ phút này ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được ngươi. Trừ phi ngươi chịu nói ra Tố Nhã đang ở địa phương nào. Nếu không hôm nay ngươi chết không toàn thây.

-Ta... ta là mệnh quan của hoàng triều... các ngươi không thể làm như vây với ta.

Trương Ngọc Lâm giãy dụa, trừng mắt căm phẫn nhìn Bạch Thọ nói.

Được rồi, ta nói cho ngươi biết tam phẩm đại quan viên ta cũng từng đánh. Xá gì một tên thất phẩm như ngươi. Cho dù là ta công khai giết ngươi cũng không có vấn đề gì. Huống chi ngươi lại phạm phải tử tội. Không nên ảo tưởng làm gì. Chủ nhân của ngươi cho dù thần thông quảng đại đến mấy cũng vô pháp cứu người ra ngoài. Muốn sống hãy nói ra nơi ẩn thân của Tố Nhã.

Bạch Thọ phụng mệnh truy tìm tung tích hung thủ đã ra lệnh ám sát Lưu Phong. Vất vả bao nhiêu mới biết được nơi ẩn thân của Tố Nhã. Ai mà biết được đi được nửa đường thì tự dưng xuất hiện Trình Giảo Kim, Đông Châu huyện lệnh Trương Ngọc Lâm mang đi nơi khác. Cũng may Bạch Thọ cơ trí hơn người phát hiện ra vẻ dị thường của Trương Ngọc Lâm, mới quyết đoán bắt hắn. Không ngờ tên cẩu nô tài này cũng thật là quật cường, cho dù bị đánh chết cũng nhất định không chịu nói ra nơi ẩn thân của Tố Nhã.

-Trương đại nhân, xem ra ngươi chê huynh đệ ta tiếp đãi không chu toàn.

Bạch Thọ cười hi hi nói:

-Các huynh đệ, tiếp tục phục vụ Trương đại nhân cho đến khi ngài cảm thấy thoải mái.

Trương Ngọc Lâm hai mắt phẫn nộ như muốn bốc hỏa. Đã đến bước này hắn còn e ngại gì nữa. Chết sớm một chút thì sẽ sớm siêu thoát. Còn hơn là ở chỗ này thụ tội. Toàn thân đều là vết thương, Bạch Thọ còn cho người xát muối vào vết thương khiến cho hắn là người thép đi nữa cũng không thể chịu đựng được, lại bị Bạch Thọ đá cho mấy phát vào bụng, cơ thể tám chín phần là phế bỏ. Nơi ẩn thân của Tố Nhã không phải hắn không muốn nói mà vì nếu nói ra thì chính thê tử của hắn sẽ táng mạng. Vì sự an nguy của vợ con hắn, Hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

-Đám súc sinh các ngươi sau này nhất định sẽ chết không toàn thây.

Trương Ngọc Lâm hận không thể băm vằm tên phiên tử này thành từng mảnh nhỏ. Hắn đã sớm nghe nói về sự tàn bạo của Cẩm Y Vệ, không ngờ hôm nay lại được lĩnh giáo.

Bạch Thọ xoay người nhìn phiên tử mắng:

-Hỗn trướng, ta đã bảo các ngươi phải tiếp đãi Trương đại nhân cho tốt, làm sao mà bây giờ ngài vẫn còn có ý kiến? Đổi người hầu hạ Trương đại nhân. Trương đại nhân là khách quý của chúng ta. Chỉ có làm cho hắn thư thái hắn mới chịu hợp tác với chúng ta.

Phiên tử bị thủ lãnh tức giận giáo huấn, trong lòng vừa sợ vừa bực, lập tức phát tiết toàn bộ lên trên người Trương Ngọc Lâm. Đáng thương cho Trương Ngọc Lâm lúc này chỉ có thể rên hừ hừ, ngay cả nói cũng không còn hơi sức nữa.

Bạch Thọ rất hài lòng với tác phong của thuộc hạ, vẻ mặt tươi cười nói:

-Trương đại nhân, như thế nào? Cảm giác so với lúc nãy có thoải mái hơn không?

Trương Ngọc Lâm giãy dụa, định mở miệng thóa mạ Bạch Thọ nhưng chỉ có thể há mồm phát ra những âm thanh vô nghĩa.

Bạch Thọ tiếp tục cười nói:

-Trương đại nhân xem ra ngươi chưa thể chết được. Ngươi có muốn chết không, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Nghĩ tình ngươi và ta cùng là quan trong triều, có tâm nguyện gì nói ra. Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành.

Trương Ngọc Lâm mấp máy miệng nhưng vẫn không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Bạch Thọ vẫn như trước, mặt đầy xuân phong:

-Trương đại nhân, nghe nói thê thiếp ngươi rất nhiều, ai ai cũng đều như hoa như ngọc. Ta nghĩ ngươi chết đi chắc cũng không an tâm về bọn họ. Ngươi cứ yên tâm, sau khi ngươi chết đi ta sẽ an bài cho đám thê thiếp của ngươi.

Dừng một chút Bạch Thọ âm hiểm cười nói:

-Trương đại nhân thực là đại phúc khí, một mình đại chiến với chúng mỹ nữ. Còn huynh đệ chúng ta thì một mống cũng không có. Chờ ngươi chết đi, ta sẽ phái người tiếp nhận hết thê thiếp của ngươi. Giao cho huynh đệ của ta hàng đêm bồi tiếp các nàng. Cam đoan là các nàng sẽ thích cuộc sống thần tiên này... Không biết Trương đại nhân đối với sự an bài của ta có ý kiến gì không? Cẩm Y Vệ rất là dân chủ, ngươi có ý kiến gì cứ nói ra.

Trương Ngọc Lâm hiểu được Bạch Thọ muốn đem thê thiếp của mình sung vào quân kỹ. Hai mắt phun ra lửa, nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn đã giết Bạch Thọ mấy ngàn lần rồi.

-Ngươi... ngươi... ngươi...

Cố gắng mãi, Trương Ngọc Lâm cũng chỉ nói được một từ, thân thể kịch liệt đau đớn khiến cho không thể nói nhiều, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Bạch Thọ hiền từ cười:

-Trương đại nhân, xem ra ngươi rất hài lòng với an bài của ta. Có một chuyện ta phải nói cho ngươi biết. Ta biết thê thiếp của ngươi bây giờ đang nằm trong tay của chủ nhân ngươi. Bất quá ngươi yên tâm. Cẩm Y Vệ của ta muốn tìm ra gia quyến của Thất phẩm huyện lệnh cũng không phải là việc khó. Sau khi ngươi mất đi giá trị lợi dụng thì chủ nhân của ngươi cũng không vì một đám đàn bà con gái mà dây dưa với Cẩm Y Vệ.

Trương Ngọc Lâm nói không nên lời nhưng thân thể co giật kịch liệt, ho khan một trận, lập tức há mồm phun ra một búng máu.

Bạch Thọ biết Trương Ngọc Lâm bị kích động, âm thầm cười trong lòng nói tiếp:-Dừng một chút...

Đáng tiếc bây giờ Trương Ngọc Lâm đã hoàn toàn điên dại, cừu hận trong lòng khiến cho hắn không còn muốn sống nữa.

-Súc sanh... súc sanh...

Bạch Thọ sắc mặt đại biến, hắn dừng lại là muốn cho đối phương một cơ hội nói ra nơi ẩn thân của Tố Nhã, ai mà ngờ hắn lại mở miệng chửi mắng.

-Trương đại nhân, xem ra các huynh đệ tiếp đãi ngươi vẫn chưa đủ-Bạch Thọ trong mắt hiện lên sát khí, âm thanh lạnh lùng nói-tiếp tục chiêu đãi Trương đại nhân.

Máu tươi từ mũi Trương Ngọc Lâm bắt đầu tuôn ra. Cặp mắt tinh anh giờ phút này đã trở thành xám xịt, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Bạch Thọ cười to nói:

-Trương đại nhân. Con đường này là do ngươi chọn. Đừng oán hận ta. Tất cả đều là do ngươi chọn lựa.

Trương Ngọc Lâm thân thể co giật vài cái, máu từ lỗ mũi, lỗ tai, miệng, thậm chí cả mắt cũng tuôn trào ra, biến thành huyết nhân.

Phiên tử vội hướng Bạch Thọ nói:

-Trương đại nhân đã gần chết, có dừng lại không?

Bạch Thọ trong mắt lóe lên tinh quang, đá vào Trương Ngọc Lâm hai cước, phát hiện hắn vẫn còn chút hơi thở, ngẩng đầu nhìn phiên tử nói:

-Tiếp tục đánh, hắn là tham quan, ác bá, chính là phải chết. Hơn nữa hắn dám phá hủy hảo sự của ta.

Nói xong câu này Bạch Thọ khoát tay, xoay người đi ra ngoài.

Phùng Nguyệt và Trương Thiên Sư đang ở bên ngoài thương nghị, thấy hắn tiến ra. Phùng Nguyệt liền hỏi: “Thế nào? Trương Ngọc Lâm có khai ra không?”

Bạch Thọ thở dài một tiếng lắc đầu:

-Thê tử của hắn bị người khác khống chế, hắn nhất quyết không khai.

Trương Thiên Sư lạnh nhạt hỏi:

-Vậy ngươi định xử trí Trương Ngọc Lâm như thế nào?

Bạch Thọ đang muốn trả lời thì đã thấy một tên phiên tử chạy đến nói khẽ với Bạch Thọ:

-Đại nhân, Trương Ngọc Lâm đã chết.

Bạch Thọ ngửa mặt lên trời, lạnh nhạt nói:

-Trương Ngọc Lâm một thân làm điều ác, cả đời hà hiếp không biết bao nhiêu dân lành, giết hại không biết bao nhiêu con gái nhà lành. Hôm nay coi như hắn đền mạng.

“Vô lượng thọ phật” Trương Thiên Sư thấp giọng nói:

-Hai vị đại nhân, sau này nếu không cần thiết thì không nên giết người.

-Thiên Sư, hạ quan cũng biết người là thế ngoại cao nhân nhưng tại trần gian thế tục có một số việc mà mang tâm địa Bồ Tát, không có thủ đoạn sét đánh thì không làm được.

Phùng Nguyệt cẩn thận giải thích.

-Tâm địa Bồ Tát, thủ đoạn sét đánh?-Trương Thiên Sư cười khẽ vài tiếng nói-Phùng đại nhân, lời này cũng là có nguyên nhân cả.

-Thiên Sư, người xem bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp? Các dấu hiệu để lại cho thấy ám sát Lưu Phong tất liên quan đến Yến vương.

Người lên tiếng chính là Bạch Thọ. Căn cứ vào tin tình báo thì Trương Ngọc Lâm là người của Yến vương. Hắn lại che dấu cho Tố Nhã thì hiển nhiên là Yến vương có liên quan đến chuyện ám sát Lưu Phong.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.