Trở về truyện

Hệ Thống Truy Mĩ Của Ta - Chương 9: Mua Sắm

Hệ Thống Truy Mĩ Của Ta

9 Chương 9: Mua Sắm

Chương 9: Mua Sắm

Keng, Thông tin nhân vật!

Tên: Cổ Huân Nhi - Tuổi: 8 - Tu Vi: Thất Đoạn Đấu Khí.

Công pháp: Cổ tộc bí điển.

-------------------------------------------------------------------

Tên: Tiêu Ngọc - Tuổi: 11 - Tu Vi: Ngũ Đoạn Đấu Khí Đỉnh.

Công pháp: Tiêu gia bí pháp.

Vì thấy kí chủ đang mãi tia gái cực khổ, nên Hệ thống quảng cáo cho ngài một chức năng mới rất hay, đó là " Giám Định " sẽ giúp ích cho kĩ năng tán gái tuyệt đỉnh hơn. Bởi vì để quảng bá thương hiệu nên kí chủ được sử dụng miễn phí lần đầu, nhưng các lần sau nếu muốn sử dụng Hệ thống sẽ thu phí, tùy vào tu vi của người bị Soi mà sẽ có các mức phí khác nhau.

Tiêu Minh đang mãi mê ngắm nhìn hai nàng thì tiếng của Hệ thống vang lên làm cho hắn giật mình tỉnh lại, thấy mình vậy mà thất thố như thế thì cười khổ không thôi.

Nghe được thông báo của Hệ thống, hắn không nhịn được chửi ầm lên trong lòng: " Ta XXX cmn Hệ thống... Muốn xem chỉ số của người khác mà cũng phải đóng phí nữa à? ".

Keng, yêu cầu kí chủ rửa miệng sạch sẽ trước khi sủa, Hệ thống được tạo ra chỉ giúp kí chủ mạnh lên, chứ không phải là bảo mẫu giữ trẻ mà phải giúp kí chủ làm không công tất cả mọi việc.

Hai nàng thấy Tiêu Minh ra mở cửa thì mừng rỡ mỉm cười, nhìn hắn vậy mà không sao thì đều vui vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Đứng hồi lâu mà không thấy hắn mời mình vô nhà có chút khó hiểu, nhìn lên thấy hắn vậy mà đơ mặt ra nhìn mình đắm đuối làm cho hai nàng đều thẹn thùng đỏ mặt.

Tiêu Ngọc tính tình bạo tẩu trừng mắt nhìn hắn nói: " Này Dê Non, nhìn đủ chưa? Sao lại đơ mặt ra rồi? ".

Nghe nàng nói vậy, hắn cũng không để ý mỉm cười nói: " Hì Hì, lâu quá không gặp hai muội nhìn thấy các muội vậy mà ngày càng xinh đẹp, làm cho vi huynh tym đập thình thịch ngẩn ngơ ngắm nhìn ấy mà ".

Hai nàng nghe hắn vậy mà khen mình xinh đẹp, đều thẹn thùng nói: " Hừ, mới có mấy ngày không gặp vậy mà huynh ngày càng dẻo miệng rồi! ".

" HaHa... Ta nói tất cả đều là sự thật, nào vào nhà vào nhà không nên đứng ngoài trời như vậy sẽ cháy nắng đen hết da rồi! ".

Nghe Tiêu Minh gọi mình đều gật gật đầu, nhanh chóng đi vào nhà với hắn.

Tiêu Minh đi giữa Huân Nhi và Ngọc Nhi, ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể của các nàng tỏa ra làm cho hắn tâm viên ý mãn " Tuổi Trẻ An Lòng ".

Thấy biểu lộ " Phê Cần " trên mặt của hắn, làm cho các nàng càng đỏ mặt hơn vội vã quay qua chỗ khác.

Hắn ngửi thấy, trên người Huân Nhi có một mùi thơm rất đặc biệt, hương thơm ấy cũng giống như con người của nàng vậy, phiêu phiêu xuất trần như Tiên Nữ trên Cửu Thiên Thiên Thập Địa.

Còn Tiêu Ngọc thì lại tỏa ra một mùi hương giống như hoa nhài ở thế giới cũ của hắn vậy, mùi hoa thơm ngây ngất lan tỏa khắp cơ thể nàng. Vì nàng khá hoạt bát, cơ thể vận động nhiều cho nên trên người lúc nào cũng đổ mồ hôi cộng với hương hoa trên người, làm cho thân thể nàng tiết ra một mùi hương đặc biệt chỉ riêng nàng mới có làm hắn say đắm.

Ba người vừa đi vào nhà, thì thấy Tiêu Linh đang đứng ở trong đợi sẵn, các nàng vừa nhìn thấy nhau thì túm tụm vào một chỗ, ríu rít trò chuyện với nhau về hắn không ngừng.

Tiêu Minh thấy vậy thì lắc lắc đầu mỉm cười, đi xuống dưới bếp dọn cơm lên chuẩn bị dùng bữa.

Dọn thức ăn xong hết rồi, vẫn chưa thấy các nàng xuống hắn đành đi lên gọi: " Mẫu thân, Huân Nhi, Ngọc Nhi cơm canh đã dọn lên rồi xuống dùng bữa thôi chứ! ".

Nghe tiếng Tiêu Minh kêu, các nàng mỉm cười nhìn hắn rồi cùng đi vào dùng bữa.

Bốn người vừa ăn, vừa trò chuyện vui vẻ với nhau trông rất ấm cúng, trong lúc dùng bữa Tiêu Minh cố ý gắp thức ăn vào bát cho ba nàng luôn luôn nhắc nhở các nàng phải ăn nhiều vào, Hay Ăn Chóng Lớn ( lớn lên làm gì thì ta khỏi phải nói :)) ).

Trong lòng rất vui vẻ, cảm thấy hành động quan tâm của mình giống như một vị phu quân, đang chăm lo săn sóc cho các thê tử của mình làm hắn không ngừng mĩm cười từ đầu bữa cho đến cuối bữa.

Đang ăn uống vui vẻ, Huân Nhi bỗng nhiên quay sang hỏi hắn: " Đúng rồi, Tiêu Minh ca ca muội nghe bá mẫu nói huynh bị mất trí nhớ, có nặng lắm không? ".

Nghe vậy, hắn cười khan nói: " HaHa... Chắc tại bữa trước té từ trên cây xuống chắc đụng trúng vật gì, làm cho trí nhớ bị mất tạm thời. Nhưng không sao, mẫu thân đã kể lại hết mọi chuyện cho huynh nghe hết rồi, nên chắc chẳng sao đâu các muội đừng lo lắng ".

Tiêu Ngọc nghe hắn nói không sao thì cũng bớt lo, bĩu môi trêu chọc hắn: " Hứ, ai thèm lo cho huynh chứ? ".

Huân Nhi thấy nàng nói vậy, thì nổi lên trêu chọc đến Tiêu Ngọc: " Hì Hì, vậy mà ai hôm qua vừa nghe bá mẫu nói Tiêu Minh ca ca bị thương, liền quýnh lên rủ muội hôm nay qua thăm huynh ấy? ".

Thấy Huân Nhi ngày thường ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà hôm nay lại nổi lên trêu trọc mình, làm cho nàng đỏ mặt xấu hổ trừng mắt nhìn Huân Nhi.

Ngước mặt lên, nhìn lén Tiêu Minh thấy hắn vậy mà tà tà mỉm cười nhìn mình thâm ý, làm cho nàng càng thêm xấu hổ gương mặt đỏ chót cúi gầm đầu xuống bàn.

Tiêu Linh thấy nàng bị trêu đến nỗi không phản bác được, liền xen vô nói qua chuyện khác giải vây cho nàng: " À đúng rồi, chiều nay bá mẫu tính đi mua mấy bộ đồ mới, hai đứa có muốn đi cùng không? ".

Nghe thấy, Tiêu Linh rủ đi mua sắm hai nàng vội vàng gật đầu không ngừng.

Gật đầu hài lòng, Tiêu Linh quay sang nói với hắn: " Chiều nay ngươi đi chung với chúng ta nha? ".

Nghe vậy, thì hắn hơi nhăn mặt nói: " Hửmm... Mẫu thân đồ của ta còn nhiều chưa cần mua cái mới đâu! ".

Thấy hắn, vậy mà từ chối nàng liền trừng mắt nhìn qua nói: " Hừ, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta tự đi à! Ngươi nhẫn tâm nhìn chúng ta ba cái nữ tử ra đường mà không có đàn ông bảo vệ à! ".

Nghe vậy, trong lòng khổ sáp mỉm cười nói: " Được rồi, để ta đưa các ngươi đi ".

Các nàng nghe hắn đồng ý đưa đi, thì nhìn nhau mỉm cười cho qua, tiếp tục trò chuyện với nhau.

Tiêu Minh bây giờ, trong lòng đang suy tính nên làm sao cho tốt, vì trong ví của hắn chỉ còn có 400 kim tệ thôi, hắn đang lo mình vậy mà lần đầu đi chơi với gái mà không đủ tiền trả thì quê lắm đây sẽ mất điểm trước mặt chúng nữ.

Một bữa cơm cứ như vậy trôi qua trong vui vẻ, mọi người cùng nhau dọn dẹp xong chén bát, nghỉ ngơi ngồi nói chuyện đến chiều rồi bắt đầu đi mua sắm.

Tiêu Linh rất tự nhiên mà ôm cánh tay của hắn, hai quả đào tiên ép chặt vào trên khuỷu tay làm cho trong lòng hắn vui đến nở hoa. Vừa đi, vừa hưởng thụ độ đàn hồi tuyệt vời mà cặp ngực bự đó mang lại.

Người đi đường thấy vậy, chỉ chỏ bàn tán với nhau không ngừng, nữ nhân thì không liên tục vứt mị nhãn cho hắn, còn nam nhân chỉ biết nhìn rồi ghen ghét trù ẻo hắn ở trong lòng không ngừng.

Bốn người, cuối cùng đứng trước một cửa hàng bán y phục lớn nhất trong phường thị của Tiêu gia, từng người một đi vào thấy đang ngồi lão bản là một mụ béo đang ngồi ngủ gà ngủ gật.

Nghe tiếng mở cửa, ngó ra thấy khách nhân vậy mà là mấy vị tiểu thư công tử của Tiêu gia đến mua đồ, liền niềm nở chạy ra đón tiếp, liên tục chào hàng không ngừng.

Các nàng vừa bước chân vào thì nhanh chóng tách hắn ra, như én về tổ trực tiếp bỏ qua hắn không quản, nhanh chóng đi vào lựa chọn.

Tiêu Minh đang nhàm chán ngồi dựa vào trên một cái ghế gần đấy, không ngừng quan sát khắp nơi trong cửa hàng. Thấy một số khách nhân khác đang lựa chọn đồ, nhìn xuống những bộ y phục cổ trang được may mặc khá đẹp, lúc trước hay thường thấy trong một số bộ phim cổ trang, được treo ngăn nắp bày bán trong tiệm.

Cũng không để hắn tẻ nhạt ở đó, các nàng mặc thử bộ nào xong đều ra đứng trước mặt cho hắn thẩm định: " Tiêu Minh ca ca thấy muội mặc bộ này có đẹp không? ", " Đại Sắc Lang thấy ta thế nào? ", " Minh nhi ngươi thấy mẫu thân mặc bộ này có đẹp không? ".

Từng câu hỏi vang lên nhờ hắn lựa chọn cho mình, cuối cùng các nàng cũng mua sắm xong, mỗi người lựa 2 bộ mà hắn nhận xét là đẹp nhất.

Lão bản vừa báo giá tiền xong, hắn giành lên trước trả tiền cho thấy sự ga lăng của mình ( mấy thằng có bồ hay làm như thế lắm, lúc về nhà thì lại than thở ăn mì gói suốt tuần :)) ).

Ba nàng ai cũng thỏa mãn ra về, riêng hắn mặt ngoài thì mỉm cười nhưng bên trong lòng đang nhỏ máu, tốn hết của hắn tổng cộng 300 kim tệ, một bộ 50 kim tệ bằng 2 bộ lông sói mà hắn mua vào buổi sáng nay.

Tiêu Minh cùng chúng nữ, đang trên đường đi về, vừa đi ngang qua một sạp hàng nhỏ, thì tiếng thông báo của Hệ thống vang lên:

Keng, phát hiện vật phẩm quý hiếm có trong gian hàng vừa đi ngang qua.

Nghe Hệ thống thông báo, hắn dừng lại quay đầu đi vô cửa hàng, thấy hắn vậy mà không nói gì đi vào, chúng nữ thấy lạ nhưng cũng không lên tiếng theo hắn đi vô.

Nhìn ngó xung quanh, nhưng Tiêu Minh không phát hiện được thứ gì được thứ gì quý hiếm cả, lúc này giọng nói của Hệ thống lại vang lên:

Keng, Phát hiện Diệp Tinh Thảo là một gốc thảo dược màu đen có ba chiếc lá nằm ở phía bên phải.

Tiêu Minh cầm gốc dược này lên coi kĩ nhưng cũng không có nhìn ra môn đạo gì, hắn cũng không thèm quan tâm trực tiếp hỏi giá cả.

Người bán là một trung niên có gương mặt khá hiền lành, hắn nói: " Gốc cây này là ta nhìn thấy ở ngoài bìa rừng thấy kì lạ nên mang về bán thử, nếu cậu thích ta chỉ lấy 20 kim tệ thôi ".

Hắn gật đầu, không nói gì trực tiếp trả tiền mang theo gốc thảo dược cùng với chúng nữ rời đi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.