1 Chương 1: Ta Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
Ngay sau đó, một thiếu niên bước ra từ trong xe.
Thiếu niên khoảng độ mười tám tuổi, thân hình rắn rỏi, vẻ ngoài anh tuấn.
Xung quanh có không ít nữ sinh đi tới nhìn thấy, gần như từng người đều cực kỳ vui vẻ, không nhịn được muốn tới gần.
Chỉ là sắc mặt âm trầm của thiếu niên này khiến người ta có cảm giác người lạ chớ tới gần.
Thiếu niên tên Vương Hạo Nhiên.
Hiện tại, hắn đang rất không vui.
Dù sao thì loại chuyện này xảy ra tại trên người bất cứ ai thì tâm tình cũng sẽ không tốt.
Hắn là một người xuyên việt.
Trước khi xuyên qua, hắn là cô nhi, vật lộn trong thành phố lớn. Tuy gần ba mươi tuổi nhưng hắn vẫn thuận theo tự nhiên không có chí tiến thủ, ngay cả một nữ sinh cũng không theo đuổi được, là một kẻ thất bại từ đầu đến đuôi.
Dường như những thứ xui xẻo nhất cuộc đời đều xảy ra trên người hắn.
Sau khi xuyên việt, hắn thành một phú nhị đại.
Gia thế tốt, lớn lên đẹp trai, học hành giỏi giang.
Mỗi ngày đi học đều có nam culi đưa đón.
Tiền tiêu vặt nhiều đến độ dùng mãi không hết.
Lúc đầu gặp được chuyện như vậy, dù cho nằm mơ hắn cũng sẽ cười tỉnh.
Trên thực tế, trong mấy ngày mới xuyên việt đến đây hắn cảm thấy rất thoải mái thật, nằm mơ cũng đang cười.
Dù sao thì kiếp trước hắn sống bết bát như vậy, sau khi xuyên việt lại có được điều kiện cuộc sống tốt tới như thế, đổi lại ai cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Gần đây, học sinh kém trong lớp lại có thành tích học tập vượt bậc, đồng thời còn chợt thân thiết với lớp phó học tập vốn là giáo hoa.
Phải biết rằng, trong mắt mọi người, Vương Hạo Nhiên và giáo hoa mới là một cặp trời sinh, mặc dù giáo hoa cũng không thừa nhận điều này.
Thấy học sinh kém nhất lớp lại thân thiết với giáo hoa, đám tiểu đệ tay sai lại không nhịn được muốn nịnh bợ.
Vì thế, hôm qua bọn hắn gọi học sinh kém kia đến trong góc, muốn dạy cho hắn một bài học nhớ đời.
Ba đánh một không chột cũng què, nhìn kiểu nào cũng thấy nghiền ép.
Nhưng kết quả lại là ba tiểu đệ bị đánh một trận!
Kiếp trước Vương Hạo Nhiên đọc nhiều văn học mạng, nhìn thế nào cũng cảm thấy tình tiết này rất quen thuộc.
Đây chẳng phải kịch bản phế vật xoay mình chiếm được giáo hoa trong tiểu thuyết đô thị sao?
Mà thân thế bối cảnh và điều kiện của mình hoàn toàn phù hợp với vai phú nhị đại phản phái.
Sau khi xuất hiện ý nghĩ này, Vương Hạo Nhiên lại không nhịn cười được, cảm thấy rất có thể mình cả nghĩ quá rồi.
Nhưng vào lúc này, hệ thống lại xuất hiện.
Tên của hệ thống gọi là hệ thống siêu cấp đại phản phái.
Thông qua hệ thống, hắn biết được mình xuyên tới một thế giới song song được tạo dựng từ tiểu thuyết sảng văn đô thị.
Không thể nghi ngờ, thân phận của hắn là một phú nhị đại phản phái, là người công cụ(1) bị nhân vật chính đánh mặt.
(1) Người công cụ: ý chỉ một người vẫn luôn phải chịu khó chịu khổ, trả giá nhiều mà không được đối xử công bằng.
Trong nội dung chính tuyến, hắn không ngừng đối đầu với nhân vật chính lại từng bước một thất bại, đại khái hắn không sống quá 100 chương đã bị nhân vật chính làm cho nhà tan cửa nát.
Gia sản bị nhân vật chính chiếm mất, mà giáo hoa mình yêu thích cũng thuộc về nhân vật chính.
"Móa nó, xuyên qua thành cái gì cũng được, sao cứ nhất định phải để ta xuyên qua thành phản phái, ngay cả 100 chương cũng không sống nổi, chơi ta phải không?!"
Vương Hạo Nhiên thầm chửi bậy phát tiết cảm xúc.
Thế nhưng đây là sự thật đã được định sẵn, hắn cũng biết mình không thể nào thay đổi được.
Tất nhiên, điều này cũng không đại biểu cho việc hắn sẽ chấp nhận số phận.
Từ những sự kiện diễn ra gần đây có thể thấy, rõ ràng nội dung tiểu thuyết chỉ vừa mới bắt đầu.
Nhân vật chính vừa mới bắt đầu trưởng thành, còn chưa thể đối đầu trực diện với mình được.
Tài nguyên mình có được nhiều hơn nhân vật chính quá nhiều, chỉ cần lợi dụng những thứ này, cộng thêm bản thân có đề phòng, kẻ phản diện như mình đây cũng không phải không cách nào nghịch tập.
"Lão đại."
Trong lúc hắn đang suy tư, một nam sinh đội mũ đi từ phía sau tới.
Dưới mũ thấp thoáng có thể thấy được trên mặt hắn ta có vết bầm tím.
Hiển nhiên là hắn ta đã bị đánh.
Đây là một trong tam đại tiểu đệ bên cạnh Vương Hạo Nhiên, gọi là Phạm Kiếm.
Hai tên khác, một tên Phạm Thông, một tên Tần Thọ Sinh.
Nghe cẩn thận một chút, đây là mấy cái tên quái quỷ gì vậy?
Phạm Kiếm, phạm tiện (không tự trọng)?
Phạm Thông, phạn dũng (đồ ăn hại)?
Tần Thọ Sinh, cầm thú sinh? (Những tên đồng âm khác chữ)
Hiển nhiên ba người này thuộc phe phản phái.
Hiển nhiên, đây là tên do tác giả ba lác ba xàm cố ý thiết kế ra.
Phạm Kiếm cảm thấy xấu hổ, sợ va chạm với ánh mắt dò xét của Vương Hạo Nhiên.
Hoàn toàn chính xác, quả thật rất mất mặt.
Ba đánh một cũng không đánh lại.
Phạm Kiếm bị nhìn chằm chằm một hồi, rốt cục cũng không nhịn nổi mà chủ động thừa nhận sai lầm.
"Lão đại, ngươi muốn đánh phải không, tùy ngươi, là chúng ta khiến ngươi mất thể diện."
"Tại sao chỉ có một mình ngươi, hai tên khác đâu?" Vương Hạo Nhiên không trách cứ, chỉ hỏi thăm.
Bởi vì hắn biết hắn có trách cứ cũng vô dụng, người ta có hào quang nhân vật chính hộ thân, nào có dễ dàng bị ba người tôm tép như các ngươi đánh một trận như vậy.
Phạm Kiếm thấy Vương Hạo Nhiên không trách cứ lại nhẹ nhàng thở ra, hấp tấp đến gần một chút, cười toe toét nói:
"Bẩm lão đại, ta chạy trốn nhanh hơn nên cũng bị đánh ít hơn một chút, bọn hắn chạy chậm hơn cho nên bị đánh thảm, nửa bên mặt đều sưng đến biến dạng, đoán chừng phải tốn rất nhiều ngày mới tiêu sưng được!"
Vương Hạo Nhiên thấy biểu hiện của đối phương, không khỏi cảm thấy không còn gì để nói.
Tên tác giả ngu ngốc này phối cho mình loại tiểu đệ não tàn gì vậy.
Chạy nhanh ít chịu đánh, thế mà còn dương dương đắc ý muốn khoe khoang.
Thế nào, còn muốn lão tử khen ngươi hay sao?